Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

Chương 43: Thi hội (Hội thơ)

"Chuyện lại mặt, ta còn muốn suy nghĩ. Phu quân, lúc trước chàng nói chuyện chúng ta thành thân cùng với chi thứ hai Tần gia, có tiến triển gì không?"

Diệp Mạch làm như không nhìn thấy thất vọng trong mắt nàng, nắm tay nàng đi đến bên cửa sổ: "Trước mắt còn chưa có tiến triển gì rõ ràng. Nếu nàng lo lắng cho người nhà, có thể trước viết thư về nhắc nhở một chút."

Tần Hảo cảm thấy ý tưởng này được, nhưng viết đi viết lại mấy lần cũng không đạt yêu cầu.

Tất cả hết thảy chỉ là suy đoán..

Chờ đề bút viết xong, sắc trời bên ngoài đã tối. Tần Hảo ngượng ngùng cầm lấy phong thư: "Ta không nghĩ trời đã tối rồi."

"Thư viết xong rồi?" Diệp Mạch buông sách, đi đến bên người nàng. Hắn không nhìn trên bức thư kia viết cái gì, rối rắm lâu như vậy mới viết xong, phỏng chừng không viết tin tức gì rõ ràng: "Giao thư cho Trúc Hoài, hắn sẽ sai người gửi đi. Cố Sầm và Thái Tử ở Túy Quân lâu chờ chúng ta, đi thôi."

Hai người này hẹn gặp Diệp Mạch, khẳng định là có chính sự muốn nói.

Nàng đi theo dường như có chút không thích hợp.

"Cố Trăn bọn họ cũng đến."

Tần Hảo lập tức gật đầu như gà mổ thóc. Có Cố Trăn các nàng ở đó, vậy thì sẽ không nhất định nói chính sự.

Đêm nay Túy Quân lâu rất náo nhiệt, bởi vì nơi này đang tổ chức thi hội mỗi năm một lần. Bình thường có rất nhiều thi hội lớn nhỏ, nhưng chỉ có thi hội này là được các văn nhân coi trọng nhất.

Bởi vì, thi hội này là do quan phủ tổ chức.

Nghe nói trước kia còn có vài người thông qua thi hội này được người bên trên tán thành, cho vào phủ làm phụ tá, hoặc là có được cơ hội tiến vào quốc học.

Thái tử chọn nhã gian đối diện thi hội dưới lầu, dưới lầu đã sớm ngồi đầy văn nhân mặc khách (người có học biết thơ văn ), tiếng người ồn ào.

Nhã gian trên lầu được cách âm rất tốt, không quá ầm ĩ.

"Ngươi không phải đã nhiều năm không xuất hiện sao? Hôm nay lại có hứng thú đến thi hội như vậy?"

Thái tử ngoài cười nhưng trong không cười dùng cằm chỉ nhã gian bên cạnh: "Lâm Ngạn đến đây."

"Ngươi là Thái Tử đi tranh giành cùng một hoàng tử, có phải rất hạ thấp giá trị con người hay không?" Diệp Mạch mím môi uống trà, đối với thi hội cũng không có hứng thú lắm, ánh mắt theo sát Tần Hảo bên kia.

Thái tử hừ lạnh, ai cũng biết nói hắn là thái tử, chỉ có Lâm Ngạn không biết!

Quý phi hiện giờ được sủng ái, Lâm Ngạn liền cảm thấy bản thân có thể tranh đoạt một phen.

"Lâm Ngạn cùng Quý phi gần đây rất tích cực, cùng đại thần trong triều qua lại rất nhiều." Đủ loại dấu hiệu cho thấy, hai người này đang mơ ước ngôi vị hoàng đế!

"Còn có, hai người các ngươi khi nào thì quan hệ tốt như vậy?" Diệp Mạch vuốt cằm nhìn về phía Cố Sầm và thái tử: "Đã thành bằng hữu không có gì giấu nhau?"

Cố Sầm nhịn không được trợn mắt, lười phản ứng hắn.

Thái tử hơi co rút khóe miệng: "May mà ngươi tiến cử, ta mới phát hiện bản lĩnh của Cố Sầm. Việc buôn bán chiến mã lần này cũng may có Cố Sầm giật dây, ta mới có thể giành được một đám chiến mã xuất sắc với giá thấp hơn. Hơn nữa với số ngựa ban đầu mua được, cùng với số ngựa non mà Tấn quốc đưa tới sau đó, nhu cầu chiến mã sẽ không quá cấp bách."

