Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 44

Thẩm Lật thức dậy vào buổi sáng hôm sau, bụng đau âm ỉ. Mới sáng sớm anh đã chạy vào nhà vệ sinh bảy lần. Lần thứ bảy đi ra khỏi nhà vệ sinh, cả người Thẩm Lật run rẩy như sắp ngã, trên trán và sau lưng đổ mồ hôi lạnh, trước mắt choáng váng. Đây rõ ràng là biểu hiện của việc mất nước.

Người sống một mình nhất định không được để ngất xỉu.

Đường từ phòng ngủ chính trên tầng hai xuống phòng khách ở tầng một chỉ có một đoạn ngắn, mà áo phông của Thẩm Lật đã ướt đẫm mồ hôi, dính sát trên người. Nhưng lúc này Thẩm Lật không quan tâm được nhiều như vậy. Tiếng nước rót vào cốc ồng ộc, anh pha mấy gói thuốc tiêu hóa để uống rồi nằm trên sofa một lúc lâu mới quay về phòng.

Tart nhận ra chủ nhân không ổn. Nó sốt ruột phe phẩy đuôi, canh giữ bên cạnh sofa, hai bàn chân trước níu trên ghế. Nó tựa cái đầu lông xù lên tay Thẩm Lật, đôi mắt to tròn ươn ướt khiến người nhìn vừa mềm lòng vừa vui vẻ.

Thẩm Lật vươn tay xoa đầu Tart, chống tay vịn sofa ngồi dậy. Sắc mặt anh vẫn tái nhợt như cũ, dạ dày âm ỉ đau nhưng sức lực đã khôi phục không ít.

Anh chuẩn bị thức ăn cho Tart, còn mình chỉ đơn giản ăn một chút bánh mì cùng sữa bò rồi lên tầng nằm.

Đáng lẽ hôm qua anh không nên ăn nhiều bánh ngọt như vậy. Chỉ vì nhất thời tham ăn, anh đã quên mất bánh Cố Dịch đặt là bánh kem. Ăn hết hơn nửa cái bánh kem rồi sáng nay anh mới thấm đòn.

Vốn dĩ anh cũng chẳng tham tiếc gì chiếc bánh kia. Nếu giờ hỏi anh chiếc bánh kem kia có mùi vị thế nào thì chưa chắc anh trả lời được. Ấn tượng sâu sắc nhất trong anh chính là cảm giác mà chiếc bánh mang lại.

— Sau nhiều năm như vậy, người rời bỏ anh, người anh vui mừng quan tâm lại dùng các cách khác nhau để quay về bên anh.

Mọi thứ như một giấc mơ. Nhưng anh may mắn hơn một chút, đây không phải giấc mơ mà là sự thật.

Thẩm Lật ngủ mê man một hồi. Tart ngoan ngoãn nằm nhoài bên cạnh Thẩm Lật. Dưới tầng, tiếng chuông di động đột ngột vang lên, âm thanh yếu ớt lọt vào tai Tart. Nó ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi nhảy khỏi giường, chạy xuống lầu tha điện thoại lên, đặt vào tay Thẩm Lật.

Thẩm Lật cuối cùng cũng bị tiếng chuông đánh thức. Đây đã là cuộc gọi thứ ba sau khi điện thoại tự ngắt máy. Thẩm Lật đưa điện thoại đến bên tai trong trạng thái còn ngái ngủ. Người anh vẫn khó chịu, cũng không có nhiều sức lực. Giọng nói của anh rất nhẹ, mang theo ít giọng mũi, nghe như người chưa tỉnh ngủ “Alo.”

Lúc người ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng anh thì ngừng một lát, sau đó một giọng nữ vang lên trong tai nghe. Giọng nữ vì tuổi tác mà không còn lanh lảnh nữa, thay vào đó mang theo chút uy thế quen thuộc, “Còn chưa tỉnh ngủ?”

Thẩm Lật vừa nghe giọng nói này thì hoàn toàn tỉnh táo. Anh kéo điện thoại ra xa nhìn màn hình, kiểm tra xem có nhầm lẫn gì không. Người gọi đến là mẹ anh – quý bà Vu Thu Y. Đúng rồi, Thẩm Lật lúc này mới nhớ ra. Quý bà Vu là một trong số ít người nhớ tới sinh nhật anh, đồng thời hằng năm đều tự mình đến huyện thành nhỏ này cùng anh ăn một bữa cơm. Đây cũng là cuộc gặp mặt duy nhất của anh và quý bà Vu mỗi năm.

Thẩm Lật không trả lời câu hỏi của bà, chỉ hỏi lại: “Mẹ gọi có việc gì thế?”

