Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 27

Thật ra đánh thức Xa Sơn Tuyết không phải là cái giọng oang oang của Lâm Uyển.

Trong hai ngày hai đêm này, thần trí y bị giam cầm tại giấc mộng hỗn loạn. Một hồi là Xa Viêm mặc tang phục chất vấn vì sao y lại để cho Đại Diễn bị phá hoại thành ra như thế, một hồi là biểu huynh Ngu Thao Hành mười mấy tuổi vui cười hớn hở rủ y xuất môn đi chơi, quay đầu lại liền biến thành ác quỷ đòi mạng. Các con đường tràn ngập yêu ma quỷ quái đang đuổi theo phía sau y, tiếng rít gào vang xa mười tám ngàn dặm. Thân hình Xa Sơn Tuyết biến thành đứa trẻ bảy, tám tuổi không biết dùng chúc chú, kiếm pháp còn non nớt, nếu không phải có một người nhìn rất quen mắt giúp đỡ y chạy trốn, e rằng y đã sớm mất mạng rồi.

Thế nhưng cái người nhìn quen mắt này là ai vậy?

Tỉnh lại liền không nhớ được.

Xa Sơn Tuyết nằm trên giường nhỏ, nghiêm túc ngẫm nghĩ nửa ngày thân phận của người trong mộng kia. Một hồi lâu sau đầu óc mới chậm rãi tỉnh táo lại, bắt đầu xác nhận xem mình đang ở nơi nào.

Đây hẳn là sương phòng sau Cung Phụng quan.

Còn nữa, cái nhịp thở nhẹ đến sắp không nghe thấy nữa kia là của…

“Kham chưởng môn”, Xa Sơn Tuyết nói: “Ngươi không lên tiếng đứng trong phòng ta làm gì?”

Xa Sơn Tuyết tỉnh lại, ngẩn người tầm thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, ngoại trừ tiếng hít thở thì chưa từng nghe thấy nửa điểm động tĩnh từ phía Kham Nguy.

Nói cách khác, Kham chưởng môn đã yên lặng không nhúc nhích đứng trước tấm bình phong tầm một chén trà.

Nếu như không phải cảm thấy quan hệ giữa mình và Kham Nguy có chút hòa hoãn, Xa Sơn Tuyết thiếu chút nữa sẽ cho rằng người nọ là đang suy nghĩ biện pháp để giết chết y.

Sau tấm bình phong vẫn không có động tĩnh, Xa Sơn Tuyết liền kiên nhẫn gọi thêm một lần:

– Kham chưởng môn?

Có tiếng sột soạt sột soạt vang lên, là do lúc tiến tới cọ vào quần áo phát ra, nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân. Một lát sau, bên giường Xa Sơn Tuyết truyền đến âm thanh chiếc ghế gỗ bị kéo ra.

Kham Nguy cứng đờ ngồi xuống, nói: “Là ta.”

Xa Sơn Tuyết: “…”

Nói nhảm, còn có thể là ai?

Thực sự là kì kì quái quái.

Xa Sơn Tuyết âm thầm đánh giá trong lòng, đưa tay mò mẫm gối đầu của mình.

Một bàn tay khác từ bên cạnh duỗi ra, đoạt lấy gối, lót xuống để cho y tựa vào.

Chờ đến khi Xa Sơn Tuyết thoát khỏi cảm giác bủn rủn vì hôn mê quá lâu, đặt lưng vào chiếc gối mềm mại phía sau lưng, y mới ý thức được một loạt hành động vừa rồi của bọn họ có chút không đúng.

… Nói tốt kẻ thù đâu?!

Nhìn từ ký ức khôi phục chưa trọn vẹn của y mà nói, trong cái đêm mưa kia ở đại Cung Phụng viện, bọn họ căn bản là rất căng thẳng nha!

Đại Quốc sư khó hiểu lâm vào trầm mặc, Thanh Thành Kiếm Thánh cũng vậy.