Thật đúng là bị người bán còn giúp người đếm tiền.

Trong lòng Diệp Mạch biết rõ nhưng lại cười không nói.

Dưới lầu thi hội hưng trí tăng vọt, thanh âm càng lúc càng lớn, cho dù là nhã gian cũng ngăn không được nhiệt tình kia.

Cố Trăn đẩy cửa sổ ra nhìn thoáng qua, không nói nên lời quay đầu chán ghét: "Thi hội thỉnh hoa khôi nương tử đến trợ hứng, hiện tại người đọc sách phía dưới đều đang vỗ tay la ó đấy."

Tần Hảo cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý những người đọc sách này ngày thường là người không có khả năng đi nghe khúc tìm hoan mua vui nhất, hiện giờ vì sao sẽ ở trước công chúng thỉnh Đường Lạc đến trợ hứng?

"Đường Lạc là người của Nhị hoàng tử." Diệp Mạch "hảo tâm" hướng tới thái tử giải thích: "Lần này nàng ta đến khẳng định là do Nhị hoàng tử."

Người đọc sách, đích thực cố gắng, nhưng cũng không thể cam đoan tất cả người đọc sách đều không gần nữ sắc. Có Đường Lạc, Nhị hoàng tử có thể thu hút một đám người bị sắc đẹp hấp dẫn, nếu tìm được một trợ thủ đắc lực trong số họ thì quả là điều bất ngờ.

Thái tử hiển nhiên đã nghĩ đến mục đích phía sau, trong lòng cảm thấy khinh thường: "Lâm Ngạn thật đúng là chó cùng rứt giậu, biện pháp gì cũng có thể dùng. Phụ hoàng cũng rất coi trọng thi hội mỗi năm một lần, chuyện hôm nay chắc chắn sẽ truyền đến tai Phụ hoàng. Ta không cần làm gì cả, hắn đây là đang tự tìm chết!"

Tần Hảo rót cho Diệp Mạch một tách trà, Diệp Mạch nắm tay nàng để nàng ngồi bên cạnh mình.

Nghe thái tử nói xong, Diệp Mạch cúi đầu cười nhạo: "Nhị hoàng tử cũng không giống người ngu xuẩn, hắn sao có thể không biết tầm quan trọng của thi hội? Nếu hắn dám làm, thì có lòng tin có thể làm cho Hoàng Thượng không trách phạt hắn. Lại nói tiếp.."

Diệp Mạch dừng một chút, buồn bực nhíu mày: "Chuyện chiếc roi da kia của Lật Dương Bá phủ, trong cung còn chưa nói gì sao? Một đêm trước khi Lật Dương Bá bị trục xuất khỏi kinh thành, không phải Hoàng Thượng một mình gặp qua hắn sao? Ngươi ở trong cung vẫn không nghe được tin tức gì?"

Lời ấy là hỏi, nhưng là lời cảnh tỉnh thái tử.

Trong tình huống lúc ấy, Lật Dương Bá muốn mình không bị Hoàng Thượng thêm chán ghét, nhất định sẽ nói thẳng ra.

Nhưng Hoàng Thượng trấn áp việc này, không truy cứu, ngay cả một chút tiếng gió cũng không lộ ra.

"Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn bảo vệ người phía sau màn?" Cố Trăn tùy ý xen vào một câu, đã bị Cố Sầm liếc mắt cảnh cáo.

Nàng sờ sờ mũi, đi đến bên cạnh Diệp Mạch đem Tần Hảo đoạt trở về: "Thi hội này không có ý nghĩa gì, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút. Ta biết một chỗ thanh tịnh, không có người chen chúc."

Tần Hảo theo bản năng hỏi ý kiến Diệp Mạch, Diệp Mạch mỉm cười gật đầu: "Đi đi, bảo Trúc Hoài đi theo các nàng."

"Không cần không cần, Trúc Hoài vẫn nên đi theo phu quân đi. Bên người có nhiều nha hoàn như vậy, chúng ta không có việc gì đâu."

Nhưng Tần Hảo làm sao cũng không dự đoán được sẽ gặp được Trần Tư Vũ, bên cạnh nàng ta còn có một người, vẻ mặt kiêu căng nhìn các nàng.

Cố Trăn kề sát vào Tần Hảo, nhẹ giọng nói: "Đây là Quận chúa Lâm Tương Ca của Ninh Vương phủ."