Quý bà Vu Thu Y hiển nhiên cũng đã quen với cách nói chuyện cùng con trai nên không cần hàn huyên gì, bà đi thẳng vào vấn đề, “Trưa nay ra ngoài ăn cơm nhé, nhà hàng Bếp Tư Gia mới mở trên đường Tân Nguyệt.”

Thẩm Lật không trả lời: “Mẹ tới rồi?”

“Chưa, mẹ mới lên máy bay, còn năm phút nữa mới cất cánh.”

Thẩm Lật hơi nhíu mày, vẫn gật đầu một cái: “Vâng.”

Số cuộc gọi giữa hai mẹ con anh mỗi năm có thể đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần gọi đều như vì tiết kiệm tiền điện thoại mà kiệm lời hết mức, vài câu nói ngắn gọn vào thẳng vấn đề, rất… xa cách.

Mười mấy năm qua, quý bà Vu Thu Y vẫn kiên trì hẹn Thẩm Lật ăn cơm trước ngày sinh nhật. Thẩm Lật không hiểu động cơ và mục đích ban đầu của bà Vu. Mặc dù Thẩm Lật dư thừa thời gian trống để hẹn ăn cơm cùng bà nhưng họ vẫn làm theo những quy trình cứng nhắc của một bữa cơm. Ngoại trừ sự lúng túng thì bữa ăn này cũng chẳng có kết quả gì.

Anh không muốn thể hiện mình đang khổ sở trước mặt bà Vu, cũng không quan tâm đến cái nhìn của bà Vu về mình. Lý do anh không từ chối bà Vu vì anh không hy vọng chỉ bởi một câu từ chối đơn giản mà bà truy hỏi bệnh tình của anh, hoặc bà Vu sẽ trực tiếp xuất hiện trong phòng khách ở đây, từ đó dựng lên hình ảnh đi thăm bệnh “Ôi, nhìn này, đứa con trai đáng thương của mẹ, con một thân một mình không có cha mẹ ở bên trông khổ sở đến nhường nào.”

Thẩm Lật hoàn toàn không muốn tận mắt chứng kiến hay tự mình trải qua cảnh tượng đó.

Bụng anh dường như vẫn chưa đỡ đau. Sắc mặt tái nhợt của anh thoáng ấm lên nhưng vẫn chưa bình thường. Thẩm Lật lấy một chiếc áo phông màu hồng trong tủ ra mặc, chiếc áo màu này sẽ giúp cho nước da của anh trông tốt hơn.

Vết cắn của Cố Dịch vẫn còn hiện rõ trên cổ, Thẩm Lật bôi một lớp kem nền dày để che đi.

Sắp xếp cho Tart xong, Thẩm Lật lái xe ra cửa.

Hôm nay dự báo có giông mưa cục bộ kèm sấm chớp. Thời tiết âm u khiến không khí oi bức. Anh kéo kéo cổ áo, cảm thấy hơi khó thở. May mà trong xe có điều hòa nên anh không cần chịu đựng ở ngoài lâu.

Bà Vu là một người phụ nữ theo phong cách mạnh mẽ quyết đoán. Một khi đã quyết định làm gì, bà đều sắp xếp mọi việc chu toàn, phù hợp.

Nhà hàng mới mở trên đường Tân Nguyệt có tên là Bếp Tư Gia, giá cả ở đây đắt đỏ, trang trí vô cùng cầu kì đẹp mắt.

Sau khi vào cửa và báo tên bà Vu, anh được dẫn lên gian riêng trên tầng hai.

Bà Vu còn chưa đến, người phục vụ mang nước trái cây và chút đồ ăn nhẹ lên. Thẩm Lật không đói bụng, anh xua tay, nhìn người đi bộ và xe cộ dưới đường qua tấm kính.

Ở tuổi ngũ tuần, bà Vu vẫn rất nổi bật trong đám đông.

Bà mặc bộ váy kiểu Âu tôn lên đường cong mềm mại của cơ thể, sóng tóc đen dài càng tôn lên vẻ quyến rũ vô hạn. Bà đeo kính râm, tô son đỏ. Nhìn từ xa chẳng ai có thể nghĩ rằng người phụ nữ này đã ngoài năm mươi, chỉ khi bà tháo kính râm thì may ra mới đoán được một hai phần qua nếp nhăn nơi khóe mắt.

“Hôm nay con có vẻ không có tinh thần lắm.” Một tay bà Vu đóng cửa phòng, một tay tháo kính xuống. Đó là một khuôn mặt dù cho có vương vết tích của thời gian thì vẫn xứng với câu hoa nhường nguyệt thẹn. Thẩm Lật cũng có năm, sáu phần giống bà.