Kham Nguy không đến mức không thể hiểu được hành động của bản thân, hắn chỉ là đã rất lâu rồi không ở chung cùng một Xa Sơn Tuyết an tĩnh như thế này.

Sau khi Xa Sơn Tuyết phế võ công tuyệt kinh mạch, bọn họ cũng không phải là chưa từng gặp lại nhau.

Tựa như sáu mươi năm Xa Sơn Tuyết bị vây trong đại Cung Phụng viện kia, bọn họ thỉnh thoảng sẽ viết thư cho đối phương. Sau đó, lúc y trở thành Đại Quốc sư, từng bước từng bước nắm giữ quyền lực toàn bộ Đại Diễn, bắt đầu thi hành các chính sách cải cách ruộng đất và sửa đổi luật lệ mà hai vị tiên đế Xa Viêm và Xa Sơn Xương đều không làm được thì Kham Nguy cũng là Thanh Thành chưởng môn, thỉnh thoảng bọn họ sẽ tình cờ gặp lại nhau trong một số tình huống.

Chỉ là, cho dù gặp gỡ thoáng qua giây lát, bọn họ cũng không thể thiếu châm chọc khiêu khích lẫn nhau được.

Đã bao lâu rồi không trầm mặc mà ở chung như thế này?

Kham Nguy không nhớ nổi, chỉ cảm thấy lần bình thường gần đây nhất như vậy, bọn họ hình như vẫn còn là thiếu niên.

Hơn bảy mươi năm trôi qua trong nháy mắt.

Kham Nguy nhìn Xa Sơn Tuyết, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của y, nhìn y bởi vì nghi hoặc mà khẽ cau mày, tầm mắt chuyển dần xuống, lướt qua sống mũi thẳng tắp, bay đến đôi môi tái nhợt của y.

Suy nghĩ của hắn tạm dừng ở chỗ này một chút, thầm nghĩ, cái miệng này lúc không nói chuyện quả nhiên đáng yêu hơn nhiều.

Còn có lồng ngực phập phồng, nhiệt độ da thịt chưa từng hạ thấp, hơi thở tràn ra từ khoang miệng, hay là mi mắt khẽ rung động… Xa Sơn Tuyết đang ở ngay bên cạnh hắn, là một Xa Sơn Tuyết còn sống, không phải một bộ xương trắng thậm chí còn không đầy đủ.

Nhớ tới chuyện của đời trước, hô hấp hắn ngừng lại, sau một chốc mới chậm rãi thở ra từ sâu thẳm phế phủ.

Đây là lần thứ hai Kham Nguy sau khi sống lại gặp mặt Xa Sơn Tuyết, vào giờ phút này, hắn mới ý thức rõ ràng về hành động mình đã làm.

Hắn trùng sinh, cứu Xa Sơn Tuyết.

Hiện tại hắn sống, Xa Sơn Tuyết cũng còn sống.

Có lẽ là nhờ Thần Phật phù hộ mới may mắn được như vậy, Kham Nguy nghĩ, sao có thể để cho tên khốn này chết sớm hơn mình nhiều đến thế, quá có lợi cho y rồi.

Từ sau khi sống lại, trái tim vẫn luôn căng thẳng của Thanh Thành Kiếm Thánh cuối cùng cũng được thả lỏng ra.

Một khắc sau, tim hắn liền căng thẳng trở lại.

Không biết từ lúc nào, nửa người Xa Sơn Tuyết đã cúi về phía hắn, bàn tay cách mặt hắn không đến một tấc.

Kham Nguy đột ngột ngẩng đầu làm cho y dừng động tác lại, thế nhưng biểu tình tò mò hiện rõ trên gương mặt Xa Sơn Tuyết vẫn chưa kịp rút về.

“Ái chà”, Kham Nguy nghe thấy y mang theo ý cười nói: “Không lẽ ngươi đang khóc sao?”