Ninh Vương phủ cùng hoàng thất đã sớm ngoài ngũ phục[1], bởi vì là tước vị kế tục (tước vị được thừa kế ) do tổ tiên đích thân định ra, cho nên tước vị thân vương này vẫn còn.

[1] ngoài ngũ phục: Theo "Thọ mai gia lễ", có năm hạng tang phục tuỳ theo quan hệ huyết thống và nghĩa tình phân biệt thân sơ. Ở đây ý nói là họ hàng cách nhau năm đời.

Trần Tư Vũ vừa nhìn thấy hai người đã vô thức trốn về phía sau.

Lâm Tương Ca chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lôi kéo nàng ra: "Ngươi trốn cái gì chứ? Cha ngươi là Thái Tử Thái phó, ngươi lại đường đường là đích nữ vọng tộc."

"Nhưng, Diệp Mạch hắn.."

Ánh mắt Lâm Tương Ca chán ghét, cay nghiệt nói: "Ngươi sợ hắn làm gì? Bất quá là đứa con bị Hầu phủ bỏ rơi, thật đúng là nghĩ rằng mình có thể lấy thúng úp voi (một tay che trời )? Ngươi yên tâm, nếu Diệp Mạch dám làm gì đối với ngươi, ta sẽ giúp ngươi."

Mặc dù có Lâm Tương Ca lời thề son sắt cam đoan, nhưng Trần Tư Vũ vẫn sợ hãi.

Nàng muốn buổi tối ngủ một giấc thật ngon, mà không phải nửa đêm bị người chụp tỉnh, nhìn thấy con rối trắng đang mỉm cười kinh khủng ở đầu giường. Lại càng không còn muốn đi trên đường, khắp nơi đều có thể có đá rơi trúng người.

"Quận chúa, thời gian không còn sớm, hay là chúng ta đi về trước đi?" Trần Tư Vũ yếu ớt nói xong, nhìn Lâm Tương Ca cầu xin.

Lâm Tương Ca luôn cho rằng mình là quý nữ vương phủ kinh thành, chưa bao giờ đem Cố Trăn bọn họ để vào mắt.

Cho nên hiện giờ sự sợ hãi của Trần Tư Vũ làm cho nàng xem thường, một khi nàng đi rồi, không phải là khiến người ta cho rằng nàng e ngại Cố Trăn và Tần Hảo, Ninh Vương phủ e ngại Lư Dương Hầu phủ và Kì Dương Bá phủ sao?

"Quận chúa có lẽ đã hiểu lầm rồi." Tần Hảo cười dịu dàng cắt ngang đối thoại của hai người, trầm giọng nói: "Phu quân nhà ta sợ nhất là phiền toái, nếu không phải có người đắc tội chàng, chàng tuyệt đối sẽ không động thủ. Quận chúa có thể hỏi Trần cô nương xem, nàng hiện giờ e ngại như vậy, có phải bởi vì bản thân đã làm chuyện đuối lý hay không?"

"Ngươi đây là đang chỉ trích Bản quận chúa?" Lâm Tương Ca không vui nhíu mày, ở kinh thành trừ bỏ nữ nhân Lâm Xu Nga kia, nàng cũng không cần e ngại ai cả!

"Ngươi có bệnh ư!" Cố Trăn hung hăng nói, chế nhạo: "Biểu tẩu của ta nói gì ngươi nghe không hiểu sao? Mệt ngươi còn tự xưng là quý nữ vương phủ, cái gì mà thế hệ này ngoài Công Chúa thì ngươi là lợi hại nhất. Ta thấy là ngươi nghe không hiểu tiếng người!"

"Cố Trăn!" Lâm Tương Ca hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi lập tức nhận lỗi với Bản quận chúa!"

Cố Trăn đích tính tình cũng không tốt, nhất là gặp phải Lâm Tương Ca loại người không phân tốt xấu này còn nghe không hiểu tiếng người, nàng nói chuyện chưa bao giờ nể mặt.

Huống chi, chẳng qua chỉ là quận chúa Ninh Vương phủ, cho dù là đắc tội cũng không sao.

Kinh thành rất nhiều người đều biết phân lượng (trọng lượng ) của Ninh Vương này ở trong lòng Hoàng Thượng đã sớm không còn như trước, chỉ có người Ninh Vương phủ là còn đắm chìm trong đó.

