Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tự Nhiên Có Thêm Đứa Con Trai

Chương 11: Mẹ tô

Cô không biết tại sao Vũ Úc Đông lại hỏi đến vấn đề này, nên không có trả lời. Vũ Úc Đông lại hiểu lầm ý của cô, xem sự im lặng của cô trở thành cam chịu, muốn nói cái gì nữa nhưng lại cảm thấy yết hầu khô khốc, nói không ra lời.

Thang máy tới, cô thấy Vũ Úc Đông không có ý vào thang máy, nhìn đối phương gật đầu, tự bước vào thang máy.

Vũ Úc Đông muốn đuổi kịp, nhưng thư ký Khâu vẫn luôn đứng bên cạnh làm người tàn hình thật sự là chịu không được, lên tiếng: "Vũ..."

Chữ " tổng" chưa kịp thoát ra khỏi miệng, thư ký Khâu đã nhận được ánh mắt lạnh như băng của Vũ Úc Đông.

Thư ký Khâu tự giác nuốt xuống bụng, thành khẩn nhìn Vũ Úc Đông, trong lòng cầu nguyện: Tổng giám đốc Vũ, cầu ngài đừng quên, hôm nay chúng ta đến đây là tới mở họp, ngài đừng vì người đẹp mà không quan tâm đến giang sơn nha.

Tô Tịch Nhược thấy Vũ Úc Đông còn có việc, cười nhìn đối phương nói câu chào tạm biệt, ấn nút thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, hình ảnh cuối cùng Vũ Úc Đông nhìn đến, chính là nụ cười tươi của Tô Tịch Nhược.

Anh cưỡng chế áp xuống sự chua xót trong lòng, nhàn nhạt nói với Tô Tịch Nhược: "Chúc gia đình của em hạnh phúc."

Cửa thang máy khép lại, Tô Tịch Nhược biến mất ở trong tầm mắt của anh.

Vũ Úc Đông đứng tại chỗ một lúc lâu, xoay người đi theo phương hướng thư ký Khâu chỉ, không khí còn lạnh hơn so với trước đó.

Đây là lần đầu tiên thư ký Khâu nhìn thấy Vũ Úc Đông dùng loại ánh mắt ấm áp này nhìn một người con gái, còn chủ động tới gần, hơn nữa trợn tròn mắt nói nói dối. Nói bản thân cũng muốn xuống lầu.

Anh cảm thấy có lẽ là Boss nhà mình đã động lòng, tự giác bản thân đã là một thư ký đủ tư cách, chắc là anh nên ra ra chủ ý cho boss, anh nhỏ giọng kiến nghị: "Tổng giám đốc Vũ, hình như vị tiểu thư này là diễn viên đoàn phim Tuyết Mãn Đình. Nếu ngài muốn hiểu biết thêm về cô ấy, thì chắc đạo diễn Cổ..."

Vũ Úc Đông nhắm mắt lại, giọng lạnh nhạt cắt ngang: "Không cần."

Cô ấy đã kết hôn, còn có một cậu con trai, anh cần gì phải tìm hiểu thêm để sát muối vào vết thương, tốt nhất là chặt đứt ý nghĩ này, anh không thể làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình của người khác.

**

Tô Tịch Nhược ở trong thang máy, nhớ đến chuyện vừa rồi.

Hình như người đàn ông kia có ý với cô, muốn thử hỏi thăm tình huống về cô?

Có phải là cô suy nghĩ nhiều quá hay không?

Rốt cuộc đối phương ngay cả tên cũng không có nói cho cô biết... Có khả năng chính là thuận miệng hỏi thôi.

Mặc kệ cô có nghĩ nhiều quá hay không, nhưng hiện tại cô không có thời gian cùng tinh thần đi tìm người yêu đương.

Đàn ông có ai ưu tú xinh đẹp đáng yêu thông minh nghe lời bằng Tô Hoàn nhà cô sao?

Đương nhiên là không có.

Con trai là ruột thịt, đáng tin cậy hơn nhiều so với đàn ông, có một cậu con trai hoàn mỹ như vậy, còn muốn đàn ông làm cái gì.

Yêu đương mệt mỏi lắm, hiện tại trong lòng cô chỉ có kiếm tiền và nuôi con.

