Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng

Chương 29: 30

Chương 29: Lĩnh Cơm Hộp

Lần này Hoắc Sâm đến đây chính là tạo áp lực cho Kiều gia, tiếp theo là muốn cô phải ra nước ngoài, sau đó cô sẽ chết bất đắc kỳ tử ở đầu đường sao?

Tính đi tính lại thì cô xuyên qua cũng chỉ mới một ngày thôi nha.

Có lẽ cô là bia đỡ đạn lĩnh cơm hộp nhanh nhất trong lịch sử.

Nụ cười của mẹ Kiều có chút miễn cưỡng, bà nói với hai đứa con gái: “Các con trở về rồi, mau lại chào hỏi đi.

Đại Kiều Tiểu Kiều chào Hoắc phu nhân một tiếng, sau đó im lặng, ngồi xuống ghế sô pha.

Hoắc Sâm không ngừng nhìn Kiều Ngữ Phù, nhưng Kiều Ngữ Phù hoặc cúi đầu xuống, hoặc nhìn thẳng vào tách trà đang bốc hơi trên bàn, nhưng không nhìn anh ta.

Hoắc Sâm ho khan một tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của Kiều Ngữ Phù, Kiều Ngữ Phù liếc mắt nhìn anh ta, sau đó nhìn xuống mũi giày của mình.

Hoắc Sâm bối rối, thực sự không hiểu chuyện gì xảy ra với Kiều Ngữ Phù.

Kiều Ngữ Phù làm sao vậy, hiện tại toàn thân Tiểu Kiều lông tơ như dựng hết lên, cô đang ngồi bên cạnh Kiều Mạn Phàm, Kiều Mạn Phàm liên tục run chân, mặc dù rất nhỏ, nhưng cô ấy vẫn cảm nhận được.

Kiều Mạn Phàm hẳn đang cố gắng hết sức để chịu đựng điều đó, Tiểu Kiều có chút hụt hẫng, tuy rằng Hoắc Sâm sắp trở thành vị hôn phu của cô, hơn nữa hiện tại cũng là bạn trai danh chính ngôn thuận, nhưng cho dù như thế thì sao lại sợ vậy.

Tại sao Hoắc Sâm không thông báo cho cô ấy trước khi anh ấy đến, biến thành cảnh tượng như vậy thật xấu hổ.

Điều này hoàn mỹ hiểu sai ý của Kiều Mạn Phạm là không biết, cô không chỉ muốn run chân, mà còn muốn cắn móng tay, nhưng tình hình không cho phép.

Thời điểm quyết định vận mệnh của cô ấy, có thể không căng thẳng sao?

Hoắc phu nhân nhìn hai chị em, nở nụ cười, ý tứ xen lẫn trong tiếng cười rất phức tạp, khẳng định là xem thường lẫn đắc ý.

Phần đắc ý này khẳng định là bởi vì con trai, con trai có tiền đồ, khiến cho xung quanh hoa thơm bướm lượn tụ tập thành đàn bay tới.

Nói tóm lại, trong chuyện này vẫn là gia đình nhà gái bị chịu thiệt thòi, đối với một người đàn ông như Hoắc Sâm, đa số người ngoài sẽ nói rằng anh ta là một người có mị lực, có thể làm cho phụ nữ tự mình lên giường.

Đám đàn ông đều hâm mộ đố kị và căm tức.

Kiều Mạn Phàm nhìn thấy bộ dạng cao cao tại thượng của Hoắc phu nhân, trong lòng có chút ngạc nhiên, Hoắc phu nhân xem thường cô thì còn có lý, nhưng tại sao lại xem thường Kiều Ngữ Phù.

Kiều Ngữ Phù sẽ là người trở thành con dâu của bà ta mà.

Có vẻ như ngay cả nữ chính cũng không thoát khỏi cuộc chiến giữa mẹ chồng và con dâu.

Hoắc phu nhân chướng mắt cả Đại Kiều lẫn Tiểu Kiều, một bên là giả làm ra vẻ thật, một bên là thật lại lớn lên trong gia đình thấp kém.

