Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 29

Ỷ vào người nhỏ linh hoạt, Mẫn Cát đã đoạt được một phần công báo. Nghe vậy vội vã mở ra, thì thầm đọc: “Con trai thứ ba của Thái tổ – Lẫm vương, là trưởng bối hoàng tông. Thụ ân điển của bề trên, phong làm Đại Quốc sư. Nhưng tính tình bất trung bất nghĩa, kết bè kết cánh, mưu quyền soán vị, mắt không thấy tôn thượng. Lại còn tu tập tà thuật, sai khiến ma quỷ, dùng 13655 quân lính để cúng tế, giả chết trốn tội, thiên lý khó dung…”

Giọng hắn càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng dứt khoát im miệng, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Xa Sơn Tuyết.

Sắc mặt Xa Sơn Tuyết không có một chút biến hóa gì, đúng như lời Kham Nguy đánh giá —— tâm rộng tựa biển lớn.

“Cái này là ai viết đấy?” Y còn hỏi như vậy: “Hành văn của chủ quản công báo thụt lùi không ít.”

Mẫn Cát vừa yên lặng oán thầm đây không phải là trọng điểm, vừa nhìn vào phần bên cạnh tiêu đề.

Sau đó hắn sững sờ một chút, rồi lại ào ào lật báo, lục tung khắp mọi ngóc ngách trên đó, hoang mang nói: “Không có tên người viết.”

“Ồ?”

Xa Sơn Tuyết nhướn mày hỏi: “Lúc trước ngươi đã nói, nha môn phụ trách phát hành công báo là?”

“Phong Vũ bộ”, Mẫn Cát nói, suy nghĩ chốc lát liền giới thiệu cho Xa Sơn Tuyết: “Là tên do ngài đặt, tất cả mọi người đều bảo rằng rất chuẩn xác. Các văn sĩ ghê gớm này đó bên trong Phong Vũ bộ xưa nay đều nghe gió đoán mưa, hơn nữa đối với điểm này vô cùng kiêu ngạo. Cho dù sự tình là giả đi chăng nữa thì cũng phải đề đại danh của mình lên bên trên. Ngày hôm nay bọn họ là đã có kinh nghiệm rồi sao? Biết rằng nếu viết về ngài như vậy thì sẽ bị đánh?”

“Tiểu Thất”, Xa Sơn Tuyết cười tủm tỉm cầm lấy công báo từ trong tay hắn: “Phong Vũ bộ là thuộc hạ của Cung Phụng viện.”

“Cho nên trước đây bọn họ mới không dám viết điều xấu về ngài?” Mẫn Cát hỏi.

“Ta cảm thấy ta không có điểm gì xấu để viết ra được”, Xa Sơn Tuyết có vẻ nghiêm túc nói, đầu ngón tay phất qua từng hàng mực đen: “Nếu có, nhất định là bịa chuyện.”

Khóe miệng Mẫn Cát co giật, vừa định nói gì thì bỗng nhiên nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị.

Hàng chữ đen bị Đại Quốc sư phất qua biến mất khỏi công báo, lơ lửng bay lên không trung, càng lên cao càng nhạt, mực tàu tựa sương khói quanh quẩn chảy xuôi, cuối cùng ở giữa không trung hội tụ thành mấy kí tự rồng bay phượng múa.

Ba chữ, là tên một người.

Trương Bỉnh Băng.

“Tên của người viết bài”, Xa Sơn Tuyết hỏi: “Ngươi biết hắn ta không?”

Mẫn Cát mờ mịt lắc đầu, một lát sau nhớ ra Xa Sơn Tuyết không nhìn thấy liền vội vã giải thích: “Văn sĩ trong Phong Vũ bộ chỉ có vài người, mỗi người đều có phong cách riêng. Mấy năm qua, cho dù là người không thường xuyên đọc công báo thì cũng đã quen mắt với chừng ấy cái tên, chứ đừng nói gì ta đã từng là chúc sư mỗi ngày đều phải thay Phong Vũ bộ truyền bản thảo. Ta xác định, trước đây chưa từng gặp qua tên người này trong công báo.”

Xa Sơn Tuyết nghe vậy gật đầu.

Thật ra y đã có suy đoán, lời Mẫn Cát nói vừa hay đã xác nhận ý nghĩ ấy cho y.

