Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

Chương 19

Sau buổi trưa, mặt trời đã lên cao, An Nhiên đứng ở bên ngoài ruộng hoa, từ bên cạnh có một đôi giày đi mưa và một đôi bao tay bay tới, hắn nhìn qua, Hứa Yến đi tới, đem mũ rơm trên đỉnh đầu đội lên đầu hắn, cười thật vui vẻ.

“An ca ca, mang giày đi mưa và bao tay vào, cùng nhau ra ngoài ruộng làm việc”.

An Nhiên quét mắt nhìn giày đi mưa dơ hề hề trên mặt đất và bao tay, xoay người liền bước đi.

Lớn như vậy, còn chưa ai kêu hắn xuống ruộng làm việc, còn muốn hắn mặc những quần áo này, cho dù là Hứa Yến, cũng không được.

Đang chờ xem kịch vui Hứa Yến sao có thể để hắn đi, duỗi tay ra liền nắm lấy tay hắn, giọng nói thiếu đánh: “An ca ca, anh đã đồng ý với tôi, không thể đổi ý nha”.

Bước chân An Nhiên dừng lại, lòng bàn tay của đối phương cọ vào da hắn, để lại độ ấm bỏng rát trên tay hắn.

Ngày hôm qua hắn mềm lòng, đã đồng ý với Hứa Yến giúp Hứa Yến hái hoa, nhưng hiện giờ nhìn thấy những quần áo này, hắn liền hối hận.

Hắn nhíu mày mím môi tự hỏi nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản Hứa Yến “cầu xin”.

Nhưng kêu hắn mang giày đi mưa này vào, đó là tuyệt đối không có khả năng!

Hứa Yến vừa nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện kia, liền biết hắn đang suy nghĩ gì.

Nhưng hắn muốn nhìn dáng vẻ An Nhiên hoá thân thành anh nông dân trồng hoa, nếu không mặc chẳng phải là mất rất nhiều thú vui sao?

Vì thế hắn thân thiết lôi kéo đối phương ngồi xuống trên ghế, bản thân thì tự ngồi xổm đổi giày cho hắn.

“Tôi không mang”.

An Nhiên ấn vai hắn đẩy hắn ra.

Hai mắt tiểu động vật của Hứa Yến lập loè, đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi cố ý chuẩn bị cho anh, mặc những cái này vào được không?”

Vẻ mặt không đáng yêu lại cố ý giả vờ đáng yêu, nhịn không được muốn trừng hắn, An Nhiên ở trong lòng phun tào.

Nhưng dù biết đối phương đang giả vờ, hắn vẫn không thể nào từ chối.

Cảm giác chân An Nhiên thả lỏng, Hứa Yến lập tức nâng chân đang mang dép lê của hắn lên, vừa cởi vừa cợt nhả nói: “Đôi tay nghệ thuật gia này của tôi chưa từng đổi giày cho người nào, cũng chưa chạm vào chân ai, anh là người đầu tiên đó”.

Mặt An Nhiên không thay đổi mà nhướng mày.

Ai nói, cậu chẳng những đã chạm qua chân tôi, còn từng cắt móng tay cho tôi, còn cất giữ móng đã cắt xuống của tôi, không biết là vui vẻ tới mức nào.

Thấy Hứa Yến cúi đầu nghiêm túc đổi giày cho hắn, An Nhiên nhịn không được duỗi tay gãi cằm hắn: “ Vui vậy sao?”

Hứa Yến thuận thế ngẩng đầu, nhịn không được cong khoé miệng.

Đổi giày cho người khác có gì mà vui vẻ, tôi cũng không có khuynh hướng thích ngược!

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại cười ha ha nói: “Đương nhiên, cuối cùng thì anh cũng cùng tôi xử lý ruộng hoa”.

Mười phút sau, An Nhiên cầm công cụ hái hoa bị Hứa Yến đưa tới ngoài ruộng hoa nhà mình.

“Bên này, bên này, bên kia đều là của nhà chúng ta”.

Hứa Yến chỉ chỉ ruộng hoa bên cạnh, nhìn về phía An Nhiên mặc quần áo nông dân, nhịn cười: “Biết hái như thế nào không?”

An Nhiên quét mắt nhìn ruộng hoa đang nhẹ đung đưa theo gió, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn nhào qua: “Không biết”.

Hứa Yến dùng ánh mắt “tên ngốc nha anh đương nhiên là không biết” nhìn hắn một cái, rồi cúi xuống làm mẫu, nhanh chóng cắt xuống một cây hoa: “Đó, làm như vậy, rất đơn giản”.