Kiều Ngữ Phù mặc dù mang dòng máu Kiều gia nhưng con bé lớn lên từ dưới đáy xã hội, mặc dù Kiều Mạn Phàn được lớn lên ở Kiều gia nhưng cô lại không mang dòng máu Kiều gia.

Hoắc phu nhân liếc mắt tùy ý nhìn Đại Kiều Tiểu Kiều, quay đầu lại nói với Kiều phu nhân: “Bất kể ý kiến chúng tôi đề ra như thế nào, Kiều gia các người đều đồng ý phải không?”

Đến rồi, đến rồi, chân của Kiều Mạn Phàm đang run rất dữ dội, cô chống hai tay lên đùi, sợ run đến mức muốn lật cả bàn uống trà lại.

Cuối cùng Kiều Ngữ Phù nhìn về phía Hoắc Sâm, cô không biết cái gì cả, Hoắc Sâm muốn làm gì?

Cô rốt cuộc cũng sẵn lòng nhìn về phía anh, Hoắc Sâm trong lòng vui vẻ, ánh mắt trấn an nhìn Kiều Ngữ Phù.

Hết thảy đã có anh, mọi việc anh đều có thể xử lý.

“Cái này! ” Kiều phu nhân biểu lộ vẻ khó xử, “Nhất định phải làm như thế sao?”

“Đúng vậy” Hoắc phu nhân gật đầu, “Sự việc lần này khiến sắc mặt mọi người đều khó coi, chúng tôi vẫn còn muốn kết thân với Kiều gia, chẳng qua là! ”

Kiều Ngữ Phù đứng dậy hỏi: “Chuyện có liên quan đến con không, hai người có thể nói cho con nghe với được không?”

Cô chẳng hay biết gì, liệu Hoắc phu nhân với Hoắc Sâm có đưa ra quyết định nào mà cô không biết không?

Cảm giác này thật không tốt chút nào, cảm thấy chính mình giống như một con rối bị người khác sắp đặt theo ý muốn.

Kiều phu nhân thở dài, nhìn thoáng qua Kiều Mạn Phàm nói: “Hoắc gia nói là muốn đưa chị của con ra nước ngoài.

Chương 30:  Gọi Vợ

Đưa ra nước ngoài?

Kiều Ngữ Phù vô cùng ngạc nhiên, cô vốn cho rằng Hoắc phu nhân và Hoắc Sâm đến để bàn chuyện tương lai với cô, có thể là sẽ tiếp tục ở bên nhau, hoặc cũng có thể là sẽ chia tay.

Nhưng lại không ngờ rằng, Hoắc gia muốn đưa Kiều Mạn Phàm ra nước ngoài.

“Tại sao vậy ạ?” Kiều Ngữ Phù hỏi.

Hoắc phu nhân khó chịu liếc nhìn cô, “Tại sao cái gì? Còn không phải bởi vì chuyện đó sao? Chuyện đó xảy ra, tôi cũng không thể không biết xẩu hổ mở mắt ra nhìn.”

Kiều Mạn Phàm nhìn Hoắc phu nhân, bà cô này cũng thật kỳ lạ, “Vậy thì bác cứ nhắm mắt là được rồi, không ai ép bác phải xem cả, bác nhắm mắt càng sớm thì càng tốt đó ạ.”

Dù sao thì cô cũng sắp trở thành bia đỡ đạn, còn chịu đựng cái gì chứ.

Hoắc phu nhân cũng không nằm trong danh sách cô phải chuộc tội.

Sắc mặt Hoắc phu nhân lập tức trở nên khó coi, “Đúng là thấp hèn thì mãi thấp hèn, dù bay lên cành cây cũng không thể thay đổi huyết mạch thấp kém trong người.”

“Ồ, huyết mạch của bác cao quý, vậy bác là huyết mạch Thần Long hay là huyết mạch Huyền Vũ?” Kiều Mạn Phàm chế giễu lại.

