Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 37: Chương 37

Đào Mộ đen mặt.

Lúc cậu đăng Weibo đã biết rất có thể sẽ thu hút một đám yêu ma.

Nhưng không ngờ người tới nhanh nhất lại là người này.

"Vẻ mặt đó của cậu là sao a?" Long Thiên Áo thấy vẻ mặt ghét bỏ của Đào Mộ, tức khắc dựng lông: "Tôi ở đây chờ cậu cả buổi.

Cho dù cậu không tặng tôi một cái ôm thì ít nhất cũng thể hiện sắc mặt tốt đi chứ? Ông đây chờ bạn gái cũng không có chờ lâu đến vậy đâu!"

Bạn học Long Ngạo Thiên rất là ủy khuất.

"Hơn nữa, chuyện cậu ở trấn H lừa tôi đợi cả đêm tôi cũng không so đo.

Cậu nói cậu về Yến Kinh đã qua nhiều ngày vậy rồi, số điện thoại cũng đổi biết bao lâu, sao không nói với tôi tiếng nào a? Cậu có xem chúng tôi làm bạn bè không vậy?"

Chúng tôi?

Đào Mộ nhướng mày.

Bạn học Long Ngạo Thiên tự giác giải thích: "Có tôi với Thẩm Dục.

Hai chúng tôi không liên lạc với cậu được, lại nghe người ta nói cậu đổi số điện thoại, nghĩ lại thì biết tiểu tử cậu chắc chắn là cố ý.

Tôi nói sao cậu ghét bỏ chúng tôi đến vậy?"

Đào Mộ khẽ a một tiếng: "Anh và Thẩm Dục quan hệ không tồi."

Long Thiên Áo sửng sốt, vô thức giải thích: "Thì lần trước đi thăm ban cậu rồi quen nhau, sau đó thêm Weibo rồi nói chuyện vài lần, cảm thấy khá hợp nhau." Chủ yếu là hợp nhau ở chỗ nói xấu Đào Mộ.

Đào Mộ hỏi mỉm cười: "Cũng đúng, hai người các anh thoạt nhìn, quả thật rất dễ hợp tính nhau."

Long Thiên Áo: "......" Lời này có ý gì?

Long Ngạo Thiên tức giận nhìn Đào Mộ, hỏi lại lần nữa: "Cậu đừng lảng sang chuyện khác.

Cậu nói đi, có phải cậu không xem tụi này là bạn bè hay không?"

Đào Mộ nhướng mày, vẻ mặt rất rõ ràng.

Vẻ mặt Long Thiên Áo tối sầm lại! Được rồi, hắn biết hắn không nên tự rước lấy nhục.

"Đi thôi." Đào Mộ không có hứng tranh luận với Long Thiên Áo.

Chủ yếu là vì người này không có giá trị lợi dụng.

Mắt thấy Đào Mộ muốn đi, Long Ngạo Thiên lập tức quýnh quáng, hô lên: "Đào Mộ!"

Đào Mộ không ngừng bước, liền nghe thấy Long Thiên Áo ở đằng sau hét lên: "Tôi kêu tất cả nghệ sĩ dưới cờ Hạ Tinh Giải Trí đăng ký tài khoản web Phi Tấn!"

Đào Mộ ngừng bước, quay đầu nở một nụ cười đúng chuẩn tắm mình trong gió xuân: "Anh nói gì cơ?"

Tôi biết ngay cậu sẽ lộ ra bộ mặt này mà!

Bạn học Long Ngạo Thiên hận không thể dùng cằm chọc thủng trời, hừ một tiếng: "Xin lỗi tôi đi!!!"

Đào Mộ mặt không cảm xúc nhìn Long Thiên Áo rồi quay đầu rời đi.

"Này, này, này, cậu trở về đây cho tôi." Long Thiên Áo tức muốn hộc máu, dậm chân mắng: "Cậu thuộc họ cẩu hả! Nói trở mặt liền trở mặt.

Được rồi, tôi không bắt cậu nhận lỗi nữa.

Số điện thoại, cho tôi số điện thoại đi.

Vậy được rồi chứ?"

"Long thiếu khách khí rồi." Đào Mộ mặt mày ôn hòa, cười khéo léo lấy điện thoại ra: "Có thể nói số điện thoại của ngài cho tôi không?"

Móa, không hổ là khoa diễn xuất.

Nói đổi sắc mặt là đổi sắc mặt.

Long Thiên Áo trong lòng kịch liệt phun tào một câu, trên mặt lại không dám biểu lộ gì, vội vàng đọc số điện thoại của mình ra.

