Sau Khi Nói Xấu Sau Lưng Tổng Tài

Chương 6

Diệp Thu Đồng vẫn như lọt vào trong sương mù, không có cảm giác thật. 

Nhưng hoãn lại vẫn tốt hơn so với lập tức bị tử hình, thời buổi này công việc không dễ tìm, lúc trước cậu được nhận vào công ty lớn như Thời Duệ, còn gọi về quê báo tin vui, nếu như bị đuổi việc thì mất mặt lắm. 

Hơn nữa, hoãn lại cũng có nghĩa chuyện này vẫn còn đường sống, trong khoảng thời gian này nên biểu hiện cho tốt, nói không chừng Tần tổng đại nhân có đại lượng, liền quên luôn chuyện này. 

Diệp Thu Đồng vừa nghĩ, vừa bước vào thang máy xuống nhà ăn dưới lầu. 

Hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là đi múc cơm cho Tần Dịch, Tần tổng ăn no, tâm tình tốt đẹp, nhìn cậu cũng thuận mắt hơn. 

Nhà ăn của Thời Duệ cũng giống như những công ty lớn không thiếu tiền khác, chính là thức ăn phong phú, đồ ngọt và đồ uống, cái gì cần có đều có. 

Diệp Thu Đồng đi đến nhà ăn, không có cùng nhân viên khác đi lấy cơm, mà là trực tiếp đi tìm giám đốc trực ban của nhà ăn hôm nay. 

Giám đốc trực ban thấy Diệp Thu Đồng đi tới, liền hiểu: “Tới lấy cơm trưa cho Tần tổng à, thư ký Diệp.” 

Diệp Thu Đồng cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng vậy, làm phiền ạ.” 

Giám đốc trực ban dặn dò nhân viên, lập tức sắp xếp bữa ăn cho Tần Dịch. 

Tần Dịch ngẫu nhiên sẽ trực tiếp tới nhà ăn, để tỏ vẻ gần gũi với nhân viên, nhưng vẫn phải chuẩn bị cho hắn một phần thức ăn riêng. 

Một là Tần Dịch có thói ở sạch, hai là, đùa gì chứ, tổng tài nói đối xử bình đẳng với mọi người cũng chỉ là tỏ ý mà thôi, đương nhiên vẫn là phải tách riêng ra. 

Diệp Thu Đồng yên lặng đứng ở một bên chờ cơm trưa của Tần Dịch, đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu. 

“Tiểu Diệp!”

Diệp Thu Đồng xoay đầu, thấy Kha Doanh cười đi về phía cậu. 

Kha Doanh đi đến trước mặt cậu, che miệng lại, ngượng ngùng cười: “Hình như không thể gọi cậu là tiểu Diệp, là Diệp đại thư ký.” 

Diệp Thu Đồng bật cười: “Nào có, cứ giống như trước kia thôi.” 

Kha Doanh gật gật đầu, hỏi: “Cậu đến mang cơm trưa cho Tần tổng sao?” 

Diệp Thu Đồng nói: “Đúng vậy.” 

Cậu vốn định ‘xả’ một câu chính mình cứ phải làm mấy việc vặt thế này, nhưng nghĩ đến chính mình còn đang ở trong kỳ ‘khảo sát’, cho nên không dám nhiều lời, chỉ là mỉm cười. 

Kha Doanh vén vén tóc mái, rõ ràng là có chuyện muốn nói, lại vờ như muốn nói lại thôi. 

Diệp Thu Đồng chủ động mở miệng: “Sao cô lại một mình tới đây ăn cơm?” Trước kia đều là Kha Doanh và Lý Phỉ Nhiên cùng đi với nhau. 

Kha Doanh lúc này mới nói: “Phỉ Phỉ gần đây tâm tình không tốt.” Cô khó xử nhìn về phía Diệp Thu Đồng, hỏi: “Tiểu Diệp, từ sau lần trước, cậu cũng không tới bộ môn của chúng ta nữa.” 

Cô ậm ừ nửa ngày, rốt cuộc nói: “Cậu bỏ qua cho Phỉ Phỉ đi, cô ấy không phải cố ý đâu.” 

Diệp Thu Đồng lúc này mới hiểu rõ, Kha Doanh cho rằng lần trước Lý Phỉ Nhiên tỏ thái độ với cậu, làm cậu tức giận, nên cố ý lại đây hoà giải. 

