Sau Khi Nam Phụ Pháo Hôi Trầm Mê Kiếm Tiền

Chương 30: Chương 30

Trên đường về nhà, Cố Sâm lái xe ở phía trước.

Xe của Cố Sâm là một chiếc SUV đã được cải thiện trang thiết bị, thân xe đơn giản chạy trước chiếc thể thao của An Ca, trông vừa khoe khoang vừa ngạo kiều.

Chỉ có điều, rất nhanh có một chiếc xe nhỏ trông rất bình thường chen giữa xe hắn và Cố Sâm.

An Ca trong nháy mắt thả chậm tốc độ.

Hắn nhớ chiếc xe này.

Chính là chiếc buổi sáng theo dõi mình, cũng là chiếc xe An Thừa Lâm tra giúp hắn, bảo mang biển số giả.

Hắn cảnh giác, lấy điện thoại định báo cảnh sát thì An Thừa Lâm gọi tới.

An Ca liền bắt máy, “Ba, chiếc xe buổi sáng đi theo con bây giờ lại xuất hiện trước mặt, chúng ta có cần báo cảnh sát không?”

“Ba biết rồi, Tiểu Ca đừng sợ.”

Giọng nói của An Thừa Lâm bình tĩnh, nhưng nói rất nhanh, “Hai chiếc chạy hai bên trái phải của con là người của ba phái đi theo bảo vệ.

Để đề phòng tội phạm chạy trốn lần nữa, bọn họ sẽ ép chiếc xe trước mặt con, khống chế người bên trong.

Cho nên, con mau chóng kéo xa khoảng cách, đừng để bị thương.”

Thì ra sau khi An Thừa Lâm tra được xe theo dõi An Ca dùng biển số giả, ông đã phái người đi theo bảo vệ.

Lúc An Ca và Cố Sâm lái xe rời khỏi An gia, nhóm bảo vệ cũng âm thầm đi theo phía sau.

An Ca khen ngợi tốc độ xử lý của An Thừa Lâm.

Vì để Cố Sâm biết tình huống hiện tại, hắn vừa thả chậm tốc độ vừa nhấn số gọi cho Cố Sâm.

Cố Sâm: “Alo.” jongwookislove.wordpress.com

Giọng nói trầm thấp, trả lời ngắn gọn.

An Ca nói ít hiểu nhiều, “Chiếc xe đi phía sau anh theo dõi tôi.

Dùng biển số giả.

Ba tôi phái người đi xung quanh đang chuẩn bị ép xe hắn.

Anh mau cách xa một chút, coi chừng bị thương!”

An Ca nói rất gấp gáp, mang theo một chút lo lắng.

Cố Sâm 27 tuổi, nhưng thân là con nhà giàu đã trải qua nhiều biến cố.

Nghe An Ca nói vậy, liền hiểu hoàn cảnh lúc này.

Hắn nhìn vào kính chiếu hậu, nét mặt bình tĩnh, “Bây giờ, chỉ cần làm chiếc xe này dừng lại là được, đúng không?”

An Ca: “Đúng, anh…”

Lời phía sau còn chưa nói hết, An Ca đã nghe một tiếng “Rầm!” thật lớn vang lên.

Ngay sau đó hắn thấy chiếc xe phía trước mất trọng tâm văng ra ngoài, đụng vào rào bảo vệ ở bên đường.

Vụ tai nạn chỉ xảy ra trong chớp mắt, chiếc xe theo dõi hắn buộc phải dừng lại đậu xe bên lề đường.

Đầu xe bị đụng rớt xuống một mảng lớn.

An Ca vội vàng thắng xe, thấy xe của Cố Sâm yên ổn đậu ở ven đường.

Hắn giờ mới hiểu: Là Cố Sâm sau khi nghe hắn nói, lập tức thắng xe, cố ý tạo tình cảnh xe kia đâm vào đuôi xe mình, ép nó ngừng lại.

Đúng là phái hành động, không hổ là nam chính!

