Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 8

Editor: Sasaswa

Sợ mình không giữ được mồm miệng lại tiếp tục nói mấy lời hạ lưu, lưu lại ấn tượng xấu cho Tần Tu Trạch.

Tô Thần không nói thêm lời nào, tập trung xem ti vi.

Cuối cùng cũng tới giờ đi tắm suối nước nóng, Tô Thần nhìn dáng người cao ngất rắn chắc của Tần Tu Trạch rồi nhìn lại cánh tay và đôi chân nhỏ nhắn của mình, có chút nhụt chí nói: "Tần ca, anh đi trước đi, tôi đi sau." Hai người vẫn là không nên đi cùng nhau, như vậy sẽ không nhìn ra sự khác biệt, Tô Thần lừa mình dối người nghĩ.

Tần Tu Trạch gật đầu, rời đi trước.

Chu Nhã Thiến bao ao nhỏ, lúc Tô Thần đến ba người đã ở đó.

Chu Nhã Thiến mặc áo tắm màu nhạt in hoa, hiện ra đường nét tinh tế, gợi cảm.

Còn Dư Đình Đình thì mặc áo tắm liền váy có chút kín đáo.

Tô Thần cũng thường xuyên tập thể thao nhưng hiệu quả lại không như ý.

Hơn nữa theo mắt nhìn của Tô Thần, Tần Tu Trạch ít nhất cao 1m88, mà chính cậu thời điểm cao nhất cũng chỉ có 1m76, Tô Thần có chút đố kị thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Dư Đình Đình.

Dư Đình Đình ngồi phía đối diện Tần Tu Trạch cùng Chu Nhã Thiến.

Bể tắm không lớn nhưng khoảng cách giữa ba người cũng khoảng hai - ba mét.

Dư Đình Đình thấy Tô Thần cuối cùng cũng tới, oán giận nói: "A Thần, sao tới trễ vậy."

Tô Thần giải thích: "Vừa nhận cuộc điện thoại." Nói rồi đi đến bên cạnh chỗ Dư Đình Đình, lấy tay thử độ ấm rồi cởi áo tắm, tiếp tục dùng chân thăm dò nhiệt độ, làm cơ thể dính chút nước rồi mới cẩn thận tiến vào bể tắm.

Tô Thần sau khi thích ứng với nhiệt độ ấm áp mới chầm chậm tới gần Dư Đình Đình.

Tô Thần vừa tới bên người Dư Đình Đình liền bị Dư Đình Đình chỉ huy nói: "Xoa bóp cho em một chút đi, đánh bài suốt một buổi chiều nên hơi mệt chút."

Tô Thần đi đến sau lưng Dư Đình Đình, nhẹ nhàng xoa bóp vai cũng cánh tay cho nàng.

Từ khi cha Tô nằm viện, Tô Thần có học chút kĩ năng xoa bóp, động tác chuyên nghiệp.

Dư Đình Đình được Tô Thần phục vụ rất thoải mái, vẻ mặt thích ý nhắm mắt lại.

Chu Nhã Thiến khẽ cười nói: "Em còn rất biết hưởng thụ."

Dư Đình Đình có vẻ như tùy ý nói: "Chị, thật sự rất thoải mái, chị và Tần ca cũng xoa bóp cho nhau một chút đi."

Chu Nhã Thiến nhìn về phía Tần Tu Trạch, Tần Tu Trạch nhàn nhạt nói: "Theo góc độ y khoa, xoa bóp sau khi tắm suối nước nóng sẽ có hiệu quả hơn."

Tô Thần tiếp tục xoa bóp một lát, Dư Đình Đình đè lại tay Tô Thần, xoay người ôm cổ Tô Thần, hỏi: "A Thần, kĩ năng xoa bóp của anh tốt lên từ khi nào vậy?"

Tô Thần nhẹ nhàng hôn khóe môi Dư Đình Đình, "Anh đặc biệt đi học để chăm sóc ba.

Em thích thì sau này mỗi ngày anh đều sẽ xoa bóp cho em."

Dư Đình Đình thấy Tô Thần sau khi vừa hôn nhẹ xuống môi mình thì muốn lui lại, vội vàng đè lại đầu Tô Thần.

(Cẩu lương này không ngon!)

Chu Nhã Thiến nuốt một ngụm nước bọt, len lén liếc về phía Tần Tu Trạch.

Thấy Tần Tu Trạch hơi híp mắt, nhìn hai người đối diện ôm hôn, thần sắc tuy không thay đổi gì nhưng ánh mắt lại ám trầm mấy phần.

Tần Tu Trạch lúc thường đều là thần tình lạnh nhạt, mang theo ý cười ôn hòa, rất ít khi biểu hiện ra tâm tình khác.

Thấy hắn rốt cục như ý mình mong muốn, không còn bảo trì nụ cười giả tạo nữa.

Không biết tại sao, Chu Nhã Thiến chẳng những không thấy vui vẻ, trái lại có loại bất an nhàn nhạt, cô nhẹ nhàng ho một tiếng.

Sau khi Dư Đình Đình tách ra mới phát hiện bên cạnh còn có hai người, nàng không tự nhiên buộc lại tóc.

Tô Thần cảm giác thiếu khí, lòng buồn bực, đầu chóng mặt.

Cậu sợ mình ngất xỉu ở đây, cúi đầu dán vào lỗ tai Dư Đình Đình nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi về trước đi, đừng ở chỗ này gây trở ngại cho Nhã Thiến tỷ cùng Tần ca."

