Sau Lũy Tre Làng: Phần 1: Thần Cây Đa Ma Cây Gạo Cú Cáo Cây Đề

Chương 9: Chương 9

Khi đó vì hoàn cảnh quá ngặt nghèo, thời gian thì gấp gáp, cháu không để ý được đến chú Sử ở kế bên.

Cháu cố nhìn lên cành cây Đề, thì thấy sau khi chú Sử tỉnh dậy, thằng Hanh không nhảy chuyền từ cành này qua cành kia nữa.

Nó đứng bằng một chân, một chân còn lại co lên, nhìn chằm chằm vào cháu.

Đôi mắt nó vẫn trắng dã hằn lên từng tia máu, rồi nó nhếch mép cười, nhảy từ trên tàng cây nhảy xuống, nó đáp xuống rất nhẹ nhàng.

Rồi nó chầm chậm nhảy về phía cháu, vẫn mặt ngửa lên trời, cười ngô nghê.

Lúc này không hiểu tại sao, lũ quạ vẫn lặng im nãy giờ ở trên cành cây bỗng nhiên đột ngột xòe cánh, chúng không bay lên mà kêu lên inh ỏi:- Quạ, quạ, krec,..

quạ, quạ, quạ,..Thấy thằng Hanh nhảy về phía mình là cháu đã biết đại sự không ổn và cháu cũng biết rằng bây giờ nó không phải là thằng Hanh , đã có một thứ gì đó nhập vào người thằng Hanh, nó đã không còn phải là thằng Hanh lúc đầu.

Lúc này cháu không còn làm cách nào khác ngoài nắm chắc cây đao gỗ trong tay, rồi giơ lên cao, cháu tập trung chú ý mọi hành động của thằng Hanh, chỉ cần nó tiến lại gần thêm vài bước nữa, là cháu bổ ngay.

Nhưng hình như nó cũng biết được trong đầu cháu đang nghĩ gì, nó nhảy đến cách cháu tầm 2 mét, là nó dừng lại, không tiến thêm một bước nào nữa.

Nó cứ thế một chân co lên, một chân nhảy lò cò, đầu thì ngửa về phía sau, mặt thì ngước lên trời, mặc kệ trời mưa lớn, nước mưa rơi vào mặt xối xả.

Nó cứ nhảy lóc chóc như vậy, không có hành động gì tiếp theo, trên cành cây lũ Quạ vẫn giang hai cánh mà thét gào.

Thời gian như ngừng trôi, ngoài tiếng mưa ra thì vạn vật như chìm vào tĩnh lặng.

Lúc cháu đang băn khoăn suy nghĩ, không biết vì lí do gì nó lại dừng lại, hay là nó muốn tra tấn, đợi cho tinh thần của cháu mệt mỏi, thì nó mới ra tay.

Nhưng mạch suy nghĩ của cháu đã bị cắt đứt, bởi vì không biết tự lúc nào, ở đằng sau có một bóng người chồm tới, ôm chặt lấy cháu.

Giật mình, cháu cố giãy ra xem đó là ai, thì nhận ra đó là chú Sử, lúc đó cháu cực kì khó hiểu, vì sao chú Sử lại làm như vậy, mà cháu đã bôi tro nhang lên mặt chú Sử rồi cơ mà.

Lúc này cháu cố gắng vùng vẫy, nhưng chẳng hiểu sao tay của chú Sử ôm quá chặt, cứng như cây kìm, không cựa quậy được, vùng vằng một hồi không làm gì được hơn, cháu đành buông xuôi, vì cháu biết rằng có cố thế hay cố nữa thì cũng không giẫy ra được.

Cháu ý thức được việc quan trọng nhất lúc này là chú ý vào thằng Hanh.Thằng Hanh không còn cười như lúc ban đầu nữa, mà mặt nó nhăn lại, cau có, vẫn là đôi mắt trắng dã nhưng cháu có thể cảm nhận được hình như nó đang rất tức giận.

Nó bắt đầu nhảy dần từng bước một, khoảng cách 2 mét quá ngắn, chỉ sau vài bước chân thì nó đã đứng trước mặt cháu.

Lúc này cháu mới nhìn cận cảnh được nó, cháu chỉ muốn thốt lên:" Đây còn là con người ư?".

