Buổi casting diễn viên chính trong hai ngày này đã gần kết thúc, chỉ còn lại một số vai phụ, Từ Đông Tô không có thời gian và cũng không cần thiết phải tham dự, nên đến tạm biệt Tô Tân.
Bản quyền của những cuốn tiểu thuyết Từ Đông Tô bán ra trước đây, sau khi ký hợp đồng và chi phí bản quyền liền buông tay mặc kệ, ban quản lý cũng rất vui khi có một tác giả gốc không màng trời đất, nhiều lắm chỉ yêu cầu anh phát weibo hỗ trợ tuyên truyền một chút.
Lần này, Từ Đông Tô đáp ứng tham dự vào công tác chuẩn bị giai đoạn đầu, cảm nhận được sự chân thành của Tinh Hà là một chỗ quay phim tốt, cũng hiểu một số khó khăn khi làm phim và vô cùng cảm động.
Muốn làm một bộ phim tốt, cần thiên thời địa lợi nhân hoà [1], chỉ có trái tim nhiệt huyết là chưa đủ.
[1] Thiên thời địa lợi nhân hòa 天时地利人和: là thành ngữ dùng để chỉ ba yếu tố cần thiết giúp tạo nên sự thành công cho một sự kiện, một công việc, hay một điều gì đó do con người tạo ra.Mà Tô Tân cũng là lần đầu tiên tiếp xúc toàn bộ quá trình làm ra một bộ phim, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
“Anh khá hài lòng với các diễn viên dự kiến, đạo diễn Tần cũng rất có cá tính ” Từ Đông Tô có chút mong đợi nói “Sau này khai máy, nếu em đi thăm ban [2] nhớ nói anh một tiếng, anh cũng đi cổ động một chút.”
[2] Thăm ban: thăm phim trường.“Được, anh đi chính là miễn phí tuyên truyền, bọn em cầu còn không được.” Tô Tân cười nói.
“Nghề này của em thật thú vị, có quá nhiều thử thách về tầm nhìn và năng lực.” Từ Đông Tô cảm khái nói “Anh có vài người bạn viết tiểu thuyết, trong giới văn học mạng cũng coi là đại danh đỉnh đỉnh, không biết vì sao, quay phim truyền hình xong, một miếng bọt nước đều không có. Nếu em có thể đánh vỡ ma chú này, về sau em muốn mua IP nào, IP sẽ tự đưa tới cửa.”
“Anh nói như vậy, em cảm giác thật giống Alexander [3]?” Tô Tân nói đùa một câu, sau đó nghiêm mặt nói: “Đông Tô, em chọn quyển sách này của anh, có rất nhiều yếu tố, điểm quan trọng nhất đó là em thích nội dung. Dự án đang ở giai đoạn này, em đối với bộ phim này làm việc hết mình, nghe theo thiên mệnh*, không chờ mong quá cao, không từ bỏ cố gắng.”
[3] Alexandros III của Macedonia, được biết rộng rãi với cái tên Alexander Đại đế hoặc Alexandros Đại đế. Ông được xem là một trong những vị tướng thành công nhất trong lịch sử, người đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà người châu Âu thời đó biết đến trước khi qua đời, ông thường được xem là một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.* Thiên mệnh: số mệnh.Từ Đông Tô hơi xúc động: “Nói hay lắm, tiểu Tân, anh đánh giá cao quan điểm của em, rất thẳng thắn, không như người kinh doanh khác suốt ngày đưa đẩy vì lợi ích trêи hết.”
Nghe xong mấy chữ “Lợi ích trêи hết” này, ánh mắt Tô Tân nhịn không được liếc qua hướng bên cạnh một chút.
Giản Diệc Thận, người đã từng nói “Lợi nhuận trêи hết” đang dựa vào ghế sofa, trầm ngâm.
