Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Diệp Mạch, nhãi ranh càn rỡ!" Lật Dương Bá người còn chưa bước vào viện, cái roi da có mang đảo câu đã vào Tùng Cảnh viện trước.

Diệp Mạch không chút hoang mang tự mình rót chén trà, chờ roi kia tới ngay trước mắt mới vươn hai ngón tay dễ dàng nắm lấy: "Lật Dương Bá nộ khí thật lớn, như thế nào? Là cảm thấy Trầm Văn Thụy đã làm mất mặt của Bá phủ, ta giúp ngươi giáo huấn hắn, ngươi tới cảm tạ ta sao?"

Cảm tạ? Hừ!

Lật Dương Bá năm ngón tay chụp lại thành trảo (móng vuốt 爪) đánh thẳng về phía Diệp Mạch.

Diệp Mạch vỗ tay vịn xe lăn, nháy mắt lui về sau vài bước. Nhưng tay hắn nắm lấy roi vẫn chưa buông ra, kéo theo cả người Lật Dương Bá đều phóng về phía trước.

"Phanh." Lật Dương Bá nổi giận đùng đùng chụp nát bàn đá ở một bên: "Diệp Mạch, Văn Thụy cho dù là đã làm sai chuyện, cũng không đến phiên ngươi giáo huấn hắn. Nếu ngươi đã phế hắn, phải trả giá đắt!"

Trên đầu tường có chút dao động, Diệp Mạch không dấu vết nhìn thoáng qua.

Chỗ ban đầu không một bóng người, có một nam tử đang ngồi quỳ.

Trên tay Diệp Mạch dùng sức, Lật Dương Bá hơi bất cẩn, cổ tay đau đớn không chịu nổi, theo bản năng buông roi ra.

"Roi tốt. Nếu ta nhớ không lầm, đây là trân phẩm ngoại bang tiến cống, làm sao lại ở trong tay Bá gia?"

Sắc mặt Lật Dương Bá trầm xuống, ánh mắt đỏ tươi trừng Diệp Mạch: "Nói hưu nói vượn! Diệp Mạch, ngươi hiện giờ chỉ là đứa con bị Hầu phủ bỏ rơi, còn dám kiêu ngạo như vậy?"

Lật Dương Bá lấy ra nhuyễn kiếm từ bên hông, kiếm phong sắc bén.

Mặt mày Diệp Mạch trở nên lạnh lùng, roi trên tay không lưu tình chút nào đánh xuống.

Nhuyễn kiếm bị chia làm hai, đảo câu trên roi này thật sự là được tạo ra từ huyền thiết, có thể đánh xa cũng có thể vồ gần.

Khóe mắt Lật Dương Bá muốn nứt ra, cổ tay run rẩy. Nội lực của Diệp Mạch thế nhưng còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của hắn.

Nhiều như qua, hắn không để lộ võ công thật sự của mình, rốt cuộc là muốn làm gì?

"Phụ thân!" Trầm Quân Như chạy vào, nhìn một mảnh đống hỗn độn trong sân, lại nhìn cái roi quen mắt trên tay Diệp Mạch kia, khóe mắt giật không ngừng: "Phụ thân, ngài có bị thương? Mạch ca nhi sẽ không vô duyên vô cớ ra tay, có phải Thụy ca nhi nói cái gì hoặc làm chuyện gì hay không?"

"Bây giờ ngươi còn bảo vệ đồ khốn này? Ngươi cho là ngươi bảo vệ hắn như vậy, hắn sẽ nhớ ơn ngươi sao? Bản Bá gia thấy hắn như vậy chính là thiếu dạy dỗ!"

Diệp Mạch thản nhiên nướng mày: "Roi này là thứ tốt à, Bá gia không định giải thích một chút vì sao roi này sẽ ở trong tay ngươi sao? Ta nhớ rõ mấy năm trước Hoàng Thượng phát hiện trong hoàng cung bị mất đồ, tra xét kỹ càng vẫn không có tin tức gì. Hiện giờ nếu roi này xuất hiện, manh mối này tất nhiên là không thể bỏ qua."