Đào Mộ lưu số lại, sau đó gọi qua cho Long Thiên Áo.

Áo Thiên Áo dùng tốc độ nhanh nhất lưu số lại, nhịn không được oán giận: "Cậu cũng thật quá đáng.

Đổi số không nói với tôi còn chưa tính, thế mà còn dám xóa số điện thoại của tôi.

Có ai như cậu không!"

Đào Mộ tiếp tục cười ấm áp: "Lúc về Bắc Kinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị định dạng." Khi cần thiết, Đào Mộ luôn có thể nói dối một cách chính đáng, để cục diện bớt xấu hổ.

Long Thiên Áo hừ một tiếng, tin cậu mới lạ!

"Vậy cái đó, tối nay ăn cơm cùng nhau nhé?" Long Thiên Áo chưa từ bỏ ý định thương lượng với Đào Mộ: "Tôi có thể hẹn người ở Hạ Tinh Giải Trí đến, chúng ta thảo luận chi tiết chuyện để nghệ sĩ đăng ký tài khoản Phi Tấn."

"Tôi thật sự rất bận." Đào Mộ vẻ mặt áy náy nhìn Long Thiên Áo, biểu cảm chân thành tha thiết: "Nếu không thì trưa ngày mốt được không? Vừa hay là thứ hai, chúng ta hẹn gặp ở tiệm cà phê gần quý công ty?"

"Hay là thôi đi?" Long Thiên Áo cuống quít xua tay lắc đầu.

Hắn chỉ muốn tìm cớ để ăn cơm với Đào Mộ thôi, không muốn đến công ty!

"Nếu không thì tôi toàn quyền phụ trách chuyện này, chắc chắn sẽ thay cậu xử lý thỏa đáng.

Cậu tìm thời gian mời tôi một bữa cơm, coi như cảm ơn tôi đi." Long Thiên Áo nói, sợ Đào Mộ chần chờ trì hoãn rồi biến mất, lập tức bổ sung thêm: "Ngay trong tuần sau, cậu có thể bất kỳ ngày nào."

"Được." Đào Mộ trả lời chém đinh chặt sắt.

Trong lòng tính toán lại lịch trình: "Vậy thứ sáu tới — —"

"Đào Mộ!" Một giọng nói vang lên ở bên đường đối diện, ngắt lời Đào Mộ.

Mọi người đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy một người trẻ tuổi đẹp trai nhân ngũ nhân lục* bước xuống xe, đi đến trước mặt Đào Mộ: "Không ngờ cậu lại ở Kinh Ảnh chơi lớn như vậy.

Không hổ là người tôi coi trọng."

*Nhân ngũ nhân lục (人五人六) chỉ người giả bộ nghiêm túc, giả vờ lịch thiệp.

"Lạc Dương?" Long Thiên Áo cau mày, cực kỳ không vui che trước mặt Đào Mộ: "Anh tới đây làm gì?"

"Liên quan gì đến cậu?" Hiển nhiên Lạc Dương cũng rất ghét Long Thiên Áo.

Nghe vậy thì không chút khách khí: "Còn cậu thì có chuyện gì a?"

Long Thiên Áo không muốn ở trước mặt bạn cùng phòng của Đào Mộ bị Lạc Dương nói ra chuyện bắt nạt Đào Mộ ở trấn H, miễn cho Đào Mộ mất mặt, suy nghĩ rồi nói: "Đương nhiên là chuyện của tôi, chúng tôi chính là bạn tốt, tôi còn có số điện thoại của cậu ấy!"

Long Thiên Áo nói, khoe khoang quơ quơ điện thoại trước mặt Lạc Dương: "Còn anh, anh chạy tới đây làm gì?"

"Đương nhiên là tới tìm Đào Mộ." Lạc Dương nói, cười cợt nhả nhìn Đào Mộ: "Cuối tuần sau mời cậu đi ăn nhé?"

"Không đi." Nằm trong dự kiến, phản ứng của Đào Mộ rất lạnh nhạt.

Lạc Dương không để ý, đưa tay gãi gãi mũi, cười hì hì đi đến trước mặt Đào Mộ: "Còn tức giận tôi hả? Tôi phát hiện tính tình cậu cũng rất lớn.

Tôi đã nhận lỗi rất nhiều lần rồi!"

Ba bạn cùng phòng 301 đứng bên cạnh Đào Mộ nãy giờ không nói chuyện, lúc này hiển nhiên cũng nhận ra bầu không khí không đúng, tò mò hỏi: "Mộ, hắn là ai, các cậu quen nhau sao?"