“…” Kham Nguy: “Đừng để cho ta phải đánh ngươi.”

Cho dù có đốt than sưởi ấm, sương phòng vẫn là rất lạnh, Xa Sơn Tuyết lùi về trong chăn, rung đùi đắc ý đánh giá: “Thực sự là không biết đùa.”

Một cái bình nặng đựng nước nóng từ trên trời rơi xuống, đập vào trên bụng y. Tuy rằng có chăn rất dày chống đỡ, Xa Sơn Tuyết vẫn là bị đập đến nghẹn lại.

Y yên lặng thu bình nước ấm vào trong chăn, chỉ cảm thấy bản thân sắp bị bỏng chết.

Kham Nguy dùng nội tức làm nóng lên một bình nước nữa, sau đó lần thứ hai trầm mặc. Một lát sau Xa Sơn Tuyết hắng giọng, nói: “Ngươi —— ”

Lúc này Lâm Uyển đột nhiên dẫn theo Mẫn Cát đẩy cửa tiến vào, cắt ngang lời y muốn nói.

“Đại Quốc sư ngài tỉnh rồi”, Lâm Uyển vui sướng: “Vừa vặn thuốc đã sắc xong, nhân lúc thuốc còn nóng ngài uống ngay đi.”

Kham Nguy ngạc nhiên trừng mắt nhìn.

Lúc trước hắn đã ngẩn người bao lâu mà đệ tử Dược Thanh phong đã đưa thuốc tới, tiểu đồ đệ của Xa Sơn Tuyết cũng đã sắc xong thuốc rồi?

Thời gian lâu đến vậy mà hắn chỉ ngẩn người ngồi ở chỗ này, nhìn chằm chằm Xa Sơn Tuyết ư?

Xa Sơn Tuyết không biết Mẫn Cát bắt đầu sắc thuốc từ bao giờ trái lại không có nghi hoặc như thế, y chỉ gật gật đầu, giơ tay ra muốn nhận chén thuốc của mình.

Mẫn Cát vội vàng đưa chén thuốc tới, bỗng nhiên bị Lâm Uyển ngăn cản.

“Thuốc này vừa mới nấu xong, cực kì phỏng tay”, Lâm trưởng lão nói dối không thèm chớp mắt: “Đại Quốc sư đừng tự mình uống, để cho chưởng môn đút đi.”

“…” Kham Nguy: “Mắc mớ gì đến ta.”

“Lý tam và Cung tứ hình như được ngài cho phép đã đi xuống núi rồi. Mẫn Cát lại muốn theo ta đến Dược Thanh phong một chuyến”, Lâm Uyển nói: “Cung phụng quan ngoại trừ chưởng môn cũng chỉ còn Đại Quốc sư, bây giờ y là người mù, chưởng môn ngài muốn để cho y tự mình uống thuốc sao?”

Mẫn Cát bưng thuốc, đưa không được, không đưa cũng không xong, nghe vậy hung hăng nhìn Lâm Uyển —— hắn nói hắn muốn cùng Lâm trưởng lão đi Dược Thanh phong bao giờ?

Xa Sơn Tuyết trên giường càng không thể hiểu nổi Lâm Uyển đang suy nghĩ cái gì, mờ mịt nói: “Không sao, ta có thể tự mình uống thuốc.”

Kham Nguy thoáng nhìn đôi mắt vẫn nhắm chặt của y, nói với Mẫn Cát: “Đặt ở đấy đi.”

Lâm Uyển dặn dò: “Chưởng môn, trước đây ngài chưa từng chăm sóc người khác như thế này, chú ý đừng để nước thuốc rơi ra chăn nha.”

“Câm miệng”, Kham Nguy dùng một chữ trả lời hắn: “Lăn.”

Không khí lạnh quét ngang qua sương phòng của Xa Sơn Tuyết, Lâm Uyển cùng Mẫn Cát thả xuống chén thuốc đồng thời lăn ra ngoài.