Trầm Quân Như nhìn về phía Lật Dương Bá, thấy vẻ mặt hắn căng chặt, thầm nghĩ không tốt.

Cái roi này, sợ thật sự là xuất từ trong cung.

Móng tay bén nhọn siết chặt lòng bàn tay, Trầm Quân Như bưng khăn gạt lệ: "Mạch ca nhi, Thụy ca nhi là huyết mạch duy nhất của Lật Dương Bá phủ, hiện giờ xảy ra chuyện lớn như thế, hắn trở thành phế nhân rồi. Nếu Thụy ca nhi đã làm sai chuyện gì, ngươi đánh hắn một chút, hoặc là chém tay hắn cũng được. Nhưng việc ngươi làm lần này, đây là muốn cho Lật Dương Bá phủ đoạn tử tuyệt tôn a."

"Phu nhân, người đang nguyền rủa Trầm Thế tử đoạn tử tuyệt tôn sao? Hay là người cảm thấy Trầm Thế tử ở tuổi này đã không có cách nào sinh con được nữa? Hắn bất quá là lớn tuổi hơn người, muốn sinh đứa con vẫn còn được đi."

Tay Trầm Quân Như đang cầm khăn hơi run, nhận thấy tiếng bước chân phía sau, khóc lớn bổ nhào qua: "Hầu gia, người nhất định phải làm chủ cho Lật Dương Bá phủ a. Thụy ca nhi vẫn là đứa nhỏ, đã làm sai có thể từ từ dạy dỗ. Nhưng Mạch ca nhi làm việc này thật sự là rất nhẫn tâm, sao hắn có thể, sao có thể phế Thụy ca nhi như vậy chứ?"

Khóe mắt Diệp Mạch khẽ động, cười như không cười nhìn nam nhân bị Trầm Quân Như ôm, ở đầu tường xem diễn là phải trả giá đắt.

Lật Dương Bá chết lặng, muốn tiến lên kéo đồ mất mặt Trầm Quân Như này trở về.

Nhưng mà, không có người nào dám động.

Chậm chạp không được đáp lại, Trầm Quân Như âm thầm mắng vài câu, trong nháy mắt ngẩng đầu lên thì cả người cứng ngắc: "Thái.. Thái Tử?"

Lâm Thần ghét bỏ nhìn trước ngực bị ướt, không vui nhíu mày: "Lật Dương Bá gia giáo không tồi, dạy dỗ nữ nhi nhìn thấy nam nhân liền nhào tới. Thanh danh này nếu truyền ra ngoài, mấy thiên kim chưa xuất giá của Bá phủ sợ là sẽ không có người tới cửa cầu hôn."

Trầm Quân Như tựa vào trên người Đan Quế, sắc mặt gã sai vặt và nha hoàn xung quanh giống như là bà ta đang bị xử phạt công khai.

Ánh mắt khinh bỉ cùng với thái độ chế nhạo giễu cợt.

Mặc dù bọn họ chưa nói ra nhưng bà ta vẫn cảm thấy khó xử vô cùng: "Thái Tử, vừa rồi tưởng là Hầu gia, mới có thể thất lễ như vậy. Mong rằng Thái Tử thứ tội."

Lật Dương Bá mở miệng cầu tình: "Mong rằng Thái Tử điện hạ thứ tội, tiểu nữ chỉ là nóng vội, cũng không có ý gì khác."

"Bản cung cũng hy vọng An Như Huyện chủ không có tâm tư này, nếu không bản cung sẽ cảm thấy bị một phụ nhân sinh bốn đứa nhỏ nhớ thương, cả người cũng không thoải mái." Lâm Thần bước chân hướng đến chỗ Diệp Mạch, đối với bàn đá vỡ nát kia "Tấm tắc" than nhẹ: "Lật Dương Bá thật mạnh bạo nhỉ, bàn đá này ít nhất phải năm trăm lượng bạc nha."

Lật Dương Bá cảm thấy Lâm Thần đang trợn mắt nói dối.

Cái gì bàn đá đáng giá năm trăm lượng bạc chứ? Nhất là ở bên ngoài gió thổi phơi nắng lâu ngày như vậy, cho dù ban đầu là chừng đó bạc, hiện tại cũng không còn giá tiền này.

