Việt Phỉ không hề nhận ra có gì bất thường, mặc dù ngửi được mùi nhựa thông trong phòng vào sáng hôm sau, cậu vẫn nghĩ đó là lớp tin tức tố bao quanh cổ. Dù sao lần trước sau khi Cố Nguy cắn cậu, tin tức tố vẫn luôn quấn lấy một lớp nhựa thông.
Từ lúc rời giường trời vẫn luôn mưa to, Việt Phỉ pha một ly cà phê, ngồi ngơ ngác ở bên cửa sổ nhìn cảnh sắc ngoài trời.
Ở một mình thật sự rất chán.
Rõ ràng cậu không hề có cảm giác như vậy trước đây.
Mới qua được bao lâu mà thôi, lại có thể ỷ lại người khác như vậy sao?
Mùi cà phê đắng ngắt lan tỏa ở trong không khí. Việt Phỉ nhắm mắt, đứng dậy đi đến phòng tìm sách giáo khoa rồi ngồi xuống thảm phòng khách làm bài.
Phải học tập thôi!!!
Mở sách giáo khoa ra.....
Việt Phỉ không tự giác nhìn về phía bình hoa, Cố Nguy ở bên cách vách đang làm gì nhỉ? Chắc đi làm rồi?
......
Học tập học tập học tập!!!
Mây đen từ từ đi qua khỏi thành phố, lộ ra ánh mặt trời vẫn luôn trốn sau nó. Ánh dương xuyên qua làn sương, chiếu lên mặt đất ướt đẫm.
Đính đoong--
Tiếng chuông cửa vang lên.
Việt Phỉ vẫn nghiêm túc học bài nguyên một buổi sáng. Cậu ngẩng đầu lên, vươn vai nổ nhừ, rồi đứng lên đi ra mở cửa phòng.
Đứng ngoài cửa là người cậu đã nhớ nhung cả sáng nay.
"Có chuyện gì sao?" Việt Phỉ giả bộ nghiêm trang hỏi.
Một tay Cố Nguy chống lên khung cửa, tay còn lại đút trong túi quần, hắn cong khóe miệng nói: "Tôi nghe nói chuyển nhà tới đây phải mời hàng xóm sang ăn một bữa."
Rõ ràng hai người đã làm nhiều chuyện thân mật đến thế, nhưng giờ đây khi nhìn thấy Cố Nguy mặc quần áo ở nhà rộng rãi đứng trước mặt mình như vậy, Việt Phỉ lại không tự chủ được mà đỏ mặt.
Không thể không thừa nhận, bản thân là một Alpha ưu tú như vậy, diện mạo của Cố Nguy cực kỳ thu hút cậu.
Việt Phỉ: "Ồ, được rồi."
Việt Phỉ đóng lại cửa nhà mình, sau khi tiến vào nơi ở của Cố Nguy, cậu yên lặng đánh giá.
Rất trống trải. Có thể là do mới dọn vào, trừ những đồ gia dụng cần thiết ra, nơi này không có một đồ vật dư thừa nào.
Đồ ăn đã được chuẩn bị xong xuôi ở trên bàn. Việt Phỉ ngồi đối diện với Cố Nguy.
Cố Nguy tỉnh như ruồi hỏi cậu: "Tối qua em ngủ có ngon không?"
Việt Phỉ chỉ nghĩ hắn muốn biết tình hình của cậu sau một ngày rời khỏi hắn, bỗng dưng hơi căng thẳng: "Ngủ ngon lắm."
Cậu nói thật, hôm qua ngủ rất ngon.
"Vậy là tốt rồi."
Câu nói của Cố Nguy có chút thâm ý, Việt Phỉ lại không nghe ra được.
"Buổi sáng em có ăn gì không?"
"Có, uống sữa ngày hôm qua mới mua."
"Hôm qua đi dạo quanh siêu thị rồi à?"
"Đúng thế, còn mua một ít đồ dùng sinh hoạt...."