Sau khi đi, Lâm Uyển còn tri kỷ đóng cửa phòng lại.

Mẫn Cát đứng cùng hắn bên ngoài cửa, nhìn thấy vị trưởng lão thần y được người người tôn kính này rón ra rón rén dán lỗ tai lên cánh cửa, có chút không đành lòng nhắm hai mắt lại.

Quả nhiên ngay tức khắc, một đạo kiếm khí xuyên cửa phóng ra, đánh bay Lâm trưởng lão ra ngoài sân.

Mẫn Cát chạy tới đỡ hắn, kêu ca: “Ngài đang định làm cái gì vậy trời?”

“Có một việc ta đã hoài nghi rất lâu”, Lâm Uyển nói: “Quan hệ giữa chưởng môn và Đại Quốc sư tuyệt không tầm thường.”

“Bọn họ là kẻ thù”, Mẫn Cát cảm thấy hoài nghi của hắn thật vớ vẩn: “Mọi người đều nói như vậy.”

“Có kẻ thù nào có thể giúp nhau uống thuốc không?” Lâm Uyển hỏi ngược lại.

“Dù sao cũng đã nhận thức lâu vậy rồi, hiện giờ hẳn bọn họ vừa là địch, vừa là bạn đi.” Mắt nhìn đời của Mẫn Cát thật thuần khiết.

Lâm Uyển nhìn chằm chằm Mẫn tiểu chúc sư một hồi lâu, thở dài một hơi.

Trên đời có rất ít người giống hắn, có một đôi mắt giỏi phát hiện chân tướng.

“Chờ xem”, Lâm Uyển ở trong lòng nghĩ linh tinh: “Ta đã nói tuyệt không tầm thường, nhất định là không tầm thường.”

***

Vô cùng đáng tiếc, trong phòng không hề xảy ra cảnh tưởng mà Lâm Uyển mong đợi.

Lúc Kham Nguy đánh bay Lâm Uyển đang nghe lén ra, Xa Sơn Tuyết đã bưng chén thuốc lên uống rồi. Đợi đến khi hắn quay trở lại chỗ ngồi, bát thuốc trong tay Xa Sơn Tuyết chỉ còn dư lại một ít nước dưới đáy.

Chưởng môn yên lặng rót trà cho y súc miệng, nhìn thấy Xa Sơn Tuyết cũng một hơi uống cạn trà.

“Trước đây ngươi không thích uống thuốc.” Hắn đột nhiên nói.

Xa Sơn Tuyết mò mẫm thả cốc trà lên bàn bên giường, nghe vậy nói: “Hiện tại vẫn không thích, nhưng mà cũng có thể uống hết, dù sao thì đã không còn là trẻ con nữa rồi.”

Dù sao đã không còn là trẻ con, cả hai người bọn họ đều là như thế.

Kham Nguy không có thời gian hồi ức chuyện cũ ngày xưa, trực tiếp hỏi thẳng nghi ngờ trong lòng.

“Đồ đệ ngươi nói rằng ngươi bị mắc chứng mất hồn, nhưng ta thấy ngươi không phải là không nhớ gì cả”, hắn nói: “Mà này, mắt ngươi bị gì vậy?”

“Ngươi hỏi kỳ cục ghê”, Xa Sơn Tuyết đang cầm khăn lau miệng, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Ta đã mất trí nhớ rồi thì làm sao mà nhớ được chuyện đôi mắt. Hơn nữa ta cũng có một vấn đề cần thỉnh giáo, liên quan tới chuyện ngươi chém một kiếm về phía hồ Lạc Nhạn ngày Đông chí ấy…”

Kham Nguy nhanh chóng đáp lời: “Chính là để chém ngươi.”

“…” Xa Sơn Tuyết câm nín một hồi, lát sau mới nói: “Ngươi coi ta là đồ ngốc đấy à?”