Từ khi Từ Đông Tô vào, Giản Diệc Thận không nói gì, Tô Tân cũng cố ý phớt lờ anh, chỉ mong anh ngồi không vui chính mình rời đi. Không ngờ, Giản Diệc Thận không đi, còn nghe rất chân thành.
“Có lẽ anh là nhà văn nên sẽ đánh giá người làm ăn như vậy ” Tô Tân cười cười “Nhưng một doanh nhân thực sự nên hướng đến lợi nhuận, em có chút tùy hứng, cũng có chút xử trí theo cảm tính, theo đuổi lợi nhuận thương nghiệp, xen lẫn thân tình, yêu thích, lý tưởng những thứ đồ ngổn ngang này.”
Kỳ thật làm bộ phim « Ác Mộng » này, lấy thực lực Tinh Hà trước mắt mà nói có chút mạo hiểm, có khả năng một bước lên thiên đường, cũng có khả năng một bước xuống địa ngục, Tô Tân cũng không có niềm tin tuyệt đối, ở giai đoạn này nếu như cô chuyên về phim truyền hình dài tập hay những phim thanh xuân ngôn tình chi phí nhỏ, áp lực của cô sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng cô vẫn làm, cơ hội kết hợp hoàn hảo giữa sở thích, lý tưởng và lợi nhuận không phải lúc nào cũng có, « Ác Mộng » đáng để cô mạo hiểm.
“Không đúng, tiểu Tân ” Từ Đông Tô nghiêm mặt nói “Anh không biết bất cứ điều gì khác, nhưng em làm như vậy, mới có nhiệt độ, không phải con số lạnh như băng đắp lên đồ vật, không nên quá đi để ý đến những con số kia.”
Giản Diệc Thận luôn yên lặng không lên tiếng bỗng nhiên tiếp một câu: “Có nhiệt độ tác phẩm, nhà văn lớn, lời anh nói rất có văn thanh phong phạm.”
“Giản tổng không đồng ý sao?” Từ Đông Tô nhíu mày.
Giản Diệc Thận nhẹ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Phim thương nghiệp trước hết phải là lợi nhuận và nhiệt độ, nếu như không có lợi nhuận,đó là sự thất bại của các nhà đầu tư. Nếu anh chỉ nói về nhiệt độ mà không có lợi nhuận, không để ý những con số kia, đây chẳng qua cho một tên hèn nhát thất bại một tấm màn che mặt mà thôi.”
Từ Đông Tô giật mình, nhất thời không biết nên phản bác thế nào. Người đàn ông này đến cùng là theo đuổi Tô Tân hay là đến cố ý đả kϊƈɦ Tô Tân? Lời này cũng nói quá độc?
“Cảm ơn anh đã dội nước lạnh vào tôi ” Tô Tân có chút tức giận “Tôi biết tôi ở trước mặt anh là kẻ thất bại, không bằng giám đốc Giản một đường phong quang thắng nhân sinh.”
“Em sai rồi, anh không phải ý đó, trước mặt anh em không phải là kẻ thất bại ” Giản Diệc Thận nhìn cô chăm chú, đột nhiên thay đổi lời nói “Anh đã từng xem thường suy nghĩ muốn cứu vãn Tinh Hà của em, cảm thấy em xử trí quá cảm tính, tận tuỵ và sản xuất không có quan hệ trực tiếp, nhưng kết quả em dùng chấp niệm của em giúp Tinh Hà biến nguy thành an, giành chiến thắng rất đẹp, dùng số liệu đánh thẳng vào mặt anh; cho nên lần này anh tin ánh mắt và năng lực của em, em sẽ biến yêu thích cùng lý tưởng của mình hóa thành nền tảng, chắc chắn sẽ mang lợi nhuận cho các nhà đầu tư. Cái gọi là tác phẩm ôn nhu, không phải là tấm màn che của em, mà chính là vì lợi nhuận dệt hoa trêи gấm tồn tại, em không cần phải lo lắng.”