Như những gì Xa Sơn Tuyết biết, trong hơn mười ngày sau khi Đại Quốc sư “chết”, triều đình vẫn giống như không thiếu ai, tiếp tục hoạt động theo hình thức cũ, cũng giống như sau khi ngựa thoát cương, xe ngựa vẫn sẽ tiếp tục dựa theo quán tính mà tiến lên. Thế nhưng, quán tính của xe ngựa luôn sẽ bởi vì mặt đất xóc nảy mà yếu dần đi, hình thức cũ cũng sẽ bởi vì người nắm quyền thay đổi mà đổi thay.

Chỉ là Xa Sơn Tuyết đúng thực không nghĩ tới, cháu trai hoàng đế kia của y lại khai đao với Phong Vũ bộ đầu tiên.

Mấy tên đại thần này đó suốt ngày bị đào bới việc tư nhất định sẽ vỗ tay hoan hô đi, nhưng mà…

“Trời ơi”, Mẫn Cát bắt đầu đọc các mục khác trong công báo, cau mày nói: “Toàn viết cái quái gì thế này, thuận lợi tiến hành cải tiến ruộng dâu ở Đào phủ, muôn dân bách tính ai ai cũng cảm tạ Thánh Thượng… Nữ công về nhà, các xưởng dệt tăng cường tuyển nhận nam công… Theo đánh giá cuối năm thì Bình phủ chiếm vị trí cao nhất, vụ mùa thu hoạch được 18,800 … Gặp quỷ! Mấy cái thoại bản ta đang đọc dở đâu cả rồi! Đống chuyên mục mới này là cái rắm gì thế!”

“Thoại bản đang đọc dở?” Xa Sơn Tuyết chưa từng chú ý tới chuyên mục này trong công báo.

“Lâm thần ký của Thị Tửu Cư Sĩ, mới viết đến đoạn vai chính gặp được Lâm tiên nữ thôi mà, ta đang còn chờ đọc đoạn sau đây!” Mẫn Cát tức giận bất bình.

“Đúng vậy”, người qua đường bên cạnh xen mồm: “Trả “Lâm thần ký” đây!”

Mẫn Cát đột nhiên được tiếp lời kinh ngạc giật mình, ngẩng đầu nhìn lên mới nhận ra ngay khi hắn còn đang lật công báo đọc thì đám người vừa bỏ tiền ra mua công báo lúc trước đã ào ào hung mãnh lao về phía quầy sách. Thế nhưng bây giờ bọn họ không phải là đi mua công báo nữa, mà là tới gây sự.

“Ông chủ, ngươi nói thật đi! Đây là công báo do chính ngươi bịa đặt ra đúng không?!”

“Ta nhất định là đã mua phải công báo giả! Trả tiền đây!”

“Lâm thần ký! Trả “Lâm thần ký” lại đi!”

Phía trước quầy sách bỗng nhiên còn náo nhiệt, nhộn nhịp hơn hẳn lúc mọi người tranh cướp công báo. Vấn đề là ban nãy lão bản quầy sách cười tươi vui vẻ, còn hiện tại hắn lại mặt mũi buồn thiu.

“Là công báo thật! Công báo thật sự!”

“Công tử, ngài cái gì cũng đã đọc hết rồi, làm gì có đạo lý hoàn tiền!”

“Nội dung tiếp theo của Lâm thần ký có trong sách, cô nương ngươi có muốn một quyển hay không?… Ôi trời ơi, không được cướp hòm tiền!”

“Cho dù là muốn khai đao với Phong Vũ bộ, cũng không cần phải làm rõ ràng đến vậy”, Xa Sơn Tuyết lắc đầu, nhẹ nhàng vung tay lên, vết chữ nhàn nhạt lơ lửng giữa không trung liền quay trở về trang giấy, khôi phục thành từng hàng chữ đen: “Phải làm một kế hoạch trường kỳ, trước tiên thông qua xét duyệt từng bước hạ thấp độ chân thực của công báo văn chương. Tiếp đó lại sắp xếp người không liên quan vạch trần lời nói dối trong công báo, sau khi vạch trần đủ rồi liền chọn mấy tên trong đám văn sĩ để đổ tội rồi hạ ngục, giết gà dọa khỉ. Cuối cùng là an bài người mới tới tiếp nhận công báo chủ quản, đảm bảo dân chúng xem xong náo nhiệt còn cảm thấy Thánh Thượng anh minh.”

“…”

Mẫn Cát dùng ánh mắt như gặp phải tên đại bại hoại mà nhìn Xa Sơn Tuyết.

Xa Sơn Tuyết cười cười vuốt tóc Mẫn Cát, xoa xoa.

“Cho nên là, đã nói với ngươi rồi, đám người kia của Lưu gia thì làm gì được gọi là người xấu.”