"Nhà đầu tư của đoàn phim lúc trước tớ làm võ thế." Đào Mộ giới thiệu rất khách quan.

Lạc Dương cợt nhả thở dài, giả bộ bi thương: "Mộ Mộ sao cậu lại lạnh lùng với tôi như vậy.

Ít nhất chúng ta cũng là bạn bè bình thường mà đúng không? Tôi còn ăn móng gà nướng do tự tay cậu làm!"

Lạc Dương nói, tự cho là quen thuộc nói với ba người Ôn Bảo: "Đúng rồi, các cậu đã ăn đồ Đào Mộ tự làm chưa? Cậu ấy nấu ăn rất ngon."

Ba người Ôn Bảo hai mặt nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.

Cứ cảm thấy cách nói chuyện của Lạc Dương đều ám chỉ rằng hắn và Đào Mộ rất thân thiết.

Nhưng thái độ của Đào Mộ lại rất lạnh nhạt.

Long Thiên Áo không phục hừ một tiếng: "Vậy cũng là tại anh mặt dày mò đến.

Đào Mộ đối với anh không tốt, anh có số điện thoại của cậu ấy sao?"

Lạc Dương: "……"

Lạc Dương nhịn không được đáp trả Long Thiên Áo: "Nói như cậu có được ngay từ đầu vậy.

Nếu tôi đoán không sai, cậu cũng vừa năn nỉ ỉ ôi mới có được đi?"

Long Thiên Áo không cam lòng yếu thế hừ lạnh một tiếng: "Dù sao anh cũng không có."

"Tôi bây giờ sẽ có." Lạc Dương hừ một tiếng như thể hiện sự tức giận với Long Thiên Áo, quay đầu cợt nhả nói với Đào Mộ: "Cho tôi số điện thoại mới của cậu đi ~"

Đào Mộ trong lòng rất chán ghét loại người như Lạc Dương.

Nhưng ghét thì ghét, lúc nên lợi dụng cũng sẽ không nương tay.

Lạc Dương vừa thị uy với Long Thiên Áo, vừa lén nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Đào Mộ, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, tuần sau Khiếu Hằng trở lại.

Tôi chuẩn bị đãi tiệc mừng hắn trở về.

Tôi nhớ quan hệ của hai người không tồi.

Muốn mời cậu đến chung.

Cậu cho tôi số điện thoại, đến lúc đó tôi điện cho cậu."

Đào Mộ trong lòng hơi động, trực tiếp đọc số của mình cho đối phương: "Đợi Lệ tiên sinh về, anh có thể trực tiếp nhắn tin báo cho tôi."

Long Thiên Áo cười nhạo một tiếng, lòng nói ít nhất số điện thoại của tôi là Đào Mộ tự lưu, sau đó gọi tới cho tôi, ngay cả trình tự này cũng không có mà dám nói là bạn của Đào Mộ, đoán chừng cái người tên "Tiểu Hàng"* mới là bạn của Đào Mộ đi?

*Khiếu Hằng (啸珩) đọc là "xiǎo háng", Tiểu Hàng (小航) đọc là "xiǎo háng".

Anh là tên cọ bạn vô lại! Da mặt dày! Giả bộ sói đuôi to cái gì!

Tầm mắt Long Thiên Áo và Lạc Dương đối diện nhau trong không trung, tia lửa nổ lách tách.

Qua một lúc lâu mới miễn cưỡng quay đầu đi.

Lạc Dương rất rõ ấn tượng của bản thân trong cảm nhận Đào Mộ vô cùng tệ, có lẽ cứ dây dưa nữa cũng sẽ không có tiến triển gì.

Hắn hơi không cam lòng nhìn Đào Mộ.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn đàng hoàng rời đi.

Long Thiên Áo lúng túng đứng bên cạnh Đào Mộ, thị uy nhìn Lạc Dương lái xe rời đi.

Sau đó quay đầu nói với Đào Mộ: "Loại người này đúng là không biết xấu hổ, đúng không?"

Đào Mộ lạnh lùng nhìn Long Ngạo Thiên ngẩng mặt vẫy đuôi, mở miệng nói: "Anh cũng về trước đi, tối thứ sáu tuần sau gặp."

"Ô!" Long Thiên Áo không vui vẫy vẫy đuôi, lưu luyến: "Vậy tôi đi trước.

Trở về tôi sẽ kêu nghệ sĩ Hạ Tinh nhanh chóng đăng ký tài khoản Phi Tấn, sẽ báo cáo lại với cậu bất cứ lúc nào."