"Bản cung nghe được vài câu, Trầm Văn Thụy của Lật Dương Bá phủ bị Diệp Mạch phế đi?"

Lật Dương Bá có thể phát hỏa với Diệp Mạch, nhưng hắn tuyệt đối không dám nổi giận với Lâm Thần.

Hiện giờ nghe được Lâm Thần hỏi thì chỉ có thể cố nén giận: "Đúng vậy."

Lâm Thần xếch mắt liếc nhìn Diệp Mạch nhàn nhã tự tại: "Sao lại phế?"

Khóe miệng Lật Dương Bá co rút kịch liệt, hai tay nắm chặt thành quyền, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng xương cốt vang lên. Chuyện dọa người như vậy, hai người trước mắt giống như đang nói chuyện phiếm.

Diệp Mạch đỡ mi tâm, "Đối với nội nhân[1] nói năng lỗ mãng, ý tứ trong lời nói hết sức sỉ nhục. Cho nên, chủy thủ trên tay hơi lệch vị trí, vừa lúc phế đi."

[1] Vợ. Như nội tử 內子, nội nhân 內人, tiện nội 賤內 đều là tiếng tự gọi vợ mình

"Chậc chậc." Lâm Thần than nhẹ lắc đầu: "Không ngờ ngươi bảo vệ vợ đến vậy nha. Vợ ngươi đâu? Bản cung đã đến đây lâu như vậy, cũng chưa gặp mặt nàng. Ta còn muốn nhìn một chút, rốt cuộc là nữ tử như thế nào nguyện ý nhặt tên phiền toái ngươi đây."

Nhắc tới Tần Hảo, thần sắc Diệp Mạch lại dịu dàng: "Có người tìm tới cửa đòi mạng ta, sợ dọa đến nàng."

"Khụ khụ khụ." Lâm Thần bị sặc nước trà, lập tức lau nước rơi trên người. Nhưng cúi đầu lại thấy Trầm Quân Như mới vừa rồi ra sức khóc, sắc mặt đen lại thêm đen.

Diệp Mạch sâu sắc liếc nhìn qua bộ quần áo, cân nhắc cười nói: "Có cần bảo Trúc Cẩm lấy cho ngươi kiện quần áo để đổi hay không? Sớm biết rằng ngươi bị rất nhiều người xem là bánh ngọt, nhưng không ngờ ngay cả phu nhân Hầu phủ cũng không thể thoát được."

"Mạch ca nhi, ngươi, ngươi đây là đang sỉ nhục ta a." Trầm Quân Như che mặt khóc lớn: "Ta gả cho cha ngươi nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Ngươi tuổi nhỏ đã mất mẹ, nếu như không có ta chăm sóc tốt cho ngươi, ngươi có thể sống đến bây giờ hay sao? Mạch ca nhi, hiện giờ ngươi nói lời này, thật sự là quá đau lòng!"

Diệp Mạch đặt ngón tay trên đầu gối, xoa qua xoa lại.

Như thế, dường như là đang nói với Trầm Quân Như, nếu như chăm sóc hắn tốt, sao lại có thể chăm sóc hắn thành tàn phế đôi chân?

Lâm Thần vỗ tay cười khẽ, nhìn Lật Dương Bá đứng trong sân nói: "Lật Dương Bá là vì chuyện Trầm Văn Thụy mà đến tìm Diệp Mạch tính sổ chăng? Đúng lúc, Phụ Hoàng sai Bản cung đến tìm Diệp Mạch, tìm hiểu việc hôm nay một chút."

Sắc mặt Lật Dương Bá khẽ biến, chắp tay: "Việc này có nhân chứng ở đây, là do Diệp Mạch hành hung người."

Lâm Thần lấy ra một quyển sổ nhỏ từ trong ngực, thong thả nói: "Ba năm trước đây, Trầm Văn Thụy cường đoạt dân nữ, nàng kia không theo, hắn liền giam người nhà nữ tử, bức bách nữ tử thất thân với hắn. Nhưng khi nữ tử này thất thân với hắn rồi, hắn tàn bạo hành hạ người nhà nữ tử đến chết. Hai năm trước, hắn ở Thanh Tú Các nhìn lén nữ tử thay quần áo, muốn làm chuyện bậy bạ, việc này vẫn là Bá gia cho người đè xuống thì phải? Một năm trước.. Bá gia, còn cần Bản cung nói tiếp không?"