Tuy rằng cô nhìn không ra lý lịch của đối phương, nhưng có thể chạy xe Rolls-Royce, quần áo trên dưới đều là hàng hiệu, điều kiện gia đình không khá giả cũng giàu có, loại người này khẳng định không làm cha kế.

Hiện tại cô và đối phương là người của hai thế giới khác nhau, chắc là sẽ không liên quan gì với nhau.

Tô Tịch Nhược trong túi có tiền, tuy rằng chút tiền ấy không đủ cô mua một căn phòng lớn, nhưng vẫn đủ mua vài thứ để cải thiện cuộc sống hai mẹ con bọn họ.

Cô lên mạng đặt mua máy giặt, máy rửa chén và máy hút bụi cùng một vài món đồ điện khác, xem như giải quyết xong một phần vất vả công việc trong nhà của cô và Tô Hoàn.

Tuy nói người làm mẹ như cô phải gánh vác việc nhà, nhưng mỗi lần cô xăn tay áo chuẩn bị làm việc là Tô Hoàn đều mon men mò lại phụ giúp, cô nói cách mấy cũng không chịu đi, hai mẹ con đành phải cùng nhau làm.

Hiện tại mua không ít đồ điện, chắc việc nhà sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều.

Đoạn đường vào khu chung cư kia rất tốt, người giao hàng nhanh chóng đã đến nhà, cô nhìn từng món từng món trang thiết bị được nâng vào.

Cô mò tìm giấy tờ nhà, biết này căn hộ này là của cô, không phải thuê.

Tuy diện tích căn hộ này không lớn, khu chung cư cũng đã cũ, thuộc tiêu chuẩn đập xây lại. Nhưng đường đi rất thuận tiện, đặt ở kiếp trước trong thế giới kia, đây sẽ là nơi mọi người đua nhau mua, thậm chí bởi vì vị trí của căn hộ này mà Tô Hoàn mới đến học một trường tiểu học không tồi.

Cô cảm thấy lấy tiền bạc và năng lực của nguyên chủ có thể mua nổi là chuyện không thể nào... Cho nên, căn hộ này từ đâu ra?

Nguyên chủ còn có người nhà nào khác hay không, đặc biệt là... Cha ruột của Tô Hoàn là ai.

Điều này trong nguyên tác chưa từng nhắc đến, nên cô cũng không biết, chỉ có thể chậm rãi quan sát.

Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều không đến 5 giờ Tô Hoàn đã về đến nhà, nhìn có mấy người đàn ông mặc đồng phục đi qua lại bận rộn ở trong nhà mình, theo bản năng bé bậm môi nhỏ, nhăn mày.

Tô Tịch Nhược nhìn thấy Tô Hoàn đã trở về, cười nói: "Mau vào nhà đi con, mẹ mua thật nhiều đồ vật trong nhà nè."

Lúc này Tô Hoàn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, banh gương mặt nhỏ đi đến trước mặt Tô Tịch Nhược chống đỡ, là tư thế bảo vệ.

Tô Tịch Nhược dở khóc dở cười nhìn cậu nhóc choai choai đi đến trước mặt cô làm hành động bảo vệ, vỗ vỗ bả vai Tô Hoàn: "Trước tiên con hãy cất cặp sách vào phòng, hôm nay mẹ con mình đi ra ngoài ăn."

Tô Hoàn nhìn nhìn xung quanh, phát hiện đúng thật là đã không có việc gì nữa, nên bé thành thật cất cặp sách gần chỗ ngủ của mình.

Nhân viên nhanh chóng lắp rắp xong thiết bị, Tô Tịch Nhược ký biên lai xong sau đó tiễn bọn họ rời đi.

Tô Tịch Nhược đang muốn đi nơi nào đó ăn một bữa ra trò với Tô Hoàn thì di động vang lên, là số lạ gọi đến, không lưu trong danh bạ. Cô nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền ra một giọng nữ già nua: "Tịch Nhược?"

Cô không biết tình huống như thế nào, mơ hồ lên tiếng trả lời.

Đối phương nghe được giọng của cô, thở dài thật mạnh một hơi: "Sao vậy, mẹ không gọi cho con, con cũng không muốn gọi cho mẹ?"