Thẩm Lật chỉ nói: “Con ngủ không ngon.”

Bà nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Lật một lúc, không hỏi thêm gì.

Bà Vu cầm khăn lau tay, ra hiệu cho nhân viên phục vụ có thể mang đồ ăn lên.

“Mẹ nghe nói gần đây con mới ghi hình một chương trình tạp kỹ.”

Thẩm Lật gật đầu.

“Con dự định làm gì? Tương lai có muốn tiến vào làng giải trí không?”

Thẩm Lật lắc đầu, “Con không có ý nghĩ này.”

Bà Vu nhấp một ngụm nước mận chua, gật đầu, “Chúng ta không can thiệp vào sự lựa chọn của con, chúng ta cũng không yêu cầu con gì cả. Con chỉ cần hiểu những gì con muốn. Điều mẹ muốn con nhớ kĩ là mẹ là mẹ của con, cho dù con có muốn hay không, con vẫn là người thừa kế duy nhất của mẹ.”

Dừng lại một chút, giọng bà nhẹ đi, nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Cho nên mẹ hi vọng còn đừng quá tự lập như vậy.” Hãy cho mẹ một cơ hội để làm gì đó cho con.

Bà không nói ra câu tiếp theo, Thẩm Lật cũng không phải là nghe không hiểu, nhưng nghe hiểu thì có ích lợi gì? Cuộc sống của anh bây giờ thật sự không cần cha mẹ làm gì cho anh.

Thời điểm thật sự cần đã qua mất rồi.

Không đợi Thẩm Lật trả lời, nhân viên phục vụ đã gõ cửa đi vào. Đồ ăn đã chuẩn bị xong, được nối tiếp nhau bê vào. Nhân viên phục vụ lui ra, chu đáo đóng cửa lại.

Sự gián đoạn này dường như đã chuyển hướng chủ đề.

Hai mẹ con lặng lẽ ăn cơm.

Thẩm Lật ăn vài miếng, động tác nhai kỹ nuốt chậm của anh khiến Vu Thu Y ngừng ăn. Bà nhìn chằm chằm Thẩm Lật một lúc, vẻ mặt mệt mỏi, sau đó đặt đũa xuống. Không khí ngột ngạt khó tả.

“Sắc mặt của con không tốt lắm. Đừng nói là con ngủ không ngon.”

Thẩm Lật im lặng phút chốc rồi mới nói thật: “Bụng con không ổn.”

Lời này dường như kích thích Vu Thu Y. Bà vớt đá trong nước mận bỏ đi, “Sao con không nói sớm hơn, sao con không từ chối bữa ăn này? Con muốn dùng dáng vẻ khổ sở này để chứng minh điều gì à! Mẹ là mẹ của con, không phải là khách hàng mà con cần đối phó.”

Dưới trạng thái kích động, bà đã nói mà không lựa lời.

Thẩm Lật đặt đũa xuống, rũ mi mắt như không muốn nhìn bà nữa.

Dù sao Vu Thu Y cũng ở trong thương trường nhiều năm, sự kích động chỉ diễn ra trong nháy mắt. Lời vừa ra khỏi miệng bà đã ép mình bình tĩnh lại, giọng điệu giảm nhẹ hơn, “Sao con không nói cho mẹ biết.”

“Mẹ đã ngồi trên máy bay rồi.”

Lại là sự lễ độ chu đáo.

Trong mắt Vu Thu Y thoáng qua nét đau lòng, “Mẹ là mẹ ruột của con, con rốt cuộc có nhớ mẹ là mẹ của con không?”

Thẩm Lật liếc nhìn Vu Thu Y, trong giọng nói bình tĩnh có một chút bất đắc dĩ: “Con đã hai mươi bảy tuổi, con không oán hận người, mẹ!”

Một tiếng “mẹ” khiến cho vành mắt Vu Thu Y đỏ hoe, “Con không biết mẹ khổ sở vì điều gì đúng không?”

Truyện được đăng duy nhất tại: bunntuki.wordpress.com – Vui lòng không re-up

Tất nhiên là Thẩm Lật biết, nhưng có lẽ do tuổi thơ chưa từng có kinh nghiệm chung sống hòa thuận với cha mẹ, sau này lớn lên anh lại mất đi loại năng lực này. Sự khách sáo và săn sóc là cách duy nhất Thẩm Lật tìm ra để ở chung với cha mẹ. Anh làm vẫn chưa đủ tốt nhưng anh rất cố gắng.

“Con xin lỗi.”