Miệng nó đang cau lại, thì đột ngột cháu nghe được tiếng nói, nhưng giọng đó đâu phải là giọng của một đứa trẻ con:- Mày chạy đi, chạy đi, chạy nữa tao xem?Bằng một thứ giọng nơ nớ như ngọng, như trẻ con nói chưa sõi nhưng nó không thanh như trẻ con mà vô cùng trầm thấp.

Nói rồi nó cười ré lên:- Hé, hé, hé, tao đã trở lại, lũ mọi An Nam.Lúc này trên cây Đề, lũ Quạ cũng hé miệng ra cười lên rộn rã, cháu ngạc nhiên và sợ hãi cực độ, vì mấy con Quạ còn biết cười tiếng người, âm thanh dồn dập lại với nhau, như cộng hưởng nó đàn áp lên tâm trí cháu.

Lúc đó đầu cháu đau như búa bổ, cả người nhũn ra, tay chân vô lực, đến cả thanh đao gỗ trong tay, cháu cũng không còn cầm vững, cây đao rơi xuống đất:- Cạch,cạch,cạch,..Vừa thấy cây đao trong tay cháu rơi xuống đất, thằng Hanh lại càng cười rộ lên, bên trên lũ Quạ cũng đập cánh phành phạch, cười bằng tiếng người.

Thực sự lúc này, cháu đã gần như tuyệt vọng, cả người bị giữ chặt, đám quỷ quái kia thì đứng ngay trước mắt cười hề hề, giữa một đêm mưa gió như vậy, còn ai có thể đi ngang qua đây mà cứu giúp mình đây.

Sự tuyệt vọng dần xâm lấn tâm trí cháu, có thể dường như con người ta biết mình sắp chết, cái chết không thể tránh khỏi, thì sự sợ hãi đối với họ lúc đó chẳng còn là gì nữa.

Cháu nhắm mắt lại, không biết có phải lúc đó cháu đã khóc hay không, chỉ thấy âm ấm hai bên má.

Cháu ngửa mặt lên trời gào lên:- Tổ tiên, tiên hiền, thành hoàng làng, con cháu tử tôn vô dụng, không thể bảo vệ được đình làng, mong chư vị thánh hiền nhìn xuống mà xem,...Rồi cháu mặc kệ nước mưa hắt lên mặt, gân cổ gào to lên.

Thì lúc này không hiểu rõ vì sao, mắt cháu lóa đi vì ánh sáng trắng, cả người tê dần, tâm trí mê mang, tai bị ù đi, bất lực ngã xuống đất.Chẳng biết mình bất tỉnh bao lâu.

Đến khi cơ thể lấy lại được cảm giác, cháu cố gắng mở mắt, hai mắt đau nhức, mọi thứ vẫn bị nhòe đi, cháu cố gắng hít thở, vô tình có vài giọt nước mưa lọt vào trong mũi, khiến cháu ho sặc sụa.

Một lần nữa đưa mắt, cố nhìn mọi thứ xung quanh, cháu mới nhận ra được mình đang ở dưới gốc cây Đề, gần đấy là chú Sử và thằng Hanh, đang nằm im dưới đất.

Cháu cố gắng run run, đầu óc vẫn còn chuếnh choáng, lết từng bước, từng bước lại gần chỗ chú Sử và thằng Hanh.

Cúi xuống, cháu lay mãi chú Sử mới tỉnh dậy.

Vừa tỉnh chú Sử đã hoảng hốt thốt lên:- Hanh, thằng Hanh,..Lúc đó cháu không biết tình hình thằng Hanh ra sao, nhưng thấy chú Sử đang bấn loạn, nên cố lay người chú, ý tứ nói chú bình tĩnh lại.

Ngoài trời vẫn mưa không ngớt, cả cháu và chú Sử đều ướt nhẹp, hai người khó khăn đỡ nhau dậy, rồi tiến về phía thằng Hanh, lúc này nó đang nằm bất tỉnh gần tấm bia đá.

Lại gần, lay mãi không thấy thằng Hanh phản ứng, cháu đành nói với chú Sử:- Mau, mau, mau đưa nó vào trong đình, ở ngoài này lâu, lại sợ mọi thứ không ổn.Chú Sử cũng gật đầu, bế thằng Hanh, chạy nhanh vào trong đình.

Cháu còn ở lại để tìm thanh đao gỗ, tìm xung quanh một lúc thì thấy nó đang nằm gần tấm bia đá.