Lâm Thần khép sổ lại, trực tiếp ném vào trước mặt Lật Dương Bá: "Đây đều là hình bộ mới vừa điều tra ra được, Bản cung hôm nay xuất cung chính là vì đến Bá phủ. Nửa đường nghe được Bá gia đến Lư Dương Hầu phủ đây, Bản cung chỉ có thể thay đổi đường đi. Bá gia? Ngươi cảm thấy với những việc đã nói trên đây, nên phán Trầm Văn Thụy như thế nào?"

Sổ có hai trang, chi chít viết ra những tội ác mà Trầm Văn Thụy đã phạm. Nhiều nhất chính là cường đoạt dân nữ và cưỡng bức những nữ tử khác. Lật Dương Bá run rẩy hai tay, đột nhiên đứng dậy: "Thái Tử điện hạ, việc này đúng là việc nhà hạ thần. Nghiệp chướng này phạm nhiều điều sai trái như vậy, thần tất nhiên sẽ đưa ra một lời giải thích! Chỉ là hiện giờ nghiệp chướng kia đã thành phế nhân, đại phu nói còn phải nghỉ ngơi một thời gian. Nếu như hiện tại đưa đến hình bộ, sẽ phải mất mạng."

"Chuyện hắn phạm phải đều có chứng cứ, vào hình bộ cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu (nhân vật kịch). Giết người thì đền mạng, Bá gia nên trở về chuẩn bị hậu sự đi." Lâm Thần nhẹ nhàng nói một câu đã chặn hết đường lui của Lật Dương Bá.

Sắc mặt Trầm Quân Như trắng bệch lôi kéo tay Lật Dương Bá: "Phụ thân, Thụy ca nhi là huyết mạch duy nhất của Bá phủ, hắn, hắn không thể chết được a."

Lật Dương Bá tâm phiền ý loạn gỡ tay Trầm Quân Như, vẻ mặt bình tĩnh cáo lui cùng Lâm Thần, đi nhanh rời khỏi Tùng Cảnh viện.

Trầm Quân Như lo lắng cho kết cục của Trầm Văn Thụy, vội vội vàng vàng đuổi kịp Lật Dương Bá.

Diệp Mạch phân phó Trúc Cẩm: "Đến chính viện tìm phu nhân đòi bạc, bàn đá của Tùng Cảnh không thể vỡ không."

Trầm Quân Như đang vội vàng vội vàng đuổi theo Lật Dương Bá, chân hơi lảo đảo, nhưng bước chân chậm lại rất nhiều.

Trúc Hoài cười xấu xa, cất cao giọng nói: "Thế nếu phu nhân nói không đền bạc thì làm sao bây giờ?"

"Vậy đến Lật Dương Bá phủ đòi bạc, nhớ mang những người này theo, để cho tất cả mọi người biết Lật Dương Bá phủ phá hủy đồ của nhà người khác còn không đền tiền như thế nào."

Nghe vậy, Lâm Thần không nhịn được cười ra tiếng: "Âm hiểm, quá âm hiểm. Ngươi thành thật khai báo, không phải là ngươi cố ý cho người truyền lời cho ta đó chứ? Có phải lấy Bản Thái Tử làm thương mà dùng hay không?"

"Không phải ngươi đến đây sao?"

Lâm Thần: ".. Ngươi sẽ không sợ ta còn chưa trở về?"

Diệp Mạch lạnh lùng liếc mắt: "Không có ngươi, tất nhiên Hoàng Thượng sẽ phái những người khác đến đây. Chuyện của Trầm Văn Thụy, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Hoàng Thượng bất quá là cảm thấy ngươi là con của người, bố thí cho ngươi đến xử lý mà thôi."