An Nhiên cầm công cụ vẻ mặt ngốc nghếch: “…”

Hứa Yến làm bộ không nhìn thấy, chỉ về một phía: “Anh qua bên kia, phân công nhau cắt cho mau”.

Nói xong không chờ An Nhiên có phản ứng liền đi về một hướng khác.

Trời thực nóng, mang giày đi mưa bao kín mít, trầm mặc một lát, An Nhiên nhận mệnh mà đi tới hướng mà Hứa Yến đã chỉ, trong lúc đi qua, bước chân có hơi vụng về.

Hứa Yến vẫn luôn chú ý tới tình huống bên này, thấy hắn thật sự nghe lời bắt đầu hái hoa, nén cười tới mức bả vai run lên.

Mang một khuôn mặt lạnh lùng, lại mặc trang phục như thùng nước đội mũ rơm hái hoa, thật sự là chọc vào huyệt cười của hắn.

Giả vờ vài phút, thấy đối phương đang nghiêm túc làm việc, hắn lặng lẽ dịch sang bên cạnh, tìm một vị trí tốt, nằm xuống, gối lên tay, dùng mũ rơm che mặt lại, ngủ.

Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy có vợ là một chuyện hạnh phúc biết bao.

Có vợ giúp đỡ làm việc nông, quá sung sướng!

Có cây hoa che chắn, lại có gió ấm thổi qua, Hứa Yến thực mau chìm vào giấc ngủ, còn mơ một giấc mơ.

Trong mơ hắn ôm Hương Hương béo mập ngồi ở hành lang, vừa cảm nhận gió mát vừa vuốt mèo.

Lúc mặt trời lặn về tây, An Nhiên xanh xao vang vọt khiêng cuốc từ ngoài đồng về, đưa tiền bán hoa hôm nay cho hắn: “Giá thị trường hôm nay không tồi, có thể mua được ba bao cá khô”.

Trong mơ hắn cầm lấy tiền, vui vẻ nói với Hương Hương: “Bảo bối, lại có cá khô ăn rồi!”

Hương Hương vui vẻ liền lăn lộn trong lòng hắn, nhưng nó quá nặng, liền khiến Hứa Yến té lên mặt đất.

“Hương Hương….

Thực….

Nặng…..” Hứa Yến tỉnh lại từ trong mộng, cảm giác ngực thật nặng, giống như có thứ gì đó đang đè lên người hắn.

Hắn giật mình, lấy mũ rơm ra nhìn, hắn sắp bị hoa chôn sống sao?

Các loại hoa bị cắt ném tứ tung trên người hắn, có nhiều cây hoa không phải bị cắt xuống mà bị nhổ tận gốc, tầng tầng lớp lớp, chắc được khoảng nửa thước.

Hắn gắng sức lột đám hoa ra đứng lên, phủi phủi đất trên người nhìn về phía An Nhiên, vừa nhìn khiến hắn giật mình, vội vàng chạy về bên kia.

“An Tiểu Cay, anh đang làm gì?”

An Nhiên đang muốn nhổ một cây hoa, nhưng tay đột nhiên bị nắm lấy, hắn dừng lại nhìn qua, vẻ mặt bình tĩnh: “Làm sao vậy?”

Hứa Yến thở hổn hển, nhìn một mảnh ruộng hoa trọc lóc, tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói: “Anh còn nói làm sao vậy, tôi nói anh hái hoa, anh đang làm gì?”

An Nhiên nhìn xung quanh, không nhìn ra vấn đề gì: “Hái hoa”.

Hứa Yến cắn răng: “Anh đang hái sao? Không khác gì nhổ lắm”.

An Nhiên sao cũng được: “Không khác nhau lắm”.

Hứa Yến: “Khác nhiều! Hoa không thể hái như vậy”.

An Nhiên tránh khỏi tay hắn, sửa sang lại bao tay, thanh âm lạnh lùng: “Lần đầu tiên hái hoá, động tác không đúng, xin lỗi”.

Nói xong liền cong eo, lại một cây hoa hồng bị nhổ tận gốc, bị tuỳ tay ném đi, cây hoa tạo thành một đường parabol ở trên không trung, rơi xuống chỗ ban đầu Hứa Yến đã ngủ.

Hứa Yến nhìn trong mắt, tiểu nhân trong lòng hắn cắn khăn tay lên án, An Nhiên cố ý, tuyệt đối là cố ý!