Long Thiên Áo cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy mình nói như vậy là có thể lấy cớ bàn công chuyện để liên tục nhắn tin gọi điện cho Đào Mộ.

Mà Đào Mộ chắc chắn sẽ không từ chối.

Đào Mộ chỉ đáp lại bằng cái vẫy tay, nụ cười khách sáo tiêu chuẩn: "Đi đường cẩn thận."

Câu này vào tai Long Thiên Áo liền tự động biến thành "Anh mau cút đi".

Bạn học Long Ngạo Thiên đặc biệt không cam lòng rên rỉ trong lòng.

Trong lòng nói sống nhiều năm cũng chưa từng túng quẫn như vậy, sao vừa gặp Đào Mộ là bị ăn sạch sành sanh.

Quả nhiên khi đó hắn không nên nghe công ty sắp xếp, đi đoạt vai diễn của Đào Mộ.

Nhưng nghĩ lại, nếu lúc trước hắn không đoạt vai diễn của Đào Mộ thì cũng không quen biết Đào Mộ.

Vậy thì sẽ không có những chuyện xảy ra sau này a! Chuyện này cmn...! Rối rắm muốn chết!

Bạn học Long Thiên Áo u sầu vẫy vẫy móng vuốt tạm biệt Đào Mộ, nhấn ga đi mất.

Ba người Ôn Bảo nhìn khói xe ô tô lưu lại trong không trung, lại nhìn Đào Mộ, cẩn thận hỏi: "Cậu không thích bọn họ sao?"

Đào Mộ không định nói ra chuyện ở trấn H để chiếm được sự đồng tình, nhưng cậu cũng không muốn che giấu cảm xúc với những người bạn chân chính ở trước mặt — — Tuy cậu và ba người bạn ở 301 quen nhau còn chưa đến nửa tháng.

Nhưng bất luận là tâm tính phẩm chất hay là những thứ khác, Đào Mộ vô cùng hài lòng về những người bạn cùng phòng của mình.

Nếu đã có ý thâm giao, Đào Mộ cũng lười che giấu bản thân: "Quả thật không thích bọn họ.

Hai người này chính là điển hình của loại ăn chơi trác táng, nghĩ cái gì thì muốn cái đó.

Chúng ta chỉ là người dân bình thường, không theo chân bọn họ chơi nổi."

Dù sao người ta rảnh rỗi nên đi theo cốt truyện.

Còn cậu chỉ muốn ngừng làm mấy chuyện đó.

Ba người bạn cùng phòng gật đầu trầm ngâm.

Như vừa rồi Long Thiên Áo và Lạc Dương ngang ngược như vậy, ai cũng thấy được.

Với tính tình của Đào Mộ, không thích loại người này cũng là chuyện bình thường.

Bọn họ cũng không thích.

"Đúng rồi." Đào Mộ nhớ tới một chuyện: "Tối nay tớ không về phòng ngủ, muốn về nhà thăm ông tớ."

Đào Mộ đã đồng ý là mỗi cuối tuần sẽ về thăm Tống Đạo Trăn.

Cuối tuần trước phải huấn luyện quân sự nên Đào Mộ không về thăm, tuần này phải về.

Hơn nữa còn phải dặn dò Phùng Viễn một chút.

Ba người khác ngây thơ mờ mịt gật đầu, Chử Toại An luôn cẩn thận, mở miệng hỏi: "Đúng rồi, tớ phát hiện có bạn học nhắn lại ở khu bình luận là hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo của chúng ta bị lẫn thêm hình chụp của nhiều nữ sinh ở trường khác.

Đặc biệt là trong số đó đa phần là đến từ Yến Ảnh.

Bọn họ muốn hỏi chuyện này là như thế nào?"

"Cổng đăng ký Phi Tấn luôn mở." Đào Mộ không để bụng: "Cái này là sơ sót của tớ.

Lát nữa tớ sẽ thiết lập lại."

Tuy là nói như vậy, nhưng Đào Mộ trước giờ không phải là người sơ ý.

Cậu làm vậy tất nhiên là có "dụng tâm hiểm ác" của mình rồi — — cậu chỉ muốn nhân cơ hội này khuấy động ý thức cạnh tranh của Kinh Ảnh và Yến Ảnh, thậm chí là một số trường điện ảnh và truyền hình khác trong nước.

Càng có nhiều người tham gia bình chọn, tương đương với những người này sẽ vì kéo phiếu bầu cho mình mà động viên những người khác đăng ký web Phi Tấn.

Đào Mộ là chủ doanh nghiệp, cậu đương nhiên hy vọng trang web của mình càng nhiều người đăng ký và truy cập thì càng tốt.