Lâm Thần hộc máu, rốt cục hắn hiểu được vì sao Diệp Mạch không được người yêu thích. Tính tình này, lời nói này, nếu có thể làm cho người ta thích mới gặp quỷ (quái lạ).

"Roi này là cái trong hoàng cung bị mất." Diệp Mạch đem roi giao cho Lâm Thần: "Thị vệ vây quanh hoàng cung trong ba tầng ngoài ba tầng, các ngươi không nghĩ ra được mấy thứ này làm thế nào ra khỏi cung sao?"

Lâm Thần thu hồi roi, cười lạnh nói: "Không ngoài hai loại người. Một loại là có người gãi đúng chỗ ngứa, cầm cống phẩm đi mượn sức Lật Dương Bá, một loại còn lại là cung nữ thái giám có tay chân không sạch sẽ trộm đồ đem ra ngoài bán. Ngươi cảm thấy là loại nào?"

Diệp Mạch xoa thân ly: "Đây là chuyện trong cung, đương nhiên Thái Tử điện hạ phải tự mình đi thăm dò."

Trong phòng, Tần Hảo nghe được thanh âm chưa từng nghe ở bên ngoài, cũng nghe ra được là thái tử đã đến. Thấy Diệp Mạch chậm chạp chưa quay về, nghĩ đến là đang nói chuyện cùng thái tử, nàng liền sai Tử La đưa đến chút điểm tâm và mứt hoa quả.

Bàn đá trong bị vỡ vụn, Trúc Cẩm Trúc Hoài lại chuyển một cái bàn ra đây, đặt ở giữa Diệp Mạch và Lâm Thần. Tử La đem một mâm hoa mai tô (bánh xốp) đặt ở trên bàn đá, cúi đầu nói: "Cô gia, đây là cô nương căn dặn. Cô nương hỏi ngài, Thái Tử điện hạ hôm nay có ở lại phủ dùng cơm không?"

HOA MAI TÔ

Lâm Thần vừa định mở miệng, lại bị Diệp Mạch cắt ngang: "Hắn không ở lại, trong cung nhiều món ngon như vậy, hắn ghét bỏ đồ ăn của Hầu phủ."

Lâm Thần bực mình chụp bàn: "Bản cung mới từ Hàng Châu trở về liền tới đây giúp ngươi giải vây, ngươi lại qua cầu rút ván như vậy sao? Cũng không biết làm sao Xu Nga lại mù mắt, nhiều như vậy năm không phải ngươi thì không được."

Ánh mắt Diệp Mạch dừng trên y phục của hắn, cười như không cười nói: "Nghe nói Thái phó phu nhân đang ở đánh chủ ý đến ngươi."

Lâm Thần: "..."

Hắn mới vừa bị An Như Huyện chủ bổ nhào vào người, như thế nào ngay cả Thái phó phu nhân cũng sáp đến góp vui? Bộ dạng hắn phong lưu phóng khoáng, nhưng mà không phải kiểu gì cũng thích.

"Trần Tư Vũ đã cập kê, Thái phó phu nhân dán mắt vào vị trí Thái Tử phi của ngươi."

Lâm Thần: "..."

Nói chuyện không lấy hơi, sẽ chết sao?

Cảm thấy mình còn tiếp tục ở trong này, tuyệt đối sẽ bị tức chết, Lâm Thần phủi phủi y bào đứng dậy, "Bản cung rất bận, bữa cơm này để sau đi, lần sau lại đến đòi lại ân tình này."

Đống hỗn độn trong sân được dọn dẹp sạch sẽ, Diệp Mạch vào phòng trong.

Tần Hảo ngồi đang ngồi thêu bên cửa sổ, nhìn kỹ là một đôi tất, viền tất là một vòng trúc xanh: "Ta thấy chàng trồng đầy tùng trúc trong viện, hẳn là thích hai loại này đi. Thái tử điện hạ về rồi sao? Vậy bên chính viện còn có thể tìm chàng gây phiền toái hay không?"

Diệp Mạch nghiêng đầu cười khẽ: "Thái tử đã về rồi, chính viện nhất định sẽ tìm ta gây phiền toái. Nương tử cũng biết chính viện bên kia vẫn dưỡng một người?"

