Sau Ly Hôn Bắt Đầu Yêu Đương

Chương 14: Chương 14

Tính cách Ninh Nhu ôn hòa yên lặng, hầu như chưa từng biểu lộ vẻ mặt cường thế, coi như bị chọc giận, cũng chỉ lấy trầm mặc và nhẫn nại đối phó.

Lạc Phồn Tinh hiểu tính Ninh Nhu luôn tốt như vậy.

Tấm thẻ vàng trong tay thực nhẹ cũng thực mỏng, bên trong chính là sự yêu thương quan tâm mà Lạc Chân không dám công khai.

Là người đứng xem, Lạc Phồn Tinh thấy rõ điều này.

Chỉ là, Ninh Nhu không cho phép nàng gọi mình là "tẩu tử", thật sự sẽ vô duyên vô cớ tiếp nhận ý tốt của người Lạc gia sao?

Phải biết rằng, ngày hôm qua Ninh Nhu liên tục cường điệu chuyện nàng cùng Lạc Chân ly hôn, hiển nhiên là đang muốn phân rõ giới hạn với Lạc gia.

Lạc Phồn Tinh đem tấm thẻ giơ lên nhìn một chút, ánh mặt trời chiếu xuống, tấm thẻ phản chiếu lại tạo ra vệt sáng màu vàng đậm, đâm vào mắt làm nàng không nhịn được nheo mắt lại, nhẹ nhàng cảm thán.

Muốn đưa xe tới, còn phải tìm một lý do hợp lý.

Viên Hương mười giờ sáng, người đi đường bắt đầu nhiều lên.

Bởi vì đang trong kỳ nghỉ hè, học sinh đều nghỉ, trong trung tâm thương mại phồn hoa nhất huyện đã mở thêm vài tiệm trà sữa.

Nhiệt độ đã đẩy lên ba mươi tám độ, mỗi tiệm trà sữa đều có một hàng khách dài xếp hàng đợi.

Phần lớn người xếp hàng đều là các tiểu tình lữ trẻ chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, tay nắm tay.

Lạc Phồn Tinh nhìn một màn này không khỏi nhớ lại đoạn ký ức nửa tháng mình cùng Chử Ninh yêu nhau.

Nói thật, nàng cũng không thích Chử Ninh, nàng cũng không nghĩ ra lý do tại sao Chử Ninh lại thích mình.

Vào Nhất cao học hai năm, nàng cùng Chử Ninh chưa từng có bất kỳ giao tiếp nào.

Khi phát hiện thư tình ký tên "Chử Ninh" trên bàn học, nàng còn tưởng đây là trò đùa dai mà Lục Tiểu Vũ cố ý thiết kế lừa mình.

Rốt cuộc, Chử Ninh cũng được học sinh Nhất cao công nhận là gia giáo tốt, mà nàng chỉ là một học sinh với vô số tai tiếng.

Thư tình được gửi đến rất kỳ quái, thời điểm thổ lộ cũng rất bất ngờ.

Chỉ là không cẩn thận đi qua sân bóng rổ, trong chớp mắt đã bị một đám nam sinh gọi lại, ngoài dự kiến là bị bắt lắng nghe điều bản thân chưa bao giờ thích.

Nàng cũng không tính toán tiếp thu, nhưng đám người vây xem quá nhiều, một ít nam sinh đi theo ồn ào, thế nên nàng muốn chạy cũng chạy không được.

Đúng vào thời điểm quẫn bách, người nàng không hi vọng nhất cũng đã xuất hiện.

Trốn học, lên mạng, đánh nhau, cũng đủ làm nàng trở thành học tra trong mắt mọi người, hiện tại, lại có nhiều người yêu thích.

Nàng cảm nhận được một đôi mắt kiêu căng nhưng lạnh lẽo đang nhìn mình, sự kinh bỉ cùng chán ghét trong đôi mắt kia vô cùng rõ ràng, gò má nóng lên, cơ hồ trong nháy mắt làm nàng không chỗ dung thân.

Không ai biết nàng bị ánh mắt nữ sinh kia nhìn chằm chằm đến mức mặt đỏ bừng xấu hổ, làm mọi người đều cho rằng nàng đang biểu lộ thẹn thùng.

Mà thẹn thùng, liền mang theo ý nghĩa yêu thích.

(editor: mọi người đang đọc truyện ở các trang khác thì hãy quay về wattpad ủng hộ mình, cho mình có thêm động lực ra chap nhanh hơn.

Cảm ơn.)

Bản thân Chử Ninh đều cảm thấy như vậy.

Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng có thêm bạn trai.

Nói là đang yêu đương, kỳ thực hai người cũng chưa từng nắm tay qua, chuyện thân mật nhất, cũng chỉ là đồng thời nhìn vào mắt nhau.

Điều duy nhất làm nàng kiên trì mười lăm ngày không nói lời chia tay, có lẽ là mượn thân phận bạn gái Chử Ninh, quang minh chính đại đi lại ban nghệ thuật ở lầu sáu.

"Ngươi nhìn bộ dáng thong thả hiện tại của ngươi mà xem, không biết, phỏng chừng còn tưởng rằng người ngươi thích là Hứa Nhất Nặc đấy"---

Bên tai vang lên tiếng cười không rõ nguyên do của Lục Tiểu Vũ, Lạc Phồn Tinh dừng bước, má hơi ửng hồng, vẻ mặt có chút bối rối.

Nàng không dám suy nghĩ vấn đề này, thậm chí còn có chút trốn tránh.

Chờ đến khi phản ứng lại, người xếp hàng phía sau đã vô cùng dài.

