Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 46: 46 Phó Kim Tiêu Hỗ Trợ

Sau khi đại diện Vương nói xong liền dập máy.

Từ Ân Chân đang đi trước phát hiện con trai không theo kịp liền dừng chân, quay đầu hỏi: "Tuế Tuế, sao lại không đi nữa vậy?"

Giản Tinh Tuế vội vàng đuổi theo: "Con nghe điện thoại ạ."

Thẩm Tinh Thần tò mò: "Ai vậy?"

Khi nghe thấy bọn họ dò hỏi, Giản Tinh Tuế định trả lời qua loa theo bản năng.

Bởi vì chẳng có ai để ý nên cậu đã có thói quen tự giải quyết mọi chuyện.

Nhưng lần này, trước ánh mắt lo lắng của mọi người, trái tim căng thẳng của Giản Tinh Tuế dần thả lỏng.

Cậu sắp xếp lại câu từ rồi mở miệng: "Quản lý bên phía công ty tìm em làm phiền nên chắc hẳn phải đi xử lý chuyện này một chút."

Thẩm Tinh Thần tức giận: "Có phải cái công ty gì mà...!giải trí Phá Sản?"

Giản Tinh Tué gật gật đầu: "Đúng vậy."

Thẩm Tinh Thần tò mò: "Ủa, chỗ đó chưa phá sản à?"

Giản Tinh Tuế lắc đầu: "Em với bên đó có một ít mâu thuẫn, hồi còn quay chương trình...."

Cậu tóm tắt qua chuyện ở [Tinh Quang], tiện thể kể lại vụ họ dùng 1 triệu để ép rút lui, rồi cả cuộc gọi uy hiếp của người đại diện.

Nhưng trong quá trình kể lại, cậu không dùng bất kỳ một từ ngữ nào tả lại sự bi thảm của bản thân.

Vì cậu không muốn những người quan tâm mình lại khổ sở về những chuyện như vậy.

Mà Giản Tinh Tuế lại không hiểu rằng cách cậu bâng quơ kể lại những tổn thương trong quá khứ càng khiến người nghe đau lòng.

Khóe mắt Từ Ân Chân lại đỏ.

Bà cầm lấy tay Giản Tinh Tuế, vừa run rẩy vừa tức giận: "Quá đáng, quá đáng quá thể.

Sao lại có thể chèn ép người ta tới đường cùng như vậy được chứ! Đám người này thật là coi trời bằng vung, tưởng rằng chính mình có thể một tay che trời sao!"

Tính tình Thẩm Tinh Thần vốn dĩ vô cùng ngay thẳng nên sau khi nghe xong liền giận dữ đập bàn: "Hóa ra là như vậy.

Cái chỗ rẻ rách Phá Sản này có phải không muốn sống nữa hay sao mà em trai anh cũng dám ức hiếp.

Sao lúc đấy em không nói cho anh luôn chứ, đúng là cái đồ chậm chạp!!"

Giản Tinh Tuế bất đắc dĩ cười khổ: "Nói thì cũng chỉ khiến anh thêm phiền thôi."

Thẩm Tinh Thần nghẹn họng.

Thẩm Minh Lãng giữ được lý trí, liếc mắt nhìn Giản Tinh Tuế rồi nói thay cậu: "Hoàn cảnh lúc đó cũng là công ty dựa theo hợp đồng thôi, có làm gì cũng vô dụng.

Ngược lại nếu xét theo trí thông minh của cậu mà nói thì không chừng còn khiến mọi chuyện càng thêm bết bát."

Thẩm Tinh Thần phì phò: "Anh cả, sao anh khinh người quá đáng vậy! Chuyện gì mà em chẳng giải quyết được chứ?"

Thẩm Minh Lãng vặn lại: "Thế cậu biết hủy hợp đồng như nào để tối thiểu tổn thất không? Biết làm sao để Phá Sản thành phá sản luôn không?"

Thẩm Tinh Thần lại nghẹn họng.

Con khỉ như hắn chỉ biết giơ đấm dọa người chứ đâu biết bày mưu tính kế.

Thẩm Minh Lãng phản công thành công xong liền đẩy đẩy mắt kính.

Sau đó để nhân cơ hội lấy lòng, hắn ra vẻ rụt rè nhìn em út: "Sau này có chuyện gì thì cứ gọi cho anh nhé."

"Dạ?" Giản Tinh Tuế bị gọi.

Cậu vội vàng đáp lại: "Cảm ơn anh cả."

Thẩm Minh Lãng cười không dứt miệng.

Thật ra Thẩm Minh Lãng có một đam mê không ai biết là bản thân hắn rất thích có một đứa em trai biết nghe lời, tốt nhất là một nhóc mũm mĩm đáng yêu.

Kết quả là cuộc đời không như mở, cố tình Thẩm Tinh "Tinh" lại ra đời.

Vốn dĩ hắn đã bắt đầu chấp nhận số mệnh, ai ngờ trời cao lại gửi tới một bất ngờ muộn màng.

Thẩm Ung đối diện cũng cùng một loại với thằng con mình.

Ông mở miệng: "Minh Lãng tuy hiểu nhiều hơn Tinh Thần hơn nhưng cũng không phải người trong ngành.

Chuyện này ba nghĩ hay nhờ cậu cả nhà Phó làm đi.

Cậu ta ổn trọng, làm việc cũng thỏa đáng.

Hơn nữa những chuyện lộn xộn như này trong giới, thằng bé chắc hẳn sẽ có cách xử lý thỏa đáng hơn."