Chỉ là loại tính toán này không nói ra thì tốt hơn.

Đào Mộ không muốn che giấu trước mặt bạn bè.

Chút tâm tư này của cậu, ba người Ôn Bảo tất nhiên cũng nhìn ra.

Cậu chủ Ôn cười hì hì, đưa tay chọt chọt Đào Mộ, ngay cả Đỗ Khang vô tư lự cũng nói: "Không nói nữa a, tớ cảm thấy như vậy cũng khá tốt, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.

Đúng lúc chúng ta nhân cơ hội này tổ chức luôn một cuộc tuyển chọn hoa khôi học đường tại thủ đô, thậm chí là một cuộc tuyển chọn hoa khôi học đường toàn quốc.

Để xem ai mới là sinh viên đẹp trai xinh gái nhất Hoa Hạ."

Không hổ là đạo diễn xuất sắc nhất chỉ tham gia một cái gameshow cũng có thể gây sóng gió trong giới giải trí, ý thức làm việc của Đỗ Khang thực sự vượt xa các đồng nghiệp của hắn.

Đào Mộ hứng khởi nhìn người bạn cao ráo nhà mình: "Cậu nói là bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân sao?"

"Hoa khôi quốc dân và giáo thảo quốc dân!" Đỗ Khang hơi dừng lại, cảm thấy hai từ này rất thú vị: "Cũng gần vậy đó.

Dù sao càng đông thì càng náo nhiệt."

Nói xong, Đỗ Khang làm mặt quỷ với Đào Mộ: "Không phải cậu cũng có ý này sao?"

Đào Mộ chỉ cười không nói.

Tuy nhiên sau khi trở về, cậu vẫn phải thiết lập lại một phen, tách hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo của các trường học lớn ra.

Chẳng qua đó là chuyện của ba ngày sau.

Trong ba ngày này, các trường học lớn ở thủ đô, đặc biệt là sinh viên Kinh Ảnh và Yến Ảnh, dưới sự châm ngòi cố ý vô tình của cư dân mạng, quá trình bỏ phiếu đã đã trở nên hót hòn họt.

Các dân mạng kêu gào náo nhiệt ở khu bình luận, khí thế này như muốn lấy được danh hiệu hoa khôi giáo thảo thủ đô cho bạn học của mình.

Đến giai đoạn sau của cuộc cạnh tranh bình chọn, thậm chí các đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp Kinh Ảnh và Yến Ảnh cũng góp mặt.

Những ảnh đế ảnh hậu, siêu sao hạng một nổi tiếng và có địa vị trong giới cũng bị đàn em kéo ra để mượn oai.

Mà đám fans xem náo nhiệt cũng không chê chuyện lớn, kêu gọi mọi người đăng ký web Phi Tấn để bỏ phiếu cho idol của mình.

Cuối cùng biến thành bình chọn hoa đán tiểu sinh giới giải trí trong nước.

Cái gì mà tứ đại thiên vương với tứ đại thiên hậu, người mới của năm linh tinh......

Đó là chuyện của sau này.

Vào ban đêm, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Đào Mộ dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về cô nhi viện.

Lưu — người biết được này — Diệu tự chạy chiếc Grand Cherokee tới cổng trường đón người.

Người ngồi ở ghế phụ trăm năm không đổi chính là Mạnh Tề nhà bọn họ.

Đào Mộ kéo cửa xe, trực tiếp ngồi vào ghế sau.

Trêu chọc chào Diệu ca và Tiểu Tề ca.

Cậu trực tiếp nói về chuyện web Phi Tấn của mình để dời sự chú ý.

Mạnh Tề cười nói: "Anh và Diệu ca của em có thấy rồi.

Anh còn follow Weibo của em với đăng ký tài khoản Phi Tấn nữa mà.

Thằng nhóc em được nha, mới đi học có vài ngày mà tạo ra ầm ĩ lớn như vậy.

Giáo viên trường các em không tìm em sao?"

"Chưa đâu anh." Đào Mộ cười hì hì: "Hôm nay là thứ bảy, nếu bọn họ muốn tìm em thì chắc phải thứ hai cơ."

Lưu Diệu đang lái xe, nhịp ngón tay, không nói gì.

Mạnh Tề thấy thế, cười hỏi: "Có cái gì cần anh và Diệu ca hỗ trợ không.

Nhân lúc còn sớm nói ra đi, nếu không Diệu ca của em sẽ tức giận đấy."

Lưu Diệu liếc xéo Mạnh Tề, hừ một tiếng nhưng vẫn không nói chuyện, vô cùng ngạo kiều.