Diệp Thu Đồng bật cười: “Tôi không phải là không bỏ qua cho cô ấy, tôi không đến bộ QLHC, là bởi vì gần đây có việc khác, mọi chuyện đều xử theo phép công mà thôi.” 

Kha Doanh lại không nghĩ như vậy, cho rằng Diệp Thu Đồng chính là không quen nhìn Lý Phỉ Nhiên, cô khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Lần trước…… lúc cậu nhận thông báo điều động ấy, Phỉ Phỉ vốn dĩ cũng muốn thay đổi chức vụ, cũng ngầm làm không ít việc để khơi thông. Kết quả, bên trên lại thông báo xuống, cậu chuyển tới văn phòng tổng tài, chủ quản tất nhiên là sẽ không đồng ý bị mất thêm nhân viên, cho nên chuyện điều động của cô ấy cũng thất bại.” 

Hoá ra là thế, cậu nghĩ mãi cậu và Lý Phỉ Nhiên không có xích mích gì, thái độ của Lý Phỉ Nhiên sao lại kém đến vậy. 

“Cho nên, cậu cũng đừng trách cô ấy, chờ cô ấy nghĩ thông thì tốt rồi.” Kha Doanh khuyên nhủ. 

Nói thật, Diệp Thu Đồng chuyển sang văn phòng tổng tài rồi cũng không có xung đột gì với người của bộ QLHC, duy trì quan hệ hay không cũng chẳng sao cả, nhưng cậu không muốn trở mặt với đồng nghiệp của bộ môn cũ, vì thế nói: “Không có gì đâu Kha Doanh, tôi không để ở trong lòng, chờ sau này có thời gian, chúng ta lại cùng nhau ăn cơm.” 

Cậu đã nói như vậy, Kha Doanh biết cậu nghe hiểu lời mình, cảm kích nhìn Diệp Thu Đồng cười cười. 

Lúc hai người đang nói chuyện, cơm trưa của Tần Dịch cũng đã đóng gói xong, Diệp Thu Đồng không dám để tổng tài chờ lâu, vội vàng lấy hộp cơm rồi tạm biệt Kha Doanh. 

Diệp Thu Đồng cầm cơm hộp đứng trong thang máy, cẩn thận cân nhắc lời nói của Kha Doanh. 

Cậu không quá để ý đến Lý Phỉ Nhiên, ngược lại là Kha Doanh, thái độ có chút mang theo lấy lòng. 

Diệp Thu Đồng thầm thở dài, cậu chỉ là một vị thư ký nhỏ bé, thấy đồng nghiệp bên bộ môn cũ lấy lòng như vậy, sợ đắc tội cậu, còn cố ý lại đây chào hỏi, chỉ bởi vì cậu là người bên cạnh tổng tài. 

Cậu lại nghĩ đến, cậu vừa mới đắc tội tổng tài, lỡ như ngày nào đó tổng tài vẫn là nuốt không trôi cục tức kia, trực tiếp đá cậu đi, không biết những người đó sẽ bàn tán điều gì sau lưng cậu. 

Diệp Thu Đồng nghĩ vậy lại sửng sốt, ngay cả cậu cũng không hy vọng người khác ở sau lưng khua môi múa mép chính mình, càng không nói tới Tần Dịch. 

Cậu lại lần nữa ý thức được tính nghiêm trọng của việc nói xấu Tần Dịch rồi bị bắt gặp, hổ thẹn mà cúi đầu. 

Nhưng dù thế nào, bị hoãn thi hành phạt cũng có nghĩa là bây giờ vẫn chưa chết được. 

Diệp Thu Đồng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục da mặt dày chờ đợi, cuối cùng cũng có thời gian rảnh để liên lạc với bạn trai Tạ Phi Triết. 

Mấy hôm trước, cậu mỗi ngày lo lắng đề phòng, nửa đêm nằm mơ cũng mơ thấy Tần Dịch cốc đầu cậu, căn bản không rảnh yêu đương, chờ lấy lại tinh thần, mới phát hiện cậu và Tạ Phi Triết đã có vài ngày không liên lạc. 

Thật ra, Tạ Phi Triết cũng không phải không quan tâm đến cậu, lúc chuyện mới xảy ra còn nhắn tin cho cậu, nhưng khi đó Diệp Thu Đồng tâm tình không tốt, không trả lời lại, Tạ Phi Triết cũng để cậu bình tĩnh lại. 