Nhà Phó?

Giản Tinh Tuế sửng sốt, trong lòng bỗng dưng có một suy đoán.

Thẩm Minh Lãng không phản đối.

Hắn tất nhiên biết Phó Kim Tiêu sẽ dễ xử lý một số chuyện hơn, đẩy đẩy mắt kính: "Có thể ạ.

Con với Kim Tiêu cũng quen biết, đợi lát nữa sẽ gọi cho cậu ta trao đổi một chút xem xem có chịu giúp hay không.

Nếu cậu ta nguyện ý thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn."

Giản Tinh Tuế chần chờ: " Là Phó ảnh đế ạ?"

Thẩm Minh Lãng gật đầu: "Đúng rồi, thầy Phó của em đó."

Không hiểu vì sao, dù biết rằng anh cả không có ý gì khác nhưng khi nghe thấy câu "thầy Phó của em" lại khiến Giản Tinh Tuế đỏ cả mang tai.

Cậu thẹn thùng cúi đầu, trong lòng nhẩm tính.

Dường như đã lâu bản thân chưa nhìn thấy Phó Kim Tiêu.

Cậu còn tưởng rằng kiếp này sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại anh cơ chứ.

Thẩm Ung lại tưởng rằng cậu đang lo lắng.

"Chuyện này con cứ yên tâm, dù không thể giải quyết cũng chẳng sao cả.

Chỉ là một cái công ty cỏn con, cùng lắm thì mua lại thôi." Thẩm Ung ngồi ghế trước, khí thế đúng chuẩn của một người cầm quyền: "Con nhà ta không có ai được phép bắt nạt."

Ngôn từ khí phách, không giận tự uy.

Nhưng lời này lại khiến lòng người tràn đầy cảm giác an toàn.

Giản Tinh Tuế nghe được, trong lòng cũng dồn dập gợn sóng.

Từ nhỏ đến lớn khi còn ở nhà Giản, dù làm sai chuyện gì thì mọi người chỉ biết mắng chửi cậu đã làm mất mặt bọn họ.

Kể cả bị người khác bắt nạt, bọn họ cũng nói rằng: "Mày phải làm sao thì người ta mới gây sự với mày chứ!".

Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự chở che từ người nhà, hơn nữa lại được thiên vị một cách trắng trợn.

Giản Tinh Tuế cảm động.

Cậu nhìn người ngồi phía trước, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn ba, con biết rồi ạ."

Thân hình Thẩm Ung hơi cứng lại.

Thẩm tổng oai phong một cõi lúc này lại mềm nhẹ nói: "Không phải cảm ơn gì hết.

Con là con ba, đều là người một nhà cả."

Lúc này Giản Tinh Tuế mới nhẹ nhàng gật đầu.

Mà bên ngoài Thẩm tổng tưởng chừng vô cùng nghiêm túc, trong lòng lại đang bí mật nở hoa.

Không sai.

Giống như anh cả, ông cũng luôn mong ngóng có một đứa con ngoan ngoãn làm tri kỷ.

Đáng tiếc đứa đầu thì lạnh lùng, để ý tới lợi nhuận kinh doanh hơn cả ông.

Thằng hai thì khỏi phải nói, chẳng dính xíu gì "ngoan ngoãn" hay "nghe lời" chút nào cả.

Một Giản Tinh Tuế xuất hiện chọc đúng tâm của Thẩm Ung.

Nhưng vị này mặt lạnh đã quen, không biết bộc lộ cảm xúc nên khi được gọi một tiếng "ba", dù trong lòng đã mừng như điên nhưng ngoài mặt lại không thể hiện quá nhiều.

Từ Ân Chân lôi kéo tay Giản Tinh Tuế: "Tuế Tuế à, có phải bọn họ vẫn luôn gọi cho con sau khi chương trình kết thúc để uy hiếp không?"

Giản Tinh Tuế gật đầu: "Cũng gọi qua một, hai lần ạ."

Từ Ân Chân vẫn sầu lo: "Chỉ bởi 1 triệu kia thôi sao? Đúng là khinh người quá đáng mà!"

Giản Tinh Tuế không muốn thấy mẹ khổ sở.

Vì thế, cậu nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu mẹ.

Chuyện đã qua rồi."

Nhưng thật ra cậu vẫn chưa hiểu tại sao Từ Ân Chân lại buồn rầu tới vậy.

Bà khổ sở là bởi 1 triệu đó chẳng đáng là bao với nhà bà, nhưng số tiền này lại khiến đứa nhỏ trước mặt chịu biết bao khuất nhục.

Từ Ân Chân nghĩ gì đó, nói: Tuế Tuế, con đem số tài khoản ngân hàng cho mẹ đi."

Giản Tinh Tuế không hiểu, chần chờ: "Mẹ muốn làm gì ạ?"

"Bình thường lúc làm việc bên ngoài con cũng phải dùng tới tiền.

Dù hiện tại chưa có công việc chính thức, nhưng mẹ cứ chuyển cho con một ít tiều tiêu vặt trước nhé." Từ Ân Chân cứ như sợ Giản Tinh Tuế không nhận, nói thêm: "Anh cả với anh hai con cũng có hết."

Giản Tinh Tuế tính từ chối, nhưng khi nghe thấy câu sau lại do dự.

Thẩm Tinh Thần vỗ vỗ vai cậu: "Em cứ đưa cho mẹ đi."

Thẩm Ung cũng nói: "Vừa lúc, Tinh Thần thêm em con vào nhóm chat đi."