Đào Mộ gãi gãi sau cổ, mở miệng nói: "Thật ra có một chuyện, chính là em muốn nhanh chóng thuê một văn phòng, địa điểm gần làng đại học.

Tiện cho em sau này thông báo tuyển dụng lập trình viên và các nhân viên khác."

Mạnh Tề lại hỏi: "Thủ tục kinh doanh làm thế nào? Còn có server nữa, bây giờ em đang dùng server của trường Kinh Ảnh đúng không? Hiện giờ còn ổn, nhưng đến khi lượng truy cập lớn hơn, người ta còn chịu cho em dùng không?"

"Cái này em đã chuẩn bị xong hết rồi." Từ lúc Đào Mộ nghiên cứu code trang web đã nhờ Phùng Viễn chạy vặt thay cậu.

Em tìm một công ty làm thay, tốn hàng trăm đô la mới hoàn tất thủ tục kinh doanh.

Còn về chuyện server, em cũng đã liên hệ với nhà mạng, ký hợp đồng thuê."

Đào Mộ dự định dùng cách này để đối phó trong vài tháng tới, đợi đến cuối năm rút tiền từ thị trường dầu mỏ kỳ hóa quốc tế là có thể mua một server riêng cho mình.

Vì vậy cho đến nay, vấn đề duy nhất chỉ còn lại vị trí văn phòng.

Nguyên nhân chính là Phùng Viễn không có chủ ý, Đào Mộ lại không có thời gian chạy khắp nơi.

Thậm chí còn không có thời gian để liên hệ với đại lý bất động sản để xem địa điểm.

Thế là sau khi cân nhắc rất nhiều lần, cậu chỉ có thể nhờ Diệu ca và Tiểu Tề ca tìm giúp.

Thật sự không phải tùy tiện lấy ra một chuyện nhỏ để qua loa với người ta.

Lưu Diệu nghe Đào Mộ giải thích, lúc này mới không hừ nữa, nói: "Còn tìm văn phòng chi nữa, nhà của Tiểu Tề ca lúc trước vừa rộng vừa gần, hoàn cảnh tốt, không phải vừa vặn sao?"

Mạnh Tề gật gật đầu, đặc biệt tán đồng.

Đào Mộ quyết đoán lắc đầu, thẳng thắn nói: "Cái đó không được.

Nhà và văn phòng phải tách ra.

Em không muốn ngày nào cũng có đồng nghiệp đi tới đi lui trong nhà của Tiểu Tề ca."

Lưu Diệu và Mạnh Tề đồng thời sửng sốt.

Tên nhóc này vẫn phân minh như vậy.

Phân biệt rõ người trong nhà và người ngoài.

Mấu chốt là hai người bọn họ đều thuộc diện người trong nhà.

Mạnh Tề cong khóe miệng, nhất thời vui vẻ: "Được.

Nghe em, chúng ta tìm chỗ khác."

Grand Cherokee chạy một đường đến Hậu Hải, tới cửa cô nhi viện thì ngừng lại.

Đào Mộ dẫn Diệu ca và Tiểu Tề ca đi thăm lão gia tử ở Tống Ký sát vách trước.

Bởi vì đã gọi điện thông báo trước, Tống Đạo Trăn đã tranh thủ làm xong cơm tối.

Tất cả đều là món mà Đào Mộ thích ăn.

Hơn nữa còn biết Đào Mộ muốn nói chuyện gì nên đã cho đám người làm thêm trong tiệm về hết.

Lúc này, lão gia tử đang mắt lạnh nhìn hai cái đuôi đằng sau Đào Mộ, nhưng cũng không nói gì, chỉ khịt mũi.

Lưu Diệu và Tống Đạo Trăn nhìn nhau không vừa mắt cũng không phải chỉ một hai năm.

Cậu không để bụng, cười toe toét đi rửa tay ăn cơm.

Dù sao thì Tống lão gia tử có cứng đầu khó ưa cỡ nào thì tài nấu nướng tuyệt đối là số dzách.

Phùng Viễn vẫn luôn canh trước cửa cô nhi viện, nhìn thấy xe của Lưu Diệu thì vội vàng chạy lại, cười hì hì chào hỏi: "Mộ ca, Diệu ca, Tề ca, ông."

"Ùi ui!" Lưu Diệu ngạc nhiên nhìn Phùng Viễn, vươn tay xoa đầu: "Không nói lắp nữa?"

"Không phải." Phùng Viễn lắc đầu.