Cháu lại gần nhặt lên, khi ngước đầu lên thì cháu thấy vô cùng kì dị, vì chẳng hiểu sao tấm bia lúc trước còn nguyên vẹn, thì nay đã bị thứ gì đó bổ ngang, vỡ vụn, mảnh đá còn sót lại vẫn còn nằm lộn xộn ở trên mặt đất.

Giật mình, ngạc nhiên, nhưng cháu không dám ở đấy lâu.

Đành nắm chặt thanh đao gỗ, chạy vào trong đình, lúc cài được then của gỗ chắc chắn lại.

Cháu mới thở phào ra một hơi, những thứ vừa rồi quá rùng rợn, quá đáng sợ, nó đè nặng trong lòng cháu nãy giờ, chỉ khi bước chân được vào trong đình, thì mọi cảm giác bất an mới thực sự biến mất.

Đi sâu vào trong, cháu thấy chú Sử đang lay thằng Hanh, cố gắng khiến nó tỉnh lại nhưng không được.

Thấy mãi mà không làm được gì, chú Sử khóc lóc quay sang cháu mà cầu cứu:- Bác, bác Mộc, thằng Hanh, thằng Hanh,..Lúc đó cháu cũng sợ thằng Hanh nó xảy ra chuyện gì, cháu bèn vội chạy lại, kiểm tra nó, không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào da thịt nó thì đã thấy rất lạnh, cháu đưa tay kiểm tra động mạch cổ, thì thấy mạch vẫn còn, nhưng cực kì yếu, nó hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, nếu miêu tả đúng tình trạng của nó lúc bấy giờ.

Thì chắc phải gọi là thoi thóp.Chắc vì ở ngoài mưa lạnh quá lâu, lại là trẻ con nên mất thân nhiệt, da thịt tím tái.

Cháu cởi hết quần áo ướt trên người nó, vào trong buồng trong, lấy tấm chăn khô ra, choàng lên người nó.

Lúc này hơi thở nó mới ổn định được một tí, cháu quay sang nói với chú Sử:- Giờ này mà đưa nó lên trạm y tá thì khó, ngoài trời mưa lớn, lại mới có 2h30 sáng, còn không biết được trên đấy có ai trực không, chỉ đành tạm sơ cứu nó , thôi thì còn nước còn tát.

Mong nó số lớn mạng lớn mà qua khỏi cơn nguy kịch.

Chú cố gắng xoa bóp cho nó, giúp cơ thể nó ấm lên.Chú Sử cũng biết lời cháu nói đúng, chỉ lã chã nước mắt, bóp tay, bóp chân thằng Hanh đang nằm bên trong chăn.

Đến bây giờ cháu mới bình tĩnh được, ngẫm nghĩ lại việc trải qua lúc nãy.

Không hiểu rõ được vì sao cả ba đều lăn ra bất tỉnh? Rồi lũ Quạ ở đâu? Cái thứ nhập vào người thằng Hanh ra sao? Hà cớ gì tấm bia đá lại bị bổ ra như vậy? Trong đầu cháu cứ ong ong lên những câu hỏi như vậy.

Nghĩ mãi mà không suy đoán ra được gì, cháu đành lên bàn thờ thần hoàng, thắp mấy ngọn nến, rồi đốt nhang, mong thần hoàng sẽ phù hộ, độ trì cho con cháu qua cơn đại nạn này.

Ánh sáng từ hai ngọn nến giúp cháu nhìn rõ hơn được mọi thứ trên ban thờ.

Lúc này cháu giật mình, khi thấy thanh đao gỗ, lúc nãy khi cầm vào đình cháu đã để lại ban thờ,nó đã bị rạn nứt , từng kẽ hở xoắn xuýt xung quanh.

Cháu cũng chẳng biết vì sao nó lại bị như vậy nữa, không lẽ do khi cháu đánh rơi nó bị va đập rồi thành ra như vầy.

Bỗng có tiếng động ở sau lưng, cháu ngoảnh đầu lại thì thấy hóa ra là chú Sử đang ôm thằng Hanh nằm trong chăn, tiến tới ban thờ.

Chú Sử thấy cháu nhìn chằm chằm mới lên tiếng:- Bác Mộc cho cháu mấy nén hương, cháu thắp cho đức thành hoàng, mong ngài phù hộ cho thằng Hanh tai qua nạn khỏi.Cháu gật đầu, khi con người ta đã hết hi vọng vào hoàn cảnh hiện tại, thì người ta sẽ hướng tới tâm linh, ai cũng vậy.