Thật ra bọn họ ít khi gọi điện trò chuyện với nhau.

Bởi lẽ ai cũng bận rộn nên bình thường rất hiếm khi gặp mặt.

Dù có chuyện, bọn họ cũng nhờ người làm truyền lời hoặc gọi điện thoại nói trực tiếp.

Gần đây là vì chuyện của Giản Tinh Tuế nên mới lập nhóm chat cho tiện liên lạc.

Thẩm Tinh Thần: "Dạ!"

Rất nhanh Giản Tinh Tuế gia nhập nhóm chat tên là: [Cả nhà thương nhau]

Thẩm Minh Lãng lạnh mặt bình phẩm: "Tên xấu thế."

Thẩm Tinh Thần gào lên: "Có cái gì mà xấu cơ chứ?"

Thẩm Minh Lãng không thèm để ý, sửa sửa lại tên phòng chat thành: [Nhóm chat nhà họ Thẩm]

Thẩm Ung nhíu mày: "Quá nghiêm túc."

Đứa lớn cái gì cũng tốt, nhưng đôi lúc lại thành ra nhạt nhẽo.

Từ Ân Chân nghĩ nghĩ.

Bà mỉm cười, sửa phòng chat thành: [Nhà của Tinh Tinh]

..........

Mọi người sau khi nhìn thấy cái tên này thì không có ai phản bác.

Thẩm Tinh Thần nói: "Rất là có chiều sâu, nghe rất bắt tai."

Thẩm Minh Lãng bắt đầu đi trên con đường cuồng em trai cũng gật đầu: "Không tệ."

Giản Tinh Tuế lại có chút thẹn thùng.

Cậu nhẹ giọng nói: "Cái tên này có phải..."

"Hay lắm." Thẩm Ung cũng hết lời khen ngợi.

Ông nhìn về phía vợ mình: "Vẫn là phu nhân của tôi làm việc thỏa đáng."

Từ Ân Chân nhấp môi cười: "Tất nhiên!"

Sau khi về tới nhà, Giản Tinh Tuế lại được nhắc gửi số tài khoản vào trong nhóm chat.

Thẩm Ung và Thẩm Minh Lãng cùng nhau trở lại công ty, còn Từ Ân Chân lại vào bếp nấu cơm.

Bà nói rằng chốc nữa sẽ có người tới làm khách nên phải chuẩn bị bữa tối thật tốt.

Thẩm Tinh Thần thì trở về phòng ngủ bù, trong khi Giản Tinh Tuế lại quyết định đi tắm rửa.

Nhưng khi cậu vừa cởi đồ để tắm thì thông báo tin nhắn gửi tới: Tài khoản có đuôi 2436 nhận được 500,000 đồng.

Số dư: 500,100 đồng.

Người chuyển: Thẩm Tinh Thần.

Giản Tinh Tuế:?

Tại sao anh hai lại gửi tiền tiêu vặt cho cậu.

Hơn nữa tiền tiêu vặt của một tháng nhiều như vậy sao? Có phải bấm thừa mấy con số 0 rồi không?

Giản Tinh Tuế cầm điện thoại khó hiểu thật lâu.

Nhưng giờ quần áo đã cởi, cậu cũng không tiện đi qua hỏi hắn.

Cuối cùng Giản Tinh Tuế vẫn phải nhịn lại, chờ tắm xong rồi nói.

Ai biết điện thoại vừa đặt xuống được mấy giây thì tiếng chuông thông báo lại vang lên: Tài khoản có đuôi 2436 nhận được 1,000,000 đồng.

Số dư: 1,500,100 đồng.

Người chuyển: Từ Ân Chân.

Giản Tinh Tuế mở to mắt.

Còn chưa kịp khiếp sợ thì lại có hai tin nhắn chuyển tới:

Tài khoản có đuôi 2436 nhận được 1,000,000 đồng.

Số dư: 2,500,100 đồng.

Người chuyển: Thẩm Minh Lãng.

Tài khoản có đuôi 2436 nhận được 5,000,000 đồng.

Số dư: 7,500,100 đồng.

Người chuyển: Thẩm Ung.

Giản Tinh Tuế cầm điện thoại mà đơ cả người.

Nhìn mấy con số trước mắt, cậu thậm chí còn tưởng rằng không thể đếm xuể số 0 đằng sau.

Bọn họ gọi cái này là...!tiền tiêu vặt?

......

Bên kia.

Hai cha con ngồi trên xe công ty đều đang nhìn màn hình điện thoại.

Sau khi chuyển khoản, bọn họ lập tức cất máy.

Thẩm Ung ra vẻ không chút để ý: "Chuyển cho Tuế Tuế tiền tiêu vặt hả?"

"Vâng." Thẩm Minh Lãng gật đầu: "Gửi một chút thôi ạ."

Thẩm Ung gật đầu: "Ba cũng gửi một chút."

Hai người liếc nhau, đều thấy được ánh mắt không tin tưởng của đối phương.

Bọn họ ai cũng cảm thấy người kia đang nhăm nhe cướp vị trí của mình trong lòng Tuế Tuế.

Thẩm Minh Lãng thăm dò: "Dù sao cũng chỉ là tiền tiêu vặt thôi.

Em ấy mới về nên con cũng không muốn dọa gì, chuyển một khoản đủ dùng là được."

Hai chân Thẩm Ung vắt chéo, thấp giọng: "Ừ, ba cũng chỉ muốn thể hiện một chút sự quan tâm thôi."

"....."

Trong xe lại yên tĩnh.

