Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 12

Editor: Sasaswa

Vừa cúp điện thoại của Tần Tu Trạch, Tô Thần liền gọi cho y tá chăm sóc cha Tô, kêu hắn chụp tất cả các kết quả kiểm tra của cha Tô gửi vào hòm thư điện tử của cậu.

Ra khỏi công ty, xui xẻo chính là khí trời âm trầm lúc đầu lại bắt đầu hạn xuống cơn mưa nhỏ.

Mưa không lớn nên Tô Thần cũng lười quay lại lấy ô, cậu đi thẳng tới bãi đậu xe, lái xe đến club Vui vẻ Hinh.

Lúc đàu còn tốt nhưng về sau mưa càng ngày càng nặng hạt.

Tuy nước mưa làm tầm mắt nhìn không rõ nhưng Tô Thần vẫn là lái xe rất nhanh, đoạn đường 40 phút giờ chỉ cần 30 phút đã đến nơi.

Tô Thần đỗ xe xong liền vượt qua màn mưa chạy đến cửa club Vui vẻ Hinh, toàn thân đều bị mưa thấm ướt.

Bảo an trước cửa quái dị nhìn Tô Thần, Tô Thần báo tên mình, bảo an liền trực tiếp cho Tô Thần đi vào.

Sau khi Tô Thần đi vào, nhân viên lễ tân hỏi một chút rồi đích thân đưa cậu lên phòng tổng thống.

Tô Thần ấn chuông cửa, một lát sau cửa phòng mở ra.

Tần Tu Trạch mặc áo ngủ đứng bên trong, thấy dáng vẻ chật vật của Tô Thần, cau mày nói: "Trời mưa sao không mang dù? Sức khỏe cậu vốn yếu, còn không biết tự chăm sóc cho mình, nhanh đến phòng tắm tắm trước đi, thay quần áo ướt ra, miễn cho cảm mạo."

Hôm nay Tô Thần đến công ty nên cậu đang mặc chính trang, áo sơ mi trăng trắng cùng quần tây xám bạc.

Vào lúc này quần áo đều dính sát vào người, rất khó chịu nên cậu cũng muốn tắm qua, vì vậy gật đầu nói: "Được!"

Phòng tổng thống là phong cách châu Âu, lúc bước vào Tô Thần cứ tưởng mình đang đi vào một tòa lâu đài ở thế kỉ XVII.

Trần nhà cao cao, không gian rộng rãi.

Người thiết kế tinh xảo cẩn thận treo chùm đèn lên trên, sắc thái nhu hòa.

Khiến người khác có cảm giác xa hoa, tráng lệ.

Tô Thần bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn nên không biết chính mình đang là cảnh sắc hấp dẫn trong mắt người khác.

Tần Tu Trạch bất động thanh sắc đánh giá Tô Thần, thần sắc trong mắt tối tăm không rõ.

Chiếc sơmi thuần trắng trên người Tô Thần đã ướt sũng, trở nên cực kỳ trong suốt, hai điểm nhỏ trên người mơ hồ vẫn có thể thấy được.

Bởi vì quần áo ướt đều dán chặt lên người nên chiếc eo thon, đôi chân thẳng tắp thon dài đều hoàn toàn hiện ra, làm dáng người vốn gầy yếu càng lộ ra vẻ tinh tế!

"Tần ca, vừa nãy tôi không có ở bệnh viện nên đã kêu y tá chụp lại báo cáo xét nghiệm gửi vào mail rồi, tôi...." Tô Thần chưa nói xong đã đánh cái hắt xì.

Tần Tu Trạch không nói gì đẩy Tô Thần đến trước cửa phòng tắm: "Chuyện kia không vội, cậu thay quần áo trước đi, cẩn thận bị cảm."

Tô Thần lấy điện thoại ra, mở hộp mail, đưa cho Tần Tu Trạch nói: "Tần ca, tôi đi tắm.

Anh tải ảnh về rồi gửi cho David đi." Nói rồi đem điện thoại đặt trong tay Tần Tu Trạch rồi đi vào phòng tắm.

Tô Thần tắm xong thấy không mặc bộ đồ ướt kia được, chỉ có thể mặc quần áo đã được chuẩn bị trước trong phòng tắm.

Lúc Tô Thần đi ra thì không thấy Tần Tu Trạch ở phòng khách.

Cửa phòng ngủ không đóng, giọng nói ôn nhu trầm ổn của Tần Tu Trạch từ phòng ngủ truyền đến, "Tiểu Thần, đến phòng ngủ."