Giọng Vu Thu Y hơi khàn, “Con xin lỗi là có ý gì? Con không muốn đúng không…”

Thẩm Lật nói: “Con không biết.”

Trái tim Vu Thu Y như bị kim đâm, đau đến suýt rơi nước mắt. Bà chớp chớp mắt để kìm lại, “Không sao, mẹ dạy con. Bụng con còn đau không? Con đã uống thuốc chưa? Có muốn mẹ đưa con tới bệnh viện không?”

Thẩm Lật có chút không quen với sự quan tâm đột ngột này, anh theo bản năng lễ phép từ chối.

Nhìn phản ứng của Thẩm Lật, Vu Thu Y thầm nghĩ mình làm nhanh quá, con trai nhất thời không thể thích ứng được, tốt hơn vẫn nên từ từ thôi.

Vì vậy bà đổi chủ đề, lấy ra một cái hộp, “Quà sinh nhật.”

Thẩm Lật vươn tay nhận lấy, mở hộp ra liếc nhìn. Bên trong là một chiếc chìa khóa xe có hình một con bò vàng nhỏ trên nền đen.

Thẩm Lật nhìn Vu Thu Y không lên tiếng, nhận lấy món quà.

Vu Thu Y thấy anh nhận thì nghĩ rằng anh thích nó, mỉm cười nói: “Con trai quả nhiên đều thích những thứ này.”

Thẩm Lật vuốt ve cái hộp trong tay, không lên tiếng.

Sau khi ăn xong, bà Vu rời đi. Thẩm Lật tiễn bà, lúc lái xe về nhà trời đã bắt đầu mưa.

Anh đỗ xe trong ga-ra, lúc ra khỏi cửa ga-ra có hơi thất thần. Mãi đến khi gió thổi mấy hạt mưa tạt vào người, anh mới tỉnh táo lại. Nước mưa hắt vào nhà anh cũng không để ý. Đến khi đứng ở chỗ thay giày ở huyền quan, anh mới nhận ra cảm giác uể oải trong người.

Anh tắm rửa thay quần áo sạch, chiều đến thì phát sốt. Uống thuốc hạ sốt chỉ giúp cơn sốt nhanh hạ rồi lại bùng lên.

Sau một ngày vật vã, Thẩm Lật kiệt sức, lên giường sớm.

Trước khi ngủ Cố Dịch gọi điện tới.

Thẩm Lật uể oải nằm trên giường trò chuyện cùng Cố Dịch, giấu nhẹm chuyện mình sinh bệnh, chỉ kể lại đại khái buổi gặp bà Vu.

“Bà ấy đưa cho em một chiếc xe ô tô, ga-ra của em không còn chỗ.”

Cố Dịch hỏi anh: “Em có thích món quà mà bà ấy tặng cho em không?”

Thẩm Lật im lặng trong chốc lát, lắc đầu một cái: “Em không thích.”

“Trước đây bà ấy tặng gì?”

“Quần áo, giày dép, đồng hồ và mấy thứ tương tự.”

Cố Dịch gật đầu, trong lòng hiểu rõ, “Anh không tiện đánh giá, trong lòng em tự hiểu rõ là được rồi.”

Thẩm Lật khẽ “A” một tiếng, “Em biết, em và Thẩm Tùng Lễ đều đã buông xuống rồi, nhưng bà ấy vẫn không thể tự vượt qua được mà thôi.”

Thẩm Lật không thích chủ đề này, “Bên em không còn chỗ để xe, để ở bên anh đi.”

Cố Dịch hừ nhẹ một tiếng, không quá tình nguyện, “Thứ gì em không thích là lại nhét cho anh hả?”

Thẩm Lật nhẹ giọng thuyết phục: “Trước mắt đây là thứ đáng tiền nhất mà em có thể cho đi.”

Cố Dịch khẽ quát một tiếng, “Thứ đáng giá nhất anh đã sớm thu vào tay rồi.”

Thẩm Lật nghi hoặc “Là cái gì?”

Cố Dịch cười đắc ý, “Mười năm trước anh đã có nó trong tay rồi.”

Thẩm Lật hiểu ra hắn đang nói cái gì, vành tai đỏ lên, cười nói: “Có muốn hay không?”

Cố Dịch gật đầu, “Muốn, tuy rằng anh không thích bà ấy lắm nhưng rốt cuộc vẫn là mẹ vợ cho, coi như là của hồi môn của em đi, anh tạm nhận trước.”

Mặt Thẩm Lật đỏ bừng đến tận mang tai, “Là sính lễ!”

Cố Dịch cười hai tiếng, “Ồ, phải không?”

Thẩm Lật:… Hình như anh bị hắn dụ vào tròng rồi.

Hết chương 44