Gần như là cùng lúc, hai chiếc xe An Thừa Lâm phái theo bảo vệ An Ca cũng đột nhiên thắng xe.

Cỡ bảy, tám người vệ sĩ thân thể cường tráng lao xuống, chạy về phía chiếc xe kia, cũng nhanh chóng khống chế được người bên trong.

An Ca thấy hai thanh niên tóc vàng chóe bị nhóm vệ sĩ lôi ra ngoài, ngay cả giãy dụa cũng không có cơ hội, lập tức bị đè xuống đất, gào lên.

Ngay sau đó là tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi từ phía xa, tiếng xe càng ngày càng gần.

An Thừa Lâm gọi điện tới, “Tiểu Ca.

Con ở trong xe đừng xuống, ba lập tức tới ngay!”

An Ca chuẩn bị mở cửa xuống xe: …

Hắn im lặng khóa cửa lại, biết điều ngồi yên, “Ba, ba cũng đi cẩn thận.”

Bây giờ biết điều ngồi trong xe, không tạo thêm gánh nặng cho vệ sĩ ở ngoài, chính là cách phối hợp tốt nhất.

Cố Sâm hiển nhiên hiểu điều này hơn An Ca, hắn ngồi yên trong xe mình, gọi điện cho An Ca, cũng dặn y hệt như An Thừa Lâm, “Ngồi yên ở trong xe, chờ cảnh sát đưa người đi rồi chúng ta về nhà.”

“Anh không sao chứ? Có bị thương không?” An Ca vội vàng hỏi hắn, “Anh lúc nãy cũng làm nhanh quá, lỡ bọn họ chạy tốc độ cao, đụng nặng, anh bị thương thì biết làm sao?”

Cố Sâm lắc đầu, “Tôi có tính toán rồi, với lại xe của tôi không sợ bị đụng.”

An Ca nhíu mày, “Vậy thì anh cũng đâu cần làm vậy, ba tôi đã phái người đi xung quanh rồi, tôi gọi điện nói cho anh là để bảo anh cẩn thận…”

“Lo lắng cho tôi?” jongwookislove.wordpress.com

Cố Sâm đột nhiên cắt ngang.

An Ca ngơ ra, “Hả?… Ừ.”

Giọng của Cố Sâm đè thấp, “Lúc nãy gọi cho tôi cũng là vì lo cho tôi?”

“Sợ anh không biết tình hình, bị kéo vào cũng phiền phức.”

Gọi điện thoại nên không nhìn thấy nét mặt của Cố Sâm, nhưng sau khi An Ca nói xong, hình như nghe thấy Cố Sâm cười nhẹ.

Cố Sâm lại hỏi, “Bọn họ theo dõi cậu từ lúc nào?”

So với sự nguội lạnh ngày trước, câu này có một chút dịu dàng.

An Ca thành thật trả lời, “Sáng hôm nay, lúc từ nhà anh chạy ra ngoài không bao lâu.”

“Sau này gặp chuyện như vậy, nhớ báo cho tôi trước.” Cố Sâm nói xong câu này thì hơi ngừng lại, bổ sung, “Dù sao người ngoài cũng xem chúng ta là chồng chồng.

Cũng giống như bài viết vu khống cậu trên mạng lần trước vậy.

Có một số việc nhìn như là ghim cậu, nhưng mục đích là nhắm vào tôi.

Hiểu không?”

Ý của Cố Sâm là, sau này có gặp nguy hiểm gì cũng có thể xử lý giúp mình?

An Ca vui mừng trong lòng.

Cho dù Cố Sâm có giúp được hắn hay không, chỉ cần có thể ké miếng hào quang của nam chính, hắn chắc hẳn sẽ thoát khỏi kết cục của vai chốt thí.

Hắn gật đầu lia lịa, nói, “Tôi biết rồi!”

Trong giọng nói trong trẻo của tiểu thiếu gia mang sự vui sướng, là vui vẻ và thích thú.