Hai người đều âm thầm tính toán, không ai thèm tin mấy lời chó má của đối phương hết.

......

Buổi chiều.

Sau khi nhận được điện thoại, Giản Tinh Tuế liền xuống tầng.

Bên kia tự xưng bản thân là người đại diện của Phó Kim Tiêu.

Bây giờ xe của bọn họ đã tới trước của nhà Thẩm, muốn Giản Tinh Tuế cùng bàn luận qua về chuyện hợp đồng.

Khi nhận được cuộc gọi, Giản Tinh Tuế còn kinh sợ: "Chị là chị Vương phải không ạ?"

Vương Mỹ Xán cười cười: "Làm sao vậy, ngạc nhiên lắm sao?"

"Em chỉ là không nghĩ tới thôi ạ." Giản Tinh Tuế vừa xuống tầng vừa lễ phép nói: "Em đã nghe qua cái tên chị dưới danh là người đại diện nổi tiếng.

Không nghĩ tới hôm nay có thể được nhìn thấy chị."

Vương Mỹ Xán lại thêm có thiện cảm với cậu nhóc chưa gặp bao giờ này, mỉm cười: "Cũng là vinh hạnh của tôi.

Mau xuống dưới đi, tôi đang đứng ngoài đợi cậu."

Giản Tinh Tuế: "Vâng."

Vương Mỹ Xán treo điện thoại xong cũng cảm khái.

Dựa theo lẽ thường thì mấy chuyện hủy hợp đồng như này cô chẳng phải tự tay tới giải quyết.

Dù Phó Kim Tiêu có gọi cô tới hỗ trợ, nhưng Vương Mỹ Xán hoàn toàn có thể cử người khác tới.

Nhưng ngạc nhiên là một Phó ảnh đế vốn chẳng bao giờ để ý chuyện gì lại chỉ điểm: "Chuyện này chị tự tay giải quyết."

Lúc ấy, Vương Mỹ Xán ngạc nhiên lắm.

Còn ngạc nhiên hơn cả là sáng nay Phó Kim Tiêu vừa xuống máy bay phải tới nơi nghỉ, nhưng khi nghe thấy cô muốn đi gặp Giản Tinh Tuế lại tỏ ý cùng tới.

Cái bộ dáng không yên tâm, một lòng bao che cho cậu nhóc nhà mình kia cứ như sợ ai đó bắt nạt Giản Tinh Tuế vậy.

Giản Tinh Tuế xuống tầng.

Khi cậu định chào hỏi Vương Mỹ Xán thì lại thấy một khuôn mặt anh tuấn đang nhìn mình.

Phó Kim Tiêu vẫn còn mặc tây trang từ chương trình nào đó lười biếng ngả lưng tựa ghế.

Nhìn anh lúc này chẳng khác nào một quý công tử nho nhã: "Chào, tình cờ ghê."

Giản Tinh Tuế sợ tới suýt chút nữa nhảy dựng.

Khi còn ở [Tinh Quang], mỗi lúc nhìn thấy các thầy cô là cậu lại vô thức thẳng lưng.

Ai biết bởi vì quá khẩn trương mà Giản Tinh Tuế suýt chút nữa cộc đầu vào xe.

Phó Kim Tiêu kinh ngạc nhướn mày.

Giản Tinh Tuế tự bực bản thân mình.

Sau khi đứng vững lại, cậu kính cẩn chào: "Thầy Phó, đã lâu không gặp ạ."

Phó Kim Tiêu nhìn cậu nhóc ngô ngố này mà trong lòng chẳng hiểu sao lại thấy vui, từ tốn nói: "Đúng là đã lâu không gặp.

Nhưng bây giờ đã rời khỏi [Tinh Quang] rồi, cậu cũng không cần phải gọi tôi bằng thầy nữa."

Giản Tinh Tuế: "Sao có thể như vậy được.

Anh đã dạy dỗ em rất nhiều điều, dù có rời khỏi chương trình thì em cũng không thể quên ân tình đấy được."

Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Thật sao?"

Giản Tinh Tuế nghiêm túc gật đầu: "Thật ạ!"

"Phải không..." Phó Kim Tiêu kéo dài âm cuối, trêu chọc: "Tôi đâu thấy cậu có nhớ tới vậy đâu nhỉ.

Mấy tháng vừa qua, đừng nói gọi điện, kể cả nhắn tin cũng chẳng thấy mấy.

Hay cậu chỉ nói suông thôi?"

Giản Tinh Tuế hoảng hốt.

Cậu sợ Phó Kim Tiêu hiểu lầm nên cuống cuồng giải thích: "Không phải không phải.

Em chỉ sợ quấy rầy anh thôi ạ!"

Phó Kim Tiêu ngắm nhìn bộ dáng sốt ruột của cậu.

Bạn nhỏ trước mắt môi hồng răng trắng thoạt nhìn vừa thanh tú vừa dễ thương, vì đang vội vàng giải thích mà gương mặt đỏ lên càng khiến người khác muốn chọc ghẹo thêm.

Vương Mỹ Xán bàng quan: "...."

Nghệ sĩ nhà cô có còn là người không vậy?

Bắt nạt tiểu bối mà sao vui vẻ thế? Sao trước kia cô lại không biết mặt hàng này còn có sở thích kỳ quái như vậy?

Vương Mỹ Xán ho nhẹ hòng giảm bớt không khí lạ lùng này.

Phó Kim Tiêu thu được tín hiệu liền nhướn mày.

Anh cũng không chọc cậu nữa: "Đừng giận, trêu cậu một chút thôi."