Mấy ngày nay hắn theo dõi Lạc Dương, phát hiện đặc điểm nói lắp này quá nổi bật.

Nếu bị người ta chú ý thì không hay lắm.

Muốn sửa thì không được rồi, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì chỉ có thể nói ít lại.

Một tổ hợp hai chữ như băng đậu*, ai không biết còn tưởng đứa nhỏ có tính tình như vậy, trông đặc biệt cao lãnh.

*Băng đậu (崩豆), mình tra baidu cũng không hiểu lắm.

Mình nghĩ là nó chỉ một cặp từ có hai chữ có thể thay cho những từ khác.

Nghe Phùng Viễn giải thích, mọi người tức khắc vui vẻ.

Lưu Diệu tán thưởng gật đầu: "Không tồi, tiểu tử rất cẩn thận!"

Bởi vì Phùng Viễn chủ động nhắc đến chuyện này, Mạnh Tề cũng không chút do dự mà hỏi Đào Mộ: "Chuyện này em tính làm thế nào?"

Nghe vậy, Phùng Viễn cũng háo hức nhìn Đào Mộ.

Đào Mộ hơi mỉm cười, vừa ăn vừa nói: "Lạc Dương có một người chị rất có bản lĩnh, vẫn luôn là trụ cột của Lạc gia, rất được gia tộc và các cổ đông trong tập đoàn coi trọng.

Theo em được biết, hiện giờ trong tập đoàn Lạc thị, có phần lớn chuyện làm ăn đều do người chị này của Lạc Dương quản lý.

Nhưng lão gia tử Lạc gia vẫn không chấp nhận chị của Lạc Dương, ông ấy muốn giao quyền thừa kế cho Lạc Dương.

Chị của Lạc Dương tất nhiên không phục, chỉ là trước đây vẫn không bắt được nhược điểm của Lạc Dương." Rốt cuộc cũng chỉ là công tử ong bướm vô dụng, không đi làm trong công ty, lười để ý chuyện làm ăn của gia tộc, nếu không thì làm sao có thời gian chạy chơi với cốt truyện hàng ngày!

"Tập đoàn Lạc thị muốn đấu thầu một miếng đất ở Hỗ Thành.

Lạc lão gia tử vì muốn lót đường cho Lạc Dương nên đã cố gắng hết sức để Lạc Dương phụ trách việc đấu thầu lần này.

Sở dĩ Lạc Dương nhận hạng mục này lại là vì mượn danh đi công tác để đi gặp người trong lòng — Thẩm Dục.

Mà cái người Thẩm Dục này còn có rất nhiều kẻ ái mộ.

Trong đó có một người tên là Diêu Văn Tiêu, tính cách tàn nhẫn, thủ đoạn âm độc, nên em chuẩn bị phái người đến Hỗ Thành một chuyến."

"Em định châm ngòi ly gián?" Lưu Diệu lập tức hiểu ý Đào Mộ.

Đàn ông mà, đặc biệt là những người trẻ tuổi, vì tranh giành tình cảm thì có chuyện gì mà không dám làm? Đào Mộ tính kế này rất hay.

Ném chuyện lên đầu người khác, còn mình thì sạch sẽ đi ra.

Không chỉ có thế.

Mạnh Tề chớp chớp mắt như suy nghĩ gì đó, cố nén không nhìn về phía lão gia tử.

Địa điểm Hỗ Thành, kẻ ái mộ còn họ Diêu, chỉ sợ cậu nhóc này muốn họa thủy đông dẫn!

Đào Mộ chỉ cười không nói.

Thật ra cũng không coi là họa thủy đông dẫn.

Dù sao ở kiếp trước, chuyện Lạc Dương thích đàn ông vốn dĩ cũng là do Diêu Văn Tiêu nói cho Lạc lão gia tử biết, chỉ là hắn không dự đoán được Lạc Dương lại làm ra chuyện kinh hãi như vậy, dám comeout trước mặt Lạc lão gia tử, chọc Lạc lão gia tử tức chết — —

Đương nhiên đây đều là cách giải thích phiến diện của Diêu Văn Tiêu khi kể cho Thẩm Dục nghe.

Còn về chuyện rốt cuộc có trong dự đoán của hắn hay không, người ngoài tất nhiên không biết.

Nhưng Đào Mộ nhớ rõ, sau chuyện của Lạc Dương, Diêu Văn Tiêu còn dùng cùng cách này để đối phó với ảnh đế Nghiêm Thịnh.

Chẳng qua Nghiêm gia không có ai bệnh tim, hơn nữa tính cách và thành tựu của Nghiêm Thịnh không phải là loại nhị thế tổ như Lạc Dương có thể so được — — người ta có sự nghiệp diễn xuất, hơn nữa còn sáng lập công ty điện ảnh.

