Editor: Sasaswa
Hà Lị có thể bình tĩnh tiếp tục uống rượu nhưng Tô Thần thì ngồi không yên.
Tuy trợ lý Trương ngoài mặt đối với sự theo đuổi của Hà Lị là thờ ơ không động lòng nhưng Tô Thần có thể cảm nhận được cách trợ lý Trương đối xử với Hà Lị rất khác biệt.
Coi như không nể mặt trợ lý Trương, Tô Thần cũng không thể ngồi yên để Hà Lị bị người ta bắt nạt, không riêng gì lí do Hà Lị lần này là đến giúp cậu, nhiều hơn là bởi vì cậu vẫn luôn xem Hà Lị như một người chị của mình.
Vì vậy Tô Thần căn bản không thể nhìn Hà Lị bị chiếm tiện nghi.
Tô Thần cầm chén rượu đứng lên, đi tới chỗ giữa Hà Lị và giám đốc Lưu Phó nói: "Lị Lị tỷ, chị ngồi chỗ em đi, em mời giám đốc Lưu mấy chén."
Hà Lị ngẩn người một chút, ý đồ của Tô Thần cô rất rõ ràng.
Cô quay đầu nhìn về phía Tô Thần, Tô Thần nhìn cô nháy mắt một cái ra hiệu.
Hà Lị biết ý Tô Thần là muốn giải vây cho mình, tuy sức khỏe Tô Thần không tốt thế nhưng uống chút rượu cũng không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng.
Hơn nữa cô cũng chịu đựng tên giám đốc mập Lưu Phó ham mê tửu sắc này đủ lắm rồi, có thể tạm thời tránh một chút cũng không tồi.
Vì vậy Hà Lị thoải mái đứng dậy nhường chỗ cho Tô Thần, vỗ vai cậu nói: "Tửu lượng của cậu không cao, cẩn thận đừng để tên đó hạ gục."
Giám đốc Lưu Phó đối với hành vi của Tô Thần rất là bất mãn, nhưng lúc Tô Thần mới ngồi xuống, lão mới chú ý tới, người thanh niên này môi hồng răng trắng, so với con gái còn dễ nhìn hơn.
Sắc mặt vốn tái nhợt nhưng bởi vì vừa uống rượu nên lộ ra chút vệt hồng, đặc biệt là nhìn gần mới phát hiện, làn da mềm mại căng bóng như trứng gà bóc khiến người khác nhìn vào chỉ muốn cắn mạnh một cái.
Mà đôi mắt hoa đào long lanh lúc mỉm cười của Tô Thần làm Lưu Phó cảm giác nửa người lão đều tê dại.
Giám đốc Lưu đối với đàn ông một chút hứng thú cũng không có, lúc bước vào lão cũng chỉ chú ý đến Hà Lị.
Giờ khắc này nhìn thấy người một con trai xinh đẹp như vậy, lão cảm thấy khuôn mặt này gắn trên người của nam nhân thực sự là quá đáng tiếc.
Nhưng khi nhìn đến đôi môi hồng nhuận của Tô Thần, giám đốc Lưu Phó âm thầm nuốt một chút ngụm nước.
Bữa cơm này ăn tới hơn 10h, đến khi Lưu Phó không thể uống được nữa mới kết thúc.
Tô Thần tỉnh táo còn Hà Lị lại uống đến chóng mặt, bước đi có chút loạng choạng.
Trợ lí của Lưu Phó uống không nhiều, hơn nữa bọn họ cũng có tài xế riêng nên Tô Thần sau khi tiễn hai người đi cậu mới quay lại đỡ Hà Lị lên xe.
Hai người ngồi ở ghế sau, Tô Thần kêu tài xế đưa Hà Lị về nhà trước.
So với Tô Thần, Hà Lị uống rất nhiều cho nên lúc này cô đã say mèm rồi.
Cô nhắm mắt lại, yên tĩnh dựa vào lưng ghế ngồi.
Tô Thần lấy điện thoại ra, có một tin nhắn chưa xem, là Tần Tu Trạch gửi.
Tô Thần trước đó đã chỉnh điện thoại về chế độ rung để trong túi áo khoác, lúc ăn cơm thì cởi áo khoác ra cho nên không nghe thấy.
Đối với việc Tần Tu Trạch hai ngày gần đây thỉnh thoảng gọi điện hoặc nhắn tin, Tô Thần cũng đã quen.
Bây giờ mới hơn mười giờ, Tần Tu Trạch chắc là chưa ngủ, suy nghĩ một chút Tô Thần liền gọi lại.
