Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 3

Editor: Sasaswa

Tô Thần sở dĩ ấn tượng với cái tên Tần Tu Trạch là vì bạn gái trước đây của cậu là Dư Đình Đình thường xuyên ghé vào tai cậu nhắc đến cái tên này.

Nghĩ đến Dư Đình Đình, Tô Thần ấn ấn mi tâm, hai người bọn họ bây giờ vẫn chưa chia tay.

Dư Đình Đình và Tô Thần học cùng một trường, cô là cô gái duy nhất Tô Thần chủ động theo đuổi.

Khi đó Tô Thần thật sự rất thích cô gái này, không phải vì cô xinh đẹp nhất trường mà là vì tính cách ôn nhu của cô, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, cực kỳ dễ nghe.

Ai ở chung một chỗ với cô đều cảm thấy rất thoải mái.

Tô Thần đối với cô gái như vậy không có sự phòng bị, lúc đó cậu theo đuổi Dư Đình Đình rất cực khổ, tốn hơn nửa năm mới truy được người ta tới tay.

Lý do Dư Đình Đình từ chối làm Tô Thần cảm thấy rất bất đắc dĩ, cô nói cô không muốn quen với người so với mình đẹp hơn, da so với mình còn trắng mịn hơn.

Bởi vì câu nói này, Tô Thần lập tức chạy đến bãi biển phơi nắng nửa tháng, nuôi tóc dài che hết nửa khuôn mặt, sau đó Dư Đình Đình mới chấp nhận cậu.

Vào lúc ấy Tô Thần đặc biệt dính Dư Đình Đình, hai người rất ít khi tách ra, bọn Từ Khải còn cười nhạo Tô Thần là còn chưa chịu cai sữa.

Tô Thần cũng không tức giận, cho rằng bọn họ là đang ghen tị với mình.

Lần này Tô Thần dùng chất kích thích là vì cậu cãi nhau với Dư Đình Đình, tâm tình không tốt, muốn bỏ mặc chính mình.

Cụ thể nguyên nhân là gì, cậu cũng không nhớ rõ lắm.

Tô Thần nhớ hình như cậu và Dư Đình Đình nửa năm sau sẽ chia tay, lí do chia tay là trong lúc cậu uống say mất đi lí trí, cùng một cô gái phát sinh quan hệ, còn đúng lúc bị Dư Đình Đình bắt ngay tại trận lúc cậu và cô gái kia thân thể trần truồng nằm trên giường.

Kỳ thực lần đó Tô Thần say rất lợi hại, cụ thể xảy ra chuyện gì cậu một chút cũng không có ấn tượng.

Chỉ có Cường Tử nói lúc đó tất cả mọi người đều say, là Từ Khải dìu cậu trở về phòng, không biết đến cuối cùng tại sao lại có một người phụ nữ xuất hiện trong đó.

Hiện tại nhớ lại, Tô Thần nghĩ rằng lúc đó có thể là Từ Khải hãm hại cậu!

Dư Đình Đình chia tay rất kiên quyết, không quan tâm Tô Thần sau đó hứa hẹn không tái phạm như thế nào, làm sao cầu xin cô cho mình một cơ hội, cô trước sau vẫn không tha thứ cho Tô Thần.

Sau khi hai người chia tay không lâu, Dư Đình Đình liền cùng người con trai khác qua lại.

Tô Thần lúc đó chịu đả kích, hối hận rất lâu, bất quá bây giờ nghĩ lại thì cậu cũng chỉ xem nhẹ vấn đề này.

***

Bối cảnh Tần gia rất lớn.

Tần Tu Trạch sau khi về nước vẫn luôn rất biết điều.

Trên báo lúc nào cũng đưa tin về người này nhưng không có ảnh chụp của hắn, cho nên Tô Thần vẫn không biết dung mạo người này như thế nào!

Tô gia và Tần gia cách biệt rất xa, Tần Tu Trạch là người đàn ông thành thục, sự nghiệp thành công, Tô Thần là newbie chưa tốt nghiệp không có học thức và kỹ năng, hai người căn bản không có điểm chung nào.

Nếu không có Dư Đình Đình, Tô Thần chắc chắn sẽ không biết đến con người này.

Tần Tu Trạch sau đó trở thành bạn trai của một người em họ của Dư Đình Đình, khi đó Dư Đình Đình luôn nói với cậu Tần Tu Trạch phong độ nhẹ nhàng, ôn văn nhĩ nhã, lúc cười lên làm người khác cảm giác ấm áp như gió xuân, đối với người chị họ như cô cũng ôn như săn sóc.

Tô Thần đang cầm báo nghĩ tới chuyện này thì nghe được tiếng dì Tần nói: "Ông chủ đã về."

Nghe dì Tần nói, Tô Thần lấy lại tinh thần rồi quay đầu lại, nhìn thấy cha Tô cầm một cặp công văn đi vào, trợ lí của ông kéo theo vali đứng ở phía sau.

