Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 51

Từ Kiêu ngây ra, An Lễ là ai?

Anh không biết An Lễ, nhưng anh biết Lý An.

Nhưng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Chu Văn, mặt cũng đỏ lên, Từ Kiêu không phải người mù, đương nhiên có thể nhìn ra đây là nhân vật tên tuổi lẫy lừng.

Chu Văn thật sự phấn khích khi nhìn thấy An Lễ, Chu Văn lau tay lung tung lên quần áo, đỏ mặt đưa tay ra: "An, An An An, đạo diễn An khỏe! Cháu cháu cháu, cháu cháu cháu cháu ngưỡng mộ ngài ngài ngài lâu rồi!"

"Cháu thật sự rất thích cảnh xuân Bắc Quốc của ngài, cháu xem rất nhiều lần!" Chu Văn phấn kích đến nỗi quên mất lễ nghĩa.

An Lễ mỉm cười, cũng bắt tay với Chu Văn.

Giọng hắn giống người phương nam, nói chuyện rất chậm rãi: "Cảm ơn."

Khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn của Dương Hâm cứng lại, An Lễ?

Sao có thể là An Lễ?

Không phải hắn định cư ở nước ngoài sao?

Dương Hâm phản xạ có điều kiện nhìn đạo diễn Tôn, đạo diễn Tôn vẫn đang cười, không phủ nhận chuyện này.

— — Cái người đeo mắt kính dày cộp, đầu tóc rối bù che hết nửa khuôn mặt, chính là An Lễ.

Đạo diễn xuất sắc nhất Hoa Hạ bọn họ.

Dương Hâm sắc mặt khó coi, Lâm Ý bên cạnh hắn khi nghe được hai chữ An Lễ, trên mặt không có biểu tình gì.

Nhưng Chu Văn không khống chế âm lượng, chuyện đạo diễn An Lễ đến đoàn phim đều bị không ít nhân viên dao lộ nghe thấy, mọi người đều trở nên hưng phấn, nhất thời không ai chú ý đến Lâm Ý khác lạ.

"Quào! Thiệt không vậy? Đạo diễn An Lễ ở chỗ chúng ta?!!" Điều phối viên hô lên.

"Tôi không nằm mơ đấy chứ..." Biên kịch đeo mắt kính bên cạnh cô véo đùi, "Áu, đau quá..."

Mặc kệ có phải nằm mơ hay không, đi xem cái đã rồi nói!

Biên kịch tác gia quay phim đều nghĩ như vậy, bỏ hết công việc mà chạy tới xem — — cũng không thể trách bọn họ được, bọn họ là nhân viên chuyên nghiệp, lúc Nghiêm Thành Du tới bọn họ đều thờ ơ, lúc Trang Dục tới bọn họ xem như không nghe không thấy, bây giờ đều nhịn không được.

— — Tựa như biên kịch Tiểu Lâm mắt sáng lấp lánh.

"Đây chính là An Lễ a! An Lễ cảnh xuân Bắc Quốc đoạt giải Kim Hùng a~~~~!"

Một đám chen chúc lại đây, mặc dù mọi người đã cố gắng nói nhỏ lại, nhưng trong thời gian ngắn vẫn ầm ĩ.

Nhưng cũng vì ầm ĩ như vậy nên không có ai chú ý thấy Lâm Ý cúi đầu.

Lâm Ý hung hăng cắn môi dưới, cắn muốn nát ra.

An Lễ lại nhìn về phía Từ Kiêu, hắn đeo mắt kính lên lại, lấy ra một tấm danh thiếp: "Suy nghĩ kỹ thì tới tìm tôi."

Nghe thấy lời mời của đạo diễn An, Dương Hâm chỉ cảm thấy mặt lúc xanh lúc đỏ, thảo nào lúc hắn nói ếch ngồi đáy giếng, đạo diễn Tôn vẫn luôn im lặng — —

Ngay cả An Lễ cũng mời Từ Kiêu đến tham gia bộ phim điện ảnh của hắn, kỹ thuật diễn của Từ Kiêu sao có thể không tốt được!

Khốn kiếp!

Từ Kiêu con mẹ nó đạp phải vận cứt chó gì vậy!

Từ Kiêu nói tiếng cảm ơn, vừa định nhận lấy lại nghe nhân viên công tác ồn ào một trận — —

"Hửm? Sao Nghiêm ảnh đế lại tới vậy?"

"Không phải hôm nay hắn đã quay xong rồi sao?"

Tay Từ Kiêu cứng đờ, anh đột nhiên ngẩng đầu.

Người đối diện đứng thẳng lưng, mặt mang theo ý cười ôn hòa, về ngoài anh tuấn nhã nhặn, vô luận là bề ngoài hay khí chất đều giống như đúc trong trí nhớ anh.

— — Là Nghiêm Thành Du.

Nghiêm Thành Du đi tới, cười bắt tay cùng hai người.

Trang Dục thấy Từ Kiêu đứng im bất động thì nhìn qua, lúc này Từ Kiêu không còn cười đến cong mắt nữa.

Trang Dục ngẩn ra — — Từ Kiêu đang run.

An Lễ lại đưa danh thiếp lên, thấy Từ Kiêu không có phản ứng nên trực tiếp nhét vào tay anh luôn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

2.

Giang Nguyên

3.

Nhật Ký Giam Cầm

4.