Tô Tịch Nhược kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, thì ra là... Mẹ của nguyên chủ. Có lẽ nguyên chủ có mối quan hệ không tốt với mẹ mình. Cô cẩn thận nói: "Gần đây có chút bận."

"Lại bận, đã là cuối tuần, nên nghỉ ngơi, mẹ có làm mấy món ăn đang tính mang qua cho con sẵn tiện thăm cháu ngoại ngoan của mẹ luôn, con có nhà không?"

"Không cần phiền phức như vậy, con..."

Tô Tịch Nhược muốn nói người làm con cái hẳn là nên chủ động thăm cha mẹ, nhưng cô nghĩ lại, bản thân căn bản không biết mẹ Tô đang ở chỗ nào, đành phải hành quân lặng lẽ, suy nghĩ, sau đó nói với đối phương: "Mẹ vất vả rồi."

Cô không ngờ, một câu nói vô cùng đơn giản của cô đã làm mẹ Tô giật mình, lập tức trả lời: "Không vất vả không vất vả, làm bà ngoại đi thăm cháu ngoại là chuyện bình thường."

Tô Tịch Nhược cúp máy, im lặng suy nghĩ.

Cô không biết cách thức nói chuyện giữa nguyên chủ và mẹ Tô mẫu ra sao, cũng không biết mẹ Tô mẫu có đáng tin dễ ở chung hay không, cô quyết định thử hỏi Tô Hoàn: "Bé cưng à, bà ngoại sắp đến thăm con rồi đó, con có vui không?"

Tuy rằng biểu cảm trên gương mặt của Tô Hoàn không nhiều, nhưng cũng cũng không phản đối.

Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra mẹ Tô mẫu là người đáng tin dễ ở chung.

Đêm đó, cô dẫn Tô Hoàn đi ra ngoài ăn bữa cơm, không chọn nhà hàng quá đắt, trên bàn cơm, cô lại nói với Tô Hoàn về việc bản thân mua chút thiết bị điện trong nhà.

Tuy rằng cô không có kinh nghiệm nuôi con, nhưng có chút chuyện vẫn là biết đến.

Trẻ con đứa nào cũng đều có lòng tự trọng và ý nghĩ riêng của chúng, người lớn không thể cứ mở miệng là ra lệnh, phải nói từ từ giảng giải cho bé hiểu.

Ví dụ như nói một vài chuyện trong nhà với bé, sẽ làm bé có cảm giác bé cũng là một thành viên trong gia đình, có loại trách nhiệm quan tâm chăm sóc ngôi nhà của mình.

Quả nhiên, sau khi cô vừa nói xong, tuy rằng gương mặt nhỏ nhỏ của Tô Hoàn vẫn lạnh nhạt, nhưng cặp mắt to đen lay láy kia càng trở nên sáng hơn, đủ biết tâm trạng hiện tại của bé rất vui vẻ.

**

7 giờ sáng ngày hôm sau, Tô Tịch Nhược mới vừa thức dậy, do dự có nên gọi điện đặt cơm sáng hay không thì nghe có người gõ cửa.

Cô mở cửa, thấy có một người phụ nữ hơn 50 tuổi đang đứng ngoài cửa, tóc trắng hơn phân nửa đầu, ánh mắt khá giống Tô Tịch Nhược.

Cô có chút do dự, hơi mất tự nhiên kêu một tiếng: "Mẹ."

Mẹ Tô ngơ ngác nhìn Tô Tịch Nhược, bỗng nhiên cảm giác hôm nay con gái mình có chỗ nào đó khác với ngày thường.

Không có mặc những bộ áo quần lố lăng, không có trang điểm đậm, toàn thân không có mùi rượu, ăn mặc bộ quần áo ở nhà màu lam nhạt đầy sảng khoái đứng ở cửa, tư thế thẳng tắp, cổ cao trắng giống như thiên nga, tuyệt đẹp động lòng người.

Hốc mắt của mẹ Tô bỗng cay cay, rốt cuộc con gái cũng có ngày giống một người con gái bình thường, khó trách ngày hôm qua còn biết nói câu "Vất vả" với bà, làm trong lòng bà vui thật lâu.

