Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 42: Lâm Lộc! Trả Lời Tôi Nói Chuyện!

Đối mặt với Lâm Thanh Hiên từng bước ép sát, Lâm Lộc theo bản năng lùi lại một bước.

Cậu không dám gọi điện thoại cho Ninh Trí Viễn.

Ít nhất, là không dám ở chỗ này, không dám ở đây đôi co với một đôi sài lang hổ bảo, cha con hung ác trước mặt.

Con đường tình cảm khó khăn phía trước với Ninh Trí Viễn, đã làm cậu mệt cả tâm hồn lẫn thể xác.

Nếu là làm trò trước mặt những người này, Ninh Trí Viễn thật sự sẽ phun ra những lời đả thương người như thế nào.

cậu không chịu nổi....!

"Như thế nào? Sợ?"

"Quả nhiên, tên tiểu tạp chủng nhà ngươi, chính là ở đây hư thanh hư thế! Là đang lừa ta, có phải hay không?"

"Tôi không có!"

Lâm Lộc biện bạch.

"Đã trễ thế này, Trí Viễn ca cũng nghỉ ngơi.

Như thế nào thì sáng tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy? Tôi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ liên lạc với anh ấy sau, sẽ báo lại tin tức cho anh..."

"Ngày mai? Tới ngày mai, tập đoàn Ninh thị sẽ công bố danh sách chiến lược liên hợp doanh nghiệp ra! Thật sự không có Lâm gia ta, ta sẽ làm ngươi chết không hối hận!"

Lâm Thanh Hiên lộ ra hàm răng trắng, lại gần một bước.

"Hoặc là, ngươi hiện tại liền gọi điện thoại cho văn phòng hắn đi.

Đưa danh sách ấy ra cho tôi, nếu ngươi thật sự là tâm can của Ninh Trí Viễn, ta không tin đám thư ký kia không cho ngươi mặt mũi! Mau gọi đi? Thư ký chứ không phải Ninh Trí Viễn, vốn dĩ phải trực ban! Ngươi còn lấy cái cớ gì nữa, hả?"

Lâm Thành Hiên uống say, lại vẫn đưa ra tính toán như cũ.

Thời điểm hắn kết hôn tách ra, cầm một chi nhánh công ty phía dưới của xí nghiệp Lâm thị.

Chính là hắn uống rượu đánh bạc, không mấy năm, rút công ty thiếu hụt đến thành cái vỏ rỗng! Lại ra tay đánh vợ, nhà mẹ đẻ của bên vợ đã muốn con gái mình ly hôn với hắn.

Nếu không phải truyền ra tin tức lúc này.

tập đoàn Ninh thị muốn làm chiến lược hợp tác với con thương nghiệp con, Lâm thị có thể có trong danh sách.

Chỉ sợ giờ phút này, những việc xấu này trên người hắn đã bị mẹ đẻ nhà vợ tuyên dương đến xôn xao dư luận, làm thân bại danh liệt!

(bà mẹ này cũng không khác gì =))))

Đối mặt với cục diện này, hắn có thể không vội sao?

Hắn đã sớm quyết định chủ ý, vô luận thế nào, hôm nay nhất định phải hỏi được danh sách kia từ người Lâm Lộc.

Lâm gia mặt trên thật sự còn tốt, nếu là không ở...Hắn cũng chẳng sợ cầm dao kề cổ Từ Thu Quân, ép Lâm Lộc đi quỳ xuống cầu Ninh Trí Viễn, làm Lâm gia đi lên hơn nữa.

"Văn phòng thư ký..."

Lâm Lộc lẩm bẩm một hồi lâu.

Cậu nghĩ, Ninh Trí Viễn đối với cậu giờ đây chỉ có thêm lạnh nhạt.

Chính là thư ký ngoài cửa thấy cậu, trước nay đều là gương mặt tươi cười đón chào.

Mấy ngày trước cậu đến văn phòng Ninh Trí Viễn, thư ký đã thấy cậu từ xa đã đứng lên, còn tự mình đưa cậu đến trước cửa....Cậu cũng chỉ đi hỏi lịch trình của Ninh Trí Viễn một chút cho có lệ.

