Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 3: kịch "bắt gian"

Editor : humi102

Dư luận có thể giết người.

Những đồn đại vớ vẩn, cười nhạo châm chọc, nhục mạ ác độc, mỗi một chữ đều giống như mang theo con dao nhỏ, đâm đến mình đầy thương tích.

Khi đó Tô Nguyệt cũng chỉ là cô gái 18 tuổi, từ nhỏ xuôi gió xuôi nước, đâu chịu nổi đả kích này kia?

Thế cho nên, cuối cùng không chấp nhận được, lựa chọn thôi học.

Cảm xúc áp lực không thể nào phát tiết, chỉ có thể đem toàn bộ thống khổ cùng ảo não đẩy lên người đàn ông kia, thậm chí là hận tận xương.

Thật lâu về sau, Tô Nguyệt mới từ Từ Tương Tương đắc ý vênh váo biết được chân tướng.

Trái tim như bị gai bao bọc, lần này trở lại, không có cảm thấy nhẹ nhàng, ngược lại càng đau khổ.

Tô Nguyệt cắn nhẹ môi, nhìn ly nước trắng trong suốt kia, chỉ trầm mặc hai giây, liền bưng lên uống.

Khi ngước mắt, không sai biệt lắm nhìn thấy Từ Tương Tương chợt lóe qua tia đắc ý.

Kỳ thật cô ta che dấu cũng không phải quá tốt, chỉ là chính mình trước kia quá tín nhiệm Từ Tương Tương, nên không nghĩ nhiều,cũng không có hoài nghi.

Từ Tương Tương thấy cô uống nước xong, tâm tình sung sướng,cười khẽ, "Tốt, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, em xuống trước chuẩn bị đi."

Tiệc theo kiểu Tây, không ở trong phòng, mà là ở hoa viên phía sau khách sạn.

Khách sạn vốn ở vùng ngoại thành, dựa vào hồ nước mà xây dựng nên hoa viên ở cạnh sát hồ.

Đang thời điểm cuối mùa xuân, hoa thất sắc phủ kín , hương thơm thoang thoảng.

Gió thổi nhẹ lãng đãng, những dải lụa hồng nhạt phất phơ, sân khấu được bố trí rất mộng ảo, quả thực chính là kiểu hôn lễ các cô gái đều mong ước.

Chỉ là một nghi thức đính hôn mà thôi, lại long trọng như vậy, có thể nói khiến người khác không khỏi hâm mộ đến ghen ghét.

Nhưng sự thật , ánh mắt mọi người nhìn Từ Tương Tương đều là đồng tình.

Bởi vì, mặc dù trong nhà vị hôn phu kia rất có tiền, lại là người ưu tú, cũng không có biện pháp để người khác xem nhẹ sự thật hắn là người tàn tật.

Từ gia tuy không bằng Kỳ gia, nhưng cũng được coi như danh môn quý tộc.

Từ Tương Tương là cháu gái duy nhất của Từ gia, tuổi trẻ xinh đẹp, có tiếng ở Tử Thành.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, nếu không phải từ nhỏ định ra hôn ước với người kia của Kỳ gia, cô ta sao có thể cùng một người tàn tật đính hôn?

Chẳng qua ngại với Kỳ gia, cũng không ai dám nói gì, chỉ cười cười chúc mừng Từ Tương Tương.

Hôn phu bởi vì lí do thân thể, một lát sau mới có thể đi ra, Từ Tương Tương lại một chút cũng không có bất mãn,cùng người nhà Kỳ - Từ tiếp đón khách khứa.

Cô ta càng biểu hiện ra hào phóng có lễ, càng làm người khác tiếc hận thay.

Tô Nguyệt ngồi ở một góc hoa viên, cũng không cướp đi nổi bật như suy nghĩ của chuyên viên trang điểm, mà là cố ý đem chính mình dấu ở sau gốc cây trong bồn hoa, có cảm giác không hề tồn tại, chỉ lẳng lặng kéo đàn cello.

Bởi vì cần diễn kịch, không muốn để Tô Nguyệt hoài nghi, Từ Tương Tương cũng không mời dàn nhạc chuyên nghiệp.

Cô ta chỉ mời bốn người, đều là bạn học ở trong trường quan hệ tương đối tốt, giờ phút này bốn người phân bố tứ giác, từng người diễn tấu.

Sau khi có kịch ' bắt gian ' kia, Từ Tương Tương liền cùng ba người bọn họ dễ dàng đem tin tức truyền tới trường học.

Suy nghĩ Tô Nguyệt có chút lỡ đãng, thẳng đến khi hội trường tiệc đang ồn ào bỗng nhiên trở nên an tĩnh.

Ngay sau đó, an tĩnh bên trong lại truyền đến một ít thổn thức:

"Đây là vị Kỳ gia kia a, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy, không nghĩ tới đẹp như vậy, thoạt nhìn, cùng Từ Tương Tương cũng coi như là trai tài gái sắc!"

"Đẹp thì thế nào, nghe nói đời này đều đứng dậy không nổi."

"Thật đáng tiếc, lại nói , sao chân hắn bị thương vậy?"

"Hình như là 5 năm trước xảy ra tai nạn xe cộ? Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, Kỳ gia giấu chuyện này rất kĩ."

Gần sát nơi Tô Nguyệt ngồi, hai cô gái đang thấp giọng nói nhỏ, tất cả đều truyền vào trong tai cô.

Trái tim chợt co rút lại, động tác trên tay dừng một chút, tiết tấu theo sau cũng rối loạn mấy phần.