Dư Đình Đình gật gật đầu, cùng Tô Thần đồng thời cáo từ rời đi.

Sau khi hai người ra ngoài, Tô Thần mới giải thích cho Dư Đình Đình: "Có thể là do tắm lâu nên anh có chút chóng mặt."

Lúc đầu Dư Đình Đình muốn cùng Tô Thần đi ra ngoài dạo một chút nhưng khi nghe Tô Thần nói vậy nàng liền gạt bỏ ý nghĩ đó đi, cùng Tô Thần trực tiếp về phòng cậu.

Đăng tại lloading404.wordpress.com và Wattpad Sasaswa

Hai người sau khi trở về phòng, Dư Đình Đình kêu Tô Thần nằm trên ghế sa lông, gối đầu lên trên đùi mình, nhẹ nhàng massage đầu cho Tô Thần.

Hai người một bên xoa bóp một bên tán gẫu, Dư Đình Đình tò mò hỏi: "Sao mấy nay anh không để ý đến Từ Khải? Hắn mấy ngày trước có nhờ em hỏi thăm anh một chút là hắn đến cùng có đắc tội với anh hay không.

Anh cho hắn biết, hắn lập tức đến xin lỗi anh."

Tô Thần bĩu môi không trả lời, vấn đề này cậu thật sự không biết nên giải thích thế nào với Dư Đình Đình.

Thấy Tô Thần không nói lời nào, Dư Đình Đình tiếp tục hỏi: "Quan hệ của hai người tốt như vậy, hắn rốt cục đã làm gì mà anh không thể tha thứ chứ?"

Tô Thần bị Dư Đình Đình hỏi đến đầu càng mê mang, suy nghĩ một chút nói: "Nó cũng không làm cái gì, anh chỉ là không chịu được nó thường xuyên cùng người khác trên giường mà còn gọi cho anh, vậy nên anh mới kéo đen nó."

Dư Đình Đình nghe xong bắt đầu cười ha hả.

Tô Thần: "...".

Chờ Dư Đình Đình cười đủ, mới nói: "Hắn có phải là coi trọng anh không? Trước đây lúc Tiêu Nhã qua lại với Từ Khải, có mấy lúc nhỏ oán giận nói không biết Tô Thần là bạn gái hắn hay là tớ nữa.

Mỗi lần tụi tớ hẹn hò, Tô Thần một cú điện thoại là có thể đem người gọi đi, dù là lúc đang vác súng ra trận thì cũng lập tức dừng lại rồi đi ngay.

Mà lúc hắn đi với Tô Thần, tớ lần nào gọi điện đều không bắt máy, gọi hơn hai lần là lập tức tắt máy."

Dư Đình Đình nói xong lại bổ sung: "Anh không biết chứ nguyên nhân Tiêu Nhã và Từ Khải chia tay là bởi vì anh.

Nếu không phải anh thích em thì em cứ nghĩ hai người là một cặp không đó chứ.

Anh xem anh không để ý đến Từ Khải như bây giờ, hắn sẽ rất thương tâm! Trước giờ Từ Khải đều không ưa em vậy mà bây giờ lại đến cầu em.

Anh nói thật đi, sao lại không để ý đến Từ Khải?"

Tô Thần đang muốn giải thích cho Dư Đình Đình thì thấy Tần Tu Trạch chậm rãi đi vào.

Hai người nói chuyện quá tập trung nên tiếng mở cửa cũng không nghe thấy.

Dư Đình Đình thấy Tần Tu Trạch trở về cũng không tiện ở lại lâu thêm, nhanh chóng rời đi.

Tô Thần bị Dư Đình Đình nói xong có chút buồn bực, hơn nữa đầu còn có chút đau, cậu muốn tắm lại lần nữa sau đó ngủ, vì vậy nói một tiếng với Tần Tu Trạch xong liền vào phòng tắm.

Tô Thần một bên vừa tắm một bên vừa suy nghĩ phải xử lý chuyện của Từ Khải như thế nào.

Tắm xong, Tô Thần khóa vòi sen, lau khô người, cầm quần lót ở bên cạnh, nhấc một chân lên, lúc đang xỏ vào thì thấy có chút đứng không vững, hơn nữa đầu có chút choáng váng, cậu cảm thấy đầu mình rất nặng, oành một tiếng, Tô Thần trực tiếp té lăn trên đất.

Tô Thần thầm mắng mình vô dụng, muốn đứng lên, nhưng vừa hơi dùng sức, cổ chân liền cảm nhận được một trận đau xót.

Đau đớn làm Tô Thần toát ra một thân mồ hôi lạnh, tâm trạng Tô Thần buồn bực, nghĩ chân mình chắc là gãy luôn rồi.

Lúc này ngoài cửa phòng tắm vang lên tiếng Tần Tu Trạch ân cần hỏi han: "Tiểu Thần, cậu không sao chứ?"

Tô Thần nghe Tần Tu Trạch dò hỏi, hít sâu một hơi, làm âm thanh mình nghe hết sức bình thường, "Tần ca, tôi không sao, tôi..." Tô Thần còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng xoay tay nắm cửa.

Bởi vì Tô Thần vừa nãy chỉ lo nghĩ đến chuyện Từ Khải nên lúc vào phòng tắm đã quên khóa cửa rồi!

Đệt, Tô Thần lo lắng hô: "Tần ca, đợi một chút nữa rồi vào.".