Trước đó, Ngụy Lăng Dương chính mắt thấy quý quân rời đi, đã vội vàng báo cáo sự việc với bệ hạ, vẻ mặt hắn cứng đờ, trên mặt viết: Bệ hạ, quý quân của ngài chạy mất, còn không đuổi theo nhanh?
Nhưng bệ hạ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hắn thích đi đâu thì đi, không liên quan gì đến trẫm.”
Có vẻ như Ngụy Lăng Dương mới là kẻ xen vào việc người khác.
Ngụy Lăng Dương đột nhiên trở nên bối rối, lúc trước quan hệ giữa bệ hạ và quý quân còn tốt như vậy, quý quân lại bày tỏ tình yêu trước mặt mọi người, làm sao trong nháy mắt lại thành như vậy. Hiện tại quý quân chạy mất, bệ hạ còn không đuổi theo sao?
Tuy nhiên, ngay sau đó hắn lại phát hiện, bệ hạ một giây trước còn giả vờ hờ hững, giây tiếp theo đã âm thầm nhảy lên mái nhà, nhìn về phía quý quân càng lúc càng xa, nghiễm nhiên đứng như hòn vọng phu.
Xem ra bệ hạ vẫn quan tâm đến quý quân. Nhưng nếu quan tâm, vì sao lại để quý quân chạy?
Ngụy Lăng Dương và nhóm thuộc hạ tỏ vẻ khó hiểu.
“Thống lĩnh, ngài cho rằng bệ hạ thật sự sẽ để quý quân chạy mất?
“Sao còn có thể có giả?” Ngụy Lăng Dương nghiêm mặt: “Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, sao lại đổi ý.”
Nhưng hắn vừa dứt lời liền bị bệ hạ vả mặt. Bệ hạ lúc nãy còn thề thốt nói quý quân thích đi đâu thì đi, quay đầu liền vội vã mà cưỡi ngựa đuổi theo.
Ngụy Lăng Dương bị thuộc hạ nhìn chằm chằm, ho một tiếng để giảm bớt sự ngượng ngùng: “Ta đuổi theo bệ hạ. Các ngươi để mắt tới đám người Trịnh Tu Khải, nếu có việc gấp thì hãy nhanh chóng bẩm báo.”
Thuộc hạ liền chắp tay tuân lệnh.
Ngụy Lăng Dương nhanh chóng cưỡi ngựa đuổi kịp bệ hạ, phát hiện bệ hạ chỉ là đi theo quý quân từ xa, cũng không ra tay bắt người.
Hắn không dám hỏi nhiều, chỉ theo bệ hạ suốt đường đi theo quý quân. Phát hiện quý quân sau khi rời đi bệ hạ, dọc đường cùng Thanh Dụ vừa nói vừa cười, thậm chí còn ngâm nga, thế nhưng không chút nhớ tới bệ hạ.
Ngụy Lăng Dương thấy vậy trong lòng run sợ, quay đầu nhìn bệ hạ, quả thực thấy sắc mặt của bệ hạ lại khó coi vài phần.
“Quý quân lòng dạ vô tư, dung mạo xinh đẹp, chẳng qua trẫm sợ hắn sẽ thu hút kẻ xấu.” Tần Chí chợt nói.
Ngụy Lăng Dương lập tức hoảng sợ, thầm nói ngài giải thích với thần làm gì, đây không phải lạy ông tôi ở bụi này sao.
Hắn trong lòng hiểu rõ, lại không dám vạch trần, liền phụ họa nói: “Quý quân đi theo ngài là đang ở trong phúc mà không biết phúc. Bên ngoài thế gian hiểm ác, quý quân sẽ sớm biết được ngài thật là tốt.”
Tần Chí nghe vậy khẽ cong lên khóe môi, quý quân được nuông chiều từ bé, không biết thế gian hiểm ác, trẫm chỉ chờ hắn chủ động ăn năn thôi.
Nhưng điều mà Tần Chí và Ngụy Lăng Dương cũng chưa nghĩ đến chính là, Lâm Diệu đi được một lúc, như chợt nhớ ra điều gì, liền trốn đi thay đổi một bộ quần áo thô, còn bôi bùn đen lên mặt trông bẩn thỉu, nháy mắt che lấp gương mặt tuyệt mỹ kia. =))
Tần Chí mặt tối sầm, cảm thấy có chút tính toán sai lầm, nếu như y nhìn thấy Lâm Diệu lúc này, sẽ không thể động tâm.