Như vậy hẳn cũng không có vấn đề gì đi?

"Được."

Lâm Lộc gật gật đầu.

"Tôi gọi điện thoại giúp anh hỏi một câu.

Nhưng nếu là danh sách này thật sự đặc biệt quan trọng, nói không chừng người ta không chịu nói..."

"Không chịu nói ngươi liền buộc bọn họ nói cho ta!"

"Tiểu Hiên! Đừng như vậy."

Mặt lành nhìn cha dượng mở miệng.

"Cái gì mà ép hay không ép, không đến mức đó.

Nhưng cái người thư ký linh tinh đó, trước mắt chỉ có danh lơi.

Chỉ cần Tiểu Lộc con ở tâm can Ninh tổng, đám người kia còn dám trễ nải Tiểu Lộc sao? Chỉ cần Tiểu Lộc mở miệng, bọn họ tìm cách gì cũng phải phun hàng khô ra tới."

Nếu mà cô ta thực sự cự tuyệt Lâm Lộc....Ý nghĩa sau lưng kia, không cần nói cũng hiểu rõ.

Lời này hắn còn chưa nói, nhưng những người ở đây đều nghe hiểu.

Từ Thu Quân lập tức mím môi.

Lâm Thành HIên cười lạnh lùng, lại tới gần một bước.

Ba người, ba đôi mắt.

Tất cả đều gắt gao chăm chú nhìn vào màn hình di động trong tay Lâm Lộc.

____________________________________________________

"Xin chào, nơi này là văn phòng tập đoàn Ninh thị.

Xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài ạ?"

"Xin chào Vương tiểu thư, tôi là Lâm Lộc.

Tôi muốn hỏi một chút Trí Viễn ca anh ấy..."

"Lâm tiên sinh?"

"Lâm tiên sinh, ngài gọi điện thoại tới làm gì?"

Âm thanh Lâm Lộc lập tức dừng lại.

Cậu không biết phải làm sao, chần chừ mà mở miệng.

"Tôi...Tôi muốn tìm Trí Viễn ca..."

"Tìm Ninh tổng?"

Thư ký khoa trương mà cười gượng một tiếng.

"Người như Ninh tổng, chăm công ngàn việc.

Muốn cùng ngài ấy nói chuyện không có một vạn cũng có tám ngàn người.

Lâm tiên sinh, nếu là cái gì cũng tùy tiện gọi điện lại đây, chúng tôi thật sự rất bối rối.

"...."

"Nếu thật sự cần thiết,nên hẹn với lễ tân, sau khi sắp xếp và trợ lý văn phòng có thể gọi điện theo giờ đã định.

Lâm tiên sinh, chuyện này ngàicòn không biết sao?" "

Tốc độ nói chuyện cô chậm lại, mang theo trào phúng rõ ràng.

Lâm Lộc rốt cuộc nhịn không được đánh gãy lời cô.

"Nhưng mà...Lúc trước tôi tìm Trí Viễn ca, chưa bao giờ hẹn trước qua..."

"Ngài cũng biết, đó là từ trước."

Thư ký đến lần này cũng lười che giấu.

.

ngôn tình tổng tài

"Lâm tiên sinh, lúc này ngài gọi điện thoại tới, sợ là căn bản không biết Ninh tổng đi nơi nào?"

"...Trí Viễn ca đi nơi nào?"

"Ninh tổng mang theo Bạch tiên sinh, đi đảo tư nhân nghỉ phép.

Hai người họ đơn độc cùng nhau đi ra ngoài, nói rõ không cho phép ai quấy rầy, hiện tại đã là ngày thứ ba.

Lâm tiên sinh, không phải tôi nói ngài chứ, ngài cái ngày cũng không biết, còn có chuyện gì tất yếu phải gọi đến tìm Ninh tổng sao?"

"Nếu tôi nó, ngài cũng nên thức thời biết tốt xấu.

Ngoan ngoãn chờ Ninh tổng ngày nào đó nghĩ tới, chủ động tống cổ ngài đi.