Tô Tân sửng sốt một chút, hơn nửa ngày nói không ra lời.
Nhìn thấy ánh mắt của cô, Giản Diệc Thận tâm tình vui vẻ, đưa bánh macaron tới trước mặt cô: “Nghe nói đồ ngọt sẽ khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc, ăn cái này khi làm việc, nói không chừng sẽ làm ít công to.”
Tô Tân hậm hực nhận lấy, hung hăng cắn một cái cho hả giận.
Cô thật sự không biết, Giản Diệc Thận có thể nói như thế, bắt lấy lỗ thủng trong câu nói của Từ Đông Tô tiến hành phản bác, lại đem lý luận “Lợi nhuận trêи hết” của bản thân thổi phồng cô một cách rất hoàn hảo, chỉ mấy câu, trước ức sau dương hết sức hoàn mỹ, khiến cô nhất thời tìm không thấy lời phản bác, chế giễu.
“Giản tổng thật biết nói chuyện, bội phục bội phục.” Từ Đông Tô ngược lại rất hào phóng, bị bất động thanh sắc cũng không tức giận, ngược lại còn tán thưởng.
“Khách khí, Từ lão sư ” Giản Diệc Thận cười, ám chỉ nói “Từ lão sư không bận sao? Đã rất muộn rồi.”
Từ Đông Tô chợt nhớ ra: “Đúng là không còn sớm, tôi nên cáo từ ” hắn nhìn về phía Tô Tân, tao nhã, lễ phép hỏi “Tiểu Tân, mấy ngày nay có bộ phim kinh dị được công chiếu, từ nước F. Nghe nói quay vô cùng đặc sắc, buổi tối em có muốn cùng anh đi xem không?”
Mặt Giản Diệc Thận lập tức xanh lè.
Tô Tân nhìn thời gian, do dự hai giây rồi đồng ý: “Được.”
Phim chiếu lúc bảy giờ rưỡi tối, bởi vì bọn họ có việc riêng, Tô Tân và Từ Đông Tô sẽ trực tiếp gặp nhau trong rạp chiếu phim.
Chị Diêu giúp Tô Tân gọi thức ăn bên ngoài, mang bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
Tô Tân nhìn một cái: “Muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng, chị còn khách khí với em cái gì?”
Chị Diêu cười: “Cũng không phải chuyện lớn gì, vừa rồi Giản tổng đi ra, sắc mặt rất khó nhìn, chị đang nghĩ có phải bị kϊƈɦ thích gì hay không.”
“Khả năng là vậy.” Tô Tân hững hờ trả lời.
“Chị thấy Giản tổng có hơi khác so với những tin đồn trước kia, hôm nay còn đưa trà chiều tới, điều này rất bất ngờ, tiệc ăn mừng cũng rất quan tâm chăm sóc em ” chị Diêu thử thăm dò hỏi “Em không nghĩ tới việc cùng anh ta gương vỡ lại lành chứ?”
Tô Tân xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thảo trường oanh phi [4] vào tháng 3, trời chạng vạng, đàn ngỗng trời trở về từ phương Nam bay lượn trêи nền trời hồng nhạt do mặt trời lặn phản chiếu, vỗ cánh bay cao mang chút sức sống mùa xuân.
[4] Thảo trường oanh phi 草长莺飞: đây là một cụm từ dùng để chỉ cảnh sắc mùa xuân ở Giang Nam.“Không ” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng hết sức rõ ràng “Em không muốn ngã lần thứ hai ở cùng một nơi.”
Sau khi kết thúc công việc, Tô Tân đúng giờ đến rạp chiếu phim ở quảng trường Kim Thành. Có thể do thời tiết ấm áp, trong quảng trường rất nhiều người, rạp chiếu phim cũng sôi động. Từ Đông Tô đã lấy vé và đợi cô ở cửa ra vào, còn mua một đống đồ ăn vặt và đồ uống.