Ngụy Lăng Dương cũng kinh hãi, thầm nghĩ bệ hạ ngài thật sự hiểu lòng dạ của quý quân? Sao hắn dự cảm, bệ hạ muốn chờ đến khi quý quân chủ động đầu hàng, thì chắc chờ tới mùa quýt?
Nhưng lời này hắn chỉ dám nghĩ, không dám nói ra.
–
Thay bộ quần áo thô kệch, bôi lên bùn đen, Lâm Diệu soi bóng ở vũng nước bên đường, cực kỳ vừa lòng. Như vậy sẽ không sợ gương mặt này đưa tới tai họa.
Chờ sau này an cư lạc nghiệp, cậu còn phải nghĩ cách làm mặt nạ da người. Bằng không mang bộ mặt như vậy, e rằng sẽ phiền toái không ngừng.
Thanh Dụ đứng ở ngã ba đường hỏi Lâm Diệu: “Công tử, chúng ta đi đường nào?”
Lâm Diệu cũng không có mục tiêu, suy nghĩ xong liền hái một chiếc lá, chiếc lá chỉ đường đi bên trái cho bọn họ.
Hai người liền chọn con đường bên trái.
Ai ngờ trong lúc đang đi, thế nhưng đột nhiên thổ phỉ cầm đao từ trong rừng nhảy ra, hung hãn nói muốn cướp bóc.
“Giao hết bạc ra đây, nếu không giết các ngươi!” Thổ phỉ hung ác uy hiếp.
Lâm Diệu cảnh giác đứng không nhúc nhích, thổ phỉ này có bảy tám người, nam nhân cầm đầu mang bịt mắt, trên mặt còn có một vết sẹo. Cậu quan sát thấy người nọ có chút nội lực, những người khác chân rơi xuống đất đều rất nặng, đối với người luyện qua ít võ như Lâm Diệu mà nói, cũng không khó đối phó.
Việc cậu phải làm đầu tiên là tìm cách giải quyết tên trùm thổ phỉ có võ công.
Lúc này trong rừng cây bên kia, Tần Chí nấp sau thân cây mắt lạnh nhìn đám thổ phỉ, giống như nhìn người chết. Từ đâu ra cẩu đồ vật, lại dám khi dễ quý quân của trẫm, quả thật tội đáng chết vạn lần!
Ngụy Lăng Dương cảm nhận được uy áp khủng bố phát ra từ cơn thịnh nộ của bệ hạ, ánh mắt nhìn thổ phỉ kia rất đồng tình. Trêu chọc ai không trêu chọc, lại đi trêu chọc quý quân, không phải là đụng đến vảy ngược của bệ hạ sao.
Hắn vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm ven đường, chuẩn bị một khi quý quân có nguy hiểm, ngay lập tức động thủ cứu người.
Nhưng trước khi bọn họ ra tay, Lâm Diệu lại động thủ trước.
Khi trùm thổ phỉ đến gần, đột nhiên cậu nhanh chóng móc ra chai nước ớt cay xịt vào. Trùm thổ phỉ không hề đề phòng, bị nước ớt cay phun đầy mặt, che lại đôi mắt đau đớn lăn lộn khắp mặt đất. Lâm Diệu sau đó lại bốc nắm cát ném vào những người khác, nhân cơ hội nhặt lên đao của trùm thổ phỉ, khí thế ào ạt mà vọt qua.
Quý quân nhìn mềm mại ôn nhu, nhưng khi ra tay lại không chút nào nương tay, cũng không có chút nào do dự. Bản lĩnh của cậu rất tốt, sử dụng chiêu thức trực tiếp lưu loát, có một số chưa từng thấy.
Nhóm thổ phỉ kia cao to, dáng người cường tráng, nhưng căn bản không phải đối thủ của Lâm Diệu, ngay sau đó đã rút lui, đỡ trùm thổ phỉ khuôn mặt nóng rát chạy trối chết.
Trước khi đi còn không quên uy hiếp Lâm Diệu: “Ngươi dám chọc Hắc Hổ Trại chúng ta! Các ngươi chờ đi, chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Ngụy Lăng Dương bị cảnh này làm cho ngây người, không ngờ quý quân đánh nhau cũng mạnh mẽ như vậy.