“Lưu gia không phải người tốt, Thánh Thượng bây giờ… cũng không phải người tốt”, Mẫn Cát kéo lấy tay Xa Sơn Tuyết từ trên đầu mình xuống, nắm chặt, hỏi: “Tiên sinh, tiên sinh là người tốt đúng không?”

Xa Sơn Tuyết ngẩn người, cong cong mắt cười.

“Cõi đời này không có ai tốt hơn ta.”

“…” Mẫn Cát.

Có người sẽ tự khen mình như thế à?!

Xa Sơn Tuyết chọc đứa nhỏ đến vô cùng vui vẻ, quét sạch sành sanh buồn bực trong lòng.

Y tiếp tục dòng suy nghĩ vừa rồi.

Cháu trai hoàng đế chưa từng tiếp xúc qua, hắn có bị ngu không thì tạm thời chưa thể nói được. Thế nhưng Ngu Thao Hành không phải người lỗ mãng như vậy. Sau khi mình rời đi thì gã đã độc chưởng triều đình, sao lại không khuyên can hoàng đế đừng làm ra loại hành vi ngu xuẩn thế này?

Chẳng lẽ là định để hoàng đế làm bia đỡ đạn ư? Đây cũng không phải là chuyện một Thừa tướng tốt, trung quân ái quốc sẽ làm ra.

Dường như Ngu Thao Hành muốn mưu phản.

Không, xét theo tình hình trước mắt mà nói, gã chỉ là muốn cho Đại Diễn diệt vong mà thôi.

“Thù hận cái gì, oán cái gì?” Xa Sơn Tuyết cảm thán: “Đại ca hay là cháu trai ta đoạt vợ gã?”

“Ngài nói gì?” Mẫn Cát không nghe rõ.

Xa Sơn Tuyết không trả lời, y nghiêng tai lắng nghe trong đám người đàm luận. Quả nhiên, có người đang kéo đề tài lên đầu hoàng đế, Đại Quốc sư khẽ lắc đầu, lôi kéo Mẫn Cát đang mờ mịt bước đi.

Bọn họ đi vào một tửu quán.

Ngày hôm nay tửu quán không có nửa điểm bầu không khí đón Tết.

Cũng giống như bao quán rượu ở trấn Thanh Thành bây giờ, trong quán chật ních người của Đại Quốc sư từ Cửu phủ Lục sơn tới, phần lớn đều là thương nhân. Bởi vì trước khi Đại Quốc sư giả chết đã từng có hiệp định với bọn họ, được hứa hẹn quyền kinh doanh muối, được mua một đoạn đường ray của Thiết Long trạm, được dùng giảm giá để đổi lấy ưu đãi trong các khoản thuế. Trước kia, Đại Quốc sư đã từng dựa vào bọn họ thu lại được một khoản lớn tiền tài vượt xa đám thế gia huân quý, bọn họ cũng nhận được sự giúp đỡ từ Đại Quốc sư, song phương hợp tác vô cùng vui vẻ.

Nhưng mà Đại Quốc sư vừa chết, cho dù là thỏa thuận giấy trắng mực đen viết xuống thì triều đình cũng có thể ngay lập tức trở mặt không tính đến.

Còn có một ít thương nhân trước đây không thể cậy nhờ Thiết Long trạm hay Bạch Trạch cục, hiện giờ ý định đi tới để đưa than sưởi ấm cho Đại Quốc sư. Chỉ tiếc là, khi bọn họ đến Thanh Thành trấn rồi mới nhận ra người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi nhiều vô kể, nhiều đến độ đốt than một mùa đông cũng có lẽ không hết.

Lúc Xa Sơn Tuyết và Mẫn Cát tiến vào tửu quán, những thương nhân này đang rụt cổ xoa xoa tay, bàn luận chuyện công báo.

Giọng điệu của bọn họ vô cùng bi quan.

Triều đình khai đao với Phong Vũ bộ, tiếp đó có phải là đến phiên Bạch Trạch cục và Thiết Long trạm rồi không? Nghe nói đám công khanh đại thần này đó bên trong Hồng Kinh ban đầu đều hết sức ngăn cản việc thiết lập Bạch Trạch cục và Thiết Long trạm, sau đó nhìn thấy kiếm được tiền liền nổi lòng tham, dồn dập muốn thò tay vào. Kết quả là bị Đại Quốc sư bắt lấy, cách chức cách chức, lao khổ lao khổ, từng người từng người đều hận chết y.