Tô Tịch Nhược nhìn ánh mắt đánh giá của mẹ Tô, giống như rất cảm động vậy, sợ đối phương phát hiện ra chuyện gì, trực tiếp làm ra tư thế mời: "Mẹ vào trong ngồi đi, Tô Hoàn còn chưa có thức..."

Cô nói còn chưa dứt lời, cửa phòng khách đã bị đẩy ra, Tô Hoàn đứng ở cửa, có chút giật mình, lễ phép kêu: "Bà ngoại."

Mẹ Tô vừa thấy gương mặt lạnh lùng đáng yêu của Tô Hoàn thì cả trái tim đều tan chảy, lập tức đi qua ôm tô Hoàn: "Tiểu Hoàn thật ngoan, bà ngoại có mang theo cơm sáng cho con nè, cùng nhau ăn đi con."

Tô Hoàn như người lớn gật đầu, nói: "Mời bà ngoại ngồi."

"Ai da, thật ngoan." Mẹ Tô vui vẻ ôm Tô Hoàn, lúc này mới lấy món ăn mang lại đây đặt lên trên bàn.

Mẹ Tô mang đến đều là một vài món thịt cùng vài món ăn kèm, Tô Hoàn từ trong phòng bếp cầm mấy cái dĩa ra tới, lấy bánh bao ra xếp vào dĩa.

"Tới, mau ăn, còn nóng ăn mới ngon." Mẹ Tô hối thúc hai mẹ con bọn họ.

Tô Hoàn kéo cái ghế ra cho Tô Tịch Nhược, nói: "Mời mẹ ngồi."

Tô Tịch Nhược cười cười, khen: "Cảm ơn con trai, con trai của mẹ thật là biết cách chăm sóc."

Tô Hoàn không được tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, lại kéo ghế ra cho mẹ Tô.

Mẹ Tô nhìn Tô Tịch Nhược và tô Hoàn ở chung hòa hợp như vậy, cầm lòng không được, hốc mắt lại ướt, thừa dịp Tô Hoàn vào phòng bếp rửa tay, lặng lẽ nói với Tô Tịch Nhược.

"Mẹ con nên như vậy, phải biết cách ở chung, từ trước đến nay con đều không quan tâm đến thằng bé, không phải là cách cư xử mà một người mẹ nên có. Con phải bảo vệ che chở dạy dỗ thằng bé, phải đối xử với nó thật tốt. Giữa mẹ con với nhau không có chuyện cách một đêm đã thành kẻ thù, chỉ cần con thật lòng yêu thương con trai của con, khẳng định thằng bé cũng sẽ không so đo tính toán những chuyện con đã từng làm với nó."

Tô Tịch Nhược: "..."

Xem ra mẹ nguyên chủ đều biết rõ ràng những chuyện ghê tởm mà nguyên chủ từng làm với Tô Hoàn. Bây giờ mấy tội lỗi đó lại đều tính hết lên trên đầu cô, cô cười khổ nói: "Con đã biết."

Ăn xong bữa sáng, Tô Tịch Nhược đề nghị dẫn Tô Hoàn đi ra ngoài chơi, hỏi: "Con muốn đi nơi nào chơi?"

Hình như Tô Hoàn không cảm thấy hứng thú gì với việc đi ra ngoài chơi, cúi đầu nói: "Tùy, mẹ muốn đi nơi nào thì đi."

Tô Tịch Nhược suy nghĩ, dẫn Tô Hoàn đến công viên nước Hải Dương, nâng cao tri thức.

Cô phát hiện, tính cách Tô Hoàn càng nặng nề hơn trưởng thành hơn so với những cậu bé chín tuổi khác, ngày thường không thích nói chuyện, không thích đi ra ngoài chơi, làm xong bài tập thì vùi người ở trên sô pha phòng khách đọc sách.

Có khả năng là do hoàn cảnh trưởng thành, cũng có thể là do nguyên chủ để lại bóng ma quá lớn trong lòng Tô Hoàn, nên tính cách của bé mới mẫn cảm và quái gở như vậy, không thích xã giao làm quen bạn mới.

Chuyện này yêu cầu cô cần nỗ lực kiên nhẫn làm bạn dạy dỗ lại, có lẽ mới có thể thay đổi đôi chút.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Hoàn: Lúc nào cũng đều phải đứng ra bảo vệ mẹ, tránh những người có ý xấu xa với mẹ...