Môi Cố Sâm bất giác cong lên.

Mấy năm nay, hắn và Cố gia đã trải qua mấy lần sóng gió.

Nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm, cái gọi là chú bác anh em thì cũng chỉ biết tự lo an nguy của mình.

Chẳng ai báo với hắn, thậm chí còn mong hắn gặp chuyện.

Hắn đã sớm học được cách giữ vững tỉnh táo khi đứng trong gia tộc này, gặp nạn thì tự cứu.

Mà vừa rồi khi An Ca gặp nguy hiểm, cậu ta có thể chờ nhóm vệ sĩ làm xong tất cả rồi nói, nhưng cậu ta còn nghĩ tới mình chưa biết chuyện, nên gọi trước cho mình báo tình hình.

Chỉ điểm này thôi cũng đủ chỉ ra, An Ca đơn thuần hiền lành hơn bất kì ai trong nhà họ Cố.

Nhớ lại lời mẹ nói với mình: An Ca mặc dù trước đây gây chuyện, nhưng bản chất là một đứa trẻ ngoan.

“Đúng là cũng không tệ lắm.”

Cố Sâm lần nữa cong môi nở nụ cười.

Bởi vì trước đó tra được chiếc xe này dùng biển số giả, sau khi cảnh sát đến hiện trường liền đưa hai tên đầu vàng này đi.

Tình trạng giao thông hỗn loạn cuối cùng cũng trở về trật tự.

An Thừa Lâm tới liền xuống xe chạy tới chỗ An Ca, vội vàng hỏi, “Tiểu Ca, con không sao chứ?”

An Ca bước xuống, “Ba, con không sao.”

An Thừa Lâm vỗ vai hắn, “Khoảng thời gian này ra ngoài chú ý một chút, ba sẽ phái người đi theo bảo vệ con.

Chuyện này khoan nói với mẹ, mắc công lại lo lắng ngủ không yên.”

Sau đó kéo An Ca qua một bên nói nhỏ, “Quý Hạo bị ba điều qua Nam Hồ làm rồi, dạo này bận lắm con đừng tìm nó.

Nếu nó có chuyện tìm con… Thì con nói với ba.

Biết chưa?”

Thành phố Nam Hồ, một thành phố nhỏ nằm lệch khỏi thành phố S.

An Thừa Lâm điều Trình Quý Hạo rời khỏi An thị, đưa đến chỗ khác, nói lên ông bắt đầu khống chế Trình Quý Hạo.

Với cách làm việc của An Thừa Lâm, Trình Quý Hạo không phải là đối thủ.

Vậy thì tới lúc này, ít nhất hai ông bà cũng sẽ không có kết cục thảm như trong tiểu thuyết.

An Ca thả lỏng rất nhiều, cười nói, “Con biết rồi.”

An Thừa Lâm vẫn không mấy yên tâm, giao phó với Cố Sâm, “Vẫn chưa rõ mục đích những người này theo dõi Tiểu Ca, trước hết giao chuyện trông chừng nó cho con, mấy ngày này tốt nhất đừng để nó ra ngoài.”

Cố Sâm thân cao đứng trước mặt ông đáp, “Chú An, con biết rồi.”

Giọng nói trầm ổn, làm người ta an tâm.

An Thừa Lâm cũng biết vừa rồi là Cố Sâm ép chiếc xe kia.

Có thể đưa ra phán đoán trong thời gian ngắn, cũng không chút do dự tạo ‘tai nạn đâm vào đuôi xe’, hiệu suất bắt người cực cao, còn có thể làm bản thân không chút xây xát.

Khả năng hành động và phán đoán của Cố Sâm quả làm cho ông bội phục.

Trong thâm tâm ông nghĩ, “Sau này Tiểu Ca ở chung với con, chú rất yên tâm.”

Cố Sâm nhìn về phía An Ca, dưới ánh đèn vàng, làn da của tiểu thiếu gia càng trắng hơn, đôi mắt rất trong.