Tần Chí nhìn chằm chằm bọn thổ phỉ kia chạy trối chết, nhíu mày nói: “Phế vật!”
Ngụy Lăng Dương không dám hé răng, yên lặng nghĩ, quý quân hình như không cần bệ hạ ngài bảo vệ đâu.
“Đi giải quyết bọn chúng.” Tần Chí nhìn về phía Ngụy Lăng Dương ra lệnh. Trẫm muốn xem, tính mạng cũng không còn, các ngươi lấy cái gì uy hiếp Diệu Diệu.
Ngụy Lăng Dương nhanh chóng nhận lệnh rời đi.
Bên đường, Lâm Diệu vỗ tay, ném đao dính máu xuống, nói: “Chúng ta phải chạy nhanh, sẽ rất phiền phức khi bọn chúng tìm người tới giúp.”
Thanh Dụ nhìn Lâm Diệu đầy khâm phục, nhiều thổ phỉ hung thần ác sát như vậy, lại đều bị công tử một mình đánh đuổi!
“Dạ, được.” Hắn liền nói: “Trên đường nếu có thành trấn, chúng ta hãy mua một chiếc xe ngựa trước.”
Sự thật chứng minh, cả ông trời cũng chiếu cố Lâm Diệu. Bọn họ đi về phía trước không bao lâu, thật sự nhìn thấy một trấn nhỏ.
Có rất nhiều cửa hàng trong thị trấn nhỏ, không giống như kinh thành, người ra vào chủ yếu là bá tánh quần áo thô kệch.
Lâm Diệu dọc đường hỏi mua chiếc xe ngựa, còn mua chút lương khô, đồ lặt vặt, sau đó lái xe ngựa đi về hướng Bắc không dừng lại.
Trên đường bọn họ cũng không vội, đi một đoạn sẽ dừng một chút, gặp phong cảnh đẹp còn thưởng thức một hồi.
Tần Chí đi theo suốt đoạn đường, nhìn Lâm Diệu ngắm hoa thưởng cảnh, tràn đầy thoải mái nhàn hạ, tâm tình lại không tốt.
Chẳng lẽ quý quân không có chút nào nhớ trẫm sau khi rời đi sao?
Y đầy sát khí mà đi theo, đến khi trời sắp tối, Lâm Diệu mới tìm được một nhà trọ để ở.
Tần Chí chờ bọn họ đi vào nhà trọ, liền nhảy lên nóc nhà, lặng yên tìm từng phòng một, nhanh chóng tìm được nơi Lâm Diệu ở, nhưng điều khiến y tức giận là tại sao Lâm Diệu lại ở chung một gian phòng với Thanh Dụ? Dù phòng có hai giường cũng không được.
Cô nam quả nam, như thế còn ra thể thống gì?!
Lâm Diệu lại không biết suy nghĩ của Tần Chí. Cậu chọn ở một gian phòng là vì tiết kiệm tiền. Bọn họ mua xe ngựa xong, tiền mang theo đã cạn, lúc sau còn phải chi tiêu nhiều, nhất định phải tiết kiệm.
Huống hồ tình huống giữa cậu và Thanh Dụ, muốn phát sinh cái gì cũng căn bản không thể nào, Lâm Diệu căn bản không nghĩ đến việc tránh bị nghi ngờ, nhưng lại không biết Tần Chí ở nóc nhà nhìn cảnh này, thùng dấm đều bị lật.
Trong phòng, Lâm Diệu nằm ở trên giường, chợt thấy sau cổ lạnh lẽo, không khỏi buồn bực hỏi Thanh Dụ: “Kỳ quái, sao ta luôn cảm thấy có người theo dõi mình?”
Thanh Dụ nghe vậy giật mình, vội vàng trùm chăn kinh hoảng mà nhìn xem xung quanh, nhỏ giọng nói: “Công tử, ngài đừng làm ta sợ. Đâu có người đi theo ngài?”
Lâm Diệu cũng nói không rõ, cậu chỉ có một trực giác: “Không sao. Có lẽ là ta đã nghĩ nhiều.”
Hiện tại vẫn còn sớm, Lâm Diệu nằm cũng ngủ không được, liền trò chuyện với Thanh Dụ.
Thanh Dụ hỏi: “Công tử muốn đi đâu?”