Tô Thần đi vào phòng ngủ, chỉ thấy màu chủ đạo của phòng ngủ là màu vàng, giường cực lớn, ánh đèn vàng nhạt ở đầu giường chiếu xuống, không chỉ có xa hoa mà còn tạo cho người khác một loại cảm giác phi thường ấm áp thư thái.

Tần Tu Trạch đang ngồi trên ghế salong kế bên cửa sổ sát đất, laptop đặt ở trên khay trà.

Tần Tu Trạch ngẩng đầu lên vẫy tay với Tô Thần nói: "Lại đây."

Tô Thần thành thật tiêu sái ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tần Tu Trạch cầm ly sữa và hộp thuốc đặt ở một bên đưa cho Tô Thần nói: "Lúc sữa còn nóng thì mau uống đi, thân thể không thoải mái thì uống thuốc, đừng để bị cảm!"

Tô Thần nhận lấy ly sữa ấm áp, dựa lên ghế salong từ từ uống sữa.

Ngâm mình trong bồn nước nóng, uống thêm một ly sữa ấm, thật sự là cực kỳ thoải mái, Tô Thần hơi hí mắt, thích ý nghĩ.

Tần Tu Trạch nhìn bộ dạng lười biếng của Tô Thần, cười cười xoa đầu cậu, sau đó quay người lại tiếp tục liên lạc với người bên Mĩ.

Tô Thần bị động tác của Tần Tu Trạch làm cho sững sờ, chỉ trong một giây đó, cậu cảm thấy hành động này của Tần Tu Trạch mang theo một chút ý tứ sủng nịch ấm áp, khá giống cha cậu.

Tô Thần không nhịn được nghĩ Tần Tu Trạch ôn nhu săn sóc như vậy, sau này nhất định sẽ là một người cha tốt!

Tô Thần lẳng lặng nhìn góc nghiêng nhu hòa của Tần Tu Trạch, cậu thật sự không nghĩ một nhân vật thiên chi kiêu tử như hắn lại rất biết cách chăm sóc người khác.

Hơn nữa loại quan tâm này rất chân thành, rất ấm áp, như một làn gió xuân, sơ hở là bị hắn hấp dẫn ngay.

Trong lúc Tô Thần đang nghĩ lung tung thì chuông cửa vang lên.

Tô Thần nhìn về phía Tần Tu Trạch, cậu không biết ai lại tới lúc này, chẳng lẽ là nhân viên phục vụ? Tần Tu Trạch cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cậu đi mở cửa."

Tô Thần đi đến huyền quan, mở cửa phòng, đứng ở cửa là một nam sinh tuấn tú.

Tô Thần thấy người này không mặc quần áo của nhân viên phục vụ, chẳng lẽ là bạn của Tần ca? Liền hỏi: "Ngươi tìm Tần ca?"

Tiểu An thấy Tô Thần thì sửng sốt một chút.

Y thấy Tô Thần mặc áo ngủ, làn da như óng ánh ngọc bích, ửng hồng nhàn nhạt, tóc tai hơi ướt, là bộ dáng vừa mới tắm xong, đây nhất định là tình nhân của Tần Tu Trạch.

Người đẹp mắt như vậy, không trách Tần tiên sinh vừa nghe điện thoại xong liền nói phải trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Tiểu An thất lạc nghĩ, cảm giác mình tự ý gõ cửa phòng Tần tiên sinh là phi thường liều lĩnh.

Y vội vàng nói: "Thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng!" Nói xong liền vội vàng xoay người rời đi.

Tô Thần sờ sờ mũi, lơ ngơ, bối rối như vậy là vì đi nhầm phòng sao? Chính mình cũng không có ăn thịt y.

Cậu quay về phòng ngủ, thấy Tần Tu Trạch đang đứng ở ban công gọi điện thoại.

Ngôn ngữ là tiếng Anh nên Tô Thần nghe không hiểu lắm, cậu đoán Tần Tu Trạch hẳn là đang gọi cho vị bác sĩ kia ở Mĩ.

Tô Thần ngồi trên ghế sa lon, nhìn hộp thuốc trên khay trà, bĩu môi.

Cậu ghét nhất là uống thuốc, trước đây mỗi lần mắc bệnh phải uống thuốc, cậu đều lén lút ném thuốc đi.