Kham Nguy vẫn luôn hi vọng Xa Sơn Tuyết có thể ngốc một chút, nhưng thật đáng tiếc chuyện đó không thể xảy ra.

Xa Sơn Tuyết có thể cảm nhận được Kham Nguy không muốn nói tới chuyện ở hồ Lạc Nhạn, chỉ là vô luận trước khi mất trí nhớ hay là sau đó, y vẫn luôn là người sẽ hỏi cho bằng được sự tình y muốn biết.

“Ta nói thẳng nhé”, Xa Sơn Tuyết tiếp tục: “Lúc trước nhìn thấy ngươi —— Ta đã ngủ mấy ngày nhỉ? Hai ngày hai đêm? Lâu vậy sao? Được rồi, hai ngày trước ta nhìn thấy ngươi ở trường thi Đông Thí liền nhận ra ba hồn bảy vía của ngươi bất ổn, không đủ hòa hợp với thân thể. Đường đường là Đại Tông sư đệ nhất thiên hạ, không thể bị người khác đoạt xác được, ngươi có thể nói qua nguyên nhân một chút không?”

“Xa Sơn Tuyết”, giọng nói của Kham Nguy mang theo chút giận dữ: “Ngươi cũng quên mất chuyện quan hệ giữa chúng ta chẳng ra làm sao cả rồi phải không?”

“Ây.” Xa Sơn Tuyết muốn nói từ đoạn ký ức ngắn ngủi của y, thực ra quan hệ bọn họ cũng không tệ lắm. Nhưng y nhớ tới lời đồn Mẫn Cát chắc như đinh đóng cột kể lể, không khỏi trầm mặc trong chốc lát.

“Chuyện của ngươi ta không nhúng tay vào”, Kham Nguy nói tiếp: “Chuyện của ta ngươi cũng đừng để ý.”

Đời trước, lúc Lý Nhạc Thành sử dụng bí thuật thời gian đã từng cẩn thận dặn dò Kham Nguy một phen: Tuyệt đối không được nói ra chuyện của tương lai, vạn nhất tiết lộ có thể sẽ bị trời phạt, mọi chuyện đổ vỡ.

Huống hồ, hắn nói với Xa Sơn Tuyết cái này để làm gì?

Chuyện cũng đã làm xong, người cũng đã cứu được.

Tiếp theo chỉ cần đi về phía trước là tốt rồi.

Kham Nguy lười lại nghe ngóng tình hình từ cái miệng kín bưng của tên khốn này, hắn đứng dậy, cầm lấy chén thuốc đã cạn, đi tới bên cửa.

“Chờ ngươi khỏi bệnh rồi hẵng nói tới những thứ khác, hiện giờ hãy chuyên tâm dưỡng bệnh đi”, Kham Nguy ngừng một chút, sau đó bỏ thêm một câu nữa: “Đừng có chết đấy.”

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, Xa Sơn Tuyết mờ mịt nhìn bóng lưng hắn nói: “Khoan đã, trước khi đi ít nhất cũng phải nói cho ta biết dưới chân núi hiện giờ có bao nhiêu người, phản ứng của triều đình, phản ứng của người Man cùng với phản ứng bách tính đã chứ. Rồi chuyện của Lưu gia xử lý như thế nào, còn có Ngu Thao Hành…”

Kham Nguy “bang” một tiếng đóng sập cửa lại, đồng thời quyết định sẽ đuổi cổ tên nào đã nói cho Xa Sơn Tuyết đống chuyện kia.

Đã bệnh đến thế rồi còn không an phận, muốn tiến vào quan tài à?

Kham chưởng môn nổi giận đùng đùng đi về Quân Tử đường, vừa bước vào liền phát hiện đã có người đứng chờ sẵn ở đó.

Một thanh y kiếm phó chắp tay hành lễ với hắn.

“Chưởng môn”, kiếm phó nói: “Sứ giả triều đình phái tới đã đến dưới chân núi rồi.”