Cố Nguy đột nhiên cầm lấy ngón tay Việt Phỉ, nhìn thấy giữa kẽ tay cậu dính chút mực thì hỏi: "Sáng nay em học bài à?"
Việt Phỉ cuộn tay lại: "Ừm, tháng sau có kỳ thi rồi."
Hành động như vậy ở giai đoạn này có hơi thân mật.
"Em đọc hiểu sách giáo khoa không?"
"......" Ý là gì đây?
"Làm hàng xóm thì phải giúp đỡ nhau, không bằng tôi giúp em học bù, em giúp tôi... giúp tôi làm cơm tối?"
Ồ, ra là muốn tìm cớ để qua lại, Việt Phỉ gật đầu: ".....Cũng được."
Kỹ năng diễn xuất của cả hai đều không tốt, thi thoảng phải tự nhắc nhở bản thân: bọn họ muốn quen nhau lại một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu. Cứ như vậy mới có thể diễn tiếp được.
Dựa theo quan sát của Cố Nguy...Sắp đến lúc hắn phải đánh dấu cậu một lần nữa rồi.
Cơm nước xong xuôi, Cố Nguy mời mọc Việt Phỉ: "Em có muốn ở lại ngủ trưa một lúc không?"
Việt Phỉ lắc đầu xua tay: "Không được, tôi về nhà đây."
"Buổi chiều tôi qua chỗ em học bù." Tiễn người đến cửa, Cố Nguy uyển chuyển nhắc nhở đối phương đừng quên việc học hành.
Việt Phỉ: "Tôi biết rồi, cơm tối anh muốn ăn gì để tôi mua."
Cố Nguy: "Dì Trần đã mua đồ ăn rồi, đều ở trong tủ lạnh cả."
Việt Phỉ 'khụ' một tiếng, khom lưng đổi giày, cố ý hỏi: "Dì Trần là ai vậy?"
Hai người bọn họ mới quen nhau, cậu không nên biết dì Trần là ai cả.
Cố Nguy bật cười, dường như đã bị diễn xuất vụng về của Việt Phỉ chọc cười.
Việt Phỉ ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Cố Nguy ngừng cười: "Là dì nấu cơm cho em...cho tôi, dì ấy không đến được buổi tối, việc này phiền đến em rồi."
"À." Việt Phỉ xắn tay áo lên, "Vậy tôi đi về trước đây."
Cố Nguy ừ một tiếng.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Cố Nguy giơ tay xoa thái dương, vui vẻ cười ra tiếng.
......Về đến nhà, Việt Phỉ thay lại áo ngủ, chui vào trong ổ chăn, ngủ thẳng đến khi bị tiếng chuông di động đánh thức.
"Alo?"
Thấy giọng cậu vẫn còn đang ngái ngủ, Cố Nguy ngừng vài giây rồi nói: "Em ngủ đi, không quấy rầy em nữa."
Việt Phỉ nhìn thời gian, đã ba giờ chiều: "Không ngủ nữa, tôi ra giờ đây."
"Ừm, tôi đang ở trước cửa."
Việt Phỉ vội đi ra mở cửa cho Cố Nguy, không hề để ý đến hai chiếc cúc áo đã bị bung ra.
Cánh cửa vừa mở ra, tầm mắt Cố Nguy dừng một lúc ở xương quai xanh của cậu, sau đó phải kiềm chế mà nhìn sang chỗ khác, mở miệng hỏi: "Em còn buồn ngủ không?"
Việt Phỉ xoa tóc rối: "Không buồn ngủ, anh ngồi chờ một chút, đợi tôi đi soạn sách vở đã."
Cố Nguy tự nhiên như đi vào nhà mình, không cần Việt Phỉ nói, thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha phòng khách.
"Không sao, em cứ đi đi."
Việt Phỉ đi chân trần chạy về phòng ngủ.
Cố Nguy nhìn qua chân cậu, vốn định nói gì đó thì chợt nhớ ra quan hệ của hai người, cuối cùng phải đem lời nhắc nuốt về.
