Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài

Chương 23

Diệp Thu Đồng xấu hổ muốn chết, vừa rồi còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà ở trong lòng nói chính mình là nam tử hán, hiện tại nước mắt lại muốn tuôn rơi. 

Tần Dịch thấy cậu mặt đỏ tai hồng, hai mắt mờ sương, hoảng hốt có loại ảo giác chính mình đang cường đoạt dân nữ, theo bản năng buông cậu ra. 

Diệp Thu Đồng xoay người muốn chạy, Tần Dịch liền gọi cậu: “Quay lại.” 

Diệp Thu Đồng rốt cuộc không dám làm trái lời tổng tài, cúi đầu đứng lại. 

Tần Dịch thật sự cạn lời, hung dữ nói: “Có lúc thật sự muốn bổ đầu cậu ra xem thử bên trong có cái gì.” 

Vừa rồi Tần Dịch bắt lấy cánh tay của Diệp Thu Đồng, có chút không được tự nhiên, ngẫm lại cũng không phải không thể chịu đựng được, khẽ hắng giọng, nói: “Đừng có lằng nhằng, đi lên lầu với tôi.” 

Diệp Thu Đồng ở trong lòng thiên nhân giao chiến.

Cậu muốn đi dự tiệc sinh nhật của Chu tiên sinh, nhưng lại không muốn mặc váy, mắt thấy Tần Dịch càng ngày càng mất kiên nhẫn, cậu ngượng ngùng xoắn xít mà đuổi kịp. 

Tần Dịch mang theo Diệp Thu Đồng trực tiếp đi đến quầy chuyên doanh hàng xa xỉ, vừa đi vừa nói: “Không kịp đặt may, mua đại một bộ chắp vá đi.” 

Hắn nhìn lướt qua quần áo của Diệp Thu Đồng, ghét bỏ nói: “Ai bảo cậu cứ ăn mặc keo kiệt như vậy.” 

Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, cậu đã dựa theo yêu cầu của tổng tài để mua quần áo cho bản thân rồi, bây giờ còn ghét bỏ…… chẳng lẽ phải mặc váy mới được sao, hu hu hu.

Diệp Thu Đồng mang theo tâm tình tráng sĩ đoạn cổ tay đi theo Tần Dịch bước vào một cửa hàng, quyết định vẫn là phải nói rõ với tổng tài, tuy tổng tài mang cậu đi dự tiệc cậu rất là cảm kích, nhưng cậu thật sự không thể tiếp thu việc mặc váy trước công chúng được. 

Kết quả, Diệp Thu Đồng vừa ngẩng đầu, phát hiện đây là cửa hàng bán đồ nam. 

Nhân viên bán hàng bước tới chào đón, thân thiết mà cung cấp phục vụ, Tần Dịch chỉ vào Diệp Thu Đồng, nói với nhân viên: “Chọn cho cậu ta một bộ quần áo vừa người.” 

Diệp Thu Đồng chớp chớp mắt.

Nhân viên nhanh chóng mang tới danh mục trang phục, Tần Dịch thấy Diệp Thu Đồng còn đang ngẩn người, liền tự mình làm chủ chọn vài bộ, thúc giục nói: “Nhanh đi thử đi.” 

Diệp Thu Đồng vẫn như lọt vào trong sương mù, ngơ ngác hỏi lại: “Không cần mặc váy sao?” 

Tần Dịch hỏi lại: “Cậu muốn mặc sao?”

Diệp Thu Đồng điên cuồng lắc đầu, chạy nhanh đi thử quần áo. 

Lúc đứng trong phòng thử đồ, Diệp Thu Đồng mới phản ứng lại, ngay từ đầu tổng tài cũng không có bảo cậu phải mặc đồ nữ, lần trước hù doạ cậu cũng chỉ là nói giỡn thôi. 

Diệp Thu Đồng lập tức cảm thấy chính mình ngốc muốn chết. 

Cậu ngượng ngùng cọ tới cọ lui, đỏ mặt thay quần áo, đi ra ngoài. 

Tần Dịch ngồi trên ghế sô pha trong cửa hàng, vừa bực mình vừa buồn cười, cậu thư ký này rốt cuộc nghĩ gì vậy, vậy mà lại xem lời nói đùa của hắn thành thật sự. 

Tần Dịch không tự chủ được mà lại lần nữa não bổ hình ảnh Diệp Thu Đồng mặc đồ nữ, Diệp Thu Đồng rất trắng, mặc màu đỏ hẳn là rất hợp. 