Buổi tối, Diệp Thu Đồng nằm sấp trên giường gọi điện thoại cho Tạ Phi Triết. 

Câu đầu tiên của Tạ Phi Triết chính là âm dương quái khí một câu: “Diệp đại thư ký rốt cuộc cũng nhớ đến anh rồi.” 

Diệp Thu Đồng vội vàng vuốt lông bạn trai: “Lần trước không phải đã xảy ra chuyện sao.” 

Tạ Phi Triết lúc này mới quan tâm Diệp Thu Đồng: “Nói vậy là mọi chuyện đã được giải quyết rồi? Nếu không cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh.” 

Diệp Thu Đồng trở mình nằm ngửa, ở trên giường nâng chân lên bắt chéo: “Em cũng không biết, tạm thời là không có việc gì.” 

Diệp Thu Đồng đơn giản kể lại mọi chuyện với Tạ Phi Triết, Tạ Phi Triết trầm ngâm một lát, nói: “Nói vậy tổng tài của em cũng rất rộng lượng.” 

Diệp Thu Đồng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, em cũng cảm thấy, con người tổng tài tốt lắm.” 

Hiện tại, cậu ở sau lưng cũng nói lời hay về Tần Dịch, cũng không dám mắng mỏ tổng tài nữa. 

Tạ Phi Triết hiển nhiên cũng biết suy nghĩ của cậu, cười vài tiếng, sau đó nói: “Nếu người ta đã không so đo với em, em cũng nên làm việc cho tốt.” 

Diệp Thu Đồng nắm tay: “Đúng vậy, em còn muốn tiến thêm một bước để tranh thủ giảm hình phạt.” Tốt nhất là có thể được vô tội, phóng thích. 

Tạ Phi Triết không muốn tiếp tục đề tài này, lại nói: “Anh cứ nghĩ tổng tài của tụi em là một lão già chứ, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, anh ngược lại cảm thấy yên tâm.” 

Diệp Thu Đồng không rõ: “Yên tâm cái gì?” 

Tạ Phi Triết không hé răng.

Lão già thì sẽ ham mê sắc đẹp của Diệp Thu Đồng, chứ Tần Dịch thì vừa thấy đã biết là tâm cao khí ngạo, bên người không thiếu mỹ nhân, sẽ không để ý đến Diệp Thu Đồng. 

Hơn nữa, Tạ Phi Triết cảm thấy, lần này Tần Dịch không so đo với Diệp Thu Đồng, cũng không phải là khoan hồng độ lượng, mà là không để Diệp Thu Đồng trong lòng thôi. 

Cho nên hắn mới yên tâm. 

Tạ Phi Triết tất nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ thật của mình cho Diệp Thu Đồng biết, tùy tiện nói tới chuyện khác, bỏ qua đề tài này. 

Diệp Thu Đồng nói chuyện điện thoại với Tạ Phi Triết xong, nằm liệt trên giường, ngẩn người. 

Cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người dậy tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được con búp bê Tần tổng. 

Cậu ngồi ở mép giường, ôm búp bê Tần tổng, nhìn trên đầu búp bê là cái mặt to của Tần Dịch, nói: “Tần tổng, nói rồi nha, anh đại nhân có đại lượng, không tức giận nữa.” 

Diệp Thu Đồng lòng mang thấp thỏm, ôm chặt búp bê vào lòng, nghĩ tới nghĩ lui, một lát sau mới nhận ra không thích hợp. 

Ảnh chân dung của Tần Dịch bị dán lên mặt búp bê, lúc này đang cùng ngực của Diệp Thu Đồng tiến hành tiếp xúc thân mật, khăng khít. 

Diệp Thu Đồng vội vàng lấy búp bê ra, vuốt phẳng ảnh chụp của Tần Dịch, lẩm bẩm nói: “A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi.” 

Cậu cẩn thận đặt búp bê lên tủ đầu giường, giúp nó điều chỉnh một tư thế dễ chịu, lại hướng về nó bái bái. 

Cơm cha áo mẹ, cần phải cung lên.

Mấy ngày tiếp theo, mọi chuyện diễn ra bình thường, Diệp Thu Đồng cũng thả lỏng lại. 

