Sau Khi Thiếu Gia Giả Tỉnh Lại Cậu Thành Đoàn Sủng Thật

Chương 5: Chương 5

Edit: Lynn J (https://mdmydreams10.wordpress.com)

Có lẽ nam nhân đối mặt với người mình thích đều không cần thầy dạy nhưng vẫn biết kỹ thuật hôn.

Trong ấn tượng rõ ràng Khương Dật Thành chưa bao giờ có người yêu, nụ hôn của hắn nên ngây ngô, nhưng Khương Lạc lại hoàn toàn bị ngăn chặn chỉ có thể đi theo hô hấp của hắn để thở.

Trong lòng biết rõ mối quan hệ này, Khương Lạc cũng không biết cảm xúc hiện tại của mình là kích thích hay là nan kham, hoặc là có cả hai.

Cuối cùng tay cậu rũ ở hai bên, không chủ động cũng không chống cự.

Nhưng cho dù như vậy, đối với Khương Dật Thành tới nói đã là cổ vũ.

Không ai có thể chống đỡ nổi khi người mình thích dùng ánh mắt ướt dầm dề này nhìn mình.

Như là chú cún con cần âu yếm.

Cảm xúc trìu mến cơ hồ đông đầy toàn bộ lòng ngực của Khương Dật Thành, cái này làm cho nụ hôn của hắn cũng từ đoạt lấy biến thành ôn nhu trấn an.

Không khí hiện tại của bọn họ thậm chí có chút ôn nhu.

Một nụ hôn kết thúc, bọn họ đều thở phì phò, cái trán chống cái trán, Khương Dật Thành đôi mắt rất sáng, cơ hồ muốn nóng phỏng cậu.

“Lạc Lạc, em cũng có cảm giác với anh.”

Hắn nói chắc chắn, khó được có chứa chút khoe ra của thiếu niên.

Người từ trước đến nay luôn nội liễm, lần đầu tiên trương dương mà biểu hiện ra cảm xúc cao hứng như vậy.

Nhưng mà Khương Lạc không muốn nhìn hắn.

“Như vậy không đúng, anh hai.”

Những lời này lập tức dập tắt một chút vui sướng của Khương Dật Thành khi cảm thấy bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.

Khương Dật Thành theo bản năng thẳng lưng, một chút ý cười bên khóe miệng cũng bị vuốt phẳng, có chút khó hiểu, nhiều hơn là tức giận.

Hắn muốn nói gì đó, muốn phát tiết gì đó, nhưng bỗng dưng đối diện ánh mắt cầu xin của Khương Lạc, cổ tử khí kia như bị chọc nhẹ.

Hắn luôn không có biện pháp nào với Khương Lạc, cũng luôn dễ dàng bị tác động cảm xúc.

“Em rốt cuộc đang trốn cái gì vậy, Lạc Lạc?”

Khương Dật Thành không thể được đến đáp án từ chỗ Khương Lạc.

Khương Lạc thậm chí đem hắn đuổi ra khỏi phòng.

Khương Lạc vốn dính hắn từ nhỏ lần đầu tiên đưa ra chủ ý ngủ riêng.

“Anh hai, không một ai sẽ không rời đi ai.”

Khương Dật Thành muốn phản bác, lại bỗng nhiên nghĩ đến người bạn được Khương Lạc nhắc tới trong khoảng thời gian trước.

Mấy ngày nay Khương Lạc ngủ một mình ở thành phố C, người này đã cùng Lạc Lạc vượt qua mấy đêm.

Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng đoạn thời gian đó bản thân thật sự bị thay thế.

Việc này làm cho hắn ôm một loại cảm xúc phản cảm đối với “người bạn” đó.

Trực giác đàn ông làm hắn có chút để ý người bạn này.

Nhưng hiện tại Khương Lạc đang đơn phương giận dỗi hắn, hắn càng không thể làm chuyện gì để người nào đó tức thêm, chỉ có thể kiềm chế ý nghĩ đi điều tra người đó.

Cha Khương mẹ Khương phát giác không khí kỳ quái của hai anh em, lại không hề nhúng tay.

Rốt cuộc đây chính là chuyện của bọn họ, đương nhiên để bọn họ giải quyết là tốt nhất.