Hắn mặc bộ quần áo ngày thường rộng thùng thình, đứng giữa Cố Sâm và An Thừa Lâm mặc vest, giống như một thiếu niên chưa lớn, cần được bảo vệ.

“Chú cứ yên tâm.” Cố Sâm cười nói, “Con sẽ chăm sóc tốt cậu ấy.”

Ít nhất là trong một năm này.

… jongwookislove.wordpress.com

Một đêm trôi qua.

Tin tức truyền từ đồn cảnh sát về, hai người hôm qua theo dõi An Ca, một tên là Lý Huy, một tên là Trương Hải.

Bọn họ thẳng thắn nhận lỗi, nói quả thật có ý theo dõi An Ca, nhưng không biết thân phận thật sự của hắn.

Chẳng qua nhìn xe của hắn liền muốn giả làm người bị đụng để lừa tiền, tuyệt đối không có ý định hại An Ca.

Biển số giả cũng là phòng ngừa bị camera quay bắn tốc độ, không bị phạt.

Lý Huy và Trương Hải vẫn còn khóc lóc trong đồn nhận sai, cứ thề bảo đảm sau này sẽ không làm như vậy được.

Thái độ tha thiết lại hiền lành.

Cảnh sát tra tiền án và hoàn cảnh của hai người, cũng chỉ tra ra hai người từng ẩu đả một lần trong tiệm net.

Vì thế, trước mắt cũng chỉ phạt hai người với tội dùng biển số giả, tạm giam vài ngày.

Kết quả hiển nhiên không làm An Thừa Lâm bọn họ hài lòng.

An Thừa Lâm suy đoán hai người có liên quan đến Trình Quý Hạo, nhưng trước mắt không có bằng chứng.

Sau bữa sáng.

Cố Sâm chuẩn bị ra khỏi nhà, nhàn nhạt nói với An Ca vẫn đang ngồi trước bàn ăn, “Chú An nói, trước khi mọi chuyện được tra rõ, cậu cũng ít ra khỏi nhà.”

An Ca gật đầu đồng ý, “Vừa lúc tôi phải ở nhà học, mấy hôm nay không có ý định ra ngoài.”

Cố Sâm nghi ngờ hỏi, “Học? Học cái gì?”

Đang nói thì chuông cửa vang lên.

Là shipper giao hàng đồ An Ca đã đặt.

An Ca để đũa xuống, chạy ra cửa lấy hàng.

Cỡ một phút sau, mấy cái thùng giấy được đặt trước cửa.

Cố Sâm cầm chìa khóa xe nhưng cũng không đi, thắc mắc nhìn mấy cái thùng, “Sách? Cậu mua tận mấy thùng sách?”

An Ca vừa tháo thùng vừa trả lời, “Ừ, đều là sách tài vụ kinh tế tài chính, với sách phân tích thị trường, còn đăng ký nhận tạp chí theo tháng về lĩnh vực này, dùng để học.”

Cố Sâm nghi ngờ, “Cậu thật sự… muốn ở nhà học?”

Trong nháy mắt hắn nhớ lại mấy tin đồn mà mẹ nói:

An thiếu gia sợ Cố Sâm coi thường nên liều mạng học nghiệp vụ quản lý công ty.

An thiếu gia vào An thị, tham gia hạng mục hợp tác với Cố thị cũng là vì Cố Sâm.

Lúc đó hắn hoàn toàn không tin, mà bây giờ…

“Đương nhiên rồi!” An Ca tìm được một lý do hợp lý, “Anh ưu tú như vậy, tôi cũng không thể đứng yên một chỗ, mãi không tiến bộ được.

Dù sao cũng phải đuổi theo anh chứ.”

An Ca ngồi chồm hổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn hắn cười.

Gương mặt đẹp trai thanh tú, đôi mắt sáng trong veo.

Trái tim của Cố Sâm đột nhiên đập nhanh hơn bình thường một chút.