Việt Phỉ đổi quần áo mang sách vở ra. Cậu vào phòng bếp rót hai cốc nước rồi mới ngồi xuống thảm, ngay cạnh chân Cố Nguy.
"Bắt đầu nhé?" Việt Phỉ mở sách giáo khoa ra, ngẩng đầu nhìn Cố Nguy.
Cố Nguy nhìn cậu từ trên cao, nuốt một ngụm nước bọt: "Bắt đầu thôi."
Cứ như vậy hai người một cao một thấp, bắt đầu học bài buổi chiều.
Cố Nguy ngồi trên sô pha, vì để thấy được câu hỏi, đôi khi đùi hắn sẽ chạm vào tay Việt Phỉ.
Cậu lại không hề có ý thức gì về động tác thân mật của Cố Nguy, cũng dường như cũng quên mất chính mình là người đặt ra khái niệm khoảng cách giữa hai người.
"Chỗ này...... Sai rồi."
Cố Nguy nhìn Việt Phỉ viết từng câu một, đột nhiên duỗi tay chỉ vào một dòng chữ.
"Em đọc kỹ điều kiện đề bài giao chưa?"
Việt Phỉ vội vàng gạch xóa những câu mình vừa viết.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của Cố Nguy, Việt Phỉ cố gắng vượt núi băng đèo, giải xong xuôi những câu hỏi mà cậu còn không giải được cách đây không lâu.
"Giỏi quá." Cố Nguy khen ngợi.
Vành tai Việt Phỉ đỏ ửng, nhỏ giọng đáp: "Cảm ơn...."
Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, Cố Nguy không nhịn được giơ tay, xoa loạn đầu Việt Phỉ.
Việt Phỉ xù lông, quay đầu nhìn hắn: "Anh làm gì thế?"
Cố Nguy: "Khen thưởng, em không thích à?"
Việt Phỉ: "......" Cậu có phải chó mèo đâu mà dùng cái này làm phần thưởng, mạch não gì kỳ vậy?
Bàn tay Cố Nguy di chuyển từ đầu cậu xuống, dừng lại ở cần cổ trắng trẻo.
"Tin tức tố của em hơi xao động rồi, bằng không đổi cách khen thưởng, tôi giúp em ổn định nó nhé?"
Việt Phỉ vẫn ngẩn ngơ không biết hắn đang nói ổn định bằng cách gì, đến khi cảm nhận được đôi môi mềm mại chạm vào da cổ, cậu mới sửng sốt phản ứng, rụt cổ lại.
"Không được!!"
Động tác của Cố Nguy dừng lại, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cậu.
Việt Phỉ tức giận: "Bây giờ chúng ta mới gặp nhau lần thứ hai thôi! Vẫn đang giờ học bù mà!"
Cố Nguy khẽ thở dài, sau đó thu tay lại, dựa lưng vào sô pha.
"Tuy là lần thứ hai gặp mặt, nhưng tôi cảm thấy hai người chúng ta đã sinh ra cảm tình với nhau rồi, tiến hành đánh dấu tuyến thể cũng rất bình thường."
Việt Phỉ: "......" Bình thường cái đầu anh.
Thấy biểu tình không tán thành của cậu, Cố Nguy nâng cằm: "Vậy giờ em chia sẻ lộ trình của em với anh đi, phòng ngừa anh vượt rào."
Việt Phỉ thấy hắn nói nghe cũng rất hợp lý, nhỡ lần sau hai người không kiềm chế được, chẳng khác nào đổ hết công sức đó giờ đi.
Vì thế Việt Phỉ lấy ra một tờ giấy A4, bắt đầu trình bày kế hoạch yêu đương của hai người.