An Nhiên đẩy hắn đang nhìn há hốc mồm, vẻ mặt ghét bỏ: “Không phải nói chia nhau làm việc sao? Đừng đứng ở nơi này gây trở ngại cho tôi”.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, mảnh ruộng hoa này sẽ bị hắn phá huỷ không còn! Hứa Yến khẽ cắn môi: “Xét thấy anh vẫn là tay mới, anh vẫn nên hái cùng tôi đi!”

Mặt An Nhiên không thay đổi gì lên tiếng, tiếp tục cúi đầu hái hoa, dưới vành nón che đậy khoé môi hắn nhẹ nhàng cong lên.

Tóm lấy một cây hoa hồng đang muốn thô bạo nhổ lên, Hứa Yến đột nhiên dán tới từ phía sau, ngăn hắn tiếp tục rút cây hoa đó lên, bên tai hắn là thanh âm trầm thấp: “Hoa thực mảnh mai, không thể thô bạo như vậy, phải kiên nhẫn đối xử với hoa, chọn lựa hoa nở đẹp nhất, cách khoảng 50 cm thì cắt xuống…”

Ngón tay An Nhiên nhịn không được cuộn lại, lỗ tai giấu ở dưới nón hơi hơi đỏ lên.

Tay cầm tay dạy xong, Hứa Yến buông tay ra, vì phòng ngừa An Nhiên lại gây sự, hắn không dám đi quá xa.

Tuy rằng hắn không có chấp niệm quá lớn với mảnh ruộng hoa này, không có thì không có thôi.

Nhưng ở giữa ruộng hoa bị trọc một mảnh nhìn rất phá hư mỹ cảm! Điểm này không thể nhịn nổi!

Vốn định chê cười nhìn An Nhiên, kết quả không chỉ có mình vẫn phải làm việc, mà còn phải trông coi cẩn thận, còn mệt hơn lúc bình thường.

Vừa bận rộn trong chốc lát, chủ nhân của mấy ruộng hoa bên cạnh cũng tới đây.

Mỗi nhà bọn họ có không ít ruộng hoa, hơn nữa lại không ở cùng một chỗ, giống nhau chỉ là ở cùng phía này.

Khó thấy được lúc Hứa Yến cần mẫn như vậy, mấy nhóm cô chú hàng xóm cũng đi tới đây, muốn tìm hắn tâm sự.

Hứa Yến không thuộc người nói nhiều, còn thường xuyên che khuất khuôn mặt, nhưng lại rất thân thiện với mọi người, và có thể hoà thuận với bất kì ai.

Cách khá xa, thân thể Hứa Yến vừa vặn che mất An Nhiên, khiến cho bọn họ không thể lập tức phát hiện, khi vừa tới gần, hả, hôm nay sao lại có thêm người? Ngửi mùi tin tức tố còn là một alpha!

Trong thời gian này thím Trương yêu thích mai mối cho Hứa Yến là người không nhịn được đầu tiên, cách xa mười bước đã chào hỏi Hứa Yến, ánh mắt nhìn An Nhiên đang đưa lưng về phía họ, cười cười: “A Yến, hôm nay cháu kêu bạn tới giúp đỡ hả? Nếu cháu không lo hết được nhiều việc, thì cứ nói với chúng ta, chúng ta cũng sẽ tới đây giúp cháu”.

An Nhiên nghe thấy thanh âm liền nhìn qua, cái nhìn này, đã khiến cho mọi người tới đây choáng váng.

Tiểu tử này lại tuấn tú như vậy! Ngũ quan đẹp, làn da trắng, vừa cao vừa gầy, khiến cho người ta thật thích!

Tâm tư của nhóm thím ở phía sau thím Trương lung lay trong chớp mắt.

Trường hợp gì mà An Nhiên chưa thấy qua, ánh mắt của những người này có những thay đổi gì cũng không thể qua khỏi mắt hắn, thế nhưng hắn không có hứng thú đi tìm hiểu, gật đầu chào hỏi với bọn họ xong, liền tiếp tục làm việc.

Tuy nói Hứa Yến thần kinh thô, nhưng đối với ánh mắt bát quái của bọn họ thì rất quen thuộc, hắn nghiêng người ngăn cản, mỉm cười: “Đúng rồi, học trưởng trong trường học, hôm nay không có tiết, nên tới giúp đỡ”.