Hôm nay vừa vặn chiếu một bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng nước ngoài, bộ phim kinh dị kinh phí nhỏ mà họ chọn cũng không có nhiều người xem, hội trường chỉ có chục người và rất vắng.
Cách mấy phút mở màn, Tô Tân xem weibo một chút, bài đăng của Từ Đông Tô hiện lên bảng tin của cô.
[ Dừng ngày hôm nay cho một ngày khác, quan trọng hơn cập nhật, nỗ lực thoát đơn.] Kèm theo hình ảnh vé xem phim có đóng dấu.
Dù sao cũng là nam thần bạch kim của giới văn học mạng, vừa phát mấy phút phía dưới đã có hơn mấy trăm bình luận, nhận xét đủ loại.
[ Luôn có những lý do kì quái, lý do thoát đơn là gì, có phải đơn hàng bị trì hoãn hay không? ]
[ Đem ảnh chụp phát lên chúng tôi sẽ tha thứ cho anh. ]
[ Nam chính bị giam trong lao bị dùng gia hình tra tấn một ngày một đêm, Đông ca anh hãy làm người đi! ]
...
Tô Tân vừa xem vừa cười: “Đông Tô, anh xem độc giả của anh đi, oán niệm muốn xông ra màn hình điện thoại của em luôn rồi.”
Từ Đông Tô có chút xấu hổ: “Bình thường cùng mọi người nói đùa đã quen, họ có chút không kiêng kỵ.”
“Cái này khiến em có cảm giác tội lỗi” Tô Tân nói đùa “Lần sau không dám cùng anh đi xem phim nữa.”
“Lần sau nhất định sớm hoàn thành tốt bản thảo rồi lại hẹn em đi ” Từ Đông Tô nghiêm trang nói ” Nếu quỵt bản thảo, anh ăn mì sẽ không có gói gia vị.”
Tô Tân hoài nghi nhìn: “Sao nghe lời thề này của anh lại không có thành ý?”
...
Hai người cười cười nói nói, phim rất nhanh liền bắt đầu. Bộ phim kinh dị này quay cũng không tệ, sự hồi hộp vẫn còn cho đến cuối phim, khi thật sự muốn phơi bày thì nó cho người ta cảm giác rùng rợn, khuyết điểm duy nhất là mạch cảm xúc còn gượng gạo và đột ngột.
Hiện thực rất tàn khốc, một bộ phim như vậy, lại không có ai chú ý đến, khởi chiếu hơn một tuần lễ mà chưa qua 50 triệu, tỷ lệ người xem càng ngày càng thấp.
Làm thế nào để tìm được sự cân bằng giữa lý tưởng và kinh doanh là một chủ đề muôn thuở.
Xem hết phim trời đã khá muộn, Từ Đông Tô kiên trì muốn đưa Tô Tân về nhà, hai người lúc này mới tạm biệt. Sau khi dừng xe, Tô Tân đi đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua sữa tươi và trứng, chuẩn bị ngày mai làm bánh kếp.
Vừa đến quầy thu ngân, không biết đã có người đứng ở cửa từ lúc nào: Giản Diệc Thận dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn cô.
Tô Tân phớt lờ anh, đưa đồ cho nhân viên thu ngân.
Giản Diệc Thận trong lòng càng chua: “Phim hay không?”
Tô Tân liếc mắt nhìn anh một cái, lạnh lùng đáp: “Theo dõi có vui không?”
Cô đã quá quen thuộc với hơi thở của người đàn ông này, vừa rồi trong rạp chiếu phim cô đã nhận ra, Giản Diệc Thận đã thay âu phục thành đồ thể thao thoải mái, ngồi ở nơi hẻo lánh, từ đầu đến cuối phim.
Giản Diệc Thận nghẹn lời, một hồi lâu mới nói: “Anh sợ tên hoa ngôn xảo ngữ kia lừa em, cho nên mới đi cùng.”