Cũng không nên gây chuyện làm Ninh tổng phiền lòng.

Như vậy, nói không chừng có có thể lấy thêm mấy vạn từ phí phân phát.

Bang một tiếng, điện thoại bị tắt.

Lâm Lộc dùng sức nắm lấy điện thoại di động, bên trong chỉ còn lại một chút mảnh tạp âm.

Buổi sáng không khí mát lạnh, chân trời nhiễm màu nắng.

Trên mái nhà sân bay tư nhân của tập đoàn Ninh tổng, một máy bay chậm rãi đáp xuống.

Một đám bảo tiêu chạy tới, ở trên sân bay chờ đợi.

Cabin mở cửa.

Ninh Trí Viễn bước xuống cầu thang, vạt áo màu đen bị gió thổi mà phất động.

Bảo tiêu vây quanh mà đứng, hắn lại không dừng lại một chút, bước nhanh tới tầng lầu tổng bộ.

"Ninh tổng, nhóm Đổng sự đều ở phòng hội nghị chờ ngài, bên ngoài cửa còn có rất nhiều phóng viên.

Bọn họ đều chờ ngài công bố cụ thể tình huống hợp tác hiệp nghị lần này..."

Thư ký tiến đến.

"Hội nghị thời gian kéo dài.

Nói cho bọn họ tôi có việc, cho phó tổng đi ứng phó phóng viên một chút."

"Nhưng mà."

"Tránh ra."

Một tay đẩy thư ký ra, Ninh Trí Viễn lập tức bước đến trước thang máy.

Tiểu Chu chạy theo vài bước, thay hắn bấm nút thang máy.

Ninh Trí Viễn đứng yên, đột nhiên nhớ tới gì đó.

Hắn quay đầu về phía thư ký.

"Ngày hôm qua Lâm Lộc có gọi điện thoại lại đây không?"

"Lâm tiên sinh? A..."

Sắc mặt thư ký kia có điểm vi diệu.

Ánh mắt Ninh Trí Viễn lạnh lùng tức khắc.

"Làm sao?"

"Lâm tiên sinh gọi điện thoại một lần...Tới tìm Ninh tổng.

Nhưng mà khi đó quá muộn, ngài cũng không ở..."

"Hắn có nói hắn đi nơi nào không?"

"Ngài...Ngài ấy hỏi ngài đang ở đâu....Còn có thời gian gì đó....mặt khác liền...."

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ta.

Ninh Trí Viễn cũng không lý sự với thư ký ấp ứng, trực tiếp đi vào.

Thang máy hạ nhanh xuống dưới.

Ninh Trí Viễn đột nhiên mở miệng.

"Đi tra cuộc theo dõi trò chuyện, ghi âm ra đây.

Tôi muốn nghe từ đầu chí cuối, ngày hôm qua đến tột cùng là Lâm Lộc làm cái quỷ gì?"

___________________________________________

Thật mau, ghi âm đưa đến.

"....Ninh tổng mang theo Bạch tiên sinh.....đã là ngày thứ ba....ngài cái ngày cũng không biết, còn có chuyện gì tất yếu phải gọi đến tìm Ninh tổng sao?.....Ngài cũng nên thức thời biết tốt xấu....Chờ Ninh tổng....Chủ động tống cổ ngài đi.....!Cũng không nên gây chuyện làm Ninh tổng phiền lòng....!có thể lấy thêm mấy vạn từ phí phân phát!"

Giọng nói thư ký chanh chua quanh quẩn trong xe Bentley, cho đến khi Tiểu Chu nhấn phím tắt.

Trong xe lặng ngắt như tờ.

TIểu Chu giương mắt nhìn thoáng qua sắc mặt của Ninh Trí Viễn, trộm nuốt một ngụm nước miếng.

"Là nó sao?"

"Vâng, đoạn ghi âm dài như vậy....Lâm ca anh ấy, anh ấy..."

"Gọi điện thoại cho Lâm Lộc."

"Nhưng mà Lâm ca anh ấy không trả lời."

"Vậy gọi tiếp đi!"

Giọng nói Ninh Trí Viễn thanh phảng phất mang theo băng lạnh, hàn ý bức người.