Ai nói ánh mắt Tần tổng nhỏ hơn lỗ kim chứ, rộng rãi cỡ này, không so đo với hiềm khích trước đây, còn bỏ qua chuyện cũ, bụng Tể tướng có thể giữ được thuyền* luôn. *chỉ những người rộng lượng, hào phóng.

Diệp Thu Đồng ở trong lòng ca ngợi tổng tài, cảm thấy qua một hồi, chính mình thật sự có thể được phóng thích vô tội. 

Hôm nay, Tần Dịch gọi Diệp Thu Đồng vào văn phòng, hỏi: “Chuyện điều tra số liệu bên cung ứng như thế nào rồi, sao vẫn chưa giao lên?” 

Khoảng thời gian trước, Hoàng tổng bên chỗ cung ứng có nhắc tới chính sách thay đổi của việc xuất nhập khẩu, bên bộ phận chuỗi cung ứng của Thời Duệ vẫn đang định ra phương án điều chỉnh. 

Diệp Thu Đồng nói: “Tôi sẽ đi hỏi một chút, Tần tổng.” 

Diệp Thu Đồng gọi điện thoại cho bên cung ứng, lại lần nữa đi đến trước mặt Tần Dịch, báo cáo: “Tần tổng, bởi vì số liệu của bên ô tô Lĩnh Hàng chậm chạp không gửi tới, nên chuỗi cung ứng bên kia không có biện pháp hạch toán, bọn họ nói cần phải chờ thêm một chút ạ.” 

Công ty khoa học kỹ thuật Thời Duệ chú trọng về làm pin năng lượng mới, đối tác lớn nhất chính là công ty ô tô, rất nhiều việc cần phải phối hợp với bọn họ. 

“Chỉ biết chờ.” Sắc mặt Tần Dịch không quá đẹp, bực bội xua tay: “Cậu nói với bọn họ là không chờ được, trong vòng nửa tiếng cần phải đệ trình lên đây.” 

Diệp Thu Đồng đi theo bên người Tần Dịch hơn một tháng, lập tức nhận ra hắn muốn phát giận, vội vàng nói: “Tôi sẽ đi thúc giục họ ngay.” 

Diệp Thu Đồng vừa mới chuẩn bị ra ngoài, lại bị Tần Dịch gọi lại. 

Tần Dịch ép xuống khóe môi, ánh mắt âm trầm, vẻ mặt như mây đen áp đỉnh: “Cậu trực tiếp đi qua ô tô Lĩnh Hàng một chuyến.” 

Diệp Thu Đồng sửng sốt: “Tôi ạ?” 

Tần Dịch nói: “Bên chuỗi cung ứng cũng không nói dối, mấu chốt vẫn là ở chỗ Lĩnh Hàng.” 

Hắn chỉ vào cửa, nổi giận đùng đùng: “Cậu đến đó thay tôi, để tôi xem bên Lĩnh Hàng còn dám kéo dài hay không.” 

Việc này thật ra không quá thỏa đáng, dù thế nào cũng không đến phiên Diệp Thu Đồng làm loại chuyện này, cậu lại không phải nhân viên trung gian, cậu chỉ là một người thư ký. 

Nhưng Tần Dịch không giống như đang nói giỡn, trông thật sự như đang nổi bão, Diệp Thu Đồng đành phải lấy thân phận thư ký tổng tài, đi đến công ty đối tác lấy tài liệu. 

Có lẽ, Tần tổng là muốn phái ra khâm sai đại thần để làm đối tác hoảng sợ chăng. 

Bản thân Diệp Thu Đồng không có xe, cũng không thể dùng xe của tổng tài, chỉ đành phải mượn xe của công ty, tiêu tốn một ít thời gian. 

Cậu vội vàng lái xe đến công ty ô tô Lĩnh Hàng. 

Bình thường thì công ty ô tô đều nằm trong khu quy hoạch, so với nội thành thì cách khá xa, hơn nữa lại trúng giờ kẹt xe, Diệp Thu Đồng lái xe hơn một tiếng mới đi đến mục đích. 

Tổng bộ của ô tô Lĩnh Hàng thật ra nằm ở ngoài tỉnh, ở S thành chỉ có mấy nhà máy sản xuất và bộ môn vận hành. 

Lúc Diệp Thu Đồng xuất hiện trước nhà máy vận hành của đối phương, bọn họ đều trợn tròn mắt. 