Tô Thần đứng dậy đi đến bên cạnh cha Tô nói: "Ba đã về." Cha Tô nhìn cái đầu trọc lóc của Tô Thần thì sửng sốt một chút rồi cũng không nói gì, chỉ là "Ừ" một tiếng.

Tô Thần nhìn trợ lí của cha Tô kêu: "Trương ca".

Trợ lí Trương dáng người kiên cường, ngũ quan cường tráng, đeo một cặp kính, tuổi đã hơn ba mươi.

Nhìn thấy kiểu tóc mới của Tô Thần, trợ lí Trương nhếch khóe miệng một chút nói: "Tóc mới nhìn rất được".

Tô Thần cười sờ sờ đầu mình nói: "Ba, để con đem lên phòng sách cho." Nói rồi cậu cầm lấy cặp công văn trong tay cha Tô đi lên cầu thang, vừa đi vừa nghĩ nên nói sao với cha Tô về chuyện hai năm sau sẽ xảy ra.

Tô Thần cất cặp công văn vào phòng sách rồi bước xuống lầu, trợ lí Trương đã rời đi, cha Tô đang ngồi trong phòng khách uống trà.

Tô Thần đi đến ngồi xuống bên cạnh cha Tô hỏi: "Ba ăn cơm chưa?"

Cha Tô đặt ly trà xuống bàn, dựa lưng vào ghế sa lon nói: "Ăn rồi, mấy ngày nay ở nhà đã tỉnh táo lại chưa?"

Tô Thần cười cười nói: "Ba, con không còn nhỏ nữa, sau này sẽ không làm những chuyện đó nữa." Nói xong lại nói: "Ba, con có việc quan trọng muốn nói với ba."

Cha Tô cau mày, ông không biết đứa nhỏ này vừa ở yên được hai ngày lại muốn cái gì, bất quá vẫn là nói: "Con nói đi."

Tô Thần đứng lên nói: "Chúng ta vào phòng sách rồi nói." Nói xong quay người đi đến phòng sách, cha Tô sau đó cũng đi theo.

Hai người đi vào phòng sách, Tô Thần đóng cửa lại rồi rót cho cha mình một chén trà, ngồi kế bên cha Tô trên ghế sa lon của phòng sách: "Ba, chuyện con sắp nói có thể là rất khó tin nhưng con vẫn phải nói, chúng ta sớm đề phòng mới là tốt nhất."

Cha Tô nhìn Tô Thần không nói gì.

Tô Thần đem chuyện xảy ra vào hai năm sau một mạch kể cho cha Tô nghe.

Kỳ thực cậu không biết quá nhiều chuyện hữu ích, cậu chỉ biết nguyên liệu của công ty xảy ra vấn đề, cuối cùng là dẫn đến phá sản.

Cha Tô bị bắt đi để điều tra, sau đó đột nhiên xuất huyết não rồi mất, cụ thể cậu cũng không rõ.

Trong quá trình Tô Thần nói chuyện, cha Tô chỉ nhàn nhạt nhìn Tô Thần, không cắt đứt lời cậu.

Tô Thần nói xong thì căng thẳng nhìn cha mình, cậu không biết cha mình đến cùng có tin lời mình nói hay không.

Cha Tô nhìn dung mạo của Tô Thần giống với vợ mình, đặc biệt là bị cặp mắt hoa đào giống vợ mình như đúc kia nhìn chăm chú, tâm lý bỗng nhiên có chút áy náy.

Những năm gần đây tâm tư ông đều tập trung vào công việc, đối với đứa con này không hiểu biết nhiều, khả năng là ở trong lòng cậu có chút oán giận đi, nếu như không có đứa con này, vợ ông có thể sống lâu một chút.

Cha Tô giơ tay từ ái sờ đầu Tô Thần nói: "Tiểu Thần, sau này đừng dùng những thứ đó, đối với sức khỏe không tốt.

Sức khỏe con vốn đã kém, thuốc kia tác dụng phụ rất lớn, xuất hiện ảo giác như vậy cũng không có gì là lạ.

Đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ con đã năm ba rồi, sau khi quay lại trường thì cố gắng học cho tốt.

Lên năm tư thì tới công ty thực tập, từ tầng thấp nhất đi lên.

Đến lúc con có thể tự mình quản lí tốt công ty, ba cũng có thể sống thanh thanh nhàn nhàn."

Tô Thần cười khổ một cái, cậu biết cha Tô sẽ không tin lời cậu, Tô Thần nhìn thẳng vào mắt cha Tô, nghiêm túc nói: "Ba, tác dụng của thuốc đã hết lâu rồi, con hiện tại rất tỉnh táo, xem như ba không tin thì sớm đề phòng cũng không tốt sao? Chúng ta ngày mai cùng đi kiểm tra sức khỏe, ba cũng cử mấy người đi tra một chút xem chuyện nguyên liệu có qua cửa hải quan được hay không."

Cha Tô suy nghĩ một chút nói: "Gần đây ba không có thời gian, bên thực phẩm sạch đang gọi thầu, đây là cơ hội tốt, ba đang bận xét duyệt tài liệu đấu thầu.