"Hắn là heo sao? Mèo chó nói một cậu, hắn liền tin? Tôi nói muốn tống cổ hắn di khi nào.

Cái này ngu xuẩn!"

"......"

Tiểu Chu yếu ớt mà lùi về đầu, một câu cũng không dám nhiều lời.

Thư ký Vương này, sợ không phải tìm chết......!Ninh tổng nói qua muốn chia tay cùng Lâm ca khi nào? Cô ta thế nhưng liền tự mình chủ trương, trực tiếp ở trong điện thoại châm chọc mỉa mai đối với Lâm ca?

Cái này thì tốt rồi, không biết tung tích Lâm ca......gương mặt kia của Ninh tổng gương, tựa như muốn ăn thịt người!

Thu ký Vương đáng chết này......!Chính mình mới bồi Ninh tổng bỏ thêm ba ngày, lệch múi giờ còn chưa trở lại như cũ! Về nước liền gặp cái loại cục diện rối rắm như cấp bậc nổ hạt nhân này! Ông trời ơi, cuộc sống này thật vô pháp mà!

Tiểu Chu khổ một khuôn mặt, nhận mệnh mà móc điện thoại ra, lại gọi cho Lâm Lộc lần nữa.

Lại là một lần máy bận nữa, khôg có người bắt máy.

Mắt thấy, sắc mặt Ninh Trí Viễn càng ngày càng khó coi.

Rốt cuộc, hắn bắt lấy máy ghi âm kia, hung hăng nện ở trên cửa sổ xe.

___________________________________________

Không biết qua bao lâu, Tiểu Chu bấm số điện thoại, ngón tay đều chết lặng.

Điện thoại liên tục vang lên tiếng "Tút......!Tút....." âm thành chờ đột nhiên biến mất, hắn nhất thời không phản ứng gì.

Nhưng ngay sau đó, hắn giật mình một cái hô lên tiếng.

"Ninh tổng, điện thoại giống bắt được!"

Không chờ hắn nói câu thứ hai, Ninh Trí Viễn đã đoạt lấy di động, một tiếng gầm nhẹ.

"Lâm Lộc, ngươi làm cái quỷ gì?"

"Ô......Ô ô......!Ách.....Ô....."

Đối diện, lại chỉ truyền đến từng đợt thở dốc dị thường cùng nôn khan.

Vai lưng Ninh Trí Viễn chợt banh thẳng, thanh âm càng trầm xuống.

"Lâm Lộc! Cậu ở chỗ nào? Sao lại thế này!"

"Ô......Trí Viễn......!Ca?"

"Ngươi uống rượu?"

"Trí Viễn ca......"

Một tiếng hoảng hốt kêu gọi, mơ hồ mang theo quyến luyến.

Tiếp theo, chính là áp lực không được thấp giọng nức nở.

Tiếng khóc nhỏ như vậy, lại có vẻ rất đau.

Như là cuộn ở bạo tuyết ấu thú, gần chết hết sức phát ra tiếng rên rỉ.

Phảng phất một bàn tay hung hăng nắm lấy tim Ninh Trí Viễn, sau đó liều mạng túm đi xuống.

Hắn thế nhưng có thể cảm giác được thanh quan mình phát ra tiếng run.

"Ngươi rốt cuộc ở đâu? Nói chuyện!"

"Cả anh đều không cần......Em.....!Trí Viễn ca......"

"Ai nói tôi không cần cậu......"

Phanh, một thanh âm vang lên, như là thứ gì va chạm trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Trong điện thoại một trận tạp âm, Lâm Lộc nói hoàn toàn nghe không rõ.

Nhưng lại còn có thể nghe được tiến nôn khan hỗn loạn nức nở, cũng không biết bên kia là nôn, hay ở khóc.

"Lâm Lộc!"

"......"

"Lâm Lộc! Trả lời tôi.

Nói chuyện!"

Lại vô hồi âm.

Tác giả: Ngao! Hôm nay có phải đặc biệt sớm hay không!

(Chắc lấy cùi bắp nhét đít hai cha con nhà kia quá).