Hà Lị đang yên tĩnh ngồi ở ghế bên kia đột nhiên cười rộ lên, Tô Thần tuy rằng có uống một ít nhưng đầu óc cậu rất tỉnh táo, "Lị Lị tỷ, em đang gọi điện thoại." Cậu không biết người này đang nổi điên cái gì, mới vừa rồi cùng giám đốc Lưu nói chuyện rõ ràng còn rất bình thường.
Hà Lị cười một hồi liền ôm lấy cánh tay Tô Thần dựa vào.
Vừa dựa vừa nói: "Tên giám đốc Lưu Phó kia khẳng định là coi trọng cậu.
Cậu xem, lão cứ nắm lấy tay cậu, còn không nỡ buông ra, ha ha ha."
Tô Thần khóe miệng giật một cái, cậu sắp bị tên Lưu Phó làm cho buồn nôn đến chết rồi, thật không biết Hà Lị làm sao có thể cười được?! Điều an ủi duy nhất là khoản vay lần này có thể xử lí thành công rồi.
Điện thoại lúc này đã được kết nối, nhưng bên kia một chút âm thanh cũng không có.
Tô Thần vội vàng lấy tay che micro, hạ thấp giọng nói với người đang nằm nhoài trên vai cậu cười to, "Lị Lị tỷ, em phải nghe điện thoại, chị đừng cười nữa." Nói xong lấy tay ra hỏi: "Tần ca, sao vậy?" Tô Thần không biết người phụ nữ này vốn đã không bình thường, có rượu vô rồi thì càng không nói lý, Hà Lị hiện tại làm gì nghe lời cậu nói, "Bảo bối, lúc cuối lão nhìn cậu đến sắp chảy cả nước miếng luôn rồi.
Vẻ mặt của lão lúc đó, cậu còn nhớ chứ? Thực buồn cười, ha ha ha."
Tô Thần đau đầu ấn ấn mi tâm.
Cậu hiện tại thật muốn chặn miệng của người phụ nữ không bình thường này! Hôm qua vừa để Tần Tu Trạch nhìn thấy chuyện kia, hôm nay còn để hắn nghe loại chuyện như vậy, cậu trước mắt Tần Tu Trạch thật quá xấu hổ.
Đang suy nghĩ thì trong điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp của Tần Tu Trạch: "Cậu ở đâu?"
Sợ Hà Lị lại nói điều gì làm người khác hộc máu, Tô Thần vội hỏi: "Tần ca, tôi đang trên đường về nhà, về tới nhà tôi sẽ gọi lại." Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Nếu trước đó cậu biết Hà Lị đột nhiên phát rồ thì Tô Thần nhất định sẽ đưa cô về nhà trước, sau đó mới gọi lại cho Tần Tu Trạch.
Buổi tối trên đường không còn kẹt xe, bọn họ rất nhanh đã đến nhà Hà Lị.
Tô Thần đưa Hà Lị lên lầu, tìm chìa khóa trong túi xách của cô, sau khi bước vào liền đưa Hà Lị về phòng.
Tô Thần ban đầu muốn về luôn nhưng nghĩ đến việc để một cô gái say mèm một mình ở nhà thì không an toàn lắm nên cuối cùng Tô Thần quyết định gọi cho trợ lí Trương.
Nhà trợ lí Trương cách nhà Hà Lị không xa, vậy để anh đến chăm sóc Hà Lị một chút đi, coi như mình giúp bọn họ một tay, Tô Thần nghĩ thầm.
Đến khi trợ lí Trương tới ngoài trời đã tối sầm lại, Tô Thần lúc này mới rời khỏi.
Xử lí xong hết mọi việc, Tô Thần về đến nhà cũng đã gần mười hai giờ, cậu không tiện quấy rầy Tần Tu Trạch nữa, định chờ đến sáng mai rồi mới gọi lại, Tần Tu Trạch tìm cậu chắc cũng không có chuyện gì.
Nhưng không ngờ rằng lúc này Tần Tu Trạch lại gọi tới.
Tô Thần vừa bắt máy chưa kịp nói gì đã nghe Tần Tu Trạch lạnh lùng hỏi: "Chưa tới nhà sao?"
Tô Thần sửng sốt một chút, Tần Tu Trạch trước giờ nói chuyện với cậu luôn rất nhẹ nhàng, dù là nói chuyện điện thoại cũng là âm thanh trầm thấp dễ nghe, giọng điệu rất hiếm khi lạnh lùng như bây giờ, lẽ nào hắn tìm mình có chuyện gì sao? Nghĩ như vậy Tô Thần hỏi vội: "Vừa về tới, Tần ca, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tô Thần hỏi xong, bên kia im lặng một lát mới nghe thấy giọng Tần Tu Trạch ho nhẹ một cái: "Tối nay cậu làm gì?"