Qua một thời gian nữa lại đi kiểm tra thân thể đi.

Về việc điều tra nguyên liệu, ba hiện tại sẽ kêu tiểu Trương đi sắp xếp." Nói rồi cha Tô liền lấy điện thoại ra gọi cho tiểu Trương đi điều tra chuyện nguyên liệu sản phẩm.

Ông gần đây bận chuyện đấu thầu, đúng là có thời điểm lơ là chất lượng sản phần đợt này.

Tô Thần chờ cha Tô gọi điện xong rồi nói: "Ba, ba không nghĩ tới nếu như sản phẩm thật sự có vấn đề thì những đơn hàng trước đó đều không thể giao được sao."

Cha Tô có chút uể oải ấn ấn mi tâm nói: "Đơn hàng này đối với chúng ta rất quan trọng, nếu có thể giành được thì sản phẩm công ty chúng ta có thể xuất khẩu ra nước ngoài, nếu bỏ lỡ thì sợ sau này không còn cơ hội tốt như vậy nữa."

Cha Tô vừa nói như thế, Tô Thần lập tức nhớ lại, trước đây hình như đúng là có chuyện như thế, công ty nhận được một đơn hàng lớn, lúc đó toàn bộ trên dưới công ty đều vui mừng.

Sau đó vì sản phẩm có vấn đề nên không thể giao hàng đúng hạn, công ty phải giao một khoản tiền lớn để bồi thường hợp đồng, lúc đó cha Tô đang bị điều tra, không thể vay ngân hàng, công ty xoay xở không nổi đành trực tiếp tuyên bố phá sản.

Tô Thần lập tức đem những gì cậu nghĩ nói với cha mình, sau khi nói xong Tô Thần lại nói: "Ba, ba nói ba cố gắng làm việc như vậy là vì con nhưng con đối với công ty của nhà mình không có hứng thú, con thấy nó rất hỗn loạn.

Nội bộ công ty hoàn toàn mục nát rồi, bề ngoài đẹp đẽ thì cũng vô dụng.

Nếu công ty của chúng ta thật sự muốn phát triển, vươn tầm quốc tế thì điều đầu tiên cần làm chính là phải thay máu toàn bộ, đem những người ăn không ngồi rồi đổi đi."

Cha Tô sở dĩ vất vả như vậy cũng là bởi vì trong công ty không có ít người muốn chiếm tiện nghi, lợi ích.

Nghe đến đó, cha Tô không thích vỗ cái đầu trống trơn của Tô Thần: "Nói linh tinh gì vậy? Lúc công ty vừa mới thành lập, khoảng thời gian gian nan nhất chính là mấy bác mấy chú của con giúp đỡ.

Nếu như không có bọn họ, công ty cũng sẽ không phát triển được như hôm nay như vậy.

Công ty phát triển như bây giờ đâu thể nói đổi là đổi? Ba dạy con bao nhiêu lần là không được quên cội nguồn của mình!"

Tô Thần vô lực đỡ trán nói: "Ba, vậy chúng ta bán công ty đi, tiền bán được ba cứ tùy ý phân chia, con không có ý kiến.

Con bây giờ chỉ mong ba khỏe mạnh, tiền đối với con mà nói không quan trọng."

Cha Tô tức giận nói: "Đây là tâm huyết cả đời của ba, làm sao có thể nói bán là bán?"

Tô Thần cau mày nói: "Coi như ba không bán thì sau này con cũng sẽ không tiếp nhận cái rắc rối này.

Con không có hứng thú với công ty, hơn nữa sau này con không muốn giống ba ngày đêm vất vả, thân thể con dù sao cũng không chịu được."

Cha Tô định mở miệng mắng Tô Thần nhưng sau khi nghe đến câu cuối cùng vẫn là nín trở lại, đứa con này rất giống mẹ nó, sức khỏe rất kém.

Cũng bởi vì sức khỏe không ổn nên từ nhỏ đã kiêu thành quen, sợ không sống nổi nhưng cuối cùng lại dưỡng thành một bộ tính tình kiêu căng.

Ngày hôm nay Tô Thần nói những câu này, không phải một chút xúc động cha Tô cũng không có, nhưng ông hiện tại mới hơn bốn mươi tuổi, là độ tuổi đầy tham vọng, sự nghiệp mới vừa khởi sắc lại đối mặt với một cơ hội tốt như vậy, ông thật sự không muốn bỏ qua.

Tô Thần thấy cha Tô chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn mình không nói lời nào, có chút bất đắc dĩ nói: "Ba, ba quả nhiên là không tin lời con nói!"

Lẽ nào bọn họ chỉ có thể đi theo con đường định sẵn ở đời trước? Cho dù sống lại cậu cũng không thể thay đổi được điều gì? Vậy thì cậu sống lại có ý nghĩa gì chứ?!

Không! Mình không thể ngồi chờ chết được.

Nghĩ như vậy, Tô Thần đột nhiên đứng lên nói: "Ba, hiện tại mới buổi trưa, chúng ta bây giờ đi khám sức khỏe luôn đi.".