Cuộc Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt

=====================================

"Quyết định vậy đi, Tiểu Trang, hai người các cậu quen biết nhau, kịch bản tôi sẽ gửi cho cậu, cậu đưa cho hắn xem." Đạo diễn An Lễ nhìn về phía Trang Dục, "Hôm nay tôi và đạo diễn Tôn đạo diễn La có hẹn, đi trước đây."

Mấy đạo diễn mỉm cười rời đi.

Thấy Nghiêm Thành Du cũng tới, Lâm Ý hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình: "Thành Du ca..."

Nhưng sau đó, Lâm Ý vừa bước nửa bước ra liền dừng lại.

Nghiêm Thành Du không thèm liếc hắn một cái nào, lập tức đi đến chỗ Từ Kiêu.

Từ Kiêu cúi đầu, trước mặt lại có thêm một người.

"Từ Kiêu, lâu rồi không gặp."

Nghe thấy giọng nói này, Từ Kiêu cảm giác như bị ong độc đốt.

Ngay cả giọng nói cũng giống.

Từ Kiêu mím môi, đột nhiên lui về sau một bước, sau lưng lại truyền đến một lực.

Trang Dục ôm lấy anh từ sau lưng, nhàn nhạt nói: "Lâu rồi không gặp, Thành Du ca."

Thấy động tác của Trang Dục, trong mắt Nghiêm Thành Du lóe lên tia u ám, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười ôn nhu, "Đã lâu không gặp, Trang Dục."

"Nhưng hôm nay tôi là tới tìm Từ Kiêu," Nghiêm Thành Du nhìn thẳng vào Từ Kiêu, "Đã lâu không gặp, chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay cùng ăn một bữa đi."

Nhìn khuôn mặt quen thuộc đối diện, lưng Từ Kiêu cứng còng, không nói được gì.

Vẫn là Trang Dục mở miệng.

"Hôm nay chỉ sợ không được," Trang Dục bình tĩnh nhìn người đối diện, nói, "Hắn có hẹn với tôi."

"Phải vậy không." Nghiêm Thành Du nhướng mày, "Nhưng tôi muốn nghe ý của Từ Kiêu."

Đôi mắt phương sắc bén của Trang Dục híp lại, không nói gì.

"...!Hôm nay thật sự có hẹn," Cuối cùng Từ Kiêu cũng mở miệng, anh cố cười một cách tự nhiên, "Hôm khác đi, Nghiêm lão sư."

"Chúng ta sắp trễ rồi, đi trước."

Chu Văn đứng bên cạnh, gãi gãi mặt, cũng đi theo.

Là ảo giác của hắn sao, cứ cảm thấy bầu không khí này quái quái thế nào ấy.

Nghiêm Thành Du đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hấp tấp rời đi của Từ Kiêu, nụ cười ôn hòa dần biến mất.

Lâm Ý hoàn toàn trở thành phông nề, mặt không biểu tình nhìn một màn này, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Ra khỏi đoàn phim dao lộ, Trang Dục kêu Ngụy Cảnh Thăng và Chu Văn về trước.

Sắc trời đen kịt, suốt đường đi Từ Kiêu không nói gì, chỉ đi thẳng phía trước.

Đây là lần đầu tiên Trang Dục thấy người này không đùa giỡn gì, thất hồn lạc phách đến vậy.

Chỉ bởi vì Nghiêm Thành Du? Trang Dục híp mắt phượng lại, đưa tay kéo anh lại.

Từ Kiêu dường như sửng sốt, mới cười một cái: "Sao vậy?"

Cười thật xấu, không muốn cười thì đừng cười, Trang Dục nghĩ.

Nhưng cuối cùng Trang Dục chỉ nhàn nhạt nói: "Đi ăn đi, bọn họ đều tới rồi."

Y là người kiêu ngạo, nào biết cách an ủi người khác, chỉ có thể cứng rắn nói một câu như vậy.

Cuối cùng Từ Kiêu cũng nhớ ra, cười thật tươi, không còn giả như trước đó nữa.

"Đi ăn ở đâu a?"

"Không phải anh muốn ăn khuya ở quán BBQ sao?" Trang Dục liếc anh một cái, "Đặt chỗ rồi."

"...!Quán ăn khuya mà cũng đặt chỗ sao?"

"Anh nghĩ sao, quán ăn khuya sao có thể tùy tiện vào ăn đại được."

"Có thể a," Từ Kiêu chớp chớp mắt, "Lúc trước tôi còn thường xuyên ăn cơm hộp mà."

Thái dương Trang Dục giật giật: "Ý tôi là, nếu tùy tiện ăn quán ven đường sẽ bị fans vây quanh."

Lúc này Từ Kiêu mới "ồ" một tiếng.

Cuối cùng anh cũng chịu cười giống ngày thường: "Tôi đã nói mà, ăn khuya thì ăn khuya thôi, tôi còn tưởng cậu muốn ăn quán ăn khuya đặc cung của hoàng gia gì đó.

Thái dương của Trang Dục giật giật, đưa tay lên muốn búng não cho người nào đó một cái.

Từ Kiêu lập tức nhắm tịt mắt, giả bộ co rụt lại.

Nhìn dáng vẻ này của Từ Kiêu, trong lòng Trang Dục hừ một tiếng.

Thôi.

Hôm nay cố nhịn để anh vui vẻ một chút.

Từ Kiêu nhắm mắt lại đợi hồi lâu cũng không thấy trán bị đau gì, anh hí mắt ra, phát hiện tay Trang Dục ngừng giữa không trung.

Giây tiếp theo, đầu bị xoa lung tung.

Từ Kiêu nghe Trang Dục nói.

"Đi thôi.".