Tần Hảo xê dịch từng bước, che chở Cố Trăn ở sau mình, dịu dàng nói: "A trăn tính tình vẫn như thế, Quận chúa đừng trách. Bất quá, Quận chúa mở miệng lại nói phu quân nhà ta không đúng, có phải Quận chúa cũng phải xin lỗi chúng ta hay không? Quận chúa cùng Trần cô nương có quan hệ tốt, nói vậy cũng biết phu quân ta là người có cừu tất báo. Nếu để phu quân biết Quận chúa nói xấu chàng như thế, chắc chắn chàng sẽ không vui đâu."

Trần Tư Vũ kéo Lâm Tương Ca, nàng không muốn làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng: "Quận chúa, thời gian thật sự không còn sớm. Lúc này người còn không quay về, Vương gia bọn họ sẽ lo lắng."

"Nào có ai nói lời khó nghe lại không xin lỗi mà có thể bỏ đi? Chẳng lẽ gia giáo của Ninh Nương phủ chính là như vậy hay sao?" Tần Hảo nhẹ nhàng ôn nhu nói.

"Hôm nay nếu các ngươi không quỳ xuống xin lỗi, cũng đừng hòng rời khỏi nơi này được!" Lâm Tương Ca trừng mắt, đẩy Trần Tư Vũ ra: "Ta đây là ra mặt cho ngươi, ngươi lại không cảm kích như thế?"

Một khi lời này nói ra, Trần Tư Vũ làm sao còn dám tiếp tục đối đầu với Lâm Tương Ca?

"Quỳ xuống xin lỗi?" Tần Hảo nhẹ giọng hỏi lại: "Quận chúa xác định phải quỳ xuống xin lỗi?"

"Phải!" Lâm Tương Ca ôm cánh tay, cao ngạo ngẩng đầu.

Tần Hảo nhướng mày, ánh mắt chứa ý cười: "Tốt, vậy Quận chúa quỳ xuống xin lỗi đi."

"..."

Cố Trăn cười lạnh lắc đầu: "Thì ra Quận chúa Ninh Vương phủ lại dễ dàng quỳ gối với người khác như vậy nha, chờ sau khi trở về, ta nhất định phải đem chuyện hôm nay nói cho Thái Tử và biểu ca bọn họ."

"Thái Tử cùng các ngươi ra đây?" Lâm Tương Ca bắt lấy trọng điểm, quên đi tức giận hỏi: "Bọn họ hiện tại ở nơi nào?"

"Quận chúa nên quỳ xuống xin lỗi trước đi, nói xin lỗi xong, chúng ta có thể làm chuyện khác." Tần Hảo ngắt lời nàng, vươn cằm về phía trước chỉ xuống đất.

"Ngươi là cái gì? Cũng dám bảo Bản quận chúa xin lỗi ngươi?" Lâm Tương Ca nhíu mày, chán ghét trừng mắt người trước mặt. Thê tử của Diệp Mạch, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp. Lúc trước ở cung yến, nàng chưa từng chú ý đến người này, chỉ giống như là người ẩn hình, căn bản không có gì làm cho người ta kinh diễm.

"Vậy ngươi lại là cái gì, muốn chúng ta quỳ xuống xin lỗi ngươi?" Tần Hảo thu hồi ý cười trên mặt, mặt không chút thay đổi cười lạnh một tiếng, thần thái kia cực kỳ giống Diệp Mạch: "Trước khi Quận chúa muốn ra mặt giúp người, vẫn nên trước hết biết rõ ràng chân tướng sự việc."

Tần Hảo lướt qua Lâm Tương Ca hướng tới Trần Tư Vũ đi đến, Trần Tư Vũ từng bước lui về phía sau, thẳng đến tới gần bên hồ: "Ngươi đừng lại đây, ta sai rồi, ta cũng xin lỗi với các ngươi, ngươi đừng tiếp tục qua đây!"

Tần Hảo vươn tay, nắm chặt cổ tay nàng, hạ giọng nói: "Lần sau tìm người thật sự có thể thay ngươi ra mặt. Mánh lới nhỏ này của ngươi cũng chỉ có thể lừa vị quận chúa kia, ngươi thật sự cho rằng có thể gạt được ta cùng phu quân?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tần Hảo: Con rối trắng? Hòn đá?

Diệp Mạch: Loại mánh lới nhỏ này sao có thể là ta làm? Nếu là ta sẽ trực tiếp đem người hù chết hoặc là đập chết, bớt việc!

Các vị tiểu bảo bối không nên gấp gáp nha, người xấu một đám sẽ phải logout, người tốt một đám sẽ gặp được điều tốt.