Đưa cho chú Sử mấy nén nhang đã được châm xong.

Chú Sử để thằng Hanh nằm dưới chiếu, quỳ phục xuống lạy, lầm rầm cầu khẩn.

Rồi cắm hương vào bát nhang.

Kì lạ thay, khi khói hương tỏanghi ngút, lại hướng về phía chỗ thằng Hanh nằm bay đến, mà không tan, không tán, bao phủ nơi cả đấy.

Cả cháu và chú Sử đều trông thấy hiện tượng này, chắc do đức thần hoàng làng hiển linh, thương con, thương cháu nên ngài về.

Cả cháu và chú Sử đều ra trước hương án mà quỳ, đầu cúi xuống không dám nhúc nhích.

Một lúc sau thì cả hai người bọn cháu nghe thấy tiếng ho:- Khụ,khụ,khụ..Lúc quay lại thì đám khói mới đây còn bao phủ, đã biến mất tự bao giờ.

Người đang ho là thằng Hanh.

Cháu và chú Sử mừng rỡ đến gần , kiểm tra lại thằng Hanh, thì thấy người nó bắt đầu ấm dần lên, hơi thở dần đều, mạch cũng không còn yếu như lúc ban đầu nữa.

Tầm 10 phút sau thì thằng Hanh tỉnh dậy, mặt nó ngơ ngác, nhìn xung quanh, nhìn thấy bố nó, thì nó khóc nức nở:- Hu,hu,hu bố ơi, con sợ lắm, con sợ lắm,..Chú Sử ôm lấy thằng Hanh mà cũng khóc, nước mắt giọt thấp, giọt cao lăn dài hai bên má, chú an ủi thằng Hanh:- Không sao đâu, không sao đâu con,..

Bố ở đây, không sao rồi, nín đi con.Lúc đó cháu vừa buồn vừa vui, ít nhất thì thằng Hanh cũng được cứu sống.

Đợi hai bố con nó ổn định lại cảm xúc.

Cháu mới hỏi chú Sử đầu đuôi mọi chuyện, chú Sử cũng kể lại y chang như ban nãy, còn thằng Hanh khi vừa nhắc đến chuyện vì sao nó chạy khỏi nhà, thì nó lại tiếp tục khóc nức lên, dỗ mãi nó mới nín, rồi nó kể bằng giọng trong veo của đứa trẻ con:- Bác Mộc ơi cháu sợ lắm, cháu sợ lắm, hồi chiều cháu bị bố nhốt ở trong nhà, không cho ra ngoài chơi, mãi về sau bố đi giao gà, thế là bố đưa cháu qua nhà ông Bình.

Cháu đang bắn bi ở ngoài sân, thì cháu thấy tiếng ai đó gọi mình ở ngoài cổng.

Cháu ngó ra đó thì thấy rất đông trẻ con, mà không phải trẻ con của làng mình, vì bọn nó lạ lắm, cháu chưa thấy bao giờ cả.

Chúng nó í ới hò nhau rủ cháu ra ngoài đấy chơi, tay đứa nào cũng cầm tờ 500 đồng màu đỏ, bọn nó nói là nếu cháu ra chơi với bọn nó thì bọn nó sẽ cho cháu 500 đồng.

Nhưng bọn nó lạ lắm, đứa nào cũng chẳng mặc quần áo gì, toàn ở trần truồng, mà bọn nó không đứng được, cứ bò ở ngoài đấy, ở rốn bọn nó có cái dây gì ấy, chúng cứ xoắn lại vào với nhau, cháu sợ quá không dám ra, bọn nó không vào nhà ông Bình mà cứ bò lổm ngổm ngoài đấy, có đứa còn đu lên cửa cổng nhà ông Bình.

Lúc đấy sợ quá, cháu định vào bảo ông Bình đuổi bọn nó đi, thì lúc này,..

lúc này,...Kể đến đây thằng Hanh lại khóc òa lên, hình như vì sợ quá, dỗ mãi cu cậu mới kể tiếp:- Cháu thấy sau lưng đám trẻ ấy là thằng Thủy, người nó ướt nhẹp, đang cười cười, rồi đưa tay vẫy cháu qua đó, chẳng hiểu tại sao cháu lại làm theo.

Cháu vừa mở cổng, thì lũ trẻ con cười thé lên, bọn nó nhào vào ôm lấy cháu.

Lúc đó thì cháu không biết gì nữa..