Không khí trên bàn ăn cơm quá im lặng, Việt Phỉ vốn muốn tìm đề tài để nói chuyện thì đột nhiên nhớ tới mấy tin tức mình đọc mới đây, cậu hỏi Cố Nguy: "Tôi thấy ở trên mạng có mấy tin nhắc tới tôi đó, có gì nghiêm trọng không vậy? Tình hình của Cố thị vẫn ổn cả chứ?"
Cố Nguy không ngờ cậu sẽ hỏi vấn đề này, bàn tay đang cầm đũa của hắn hơi ngừng lại: "Không có chuyện gì lớn cả, em đừng lo lắng."
Nguyên nhân tai nạn của Việt Phỉ đã được điều tra rõ ràng. Khởi nguồn bắt đầu từ việc Cố Nguy kết hôn với một Beta nam đã tạo nên làn sóng dư luận không hề nhỏ, khiến công ty có thể xoay chuyển thế cục lúc bấy giờ, vậy nên những người căm ghét Cố thị lại nghĩ ra cách giải quyết rất cực đoan. Bọn họ không tìm được Cố Thiên Thịnh, vậy nên đã trút hết bất mãn lên người Cố Nguy. Họ đem toàn bộ số tiền được công ty bồi thường ra mua chuộc được một bảo vệ ở công ty, muốn hắn ta xử đẹp Cố Nguy.
Tuy bảo vệ của công ty có thể bị mua chuộc, nhưng phạm vi ra tay lại bị hạn chế rất lớn. Gã không thể mang vật phẩm cấm vào cửa công ty nên chỉ có thể ra tay trên xe của Cố Nguy.
Mặc dù người đó đã xóa hết các tài liệu và camera giám sát sau khi hành động. Nhưng công ty lớn như vậy thì sẽ luôn có hai tầng bảo vệ, việc này các nhân viên bình thường cũng không biết. Dù là một tầng chứng cứ đã bị xóa bỏ, thì vẫn còn những cái khác tồn tại.
Bởi vậy, sau khi xảy ra sự việc ngoài ý muốn không lâu, chân tướng của vụ việc đã được điều tra rõ ràng, chỉ là Cố Nguy chưa muốn công bố cho ai hết.
Có thể hành động thành công dưới hai tầng lớp bảo vệ như vậy, người bảo vệ này cũng thật khéo.
Thủ đoạn của gã quá mức thô sơ đơn giản, nếu ngày đó Cố Nguy là người ngồi trên xe, mấy kế hoạch này cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều tới hắn, chỉ là không may người ngồi trên xe khi đó lại là Việt Phỉ.
Phương pháp quá thô thiển như vậy, trời xui đất khiến lại làm người mà Cố Nguy để ý nhất bị thương.
Tài liệu báo cáo về vụ việc này đã được đặt ở trên bàn làm việc của Cố Nguy, nhưng hắn chỉ xem qua rồi lại cất vào ngăn kéo rồi khóa lại.
Bởi vì hắn vẫn còn hoài nghi....Có lẽ mục tiêu của "tai nạn ngoài ý muốn" kia vốn không phải là hắn, mà là Việt Phỉ.
Cố Nguy không muốn để Việt Phỉ biết mấy việc rắc rối như vậy, hiện tại chưa phải lúc cậu nên biết.
"Vốn đã có kế hoạch tổ chức sinh nhật cho em ngày hôm qua rồi, nhưng không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra như vậy, lại thêm em còn vừa mới xuất viện nên anh quyết định hủy tiệc rồi. Chờ khi nào em hết bệnh thì anh bù cho em nhé." Cố Nguy vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát Việt Phỉ.
Đương nhiên nguyên nhân chính của việc này không chỉ đơn giản như vậy. Kỳ phân hóa của Việt Phỉ chỉ còn một tuần nữa là kết thúc, Cố Nguy không muốn mạo hiểm.
Việt Phỉ biết bản thân mình là Omega thì vẫn có thể ở chung được với Alpha và Omega khác, nhưng nếu cậu đã quên mất bản thân là Omega, Cố Nguy không dám đảm bảo được cậu sẽ làm gì.