Hắn giả vờ đứng đắn mà điều tiết dáng ngồi một chút, thoáng nâng mắt liền nhìn thấy người thanh niên tuấn tú đang đứng ở trước mặt hắn. 

Tây trang màu xám phác hoạ ra dáng người của Diệp Thu Đồng, vì phối hợp với độ tuổi của Diệp Thu Đồng, Tần Dịch chọn kiểu dáng hoa văn chìm, dưới ánh sáng, đường nét hoa văn mơ hồ chuyển động tựa như chú chim muốn giương cánh bay cao, tinh xảo lại không mất sức sống.

Chân dài eo thon, ngoảnh đầu nhìn lại, đây là tiểu công tử kiêu ngạo nhà ai. 

Tần Dịch nhìn Diệp Thu Đồng mà sửng sốt, mãi đến khi Diệp Thu Đồng bất an hỏi một câu: “Tần tổng, như vậy thích hợp không ạ?” 

Diệp Thu Đồng vừa mở miệng, phong cách liền nát, lại biến thành cậu cấp dưới tất cung tất kính kia.

Tần Dịch dùng vẻ mặt phức tạp mà nhìn cậu một cái, nói: “Tôi chọn có thể sai sao?” 

Diệp Thu Đồng gãi gãi đầu, nói: “Ánh mắt Tần tổng thật tốt.”

Cậu chưa từng mặc kiểu quần áo thế này bao giờ, trong lòng không nắm chắc, chỉ biết giá cả rất đắt. 

Ai ngờ Tần Dịch lại gọi nhân viên tới, nhanh chóng chọn thêm một bộ, bảo Diệp Thu Đồng đi thử. 

Diệp Thu Đồng nghĩ rằng Tần Dịch không hài lòng, chỉ có thể lại lần nữa đi thay quần áo. 

Lần này là kiểu lễ phục kết hợp với áo khoác dáng dài, Diệp Thu Đồng mặc vào vẫn đẹp, ngay cả nhân viên cũng nói: “Người đẹp mặc cái gì cũng đẹp.” 

Nhưng Tần Dịch vẫn bảo Diệp Thu Đồng thay sang một bộ khác, liên tục thử vài bộ, Diệp Thu Đồng mê mang: “Tần tổng, nhiều như vậy vẫn không được sao?” Thân là thư ký, cậu cần phải cẩn thận nhắc nhở: “Thời gian không còn nhiều lắm ạ.” 

Tần Dịch không giải thích được tâm tình của mình thế nào, chỉ là muốn Diệp Thu Đồng mặc quần áo mới cho hắn xem, hắn có chút hiểu được tại sao mấy đứa cháu gái bên họ hàng lại mê chơi game thời trang…… 

Diệp Thu Đồng thử vài bộ, đã có chút mệt mỏi, Tần Dịch nhéo nhéo giữa mày, phát hiện chính mình là đang lãng phí thời gian, nói: “Vẫn là bộ đầu tiên đi.” 

Diệp Thu Đồng nhẹ nhàng thở ra, muốn đi tính tiền, Tần Dịch nói thẳng: “Xem như phí tăng ca cho cậu.” 

Này thật đúng là một phương pháp hợp lý, Diệp Thu Đồng cũng không ngượng ngùng, lớn tiếng nói: “Cảm ơn Tần tổng!” 

Đến tối, Diệp Thu Đồng đi theo Tần Dịch đi đến dinh thự của Chu Chính Hoa. 

Diệp Thu Đồng vốn có chút không tự tin, gần sát giờ lại muốn đi tìm bạn nữ cho Tần Dịch, nhưng Tần Dịch rất chắc chắn mà đáp lại: “Không có người khác, chính là cậu, cậu không có tự tin sao?” 

Diệp Thu Đồng đột nhiên đứng thẳng lưng, sao cậu có thể biểu lộ cảm xúc sợ hãi trước mặt cấp trên được: “Tôi hiểu rồi, Tần tổng, ngài cứ tin tưởng tôi.” 

Tần Dịch kéo kéo khóe môi, ý bảo cậu đuổi kịp.

Hai người cùng nhau đi vào đại sảnh yến hội, Tần Dịch đi ở phía trước, mặc một bộ lễ phục màu đen, trầm ổn lại tuấn lãng, bình tĩnh tự tin lại nho nhã lễ độ, Diệp Thu Đồng đi theo sau hắn, nhìn bờ vai rộng lớn của tổng tài, cảm thấy hôm nay khí tràng của Tần tổng ước chừng có hai mét tám. 