Lúc này Giản Tinh Tuế mới thở phào nhẹ nhõm.

Phó Kim Tiêu thấy cậu không còn khẩn trương như lúc vừa gặp thì bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, khác hoàn toàn với bộ dáng vừa rồi: "Có mang theo hợp đồng không?"

Giản Tinh Tuế giật mình.

Cậu vội vàng gật đầu, lấy từ trong túi ra: "Có mang ạ."

Vương Mỹ Xán lập tức cầm lấy.

Là người đại diện có nhiều năm kinh nghiệm, chỉ cần liếc mắt một cái là cô đã hiểu đại khái vấn đề: "Hợp đồng này nhìn qua thì không có gì, nhưng bẫy ẩn thì lại có rất nhiều.

Mấy người mới trẻ trẻ thì rất dễ bị lừa.

Có phải cậu lúc ấy cũng không nghĩ được nhiều như thế đúng không?"

Giản Tinh Tuế gật đầu.

Vương Mỹ Xán theo bản năng nhìn qua Phó Kim Tiêu để xem ý tứ của anh.

Nhưng ảnh đế đại nhân lại không nói gì, chỉ ngồi một chỗ lật qua lật lại kế hoạch mấy ngày sau.

Như vậy khiến đại diện như cô cũng có chút nản lòng.

Hợp tác nhiều năm như vậy nhưng Vương Mỹ Xán vẫn chẳng thể hiểu rõ Phó Kim Tiêu.

Một người đàn ông có tâm tư kín đáo, dù vui hay buồn cũng không tỏ vẻ làm người ta khó có thể suy đoán.

Chuyện này đã từng là may mắn và là niềm kiêu ngạo một thời của cô, bởi nghệ sĩ không lộ bóng lộ gió thì giới truyền thông cũng chẳng đào bới được gì.

Thế nhưng bây giờ cô lại cảm thấy có chút ảo não, vì dù mấy năm nay Phó Kim Tiêu nhìn thì rất dễ gần, nhưng thực tế lại chẳng có ai thật sự thân thiết.

Vương Mỹ Xán tiếp tục nói với Giản Tinh Tuế: "Bây giờ chúng ta cần hủy hợp đồng trước, đồng nghĩa với việc vi phạm hợp đồng.

Vậy nên nếu bọn họ mà nhắc tới tiền vi phạm...."

Giản Tinh Tuế còn chưa nói gì, Phó Kim Tiêu bên cạnh liền khép lại tập giấy: "Tiền vi phạm hợp đồng?"

Vương Mỹ Xán nghi hoặc nhìn anh.

Phó Kim Tiêu vắt chéo chân, cười một cách nho nhã: "Hủy hợp đồng với một công ty nho nhỏ như Phá Sản còn phải nói tới tiền vi phạm?"

Vương Mỹ Xán chần chờ: "Ý anh là?"

Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Loại công ty này tốt đẹp như nào chẳng lẽ chị không rõ sao?"

Phá Sản có danh tiếng vô cùng tệ trong giới vì thường bắt nghệ sĩ dưới trướng đi bồi rượu pha trò, thậm chí còn kiếm lãi dựa trên tiền vi phạm hợp đồng của các nghệ sĩ trẻ tuổi.

Các loại việc tới súc vật cũng không làm đều được bọn họ sử dụng nhuần nhuyễn.

Vương Mỹ Xán nói: "Vậy anh định...."

"Đối phó với lưu manh thì phải dùng biện pháp lưu manh." Phó Kim Tiêu ưu nhã ngồi đó, nhìn thoáng qua Giản Tinh Tuế: "Đại diện với công ty thường ngày cũng hay bắt nạt cậu đúng chứ?"

Giản Tinh Tuế gật đầu.

Vừa lúc xe tới công ty, Phó Kim Tiêu đẩy cửa ra ngoài.

Thân hình cao lớn dựa vào cửa xe, trên mặt mang theo chút ngang ngược khác với mọi ngày: "Đi thôi, đi gặp bọn họ."

.........

Giản Tinh Tuế ngồi trong xe ngẩng đầu nhìn.

Dưới ánh đèn hắt ngược trong bãi đỗ, người đàn ông cao lớn đứng bên ngoài, trên mặt ngoài vẻ điển trai mang vẻ bất cần đời.

Trong khoảnh khắc, cậu lại cảm thấy trái tim mình trở nên không bình thường.

Cậu nhớ tới anh cũng từng nói như vậy hồi chơi trò chơi trong [Tinh Quang].

Mỗi khi cậu cần sự giúp đỡ, anh đều xuất hiện.

Tuy chưa bao giờ nói những lời hứa hẹn hào nhoáng, nhưng chỉ cần có anh ở đây thì chẳng bao giờ để cậu phải chịu mưa chịu gió.

Đúng là mặc kệ có gặp bao nhiêu lần đi nữa, cậu vẫn sẽ rung động với người này.

Giản Tinh Tuế hoàn hồn, vừa xuống xe liền gọi cho anh Vương: "Alo anh Vương ạ.

Không phải anh bảo em tới công ty sao, giờ em đang ở dưới sảnh đây.

Vâng, còn có cả hợp đồng nữa.

Lần này em còn mang theo bạn tới để cùng bàn chuyện."

Anh Vương khiếp sợ, còn tưởng bản thân nghe nhầm: "Cậu thật sự muốn hủy hợp đồng sao?"

Giản Tinh Tuế đáp lại.

"Cậu....! được rồi, đừng có mà hối hận đấy!" Anh Vương nghĩ lại thì chẳng có gì phải sợ.