Việt Phỉ: "À, không sao hết, tôi ok hết mà." Bây giờ cậu chả biết ai với ai, tiệc tùng khỉ gì? Dẹp đi là tốt nhất.
Hai người hai suy nghĩ cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng may là đồ ăn vẫn được làm theo khẩu vị nên cả hai cũng ăn không ít.
Sau khi ăn xong, Việt Phỉ đi vào nơi được giới thiệu là phòng học của mình, cậu nhìn thấy đống tư liệu học tập trên bàn, chăm chỉ dzữ.
Trên bàn sách vẫn dán đầy ghi chú, Việt Phỉ đọc được một trong số đó- PHẢI ĐẠT ĐƯỢC HỌC BỔNG!!!
Cậu vẫn nhớ Việt Phỉ trong sách cũng không phải người học giỏi chăm chỉ gì, cái phòng đầy mùi học thức này là như thế nào??? Sự phấn đấu học hành nghiêm túc này là sao??
"Em có nhớ được không? Em nói cuối kỳ này phải dành được học bổng, còn muốn để anh dạy bổ túc cho em, nhưng không ngờ sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra như vậy." Cố Nguy cũng nhìn được đống ghi chú trên bàn, khi nói chuyện ánh mắt vẫn luôn dịu dàng mang theo ý cười.
Việt Phỉ yên lặng nhìn hắn, không biết nên nói gì thêm.
"Đây là không gian thuộc về em, em cứ thoải mái xem lại đi, nếu có gì không hiểu thì anh ở phòng làm việc bên cạnh nhé." Cố Nguy giơ tay xoa nhẹ đầu cậu, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Việt Phỉ vẫn đứng ngẩn ngơ ở trước bàn, trong đầu cậu như đang ùa về những khung cảnh bản thân đang ngồi đây nghiêm túc đọc sách làm bài tập.
"Tuy mình bỏ học giữa đường, nhưng nếu bản thân cố gắng một chút thì vẫn có thể đuổi kịp kiến thức trên trường."
"Uả??? Có chắc mấy thứ này làm ra để dành cho con người học không vậy???"
"Tự dưng nhớ tới cảm giác làm công ăn lương đi sớm về khuya kia quá. Quả nhiên lao động trí óc vẫn vất vả hơn nhiều so với lao động tay chân."
......
Những câu phàn nàn đầy sinh động đó khiến Việt Phỉ nổi da gà từ đầu đến chân.
Nghỉ học giữa đường, làm công.... Mấy việc đó không phải là mấy thứ cậu đã từng trải qua sao?
!!!
Cho nên là, cậu đã thật sự mất trí nhớ???
Việt Phỉ ôm mặt, cúi đầu thở dài.
What the fuck???
Tình huống hiện tại là, cậu không chỉ xuyên vào sách thôi, trong sách còn yêu đương cùng Cố Nguy rồi kết hôn, sau đó lại mất trí nhớ cho rằng bản thân chỉ vừa xuyên qua???
Chỉ là vai phụ mà thôi, cốt truyện có cần lằng nhằng như vậy không??
......Chiều tối, Cố Nguy kết thúc công việc đến cửa phòng học của Việt Phỉ. Sau khi mở ra thì nhìn thấy cậu đang ướp muối nằm bất động trên sô pha.
Trên màn đang chiếu một bộ phim điện ảnh.
Trông có vẻ rất khoái.
"Em không học bài à?" Cố Nguy nhướng mày.
Thấy người vào là hắn, Việt Phỉ ngồi dậy, bỗng dưng thấy hơi oan ức: "Đọc không hiểu gì hết..."
Từ khi xác định bản thân mình bị mất trí nhớ, cảm xúc của Việt Phỉ đối với hắn hơi khác đi chút.
Đây là người mình thích hả? Còn kết hôn? Là bạn đời hợp pháp hả???
Alpha nhạy bén đã nhận ra được thái độ của Việt Phỉ đã có sự thay đổi, tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, nhưng hắn cũng sáng suốt mà không hỏi thẳng cậu: "Có muốn đi bơi không? Ở trên tầng ba." Cố Nguy hỏi cậu.