Tần Dịch vừa bước vào trong liền có người lại đây chào hỏi, không ít người tò mò mà nhìn chằm chằm Diệp Thu Đồng đi theo phía sau hắn. 

Mang bạn nam đến yến hội vẫn là số ít, nhưng hai nam đi cùng nhau, không phải là người quen thì chính là có quan hệ. 

Nhưng Diệp Thu Đồng trông rất lạ mặt, mọi người đều nhớ không ra đây là công tử nhà ai, tướng mạo xuất sắc như thế. 

Tần Dịch cũng không che che giấu giấu, hào phóng mà nói cho bọn họ, Diệp Thu Đồng là thư ký của hắn. 

Những người khác lại thầm suy đoán trong lòng.

Có người đoán, vị thư ký này có lẽ là nhị đại nhà ai, bị sắp xếp đến bên người Tần Dịch để rèn luyện; cũng có người cảm thấy mang theo thư ký là một chuyện rất bình thường, chỉ là lần này vừa lúc là đàn ông; còn có người cho rằng đây là Tần Dịch đang tỏ thái độ, chính mình lấy công tác là chủ, không làm mấy chuyện hoa hòe loè loẹt khác. 

Thậm chí có người còn nghĩ, có khả năng Tần Dịch chính là thích nam. 

Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, nhưng mặt ngoài bọn họ đều rất khách sáo với Diệp Thu Đồng, Diệp Thu Đồng không thể làm Tần Dịch mất mặt, vận ra mười hai vạn phần công lực để ứng đối với các vị khách quý ở đây. 

Cậu vốn dĩ đã lớn đã đẹp, biết tiến thối thoả đáng, rất được lòng người khác, những nhân vật mà ngày thường Diệp Thu Đồng không dám nghĩ tới, cũng sẽ nhiều lời nói với cậu mấy câu. 

Bên trong tòa nhà tráng lệ huy hoàng, ánh đèn lộng lẫy, đại sảnh vận dụng nguyên tố kim loại với diện tích lớn, dày nặng lại có cảm giác hiện đại, phản xạ ánh sáng lộng lẫy lại bắt mắt, kể ra quá khứ vinh quang, tương lai triển vọng, cũng phối hợp với thân phận của vị chủ nhân ngày hôm nay. 

Cho dù đã đến tuổi hoa giáp, Chu Chính Hoa vẫn là kẻ dẫn đầu trong ngành sản xuất ô tô.

Chu Chính Hoa nâng cao ly rượu, trong bữa tiệc sinh nhật nói lời cảm khái: “Mỗi lần nhớ tới quá khứ vì một cái bánh xe mà phát sầu, tôi lại muốn rơi nước mắt, tôi thường xuyên cảm khái năm tháng đổi dời, nhưng tôi cảm thấy tôi rất may mắn, có thể đứng ở đây, nhìn thấy ngành sản xuất mà tôi đã phấn đấu cả đời đang không ngừng phát triển. Hôm nay, tôi bước vào một giai đoạn khác của đời người, ngành sản xuất ô tô cũng đến bước ngoặt cải cách, tôi hy vọng có thể tiếp tục bước tiếp, vì ngày mai của tôi, cũng vì ngày mai của mọi người.” 

Diệp Thu Đồng đứng ở phía dưới nghe Chu tiên sinh lên tiếng, cảm xúc mênh mông, nhiệt huyết sôi trào.

Ngành sản xuất ô tô ở đang phát triển nhanh chóng, mà công ty của bọn họ chính là cung cấp động lực cốt lõi, nắm chắc khai thác nguồn năng lượng mới cũng chính là nắm chắc tương lai. 

Diệp Thu Đồng lặng lẽ nhìn đưa mắt nhìn tổng tài, Tần Dịch đang hơi hơi ngửa đầu, nghiêm túc lắng nghe Chu tiên sinh nói chuyện, ánh sáng rực rỡ chiếu lên gương mặt hắn, làm đường cong ngũ quan của hắn càng trở nên thâm thúy. 

Diệp Thu Đồng đột nhiên cảm thấy thật kiêu ngạo, kiêu ngạo vì bản thân làm việc ở một công ty như vậy, kiêu ngạo vì bản thân có một người cấp trên như vậy. 

Đương nhiên, nếu tính tình của Tần Dịch ôn hòa hơn chút nữa thì càng tốt.