Dù Giản Tinh Tuế có mang bạn tới thì sao, chẳng lẽ cậu có thể mang vị Thần vị Phật nào tới chắc.

Gã nói: "Được thôi, các cậu lên đi!"

Lúc này Giản Tinh Tuế mới tắt máy, cùng Phó Kim Tiêu và Vương Mỹ Xán đi vào.

Có thang máy chuyên dụng cho nhân viên nên đường đi vô cùng thuận lợi.

Khi tới tầng 10, anh Vương cùng các quản lý khác đang vừa tra soát giấy tờ vừa lải nhải chửi bới.

Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, bọn họ vừa ghé mắt qua liền sửng sốt tới mức run tay, nước trà đổ hết lên quần áo.

Vương Mỹ Xán đẩy cửa, nói với những người bên trong: "Xin lỗi vì đã làm phiền."

Phó Kim Tiêu đi sau từ tốn bước vào, quét mắt nhìn bọn họ.

Anh chú ý thấy ấm trà trên bàn, nhẹ nhàng cười: "Mọi người tao nhã quá."

Soạt!

Mọi người trong phòng sau khi nghe thấy giọng anh liền đồng loạt đứng dậy.

Bọn họ phải gọi là kinh hãi lắm rồi! Không ai lại không biết ảnh đế Phó Kim Tiêu, càng không ai không nghe tới danh tiếng của tập đoàn tài chính của nhà Phó cùng công ty giải trí Phong Hoa cả.

Phật thì chưa tới đâu, nhưng Thần thì vị này không khác lắm.

"Đừng vội, mọi người cứ ngồi đi." Phó Kim Tiêu tùy ý giơ tay rồi ngồi xuống.

Từ đầu đến cuối anh vẫn giữ vẻ nho nhã, nhưng khí chất không giận tự uy lại khiến bọn họ căng thẳng.

Khóe miệng Phó Kim Tiêu gợi lên ý cười, hiền hòa nói: "Lần này tôi tới đây vì chuyện hủy hợp đồng của Giản Tinh Tuế.

Chịu người nhờ vả nên hôm nay tôi cùng người đại diện tới đây nghe một chút ý kiến của các vị."

Chịu người nhờ vả?

Ai có thể mời vị Thần này vậy?

Trong lòng mọi người đồng thời bật ra suy nghĩ này, lại nghe được Phó Kim Tiêu nói tiếp: "Tất nhiên là lần này chúng ta bàn theo hợp đồng, mà chủ yếu do đại diện của tôi sẽ chịu trách nhiệm bàn luận còn bản thân tôi chỉ ngồi dự thính thôi.

Mọi người cứ coi tôi như không tồn tại là được."

"...."

Ai mà dám coi anh như không khí?!

Bây giờ đang là mùa đông nhưng lưng của mỗi người lúc này lại thấm đẫm mồ hôi.

Phó Kim Tiêu dù hiền hòa mà vẫn có thể khiến bọn họ không dám lỗ mãng.

Anh Vương không còn kiêu ngạo như trước, nhìn Giản Tinh Tuế: "Tuế Tuế, đây là bạn em à?"

Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này, đại diện Vương bắt đầu lắp bắp, cười trừ: "Ánh mắt không tệ lắm nha.

Càng ngày em càng quen được nhiều bạn bè tốt đấy."

Giản Tinh Tuế còn chưa nói gì thì Phó Kim Tiêu bên cạnh đã thong thả đáp: "Ánh mắt cậu đúng ra là khá kém đấy."

Anh Vương nhìn về phía anh.

Nụ cười Phó Kim Tiêu hàm chứa châm chọc: "Không thì sao có thể quen anh Vương đây rồi ký hợp đồng với công ty chứ?"

Khi nói chuyện với Giản Tinh Tuế, anh Vương vô cùng kiêu ngạo, trái ngược với bộ dáng vâng vâng dạ dạ trước mặt Phó Kim Tiêu.

Dù có bị châm chọc như lúc này, gã cũng chỉ có thể nịnh nọt: "Vâng, vâng."

Vương Mỹ Xán không muốn nhiều lời với bọn họ, mở miệng: "Chúng ta bắt đầu đi.

Lần này tôi tới đây để cùng quý công ty thảo luận về việc hủy hợp đồng.

Hôm nay chúng tôi đưa ra đề nghị trước, cũng yêu cầu bên công ty bồi thường thiệt hại tinh thần cho nghệ sĩ.

Xét mấy năm nay quý công ty chậm trễ trong việc bồi thường, hơn nữa bên tôi đồng thời nhận được thông tin Giản Tinh Tuế đã rất lâu không có hoạt động mới, các ông đã không thực hiện đúng theo hợp đồng.

Những mục này phải bồi thường cho nghệ sĩ với tổng số tiền là 5 triệu hơn."

Cả đám người trên bàn sốc!

Hôm nay, bọn họ đã mang sẵn tâm thế giảng giải đạo lý cho Giản Tinh Tuế, thuận tiện dọa một chút về khoản tiền vi phạm huy hợp đồng.

Nhưng ai mà ngờ được là bây giờ bọn họ mới là người bị dọa chết khiếp!

Anh Vương khiếp sợ: "Cái kia, cô Vương à, tại sao chúng tôi phải đền bù khoản tiền lớn như vậy chứ? Dựa theo lẽ thường phải là Tuế Tuế vi phạm trước cơ mà?"