Thì ra A Yến còn quen biết một alpha ưu tú như vậy, trách không được lại không vừa lòng những người lúc trước giới thiệu.

Thái độ đương sự lạnh nhạt, Hứa Yến lại cố ý nói sang chuyện khác, thời gian kế tiếp, mọi người lại rất vui vẻ, không có biến thành hiện trường dắt dây tơ hồng.

Tới hơn ba giờ chiều, Hứa Yến ôm một bó hoa tới đặt lên người máy khuân vác, nắm một góc khăn lông lau mặt.

Hắn là một nghệ thuật gia vì sao phải làm những chuyện nhà nông này? Cá khô của Hương Hương đã không cần lo, hắn cũng không cần thiết liều mạng kiếm tiền như vậy?

Mệt như vậy cần thiết sao? Ngày mai bắt đầu để cho những đoá hoa này tự mình phát triển vậy.

Mới vừa cong lưng, cảm giác quần áo bị kéo, hắn quay đầu nhìn, không biết An Nhiên đã đi tới phía sau hắn từ bao giờ, cúi đầu, hai ngón tay nắm lấy áo hắn.

“Làm sao vậy?”

Chóp mũi toàn là hương vị tin tức tố của Hứa Yến, theo mồ hôi và nhiệt độ cơ thể lên cao, mùi vị càng ngày càng nồng đậm.

An Nhiên nhịn một buổi trưa, không thể nhịn được nữa, vẫn là chạy tới.

Thím Lý cách bọn họ không xa liền nhìn sang bên này, cười nói: “ A Yến và bạn học quan hệ thật tốt”.

Hứa Yến cười gượng một tiếng, thím là không nhìn thấy cháu bị trả thù như thế nào.

Cách càng gần, tin tức tố của Hứa Yến càng đậm, tần suất hô hấp của An Nhiên cũng thay đổi, cơ thể không ngăn được nhũn ra.

Đối mặt với dụ hoặc lớn như vậy, hắn không tính toán kìm nén bản thân, cánh tay duỗi ra liền ôm lấy, chui đầu vào cổ hắn hít mạnh.

“Này, đừng đột nhiên ôm lấy tôi, thực nóng…” Hứa Yến bị hoảng sợ, nói được một nửa đột nhiên nghe thấy âm thanh hít vào, hắn quay đầu nhìn lại, các cô các chú xung quanh nhìn hắn rất bát quái.

Vẻ mặt chú Trương như đã hiểu: “Tuổi trẻ thật tốt”.

Vẻ mặt thím Trương vừa tiếc hận vừa vui mừng: “Quả nhiên là như vậy”.

Thím Lý che miệng cười trộm: “Tiểu tình nhân thật ngọt ngào”.

Hứa Yến: “….” Không, sự thật không giống như những gì mọi người thấy!

“Yến”.

An Nhiên nói nhỏ vào tai hắn: “Chúng ta về nhà đi”.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không nhịn được.

Hứa Yến có thể nhận ra thân thể An Nhiên nhũn ra, nghĩ tới chuyện buổi tối ngày hôm đó, hắn bất đắc dĩ thở dài.

Hắn không có hứng thú bị vây xem, loại tình huống hiện tại cũng không thể tiếp tục làm việc.

Một tay ôm An Nhiên, chào hỏi những người khác rồi đi về nhà.

Trên đường nhìn thấy người máy thu hoạch của nhà người khác, đột nhiên nảy ta một suy nghĩ.

Nếu đã mệt như vậy, không bằng mua một người máy làm nông, nhưng giá của nó rất cao, hoặc là lên thị trường làm thuê tìm hai người làm công cũng là lựa chọn không tồi.

Lúc bọn họ rời đi, một phụ nữ mới từ ruộng hướng khác đi tới nhìn hai người bọn họ, đi tới bên người thím Trương, vẻ mặt phức tạp.

Thím Trương: “Chị Vương, chị làm sao vậy?”

Thím Vương muốn nói lại thôi: “Người bên cạnh A Yến là ai?”

Thím Lý bên cạnh cười trả lời: “Là bạn trai A Yến, lớn lên thực đẹp”.

“Quả nhiên là hắn”, sắc mặt thím Vương khó lường, do dự nửa ngày nói: “Ngày đó tôi nghe được hắn cùng A Yến nói chuyện, hắn tốn một trăm triệu bao nuôi A Yến”.

Sắc mặt thím Trương, thím Lý thay đổi, công cụ trong tay rớt trên mặt đất: “Cái gì?!”..