Tô Thần không biết tại sao Tần Tu Trạch lại hỏi như vậy, do dự một chút vẫn là thành thật nói: "Công ty chúng tôi định vay ngân hàng nhưng gần đây quá trình phê duyệt quá nghiêm khắc, cho nên mới mời giám đốc Lưu Phó ăn bữa cơm."
"Giám đốc Lưu Phó nào?"
Tô Thần nói: "Phó giám đốc Lưu của trụ sở chính của ngân hàng XX, Lưu Trung Dân."
Editor: Là phó giám đốc Lưu chứ không phải Lưu Phó, đoạn trước tui có nhầm tí á, về sau sẽ đổi thành lại là Phó giám đốc Lưu.
Tần Tu Trạch nói thẳng: "Cậu gặp khó khăn gì cứ trực tiếp đến tìm tôi."
Tô Thần thành khẩn nói: "Được, cám ơn anh, Tần ca."
Tần Tu Trạch sau khi cúp máy với Tô Thần liền gọi cho giám đốc ở trụ sở chính của ngân hàng XX, tất nhiên là hắn không quan tâm bây giờ là mấy giờ, có làm phiền người khác đang nghĩ ngơi hay không.
Điện thoại vừa được kết nối, Tần Tu Trạch trực tiếp kêu giám đốc Lý không được cho Công ty thực phẩm Tinh Thần vay tiền.
*Tui không nhớ mấy chương trước có nhắc đến tên công ty chưa nên khúc này tui để tên công ty là Tinh Thần luôn nha, để note lại chứ edit vài chương nữa lại quên.
Giám đốc Lý nhỏ bé đương nhiên không dám đắc tội Tần Tu Trạch, hắn nói cái gì ông cũng gật đầu đáp ứng.
Nói chuyện với giám đốc Lý xong, Tần Tu Trạch tự châm cho mình điếu thuốc rồi cầm tư liệu điều tra về Tô Thần vừa được gửi đến, lần thứ hai lật xem.
Tần Tu Trạch xem tư liệu điều tra trên tay, mắt hơi nheo lại.
Tô Thần, con trai độc nhất trong nhà, mẹ cậu sức khỏe không tốt nên vừa sinh Tô Thần ra đã qua đời.
Cha cậu - Tô Kế Văn tới bây giờ vẫn không tái hôn, ông đem hết tinh lực của mình đều dồn vào công việc, tự mình nỗ lực, nhờ người thân trợ giúp mới thành lập ra Công ty thực phẩm Tinh Thần.
Tô Kế Văn luôn bận bịu công việc nên không có nhiều thời gian ở bên cạnh con trai mình là Tô Thần, đối với cậu là sự khuyết thiếu giáo dục từ gia đình.
Mà Tô Thần từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ sức khỏe đã đặc biệt yếu, được những người xung quanh cưng chiều thành thói, cuối cùng lại dưỡng thành bộ dáng kiêu ngạo phóng túng như bây giờ.
Lớn lên thì học theo bạn bè, cái gì cũng dám làm, là một badboy điển hình.
Sau khi gặp Dư Đình Đình, Tô Thần mới coi như thu liễm lại một chút.
Cậu theo đuổi Dư Đình Đình có thể nói là tử triền lạn đả*, sau khi bắt được người thì càng thêm sủng ái.
Cho đến trước đây không lâu, khi Tô Kế Văn được chẩn đoán là mắc bệnh u não, Tô Thần mới hoàn toàn thay đổi, không giống như trước cùng bạn bè tầm hoan mua vui, chỉ một lòng chăm sóc cha Tô chữa bệnh, tiếp nhận sự vụ của công ty.
Vừa tiếp nhận công ty Tô Thần đã cho kiểm tra chất lượng tất cả các sản phẩm.
Nhiều vấn đề liên tiếp được tìm ra và khắc phục, hiện tại công ty của bọn họ đang trong giai đoạn gian nan nhất.
*Tử triền lạn đả: bám lấy không buông.
Tần Tu Trạch xem hết tài liệu điều tra, ngón tay thon dài vỗ nhẹ khóe môi mình, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại chuyện xảy ra ở phòng tổng thống của Vui Vẻ Hinh.
Lúc đó hắn muốn đứng lên nhưng lại bị hai tay của Tô Thần ôm chặt lấy, làm thế nào cũng không buông ra.
Trong giây phút ngắn ngủi đó, Tần Tu Trạch thật sự nghĩ Tô Thần đang câu dẫn mình, mà hắn cũng thật sự bị dẫn dụ.
Ban đầu Tần Tu Trạch thật sự không có ý định đụng đến Tô Thần, dù sao hắn cũng không thích cưỡng bách người khác.
Nhưng đàn ông đều là sinh vật chạy theo dục vọng, nếu đã có người chủ động câu dẫn mình thì hắn sẽ phụ trách tới cùng..