"Tại sao nghệ sĩ lại chủ động đề nghị hủy hợp đồng?" Vương Mỹ Xán lấy bút ghi âm ra: "Đây là đoạn ghi âm ở hành lang tôi lấy từ bên nhóm đạo diện.

Thân là công ty chủ quản nhưng lại không bảo hộ quyền lợi của nghệ sĩ, hơn nữa lại sử dụng uy hiếp khiến cho thể xác và tinh thần của nghệ sĩ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng."

Sắc mặt anh Vương trắng bệch.

Gã không nghĩ tới Vương Mỹ Xán lại chơi trước một bước như này!

Giản Tinh Tuế cũng khiếp sợ nhìn Vương Mỹ Xán.

Vương Mỹ Xán vô cùng bình tĩnh, bởi vì chỉ có cô biết rằng bút ghi âm này chẳng có bằng chứng nào cả.

Mấy thứ này đều là Phó Kim Tiêu từng dạy cô để hù dọa người khác.

Nói tới âm hiểm xảo trá thì Phó ảnh đế vô cùng am hiểu.

Anh Vương bị dọa suýt ngất, lắp bắp: "Mấy người...!Đây là chuyện nội bộ của chúng tôi.

Hơn nữa, Quý tổng lúc trước ký kết hợp đồng cũng không...!mà thôi.

Giản Tinh Tuế chủ động đề nghị hủy hợp đồng, là cậu ta vi phạm trước!"

"Chuyện nội bộ?" Phó Kim Tiêu mở miệng.

Anh lười biếng ngồi đó, câu môi: "Tôi nhớ Lý Nhứ An cũng là nghệ sĩ của mấy người đúng chứ.

Vậy cậu ta ngấm ngầm cùng kim chủ uống rượu làm bậy, bao dưỡng gái gú cũng là chuyện nội bộ sao?"

Mặt anh Vương trắng như Bạch Tuyết.

Lý Nhứ An hiện nay đang là nghệ sĩ nổi nhất cũng là cây rụng tiền của công ty bọn họ.

Nếu gã xong thì Phá Sản cũng tiêu tùng luôn.

Lại có người từ bên ngoài tiến vào.

Đó là chủ tịch của Phá Sản - Quý Xuyên.

Lão nghe được Phó Kim Tiêu tới công ty liền thấy không ổn nên cuống quít tới đây.

Phó Kim Tiêu xoay người nhìn lão, tủm tỉm: "À, hay có thể kể tới chuyện Quý tổng ở bên ngoài bao dưỡng tình nhân.

Chắc đây cũng là chuyện nội bộ hả."

Trong nháy mắt, mặt Quý tổng trắng bệch, thiếu chút nữa đứng không nổi.

Những người ở đây nào còn kiêu ngạo như lúc ban đầu nữa.

Quý tổng vội vàng chạy tới, nở một nụ cười hoảng loạn: "Cậu Phó sao nay tới đây mà không gọi tôi một tiếng vậy.

Cậu tới đây giúp nghệ sĩ hủy hợp đồng sao?"

Phó Kim Tiêu: "Đúng vậy, nhưng tôi nghe cấp dưới của Quý tổng nói tới cái gì mà tiền vi phạm hợp đồng?"

Quý Xuyên đạp anh Vương một cái: "Cậu làm cái tích sự gì vậy? Gì mà tiền vi phạm hợp đồng? Chỉ là hủy hợp đồng bình thường thôi, còn định lấy tiền làm gì hả?"

Anh Vương bị đạp đau nhưng vẫn phải nhịn lại, đáp: "Không phải.

Lúc này tôi mới nhớ là đây chỉ là hủy hợp đồng bình thường thôi.

Tuế Tuế không có vi phạm gì hết.

Làm một chút thủ tục là xong xuôi."

Con ngươi ngăm đen của Phó Kim Tiêu nhìn thật sâu vào anh Vương, thấp giọng; "Bình thường?"

Thanh âm của anh không quá nghiêm túc nhưng lại có thể khiến người khác run sợ.

Vương Mỹ Xán ở cạnh nói: "Quý công ty có phải quên mất lời tôi vừa nói không?"

Anh Vương tới lúc này đã muốn khóc lắm rồi, vừa liếc liếc ông chủ mình vừa lắp bắp: "Tiền vi phạm hợp đồng...!chúng ta phải bồi thường 5 triệu tiền vi phạm hợp đồng..."

Trong lòng Quý Xuyên đã thành hai hàng nước mắt, không nghĩ tới hôm nay lão lại đá phải cục sắt này.

Nhưng nhìn Phó Kim Tiêu trước mặt, lão hiểu rằng hôm nay không nhún nhường thì có khi mai còn thảm hại hơn: "Tất nhiên là chúng ta vi phạm trước mà.

Làm xong thủ tục thì gửi tiền cho Tuế Tuế luôn đi."

Phó Kim Tiêu mỉm cười: "Làm phiền quý vị."

Quý tổng rưng rưng gật đầu: "Không phiền không phiền.

Chuyện bọn tôi phải làm thôi."

Phó Kim Tiêu lại nhìn thoáng qua Giản Tinh Tuế, chậm nói: "Nếu Quý tổng cũng cảm thấy đây là chuyện phải làm thì không phải nên xin lỗi cậu ấy sao?"

Trong lòng Quý tổng lúc này ngạt thở lắm rồi.

Nào có ông chủ lại đi xin lỗi nhân viên cơ chứ?

Sớm biết như này thì ngay từ đầu khi Giản Tinh Tuế đề nghị lão đã đáp ứng luôn để hôm nay chẳng phải vác đá đập chân mình rồi.