"Biểu cô nương?" Lại nói tiếp đã nhiều ngày Vương Như Diên thật sự không xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nhưng Tần Hảo vẫn không thể nào quên nữ tử này.

Bởi vì nàng nhớ rõ lời nói của những người đó vào ngày kính trà, nói Vương Như Diên và Diệp Mạch là thanh mai trúc mã, nói kia Vương Như Diên chính là đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Mạch.

"Vương Như Diên vốn chính là được chuẩn bị để dùng thế lực bắt ép ta. Hiện giờ mặc dù ta cưới nàng rồi, nhưng Vương Như Diên vẫn ở lại trong phủ. Dựa theo cách làm của Trầm Quân Như, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua một quân cờ có thể ngăn cách và đối phó với nàng và ta." Trong khi nói chuyện, Diệp Mạch cầm lấy tất đã thêu xong trong cái giỏ: "Nương tử, kỳ thật tất này chỉ là thứ yếu, trung y (áo lót mặc bên trong) của ta ít hơn, hay là nương tử giúp ta thêu vài món?"

Thêu trung y, phải đo kích thước tỉ mỉ.

Tần Hảo ngượng ngùng cầm lấy thước đo, tiến lên đo kích thước. Bởi vì bị bệnh nhiều năm, thân thể Diệp Mạch rất gầy yếu: "Hôm nay thấy phu quân bớt ho khan một chút, thuốc của đại phu kia hiệu nghiệm như vậy sao? Vậy có cần lại đi lấy về một ít nữa hay không?"

Sắc mặt Diệp Mạch nặng nề, thản nhiên lắc đầu: "Ta không dùng thuốc của đại phu trong phủ. Đại phu trong phủ sớm là người của Trầm Quân Như, vì để an toàn, ta dùng thuốc của đại phu khác."

Tần Hảo đang đo thì hơi dừng tay, nàng hiểu được. Diệp Mạch là đang đề phòng những người khác của Hầu phủ, ngoại trừ người của Tùng Cảnh viện, những người khác hắn cũng không tin tưởng.

Hơi thở ấm áp dừng ở bên tai, Tần Hảo theo bản năng lui về sau một bước, nàng vẫn chưa quen với khoảng cách gần như vậy.

Diệp Mạch mất mác nhìn nàng, thấy Tần Hảo băn khoăn trong lòng, do dự tiến lên, lại đến gần hắn.

Diệp Mạch vươn tay vuốt tóc của nàng, có thể cảm giác được rõ ràng nữ tử cứng ngắc: "Nương tử vẫn chưa quen vi phu thân cận sao? Hóa ra lời nói lúc trước của nương tử đều là giả."

Nói xong, Diệp Mạch càng thêm mất mác, cả người đều như bị bao phủ trong sự chán chường.

Tần Hảo luống cuống tay chân, nàng đúng là chưa quen. Hơn nữa, loại không quen này làm cho nàng biết rõ bản thân cũng không phải là yêu mến Diệp Mạch, nhiều lắm chỉ là cảm kích.

Hiện giờ nhìn thấy Diệp Mạch suy sụp tinh thần, có vẻ như là tất cả mọi người đều từ bỏ hắn, nhất thời nàng không biết nên an ủi Diệp Mạch như thế nào.

Ống tay áo bị khẽ động, Diệp Mạch chậm rãi giương mắt, vừa lúc chạm phải ánh mắt lấy lòng của Tần Hảo: "Phu quân, ta chuẩn bị cơm trưa cho chàng nhé? Làm món Hàng Châu được không? Làm món thịt Đông Pha được không?"

THỊT ĐÔNG PHA

Diệp Mạch lẳng lặng mà nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, thật sâu thở dài: "Được."

Vậy thì từ từ thôi, bức bách sẽ làm nàng sợ.

Nhưng mà Trúc Hoài đi theo phía sau Diệp Mạch đã suýt trợn mắt nhìn lên trời! Thiếu gia đó là khổ nhục kế, hiện giờ Thiếu phu nhân muốn đích thân xuống bếp, không biết trong lòng thích như thế nào đâu, lại còn giả vờ bị ủy khuất như vậy!