“Còn chưa tìm hiểu kỹ, nhưng phải tìm một nơi sẽ không bị phát hiện.” Cậu sợ sau này Tần Chí đổi ý.
“Chờ thêm vài ngày nữa đi xa hơn, sau đó tìm thôn trang hoàn cảnh không tệ, mua nhà, mua miếng đất an cư lạc nghiệp trước. Sau này kiếm tiền, cũng có thể nhận nuôi vài hài tử, ngươi sẽ là cha nuôi của bọn nó.”
Thanh Dụ lập tức hưng phấn nói: “Được, được! Chờ ta già rồi, bọn họ còn có thể tống chung*. Nhưng nhận nuôi mấy hài tử?”
(*lo ma chay cho người thân)Lâm Diệu nghĩ: “Hai ba đứa đi, khá phiền toái.”
“Vậy một nam một nữ tốt nhất.”
“Ừ. Tốt nhất là ca ca và muội muội, nữ nhi thì phải cưng chiều từ nhỏ…”
Trên mái nhà, Tần Chí nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người, vẻ mặt sương lạnh.
Lâm Diệu đi đâu cũng mang theo Thanh Dụ, hiện giờ lại còn muốn cho Thanh Dụ làm cha nuôi hài tử. Y thậm chí còn thua kém Thanh Dụ sao?
Y đang tức giận nghĩ, liền nghe Ngụy Lăng Dương tới bẩm báo: “Bệ hạ, ngài phải hồi cung ngay lập tức. Nghịch tặc Trịnh Tu Khải đã đưa ‘hoàng tử giả’ tiến cung, chỉ chờ ngày mai lâm triều, chiêu cáo thiên hạ chuyện ngài mất tích, danh chính ngôn thuận để vị kia tạm thời lo quốc sự.”
Tần Chí hỏi: “Kế hoạch tiến hành như thế nào?”
Ngụy Lăng Dương nửa quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Hiện nay triều chính đã do Trịnh Tu Khải nắm giữ, tất cả quân cờ hắn xếp vào cũng đều bị bại lộ. Lần này chắc chắn có thể nhổ tận gốc. Tả tướng và các đại nhân khác chỉ chờ bệ hạ hồi cung, liền lập tức bắt nghịch tặc.”
Mưu kế của Trịnh Tu Khải kỳ thật rất tốt, chỉ tiếc đụng phải Tần Chí.
Hắn đã ở trong triều nhiều năm, xếp vào vô số quân cờ, thậm chí trước đó tìm được hoàng tử lưu lạc dân gian của tiên hoàng, chỉ còn chờ giết chết Tần Chí, đưa vị hoàng tử kia danh chính ngôn thuận đăng cơ làm hoàng đế bù nhìn, hắn thì trở thành Nhiếp Chính Vương nắm giữ quyền thế thiên hạ.
Tần Chí cũng biết tình thế khẩn cấp, không thể trì hoãn. Y xoay người chuẩn bị lập tức cùng Ngụy Lăng Dương hồi cung, chuyện Lâm Diệu sau này lại nói.
Nhưng y tiến lên mấy bước, trong đầu đều là những lời Lâm Diệu mới vừa nói. Nếu y bây giờ rời đi, Lâm Diệu thật sự trốn ở một nơi y không tìm được thì làm sao?
Nghĩ đến khả năng này, Tần Chí tức giận đến mức muốn giết người.
Ngụy Lăng Dương thấy bệ hạ đứng bất động, thử nhắc nhở: “Bệ hạ?”
Tần Chí giống như bị đánh thức, nháy mắt cũng làm ra quyết định.
Quý quân là của trẫm, cũng chỉ có thể là của trẫm, trẫm tuyệt đối không cho phép quý quân rời xa trẫm.Nghĩ đến đó, y liền từ nóc nhà nhảy xuống.
Lâm Diệu lúc này chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe được động tĩnh, trợn mắt nhìn thấy Tần Chí tức khắc khiếp sợ.
“Ngươi làm sao…” Lâm Diệu vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng còn chưa kịp nói hết lời, đã bị Tần Chí nhanh chóng tới gần trực tiếp nhéo một cái ngất xỉu.
Tần Chí xốc lên đệm chăn ôm Lâm Diệu liền chạy đi, động tác sạch sẽ lưu loát.