Việt Phỉ sửng sốt: "Bơi á? Tôi không biết bơi đâu." Không phải là bạn đời của nhau à? Sao lại không biết cậu là vịt cạn được.
Thấy cậu phản ứng như vậy, Cố Nguy cười xòa: "Chút nữa thì quên, em quên mất việc anh dạy bơi cho em rồi."
Tuy Cố Nguy vẫn luôn cười cười nói nói, nhưng Việt Phỉ vẫn cảm thấy tim mình hơi nghẹn lại một chút, như thể cậu là loại vong ân phụ nghĩa vậy. Cậu quyết định đứng dậy khỏi sô pha, đi tới chỗ Cố Nguy: "Đi thôi, đi bơi đi, biết đâu cơ thể tôi vẫn còn ký ức."
Cố Nguy ừ một tiếng, xoay người đi trước cậu, dẫn người đến bể bơi ngoài trời tầng ba.
Nhìn thấy khung cảnh xung quanh, Việt Phỉ cảm thán trong lòng, ở chỗ này bơi chắc chắn rất sướng!!!
Sau đó, ánh mắt Việt Phỉ lướt qua nhà tắm vòi sen trong suốt ở bên cạnh, cửa rèm nửa mở nửa đóng, khung cảnh phim "hành động" tái hiện lại trước mắt Việt Phỉ.
!!!!
Thấy cậu không đi theo nữa, Cố Nguy đành lên tiếng: "Sao vậy em?"
Việt Phỉ tỉnh táo lại: "Không sao không sao không sao."
"Em có muốn xuống nước không? Hay chỉ muốn nhìn anh bơi thôi?" Cố Nguy cởi áo tắm, đường cong cơ bắp rắn chắc lộ ra, vừa nói vừa đi tới bên thành bể.
Việt Phỉ đứng lại ở bên cạnh bể, tiếc nuối nhìn làn nước trong veo: "Nhìn anh là được rồi."
Nói xong, Việt Phỉ tự giác đến nằm trên ghế mây cạnh hồ bơi.
Cố Nguy cũng không muốn ép cậu, thấy cậu ung dung tự tìm vị trí đặt mông chờ đợi, cũng xoay người nhảy xuống nước.
Cánh tay dài khỏe khoắn của Alpha liên tục cắt ngang mặt nước, dùng tốc độ cực nhanh mà bơi đến bờ bên kia, không hề có ý định dừng lại.
Chẳng mấy chốc đã bơi được ba vòng bể.
Việt Phỉ nằm bên cạnh nhìn nhìn, mặt hơi đỏ lên.
Thân hình cường tráng kia đã từng ghé vào lưng cậu....
Khụ khụ khụ khụ khụ!!!
Việt Phỉ sặc nước bọt rồi!!
Ngủ dậy một giấc, thân thể vốn là tờ giấy trắng ngây thơ thuần khiết lại đột nhiên phát hiện bản thân có quá khứ rực rỡ huy hoàng như vậy, không thể nói cậu phản ứng thái quá được.... Việt Phỉ đột nhiên thấy người mình hơi nóng lên, cơn gió thổi ngang qua mang theo mùi hương mát lạnh ngọt ngào đến chóp mũi cậu.
Khi Việt Phỉ vẫn còn đang trong trạng thái hoảng hốt thì động tác của Alpha trong bể bơi cũng hơi dừng lại, hắn đi lên bờ, bước vài bước tới bên cạnh cậu.
"Sao thế? Anh xong rồi à? Muốn xuống tầng sao?" Việt Phỉ đang nằm trên ghế bỗng dựng thẳng lưng, ngửa đầu hỏi hắn, đôi mắt cậu tràn đầy ngu ngơ.
Yết hầu của Cố Nguy hơi động, hắn ngồi xuống ngay bên cạnh đùi Việt Phỉ.
Hơi nghiêng thân mình, đặt trán lên vai Omega: "Anh hơi khó chịu."
Người thật sự đang không thoải mái-Việt Phỉ: "......Sao thế?"