Nói một cách dễ hiểu, người có kinh tế độc lập ra tay tiêu tiền hào phóng hơn phú nhị đại duỗi tay xin tiền người nhà nhiều.

Do đó, kế sách của Diêu Văn Tiêu không những không làm cho Nghiêm Thịnh biết khó mà lui, ngược lại thúc đẩy Nghiêm Thịnh comeout với người nhà.

Mặc dù ban đầu Nghiêm gia phản đối rất kịch liệt, nhưng sau khi Nghiêm Thịnh lấy được giải Oscar nhờ một bộ điện ảnh, hơn nữa trong lễ trao giải còn comeout trước khán giả toàn cầu.

Nghiêm gia muốn cản cũng cản không được, lại thấy Thẩm Dục tuy không phải là con ruột của Thẩm gia, nhưng lại rất được Thẩm gia coi trọng, thậm chí địa vị còn cao hơn cả con ruột.

Cộng thêm lúc đó Thẩm Dục cũng đang hô mưa gọi gió trong giới giải trí, bàn về nhân khí cũng không kém hơn Nghiêm Thịnh là bao, thế là cũng bóp mũi chấp nhận.

Nhưng chỉ từ điểm này, Đào Mộ đã xác định, dàn hậu cung của Thẩm Dục tuyệt đối không phải thật sự hòa thuận vui vẻ.

Chỉ là kiếp trước bị hào quang cốt truyện áp chế nên không tạo thành sóng gió gì.

Kiếp này, Đào Mộ không nửa đường nhảy ra gây rắc rối cho Thẩm Dục, không cho những kẻ ái mộ liên thủ đối phó cậu, thậm chí khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất là Hỗ Thành cậu cũng đã tránh được.

Cậu cũng muốn xem thử, không có tấm flag lớn là cậu đây chắn trước mặt, mấy kẻ ái mộ kia còn có thân thiết như người một nhà hay không.

Diêu Văn Tiêu là tên khốn có ham muốn độc chiếm siêu mạnh và là một kẻ tâm thần biến thái, hận không thể chơi chết mấy kẻ tiếp cận Thẩm Dục, thậm chí là kẻ bị Thẩm Dục đơn phương bày tỏ hảo cảm cũng không tha, liệu hắn có kìm hãm móng vuốt của mình, không duỗi tay với Lạc Dương hay không.

Đương nhiên, dù hắn có kìm xuống được thì đã sao, nói thế nào đi nữa thì sự tồn tại của Đào Mộ chính là để khiến hắn không kìm được mà.

Nhưng nếu chỉ châm ngòi hai người kia thì không đủ, điều Đào Mộ muốn làm chính là khuấy động dự án đấu thầu này ầm ĩ lên.

Tốt nhất là có thể khiến tập đoàn Thánh An và tập đoàn Lạc thị cấu véo nhau.

Nếu không sau này cậu muốn đối phó tập đoàn Thánh An thì sẽ rất phiền toái.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Chương này có lẽ mấy bạn sẽ cảm thấy khó chịu vì tư tưởng lợi dụng của bạn Mộ nhưng thật ra không phải ai bạn ấy cũng lợi dụng như vậy.

Ban đầu bạn Mộ đã làm mặt lạnh không muốn kết bạn rồi, là do 2 người kia cứ theo đuôi mãi nên bạn Mộ mới có tư tưởng như vậy, với lại 2 người kia có liên quan tới Thẩm Dục, có lẽ bạn Mộ sợ kết bạn với 2 người kia xong, có ngày 2 người kia sẽ vì ánh sáng của nhân vật chính làm tổn hại đến bạn.

Biết là tâm tư bạn Mộ nó nhiều thế nên kiếp trước mới bị nhiều người ghét.

Bạn Mộ chỉ muốn có cuộc sống tốt đẹp, ít nhất tới bây giờ bạn ấy dùng cả tấm lòng để suy nghĩ cho người thân của mình mới là quan trọng...!Mặc dù có lợi dụng nhưng thiệt ra bạn ấy quan tâm mn lắm, ví như vụ bắt cóc 3 cô gái kia, nếu là kẻ chỉ sống lợi dụng bạn bè thì sẽ ko cứu người đâu, sau khi cứu bạn ấy mới biết thân phận người thân của cô gái kia, bạn Mộ có suy nghĩ lợi dụng 2 người kia là do bạn ấy khoanh vùng những người trong kiếp trước thôi..