Một thương nhân nói: “Năm ngoái ta đem một nửa gia thân cấp cho triều đình, để có thể có được món đồ Bạch Trạch cục mới chế tạo ra – Trâu Sắt cày. Ngày đó đến hỏi, người Bạch Trạch cục lại nói rằng có đại quan yêu cầu bọn họ không được nghiên cứu Trâu Sắt cày, ta đi tìm thương bộ đòi trả lại một nửa gia thân cho ta thì đám quan viên kia lại bảo không tìm thấy khế ước!”

Hỏa kế trẻ tuổi khó hiểu: “Trâu Sắt cày là đồ tốt, tại sao đại quan đó lại không cho Bạch Trạch cục nghiên cứu?”

Có lão thương nhân nói: “Tiểu tử vắt mũi chưa sạch không thể hiểu được đúng không? Ngươi biết mấy cái thế gia đó đi theo Thái Tổ giành thiên hạ đã phân chia như thế nào không? Vốn dĩ đám người này bán lương thực đến mồm miệng bóng nhẫy, lại bị Đại Quốc sư thứ nhất cải cách ruộng đất, thứ hai cho ra giống mới tốt hơn, lương thực đã không bán được, bây giờ lại còn có thêm Trâu Sắt cày thì bọn họ phải cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng kiểu gì?”

“Nhưng mà”, hỏa kế trẻ tuổi còn nhớ rõ đại tai mấy năm trước ở phương bắc, lắp bắp nói: “Nhưng mà nếu có Trâu Sắt cày thì sẽ không có nạn đói.”

Những người khác cười to.

“Hahaha, các quý nhân mới không quản nạn đói này nọ hay không, chỉ cần lương thực có thể bán ra giá cao là được.”

“Nhà ta mở quầy bán lương thực, giá thành đích thực là năm mới càng ngày càng rẻ hơn năm cũ, may mà cũng bán được kha khá, miễn cưỡng không bị thâm hụt sổ sách.”

Các thương nhân trong quán rượu nói tới đây, trăm miệng một lời cùng thở dài. Trong lúc nhất thời không khí lắng xuống, tất cả mọi người đều yên lặng uống rượu, không ai nói gì.

Đột nhiên có một người đứng lên phá vỡ sự yên tĩnh này, dùng giọng điệu cha mẹ thiên hạ phách lối nói: “Các ngươi đúng là một đám ngu như lợn!”

Mẫn Cát trong tay cầm chén rượu tiểu nhị vừa đưa ra, đang định cẩn thận từng li từng tí nhấp một ngụm nhỏ thì nghe thấy âm thanh kiêu giọng như vậy, liền vội vã ngẩng đầu lên nhìn xem.

Sau một khắc, hắn phun sạch rượu trong miệng ra ngoài.

“Tiên, tiên sinh!”

Xa Sơn Tuyết xoay về phía hắn, lộ ra đường nét gò má đặc biệt ưu mỹ. Một bộ tướng mạo mỹ nhân như hoa đến thế của y thực sự khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi câu nói vừa rồi là phát ra từ miệng y.

Hơn nữa Mẫn Cát còn nhận ra, tiên sinh nhà hắn không biết từ bao giờ đã thu liễm lại một thân bất phàm khí độ, thoạt nhìn thật giống như chỉ là một người bình thường.

Người bình thường mắng chửi, tất nhiên là sẽ bị đánh.

Đã có mấy thương nhân cao lớn đứng lên, nhìn từ thân trang phục da kia thì hẳn là thương nhân đến từ Đông Bắc Dương quan và Ngọc Môn quan.

“Ta nói có gì sai à”, Xa Sơn Tuyết dường như không chút nào cảm nhận được tình thế nguy hiểm lúc này của mình, khóe môi cong cong nở ra một nụ cười vô cùng châm biếm, thao thao bất tuyệt: “Các ngươi ở đây nói tới nói lui, không phải là đang cảm thấy bất công cho Đại Quốc sư sao? Úi chà, hoàng đế và các đại thần thật xấu xa, khắp thiên hạ chỉ có một mình Đại Quốc sư tốt, điều này có thể xảy ra không? Tất nhiên là không thể! Cho nên ta còn đang cảm thấy giả dối thay các ngươi đây.”

“Ngươi có ý gì?” Xa Sơn Tuyết đã bị mấy đại hán kia vây quanh, tên thủ lĩnh lạnh lùng nói: “Ai cũng có thể thấy rõ mồn một những hành động vì lê dân bách tính của Đại Quốc sư, ngươi còn muốn nói y không phải là người tốt sao?”

“Người tốt?” Xa Sơn Tuyết cười to: “Nếu các ngươi cảm thấy như vậy, chính là đã mắc mưu của y rồi!”