Thời nhà Thanh không biết đã qua bao nhiêu năm rồi, còn ở đây huyết mạch này, huyết mạch nọ, chẳng phải đều là nhóm máu A, B, O hết sao?

Ồ, ABO?

Hoắc phu nhân à một tiếng, “Coi như tôi đã thấy được gia giáo của nhà họ Kiều.”

Kiều Mạn Phàm đảo mắt đi chỗ khác, cãi nhau như vậy là nhà bác gia giáo không tốt mới đúng, nhà cháu gia giáo tốt, không thèm cãi với bác.

Có điều hình như cô lại khiến nhà họ Kiều mất mặt, thậm chí sẽ liên lụy đến Kiều Ngữ Phù, Kiều Mạn Phàm nghĩ vậy, lập tức nói với Hoắc phu nhân: “Hoắc phu nhân, bác đừng tức giận, bác nghĩ đi, cháu là người bình thường, huyết mạch trên người cũng là bình thường, còn bác là người có huyết mạch cao quý như vậy, sẽ không tính toán với người bình thường như cháu đúng không ạ?”

Cái giọng điệu trà xanh này…

Mẹ Kiều có vẻ như trách móc Kiều Mạn Phàm: “Mạn Mạn, con không thể không lễ phép như vậy, Hoắc phu nhân là người rộng lượng, nhưng không có nghĩa là con có thể không lễ phép, phải tôn trọng trưởng bối nghe chưa?”

Kiều Mạn Phàm lập tức ngoan ngoãn: “Dạ, con biết rồi, sau này con sẽ không như vậy nữa.”

Hoắc phu nhân sắc mặt rất khó coi, hỏi thẳng: “Rồi mấy người đồng ý không? Hay là muốn dời thời gian đính hôn của Kiều Ngữ Phù với Sâm nhi?”

Đây là mang hôn sự đứa con gái bé nhỏ của bà ra uy hiếp?

Mẹ Kiều trong lòng rất giận, Hoắc phu nhân ép người quá đáng, lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, nếu không phải vì Kiều Ngữ Phù, bà cũng sẽ không chịu đựng.

Vừa mở miệng đã muốn đuổi đứa con gái khác của bà ra nước ngoài, quá khinh người rồi.

Buổi sáng mới ăn xíu mại của con gái làm, hơn nữa, Kiều Mạn Phàm cũng không muốn giết Kiều Ngữ Phù, cũng không làm bị thương Kiều Mạc Khiêm, lúc này, mẹ Kiều vẫn còn trái tim nhân hậu.

“Đủ rồi, Kiều Mạn Phàm không thể xuất ngoại.” Kiều Ngữ Phù hít một hơi thật sâu rồi nói.

Hoắc Sâm mở miệng: “Ngữ Phù, không nên làm loạn.”

“Em làm loạn cái gì? Còn anh, tại sao lại làm như vậy?” Kiều Ngữ Phù siết chặt bàn tay, rủ xuống hai bên.

“Anh thật sự chịu đủ Kiều Mạn Phàm rồi, em cũng không muốn hai người chúng ta bị Kiều Mạn Phàm ngăn cách đúng không? Dù sao đi nữa, anh cũng chỉ thích một mình em.” Hoắc Sâm nói.

“Ngăn cách chúng ta không phải là một người. Nhiều người trên mạng cũng mắng chửi em, sao anh không mang họ gói lại rồi ném ra ngoài vũ trụ luôn đi?” Kiều Ngữ Phù nói thẳng, tình yêu của họ chưa bao giờ suôn sẻ, bên trong có Kiều Mạn Phàm, bên ngoài có đám fan cuồng của Hoắc Sâm.

Đừng nhìn Hoắc Sâm không phải là người trong ngành giải trí, nhưng xuất thân hơn người và ngoại hình xuất chúng đã làm hắn có được một đám người hâm mộ cuồng nhiệt gọi hắn là chồng.

Đám người:???

Con bé làm sao vậy?

Hoắc Sâm há hốc mồm kinh ngạc, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì cả?

Ai đó đến nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra đi?