Trong lòng Quý tổng sầu tím cả mặt nhưng cũng không dám phản kháng.

Lão xoay người cầm lấy tay Giản Tinh Tuế, đau đớn nói: "Tuế Tuế, tôi thay mặt công ty xin lỗi cậu."

Giản Tinh Tuế không ngờ mọi chuyện phát triển theo hướng này, miễn cưỡng đáp: "Không sao."

Phó Kim Tiêu lại nhàn nhạt lướt qua anh Vương.

Gã ta còn gì mà không rõ.

Anh Vương chạy qua nắm lấy tay Giản Tinh Tuế, dù sao trong lòng cũng có chút áy náy nên lúc này lời gã có mang vài phần thật lòng: "Tuế Tuế à, anh xin lỗi cậu vì những chuyện ngày trước.

Cậu hủy hợp đồng thành công rồi, chúc mừng cậu.

Anh mong rằng sau này cậu có thể tìm được bến đỗ tốt..."

Trước nay, Giản Tinh Tuế chưa bao giờ nghĩ tới hai người này sẽ có ngày khom lưng xin lỗi mình.

Cậu gật đầu nói: "Không có việc gì."

Một nan đề khó giải lại được giải quyết vô cùng dễ dàng.

Giản Tinh Tuế cầm lấy hợp đồng mà cảm tưởng như đang nằm mơ.

Lúc xuống tầng, cậu vẫn lẩm bẩm: "Vậy là xong rồi?"

Phó Kim Tiêu liếc mắt nhìn cậu: "Cậu muốn quay lại đánh họ một trận?"

Giản Tinh Tuế còn nghĩ anh nói giỡn.

Nào ngờ khi liếc mắt, cậu liền thấy Phó Kim Tiêu đang nhìn mình một cách nghiêm túc.

Chỉ cần bản thân cậu gật một cái là có thể trở về đánh người!

Giản Tinh Tuế vội vàng lắc đầu, hỏi lại: "Sao anh lại biết chuyện xấu của Nhứ An với Quý tổng?"

Ảnh đế đại nhân lại nhàn nhã tới mức đi hóng hớt như vậy sao?

Phó Kim Tiêu dựa vào lan can thang máy như một con mèo lười biếng: "Đoán."

?!?!

Giản Tinh Tuế trừng mắt.

Vương Mỹ Xán cười, giải thích: "Người trong ngành nếu không sạch sẽ thường làm mấy việc như vậy.

Nói chung cũng khá dễ đoán."

Giản Tinh Tuế cảm tưởng bản thân vừa bước vào thế giới mới: "Vậy, vậy còn đoạn ghi âm?"

Vương Mỹ Xán nhún vai: "Đương nhiên cũng là giả, dù sao giữa trưa nghỉ còn chẳng đủ thì đâu có nhiều thời gian như vậy.

Tôi chỉ hù họa một chút, là bọn họ có tật giật mình đấy chứ.

Mấy chuyện này do thầy Phó của cậu dạy dỗ đấy."

"...."

Ánh mắt Giản Tinh Tuế nhìn Phó Kim Tiêu trở nên tràn đầy sùng bái và kính sợ.

Cậu thấy bản thân mình có khi còn chẳng bằng một góc của anh!

Trở lại xe, Vương Mỹ Xán thức thời không làm kỳ đà cản mũi: "Bây giờ tôi phải trở lại công ty, hẹn hai ngày nữa gặp lại."

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt đáp lại, nói với Giản Tinh Tuế: "Chốc nữa tài xế sẽ tới đây đón tôi, cậu đi cùng quay lại nhà Thẩm."

Giản Tinh Tuế sửng sốt, hỏi: "Anh cũng về nhà Thẩm sao?"

"Làm sao, cậu không biết à?" Khuôn mặt anh tuấn của Phó Kim Tiêu phản ngược trong ánh mắt Giản Tinh Tuế: "Hôm nay, phu nhân Từ mời mẹ tôi tới làm khách để chúng ta gặp mặt."

Giản Tinh Tuế nhớ tầm trưa Từ Ân Chân đã nói như vậy, nhưng tại sao phải để cậu và Phó Kim Tiêu gặp mặt?

Giản Tinh Tuế ngoan ngoãn lắc đầu: "Em không biết ạ.

Nhưng mẹ anh với mẹ em hình như thân quen lắm sao?"

Phó Kim Tiêu rất có kiên nhẫn với cậu: "Đâu chỉ thân quen, hai người là chị em thân thiết từ khi còn nhỏ."

Giản Tinh Tuế đoán được một nửa: "Vậy nên mẹ định giới thiệu em cho dì sao?"

"Một nửa thôi." Ý cười dưới đáy mắt Phó Kim Tiêu đậm thêm.

Anh nhìn bộ dáng lơ ngơ không hiểu gì của Giản Tinh Tuế mà từ tốn nói: "Tôi nghĩ rằng phu nhân Từ còn muốn giới thiệu cậu cho tôi đấy."

Giản Tinh Tuế:?

Chuyện này sao có vẻ mờ ám vậy?

- ----------------------

Tác giả có lời muốn nói: Cái tên "Cả nhà thương nhau" hay mà.

Nhà tôi cũng đặt như này đó.

Anh cả đôi lúc sẽ là như vậy, mọi người đừng chấp anh ta nha.

Tôi thay anh cả xin lỗi~ Xin lỗi lúc trước tôi đã soạn sai nội dung, vậy nên chương này sẽ dài hơn một chút....