Vừa lúc có người hẹn hai người đi ra ngoài du lịch, cha Khương mẹ Khương dứt khoát thu thập hành lý đi rồi, làm hai anh em càng dễ dàng giải quyết chuyện giữa bọn họ.

Nhưng sự tình nào có đơn giản như vậy?

Khương Lạc lại nằm mơ.

Giống hệt buổi tối ngày đó, làm tim cậu sợ hãi đập nhanh.

Đèn ở đầu giường cũng không sáng, cậu bỗng nhiên đứng dậy kéo bức màn ra, trời còn chưa sáng, bên ngoài chỉ hơi hơi có ánh sáng.

Cậu thậm chí không dám nhìn trời tối thui bên ngoài, trong bóng đêm giống như có đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, chỉ cần hơi sơ xuất liền nuốt chửng cậu.

Cậu chỉ có thể ôm chặt chính mình, thở hổn hển.

Khương Lạc đang sợ hãi cái gì.

Chính cậu cũng không biết.

Hình như từ ngày nằm mơ đó bắt đầu, cậu đã có chút phân không rõ đâu là mơ đâu là hiện thực.

Nhưng thống khổ khi tử vong chân thật tới mức làm cậu run rẩy.

Cậu vừa nhắm mắt, tựa hồ còn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng đó.

Lúc cậu đang phát run, lại có người bỗng nhiên ôm lấy cậu.

Cái ôm không tính thực ấm áp.

Cả người cậu cứng đờ, khi ngửi được hương vị quen thuộc kia mới dần thả lỏng.

Chỉ có Khương Dật Thành có thể tự do ra vào phòng cậu.

Thực hiển nhiên biết người đến là ai.

Khương Lạc không có đẩy hắn ra.

Có lẽ là do nằm mơ hồi lâu hoặc có lẽ là do cảm xúc sợ hãi cần cấp bách phát tiết, cậu thậm chí xoay người, ngửa đầu đi hôn môi của Khương Dật Thành, không hề kết cấu lại làm người tâm động.

Hiển nhiên là không nghĩ tới cậu sẽ có hành vi chủ động lớn mật như vậy, Khương Dật Thành sửng sốt, nhưng thân thể lại không tự giác đè lại cái ót của cậu để gia tăng nụ hôn này.

Tay Khương Dật Thành rất nóng, nơi bị đôi tay này vuốt ve cũng phảng phất bị bỏng.

Khương Lạc cảm thấy bản thân dường như muốn hòa tan.

Trời thực tối, ánh đèn thực ảm đạm, ánh mắt Khương Dật Thành nhìn cậu lại rất sáng.

Hình như từ đầu đến cuối đều là như thế này.

Khương Lạc bỗng nhiên nghĩ, thời điểm mình chết bên trong mộng, Khương Dật Thành đang ở đâu?

Cậu không thể nhớ được.

Các cảnh mộng về Khương Dật Thành từng mảnh li ti rách nát, không thể khâu vá hoàn chỉnh.

Giống như hiện tại, cậu kỳ thật không hiểu Khương Dật Thành.

Nhưng xuyên thấu qua ánh mắt Khương Dật Thành, nơi đó ảnh ngược bản thân, chân thật tồn tại.

Làm tâm tình mê mang của cậu yên ổn một chút.

Cậu nhìn đôi mắt Khương Dật Thành, nhiệt liệt lại chuyên chú.

Mặc cho ai nhìn, đều sẽ bị bỏng vì cảm xúc nóng cháy đó.

Em ấy thật yêu tôi.

Bọn họ rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt.

Khương Dật Thành nghĩ, trái tim bị thương trong khoảng thời gian này lập tức rớt vào lốc xoáy ngọt ngào.

Không sao cả, chung quy bọn họ sẽ bên nhau.

Nhận tri như vậy làm hắn nhịn không được giơ lên khóe miệng.

Hắn ôm chặt lấy Khương Lạc.

“Anh đây, đừng sợ, Lạc Lạc.”

“Đừng sợ, Lạc Lạc.”

Hắn muốn làm kỵ sĩ, chém sạch bụi gai đi giải cứu công chúa dưới vực sâu của hắn.

Cho dù hắn không biết, công chúa vì sao rớt vào vực sâu.

Tác giả có lời muốn nói: Nghỉ, có thể chuyên tâm đổi mới rồi.