Hơn nữa hiện tại cậu cũng không cảm thấy không khỏe cho nên chắc chắn sẽ không uống thuốc.

Đợi gần nửa giờ Tần Tu Trạch mới nói chuyện điện thoại xong.

Tô Thần nói: "Người vừa nãy gõ cửa là một nam sinh, cậu ta nói đi nhầm phòng."

Tần Tu Trạch ngồi lên ghế salông, lấy máy tính qua, không quan tâm đến lời Tô Thần vừa nói: "Hôm nay đúng lúc David không bận, tôi mới vừa nói chuyện với ông, ông nói xem tài liệu xong sẽ lập tức trả lời."

Tô Thần sốt sắng hỏi: "Ông sẽ không từ chối chứ?"

Tần Tu Trạch cười nói: "Trừ phi ông không rõ bệnh trạng thì mới trực tiếp từ chối.

Cậu uống thuốc chưa?"

Tô Thần thở phào nhẹ nhõm nói: "Tôi không cảm thấy không thoải mái, không cần uống thuốc.

Tần ca, anh kêu người mang cho tôi bộ quần áo đi"

"Cần quần áo làm gì?" Tần Tu Trạch ngồi bên cạnh gõ máy tính, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

Tô Thần giải thích: "Tần ca, tôi phải về rồi, quần áo trước đó bị ướt rồi không mặc về được.".

Truyện Cung Đấu

Tần Tu Trạch nghiêng đầu nhìn Tô Thần, không đồng ý nói: "Đã trễ thế này, bên ngoài lại còn mưa, đừng về."

"Tối tôi phải đến bệnh viện, bệnh viện cách đây không xa."

Tần Tu Trạch ôn hòa bất dung cự tuyệt nói: "Sáng sớm ngày mai David sẽ gửi kết luận tới, mai rồi hẵng về.

Bây giờ cũng trễ rồi, đi ngủ trước đi."

Tô Thần: "..."

Tần Tu Trạch lại bổ sung: "Ngủ trên giường."

Thấy Tần Tu Trạch không kêu người đem quần áo tới, hơn nữa mưa vẫn còn rất lớn, hạt mưa đánh lên trên kính, như là muốn gõ bể tấm thủy tinh.

Tô Thần không tiếp tục kiên trì, ngoan ngoãn đến phòng tắm đánh răng rửa mặt sau đó lên giường ngủ.

Tô Thần có chút buồn ngủ, bình thường vào lúc này cậu đã đi ngủ.

Tần Tu Trạch bận rộn một hồi, nhấc mắt nhìn người đang nằm trên giường co lại thành một đoàn.

Thấy cậu đạp chăn, Tần Tu Trạch đứng dậy đi đến bên giường, cầm lấy chăn đắp lên người Tô Thần.

Đến gần rồi hắn mới phát hiện hai má Tô Thần hồng hồng không bình thường, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dồn dập.

Đôi môi ướt át lúc thường bây giờ lại có chút khô khốc, mi tâm hơi nhíu, nhìn qua thấy không thoải mái.

Hắn dùng tay thăm dò trán Tô Thần, cảm giác rất nóng, đây là đang phát sốt.

Tần Tu Trạch vội vàng đứng lên đi đến phòng tắm lấy khăn mặt đã được nhúng nước ấm, đắp lên trán Tô Thần.

Cứ như vậy chạy hết mấy chuyến, mới cảm thấy ổn hơn.

Tần Tu Trạch đi đến khay trà lấy hai viên thuốc từ hộp thuốc.

Rót một ly nước nóng, cho một chút nước lạnh, cảm giác không nóng lắm mới đi đến bên giường.

Hắn đặt thuốc và nước ở đầu giường, đỡ nửa người Tô Thần dậy, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Tô Thần.

Tô Thần bất mãn lẩm bẩm một câu, chậm rãi mở hai mắt ra, một lát sau mới lấy lại tiêu cự, không chớp nhìn về phía Tần Tu Trạch.

Bộ dạng này của cậu vô cùng khả ái, Tần Tu Trạch không khỏi thả mềm âm thanh, dụ dỗ nói: "Tiểu Thần, uống thuốc đi, cậu phát sốt." Nói rồi đem thuốc đưa đến bên miệngTô Thần.

Tần Tu Trạch cười khổ nghĩ, hắn sống đã gần ba mươi năm, cha hắn còn chưa được hắn phục vụ như vậy, hiện tại cái người thân thể yếu ớt kiều mị này đã được hắn phục vụ hai lần..