Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng

Chương 24: Lúng Túng

Vợ chồng Tang không có sự thành thục ổn trọng, đầy cuốn hút như Kiều Thiệu Nguyên, cũng không có sự trẻ trung tao nhã như mẹ Kiều.

Đặc biệt khi mẹ Kiều mặc sườn sám, phải gọi là khí chất xuất chúng, xinh đẹp ưu nhã, loại cao quý này không phải người bình thường có thể có được.

Chỉ khi được nuông chiều, sống vô ưu vô lo mới có sự lãnh đạm và khí chất này.

Mọi người đều yêu hư vinh, nhưng lòng hư vinh của Kiều Mạn Phàm được phóng đại gấp 10 lần, mà cái gì quá mức đều là không phải chuyện tốt lành.

Nguyên chủ cảm thấy thân phận và tôn nghiêm “đại tiểu thư” của mình vô cùng quan trọng.

Nhất là khi biết bản thân không phải đại tiểu thư của Kiều gia thì càng xem trong cái danh phận hư hư thực thực này.

Nguyên chủ càng giấu thì càng lộ, tình hình ngày càng hỏng bét.

Đó là bởi vì nguyên chủ nghĩ mình có thể che giấu được, nhưng có nhiều thứ tồn tại chính là tồn tại, dù có giấu thế nào cũng vô ích.

Tựa như lời nói dối vĩnh viễn là lời nói dối, không thể trở thành sự thật, bịt tai trộm chuông, kẻ bị lừa cũng chỉ có chính mình.

Mà sự tồn tại của vợ chồng Tang thời thời khắc khắc nhắc nhở nguyên chủ, cô chính là một cây cỏ dại, một con gà rừng, không phải là tiểu thư thật, là con tu hú giả mạo chiếm tổ chim khách mà thôi.

Kiều Mạn Phàm sẽ không ghét bỏ vợ chồng Tang, cô vốn dĩ sinh ra từ trong cát bụi, không phải là ngôi sao sáng, bây giờ trở về lại với cát bụi, làm một hạt cát bình thường nhất giữa biển người mênh mông.

Nếu nói tới mất mặt, ông nội của Kiều Mạn Phàm thật sự còn mất mặt hơn.

Ông nội là ngự trù hậu nhân, nhưng trong một thời đại đặc biệt, thời đại có thể đánh bại yêu ma quỷ quái, ông nội đã bị gán thành tư bản.

Ngự trù hậu nhân cũng không phải là nguyên nhân chính, chủ yếu là vì tổ tiên có chút sản nghiệp, nên bị cho là địa chủ.

Gia sản không còn, phải treo biển làm nghề mãi võ, ngủ chuồng bò, bạn bè xa lánh,… Đó là một sự đả kích rất lớn đối với tôn nghiêm một người, rất nhiều người không thể chịu nổi mà phát điên đến chết.

Nhưng trong ấn tượng của Kiều Mạn Phàm, là hình ảnh ông nội ôm cô lúc còn bé, ánh mắt dịu dàng, bình tĩnh kể cho cô nghe những chuyện ngày xưa.

Bàn tay thô ráp của ông chạm vào mặt cô, tay ông bị nẻ, nứt toác ra từng lỗ, cọ trên mặt khiến cô hơi đau rát, nhưng bàn tay ấy lại ấm áp và tràn đầy sức sống lạ thường.

Trong trái tim non nớt của cô, ông nội là người vô cùng lợi hại, kiên trì, nhẫn nại, sẵn sàn nghênh đón những giông ba bão tố của cuộc đời.

Cô cũng không cảm thấy ông nội, làm gia đình mất mặt, làm cô phải xấu hổ.

Đôi khi khuôn mặt rất quan trọng, nhưng đôi khi nó lại không đáng một đồng.

Đợi đến lúc thời kỳ đó trôi qua, ông nội lại được người khác tôn trọng và kính nể.

Ông sống sót từ trong khó khăn và tuyệt vọng, nghiến răng đấu tranh, sao mà không làm người ta kính nể cho được.

Vì vậy, Kiều Mạn Phàm không hiểu rõ lắm về sự cố chấp của nguyên chủ, hình hình hiện tại nhìn có vẻ rất tồi tệ, nhưng nếu cô kiên trì có lẽ kết quả sẽ không giống trước.

Buông bỏ những thứ hư vô, bản thân có thể sẽ sống tốt hơn một chút.

Chỉ có điều nguyên chủ lại xen vào chuyện của nam chính nữ chính, kiên trì tìm đường chết, một trăm con trâu cũng không kéo lại được.

Việc nhận thức bản thân là một người bình thường cũng là một điều rất quan trọng đó nha.

Kiều Mạn Phàm mở miệng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, “Con tới thăm hai người một chút ạ.”

“Vậy, vậy vào nhà nhanh lên.” Hai vợ chồng vội vàng nghiêng người, nhường lối đi cho Kiều Mạn Phàm vào trong.

Kiều Mạn Phàm vừa bước vào, chợt nhận ra bản thân không mang theo thứ gì, hèn chi nãy giờ trong lòng cảm thấy thiếu thiếu.

Giờ mới nhớ mà mình đi mà không mua quà.

Cô hơi xấu hổ: “Lần sau còn sẽ mua quà cho mọi người.”

Ba Tang lập tức nói: “Không sao, không sao, con tới là vui rồi.” Quan trọng nhất là còn có lần sau.

Đối với Kiều Mạn Phàm, ba mẹ Tang vô cùng câu nệ.

Ba Tang tóc hơi bạc, trên mặt cũng có nếp nhăn, có lẽ đã trải qua khoảng thời gian khó khăn khi còn trẻ.

Ngược lại, mẹ Tang nhìn trẻ hơn một chút, nhưng bởi vì bệnh tật nên sắc mặt xanh xao, vàng vọt, môi trắng bệch không còn màu sắc.