Thanh toán xong, Tô Tân xách túi bước ra ngoài, Giản Diệc Thận nhắm mắt theo đuôi từng bước, anh muốn cùng Tô Tân nói chuyện, nhưng lại không biết nói gì, vừa rồi trong rạp chiếu phim Tô Tân cùng Từ Đông Tô cười nói yến yến thỉnh thoảng lại trong đầu lướt qua, lại nghẹn xuống dưới, lồng ngực anh gần như muốn nổ tung.
“Anh có phải muốn cùng tôi nói chuyện hay không?” Giọng điệu của Tô Tân trầm lại “Vậy chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Giản Diệc Thận sửng sốt, vui mừng khôn xiết: “Được, anh cũng đang rảnh, chúng ta đi đâu? Phía trước có quán cafe...”
“Không cần, ở chỗ này đi.” Tô Tân chỉ chỉ phía trước, ở quảng trường nhỏ phía trước có một khu rừng trúc nhỏ có lan can bao quanh, tình cờ thông với gara xe đạp dưới lòng đất.
Gió đêm thổi qua, lá trúc rì rào rung động, dưới ánh trăng, bầu không khí có chút kiều diễm. Tô Tân dừng bước, xoay người dựa vào lan can, nhìn Giản Diệc Thận chăm chú.
Gò má cô trắng nõn, giờ phút này bị ánh trăng rắc lên một tầng ánh bạc, trong veo như bạch ngọc, khiến người ta muốn hôn một cái.
Giản Diệc Thận cố gắng khắc chế sự vọng động của mình, âm thầm khuyên bảo: Tiến hành theo từng bước, từ từ mưu toan, không được nóng vội.
“Thời tiết đêm nay thật tốt, em xem, ở đó có một ngôi sao, rất sáng.” Anh chỉ lên bầu trời đêm phía trước.
“Chắc là Thiên Lang tinh [5].” Tô Tân thuận theo hướng anh chỉ, nói khẽ.
[5] Sao Thiên Lang hay Thiên Lang tinh (tiếng Anh: Sirius /ˈsɪriəs/, được chỉ định α Canis Majoris hay Alpha Canis Majoris, viết tắt Alpha CMa hoặc α CMa) là ngôi sao sáng nhất trêи bầu trời với cấp sao biểu kiến là -1,46, sáng gấp 2 lần so với Canopus, ngôi sao tiếp theo trong danh sách những ngôi sao sáng nhất.“Em cái này cũng biết?” Giản Diệc Thận hào hứng “Cái bóng tối bên cạnh nó là gì vậy? Tên nó là gì?”
Tô Tân nhìn một hồi, nhưng không trả lời lại, mà chậm rãi hỏi một câu: “Giản Diệc Thận, chúng ta ly hôn bao lâu rồi?”
Giản Diệc Thận sửng sốt một chút, có phần miễn cưỡng đáp: “Đã tám chín tháng.”
“Tám tháng mười ngày ” Tô Tân lạnh nhạt nói “Tôi nghĩ đã đến lúc bắt đầu một cuộc sống mới, bất luận là Từ Đông Tô hay Trình Tử Hạo, hoặc là người đàn ông khác, tôi đều chậm rãi suy tính, nói về một mối quan hệ vô thưởng vô phạt, nếu hòa hợp, tôi cũng không ngại bước vào vòng vây lần nữa.”
Nụ cười trêи miệng Giản Diệc Thận dần biến mất.
“Anh cũng nên cân nhắc tìm một người khác, cha mẹ anh hẳn đã thúc giục?” Tô Tân nhìn anh, ánh mắt nhìn rất nhu hòa, giống ánh trăng, mang theo một tia ý lạnh tận xương “Làm bạn bè, nói không chừng trong tương lai chúng ta có thể hẹn nhau đi đạp thanh.”