“Một tiếng trước, chúng tôi đã gửi số liệu qua cho chuỗi cung ứng của mọi người rồi.” Nhân viên phụ trách bên đối tác nhìn danh thiếp của Diệp Thu Đồng, không biết Thời Duệ phái thư ký tổng tài tới đây là có ý gì, chỉ có thể cẩn thận giải thích: “Hơn nữa, không phải là số liệu bảo mật gì, không cần đóng dấu, trực tiếp fax qua là được.” 

Diệp Thu Đồng khựng người lại, nụ cười trên gương mặt không chê vào đâu được: “Là như vậy sao, tôi hiểu rồi, cảm ơn mọi người đã phối hợp.” 

Diệp Thu Đồng không ở lại chỗ họ thêm nữa, nhanh chóng đi ra, nhìn xe công ty mà thở dài. 

Cậu nghĩ thầm trong lòng, có thể là lẫn lộn, trời xui đất khiến đi. 

Diệp Thu Đồng nhận mệnh mà lại lần nữa ngồi vào xe, bắt đầu chạy về. 

Không khéo lại gặp trúng giờ cao điểm vào buổi chiều, cả con đường kẹt cứng, lần này Diệp Thu Đồng tốn hơn hai tiếng mới về đến công ty. 

Chờ cậu tới công ty rồi, lại vội vàng đi lên thang máy, quay lại văn phòng tổng tài, muốn báo cáo chuyện này cho Tần Dịch. 

Diệp Thu Đồng gõ cửa, Tần Dịch bảo cậu đi vào, cậu vừa vào cửa, liền nhìn thấy giám sát của chuỗi cung ứng đang trò chuyện vui vẻ với Tần Dịch. 

“Số liệu bên ô tô Lĩnh Hàng nói rõ sách lược của chúng ta là không thành vấn đề, chuyện này đã có thể yên tâm.” Giám sát cười đến thật vui vẻ: “Lúc trước nghe thấy chính sách xuất nhập khẩu có thay đổi, tôi còn bị mất ngủ tới mấy đêm.” 

Tần Dịch ngồi trên ghế làm việc, vẻ mặt thả lỏng, khóe miệng khẽ cười, ánh mắt nhìn giám sát bên chuỗi cung ứng mang theo tán thưởng: “Mọi người làm việc không tồi.” 

Tâm tình Tổng tài không tệ, thái độ thậm chí có thể nói là như tắm mình trong gió xuân.

Giống như, vẻ tức giận vừa nãy chỉ là ảo giác của Diệp Thu Đồng. 

Giám sát nhìn thấy Diệp Thu Đồng bước vào, thân thiết nói: “Thư ký Diệp à, có việc gì không, tôi cũng sắp xong rồi.” 

Nét mặt Tần Dịch bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Không vội, nói xong chuyện trước đã.” 

Giám sát chuỗi cung ứng liền vội vàng tiếp tục thảo luận với Tần Dịch, Diệp Thu Đồng yên lặng đứng ở một bên. 

Kết quả, giám sát càng nói càng hào hứng, hơn nữa còn ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía Diệp Thu Đồng, một lát sau cũng hoàn toàn quên mất trong văn phòng có thêm một người. 

Tần Dịch không ra tiếng nhắc nhở, cũng không cho Diệp Thu Đồng đi ra ngoài, chỉ là chuyên chú lắng nghe cấp dưới báo cáo công tác. 

Diệp Thu Đồng đứng ở trong văn phòng, không phát ra tiếng. 

Liền đứng đó nửa tiếng. 

Từ lúc Tần Dịch ra lệnh phái cậu chạy đi làm việc tới giờ đã qua năm tiếng, trong năm tiếng này cậu ngựa không ngừng vó, một ngụm nước cũng chưa uống. 

Cho dù Tần Dịch không biết số liệu có thể nhận qua fax, thì giữa chừng cũng có vô số cơ hội gọi điện thoại bảo cậu quay về. 

Tần Dịch chính là cố ý, cố ý lăn lộn cậu. 

Diệp Thu Đồng vốn đã hạ quyết tâm không nói xấu tổng tài, lúc này lại không nhịn được, nghĩ thầm. 

Cái gì rộng lượng, cái gì không so đo hiềm khích trước đây, căn bản là không có. 

Con mắt của tổng tài, quả nhiên còn nhỏ hơn cả lỗ kim. 

***