"Kỳ mẫn cảm của Alpha." Cố Nguy nói dối không thèm chớp mắt, hắn không biết chắc liệu Việt Phỉ có chấp nhận được chuyện này không, vì vậy cũng không nói chuyện cậu đang là Omega trong thời kỳ phân hóa
Việt Phỉ: "Anh có muốn đi bệnh viện không?"
"Không cần đâu." Cố Nguy ngẩng đầu lên, trong mắt là khuôn mặt đỏ hồng của Việt Phỉ, "Có thể hôn em được không?"
Việt Phỉ: "Nhưng tôi là Beta, có tác dụng không?"
"Có chứ." Cố Nguy hơi rướn người, áp trán lên trán cậu: "Trước đây em vẫn hay giúp anh như vậy."
"Ồ....." Việt Phỉ rủ mi, hơi co chân lại: "Nếu vậy, vậy thì được."
Cậu vừa dứt lời, cánh môi mềm mại đã lập tức bị ngậm lấy.
"Ưm --" Việt Phỉ không kịp chuẩn bị, sức lực của Cố Nguy quá mạnh, cậu bị đè xuống trên ghế nằm.
Bàn tay rắn chắc đặt nhẹ trên cổ Omega, ngón tay của hắn hơi nhấc lên, nhéo cằm người dưới thân, buộc cậu phải hé miệng....
Mạnh mẽ xâm nhập, câu lấy, lại tách ra, rồi tiến tới một lần nữa.... Đây là của hắn, toàn bộ, đều là của hắn.
Nhựa thông đầy tính xâm lược tràn ra bốn phía.
Nhớ lại nhanh một chút, nhớ xem em thích anh như thế nào... Hắn khẽ cắn lên môi Omega, xé rách, liếm láp, nụ hôn của Alpha mang theo sự sốt ruột nóng nảy mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Ngón chân tròn trịa trắng nõn hơi cuộn lại, Việt Phỉ vòng tay đè lên lưng Alpha, đầu ngón tay vô ý mà dùng sức, lưu lại dấu vết trên lưng đối phương.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn, lại có thể khiến linh hồn sâu trong người cậu rùng mình.
Chắc là do Cố Nguy hôn giỏi quá nhỉ? Việt Phỉ mơ màng phỏng đoán.
Ở trên thành bể, tin tức tố của hai người quyện vào nhau, hương xuân ngọt ngào vốn đang xao động cũng dần dần khôi phục dáng vẻ yên ắng của nó.
......Cố Nguy như muốn dùng hết sức tự chủ của đời mình để có thể kéo bàn tay của Việt Phỉ đang đặt trên cổ mình xuống.
"Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn em." Kéo Omega ngồi dậy từ ghế tựa, Cố Nguy vẫn lịch sự lễ phép cảm ơn.
Việt Phỉ vẫn chưa hồi phục lại từ cái hôn, im lặng một lúc sau mới nói: "Không cần khách khí."
"Ở đây gió thổi nhiều hơn rồi, cẩn thận bị cảm lạnh. Em xuống tầng về phòng nghỉ ngơi đi, anh thu dọn đồ đạc rồi xuống sau." Cố Nguy xoa đầu cậu.
Việt Phỉ gật đầu: "Được."
Nghe cậu đồng ý, Cố Nguy xoay người đi thẳng đến phòng tắm vòi hoa sen. Việt Phỉ đang chuẩn bị nhấc chân xuống cầu thang, đi được vài bước thì ma xui quỷ khiến quay đầu lại.
Phía sau cậu, Cố Nguy đang đứng sau tấm kính trong suốt, không có một trở ngại nào; dòng nước chảy từ vòi sen xuống đỉnh đầu và gót chân của hắn, ánh mắt như dã thú vẫn khóa chặt trên người cậu.
Thấy cậu quay đầu lại, Cố Nguy sững sờ một lúc rồi cong môi cười, chớp chớp mắt nhìn cậu, sau đó hắn ấn nút trên tường, mành rèm từ từ khép lại.
"......" Việt Phỉ đỏ mặt quay đầu, le te đi thẳng xuống dưới tầng.
Quá, quá phạm quy rồi.