"Anh nghe kỹ nha. Đầu tiên, chúng ta phải quen biết nhau trước đã. Sau đó là ở chung với nhau nhiều hơn để hiểu biết lẫn nhau, ví dụ như ăn cơm cùng nhau, đi du lịch, cùng nhau nghe nhạc, rồi tập thể dụng các thứ các thứ. Sau đó mới nhận ra tình cảm dành cho đối phương, mới bắt đầu hẹn hò, nắm tay, ôm nhau, hôn môi, xác định quan hệ. Sau đó mới đánh dấu tuyến thể, chờ đến thời điểm thích hợp, mới được...."
Việt Phỉ không nói hết câu, nhưng hai người đều hiểu rõ bước cuối cùng là gì.
-- đánh dấu hoàn toàn.
"Được rồi." Cố Nguy hoàn toàn không có ý kiến, "Ngày mai em có thời gian không?"
Việt Phỉ sửng sốt: "Có."
"Chúng ta đi đến vùng ngoại ô chơi đi." Cố Nguy nói tiếp.
Việt Phỉ: "Được được."
......
Sau đó, Cố Nguy cũng thực hiện theo kế hoạch của Việt Phỉ, từng bước từng bước đi theo quy tắc của cậu.
Hai người đến vùng ngoại ô dạo chơi bắt cá, sau đó cùng nhau nướng BBQ, cùng nhau đi leo núi...
Vài ngày ngày sau về đến nội thành, Cố Nguy lại bao toàn bộ nhà hàng cùng rạp chiếu phim, dẫn Việt Phỉ đi ăn cơm, xem phim điện ảnh. Cơm no áo ấm giải trí đủ xong thì hai người tự nhiên nắm tay nhau, sau đó là bước ôm.
Mỗi một bước đều đi theo kế hoạch mà Việt Phỉ đặt ra, cậu cũng không bắt được lỗi lầm nào, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ vì Cố Nguy thực hiện nó rất nghiêm túc.
Rồi trong đêm đó, Cố Nguy thổ lộ.
"Anh thích em, để anh làm Alpha của em nhé?"
Hai người đang đứng trước cửa nhà, không biết từ đâu mà hắn biến ra một bó hoa, thẳng thắn thổ lộ. Việt Phỉ bất đắc dĩ ôm chặt lấy hắn.
"Nhanh quá." Việt Phỉ dựa vào lòng Cố Nguy.
Cố Nguy nhìn cậu: "Anh thấy lâu chết đi được."
Việt Phỉ cười tủm tỉm: "Em không đồng ý."
Cố Nguy nhướng mày: "Vì sao?"
Ôm lấy mình chặt cứng như vậy lại mở miệng từ chối, đột nhiên Cố Nguy cảm thấy hơi ngứa tay.
Việt Phỉ: "Bởi vì...." Thực ra không có nguyên nhân gì hết, cậu chỉ muốn trêu Cố Nguy một chút thôi.
"Vì thích anh, nên mới không đồng ý."
Việt Phỉ ngẩng đầu nhìn Cố Nguy, nở một nụ cười tinh quái.
Cố Nguy giơ tay giữ cằm cậu, cúi đầu xuống: "Sao mà càng ngày càng khó hầu hạ em thế?"
Cái hôn đã lâu không xuất hiện đáp xuống.
Một tay Cố Nguy ôm eo Việt Phỉ bế người lên, tay còn lại đẩy mạnh cánh cửa.
Rầm --
Cửa phòng đóng lại.
Đồ đạc để trên tủ giày đều bị quét sạch xuống đất. Cố Nguy bế Omega trong lồng ngực ngồi lên tủ giày, sau đó đè lên người cậu, hôn thật sâu.
Việt Phỉ vòng tay qua cổ hắn, chủ động đáp lại.
Nhựa thông ngang ngược cắn nuốt từng giọt hương xuân, một kẽ hở cũng không buông tha.
Một lúc sau, Việt Phỉ hé miệng thở dốc, cậu mở mắt nhìn Cố Nguy. Ánh mắt Alpha đầy tính chiếm hữu điên cuồng, không khỏi làm làn da sau cổ của Việt Phỉ lại bắt đầu nóng lên.