Lúc yến hội bắt đầu, Diệp Thu Đồng rốt cuộc thân phận không đủ, kinh nghiệm giao tiếp không nhiều, mà Tần Dịch thì lại khác, có người hắn cần thiết phải đi thăm hỏi, cũng có người cuồn cuộn không dứt bước tới tìm hắn.

Tần Dịch thả Diệp Thu Đồng tự do hành động, Diệp Thu Đồng hiểu rõ Tần Dịch mang theo chính mình không thuận tiện, cho nên tự tìm một nơi ngồi dùng bữa, uống chút rượu. 

Chu Chính Hoa rốt cuộc đã lớn tuổi, phong cách yến hội nghiêm trang, mọi người uống rượu rất hàm súc, bầu không khí chung cũng rất thoải mái. 

Diệp Thu Đồng vừa ăn điểm tâm, vừa quan sát các vị khách khứa.

Sao lại không thấy Nhan Phái với Tạ Phi Triết nhỉ……

Tin tức của Ngô Nhược Dao không có sai, trường hợp quan trọng như vậy, Nhan Phái nhất định sẽ đến, nhưng mà người đâu? 

Diệp Thu Đồng không nhịn được mà sửa sang lại cà vạt, chuẩn bị dùng diện mạo tốt nhất để đối mặt đôi cẩu nam nam kia. 

Ông đây cũng đến dự tiệc đấy, ai sợ mấy người hả.

Nhưng cậu chờ nửa ngày cũng không chờ đến hai người kia, ngược lại nhìn thấy Tần Dịch đang nói chuyện với Tần Bang Ngôn. 

Thật ra, Tần Dịch và bố của hắn, ngoại trừ chuyện công việc ra thì chẳng còn gì để nói, Tần Bang Ngôn vẫn nghiêm túc trước sau như một, nhìn thấy Tần Dịch, hỏi: “Đó là thư ký mới của con?” 

Tần Dịch gật gật đầu, xem như đáp lại. 

Tần Bang Ngôn vẫn là tư tưởng cũ kỹ: “Trường hợp này mang theo thư ký nam làm gì?” 

Tần Dịch lười nhác nâng lên mí mắt, nói: “Vậy thì phải hỏi vợ của bố ấy, nếu không phải nhét cho con một người chả ra làm sao, con cũng không cần phải làm như vậy.” 

“Đợi lát nữa con sẽ cho người chuyển giao giấy tờ cho bố.” Hắn nhàn nhạt nói tiếp: “Vợ của bố nhét người tới, tiền bị tiêu bố tới trả.” 

Tần Bang Ngôn sống nhiều năm, gặp qua vô số người, lập tức liền hiểu sao lại thế này, tức khắc cũng có chút cạn lời, nói: “Mẹ con mới nhận kịch bản mới, đang làm chuẩn bị, hôm nay không có tới.” 

Tần Dịch lập tức hiểu ngay: “Sợ là đem con bán mới nhận được bộ phim này.”

Giang Đan Quỳnh tuy là diễn viên quốc dân, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, kịch bản có thể nhận cũng rất ít, mà bà lại rất kén chọn về phẩm chất kịch bản, cũng không muốn dùng tiền của Tần Bang Ngôn đi đoạt tài nguyên, cho nên quanh năm suốt tháng cũng chưa đóng được bộ phim nào cho ra hồn. 

Tần Dịch cũng đã điều tra qua, gia thế của Tô Lâm Á không vào được mắt hắn, nhưng cô ta có người cậu ở giới giải trí làm đến hô mưa gọi gió, đại khái là muốn leo lên Giang Đan Quỳnh, mang tài nguyên điện ảnh đến cho bà, nên Giang Đan Quỳnh nữ sĩ cũng thuận tay bán con trai luôn. 

Tần Dịch chợt khựng lại, nói: “Thôi, vẫn là đưa giấy tờ cho Giang nữ sĩ đi, bảo bà ấy chi trả.” 

Chỉ là với cá tính của Giang nữ sĩ, cũng sẽ không coi tiền như rác.

Đề tài chung của hai cha con ngoại trừ công việc ra thì chính là Giang Đan Quỳnh, hiện giờ đã nói xong, chỉ có thể lâm vào trầm mặc. 

Lúc này, Diệp Thu Đồng đi tới, đứng ở bên người Tần Dịch, dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Tần Bang Ngôn, gọi: “Chủ tịch.” 

***