Kỳ thật, cũng không phải là muốn uống trà sữa.

Chỉ là lần trước hiểu lần Hứa Nhất Nặc và Chử Ninh ở chung một chỗ, vẫn không dám nói một tiếng xin lỗi.

Mua ly trà sữa, cũng coi như là nói xin lỗi.

Mặt trời đã lên cao, mặt Lạc Phồn Tinh rất nóng, tóc hai bên tai đã kề sát bên má, thoáng che đi điểm hốt hoảng.

Hàng dài hơn hai mét, đứng ròng rã mười phút.

Lúc rời đi, trên tay đã có ba ly trà sữa.

Một ly, là cho Ninh Nhu; một ly, là cho Hứa Nhất Nặc; ly cuối cùng, tự nhiên là thưởng cho bản thân.

Càng gần trưa, một trời càng lên cao, nhiệt độ cũng theo đó tăng lên.

Đừng nói là Lạc Chân không chịu được nóng, ngay cả Lạc Phồn Tinh cũng bắt đầu cảm thấy lớp da dưới cánh tay nóng rát.

Từ trung tâm thương mại đi ra, nàng lại đi một chuyến đến trạm chuyển phát, tầm nửa giờ, cuối cùng cũng coi như là tìm được đống thuốc của Lạc Chân.

Thuốc là do buổi sáng hôm qua Thẩm Như Mi gửi đến, bời vì Lạc Chân không có ý định về, nàng liền đi bệnh viện lấy một ít.

Đây là thuốc đặc trị cho da bị dị ứng với nhiệt độ cao, trừ một số thuốc viên với thuốc bôi không thể thiếu, còn có thêm mười mấy loại thuốc mỡ.

Lạc Phồn Tinh đếm đếm, chỉ cầm ra hai loại thuốc mỡ đưa tới, phần còn lại đều hét vào cặp sách.

Một buổi sáng bận rộn, thời điểm đến tiệm trà hương là đã hơn mười hai giờ.

Sau giờ cơm, phòng trà là nơi bận rộn nhất.

Ninh Nhu làm việc, rất ít khi phân tâm, lúc nào cũng chăm chú lại nghiêm túc, nếu không phải do lão bản nhắc nhở, căn bản nàng sẽ không phát hiện có người đứng đợi mình ở cửa.

Mãi đến tận khi quay đầu lại, nàng mới nhìn thấy một gương mặt hồng hào xinh đẹp, tràn ngập hương vị thanh xuân.

Là người hôm qua đã đến đây – Lạc Phồn Tinh.

Nhớ đến tối hôm qua gặp Lạc Chân tại quá bar, nàng không tự giác mím mím môi, do dự nửa phút, mới buông giẻ lau chậm rãi bước ra ngoài.

Nghĩ đến lời nói của nàng vẫn có tác dụng.

Cửa bị đẩy ra theo sau đó là âm thanh thanh thúy dễ nghe vang lên, nhưng xưng hô không còn là "tẩu tử".

"Ninh Nhu tỷ!"

Ninh Nhu rũ rũ mắt, biểu tình trên mặt có chút ngơ ngác sau mới bình tĩnh lại, nhưng hai bàn tay buông xuống hai bên, vô thức nhẹ nhàng run rẩy.

Mối quan hệ cuối cùng với Lạc Chân, cũng bị nàng tự tay cắt đứt.

Sóng nhiệt phân tán khắp nơi trong không khí, khắp nơi đều lộ ra sự nóng bức cùng khó chịu.

Nỗi lòng có chút bất bình không tên.

Thời điểm mở miệng, hô hấp mang theo mấy phần gấp gáp.

"Trời nóng như vậy, tới chỗ này, là có chuyện gì không?"

Lạc Phồn Tinh cong cong môi, khóe miệng mở ra một nụ cười yếu ớt, hai má vẫn đỏ ngầu.

Góc khuất trong bóng tối, là một chiếc xe đạp cũ nát.

Nói vậy, đây là chiếc xe mà tối hôm qua Lạc Chân đề cập đến.

"Muội muốn mượn xe đạp tỷ một chút, có được không?"

Mượn xe?

Nghe thấy thế Ninh Nhu liền ngẩn ra, trong đầu hiện lên một tia khó hiểu.

Viên Hương rất nhỏ, bất luận là muốn đi đâu, xe taxi đều có thể đưa đi, nếu không, ngồi phương tiện công cộng cũng rất thuận tiện.

Vì cái gì còn cố ý mượn xe đạp đây?

Nàng còn chưa kịp hỏi, Lạc Phồn Tinh đã cuối người xuống, không biết từ đâu lấy ra một ly trà sữa lạnh, trực tiếp đưa đến trước mặt nàng.

"Ninh Nhu tỷ, cho muội mượn xe đi, muội muốn đi tìm bạn trai chơi, tỷ giúp muội, muội mời tỷ uống trà sữa, được không?"

Thanh âm bên tai không tính là lớn, lại bởi vì khoảng cách quá gần mà phá lệ rõ ràng, thậm chí nàng còn có thể nghe sự e lệ trong lời nói.

Bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh, lại có chút lúng túng xấu hổ.

Kinh ngạc việc Lạc Phồn Tinh nhỏ tuổi mà đã có bạn trai, nhất thời Ninh Nhu quên trả lời.

"Hắn tới đây vẽ vật thật, muội hẹn hắn buổi chiều đi chơi, có xe sẽ tiện hơn nhiều."

"Ninh Nhu tỷ, giúp muội đi."

Lại thêm hai tiếng xấu hổ đầy ý cầu xin.

Ninh Nhu liếc mắt, vừa nhìn thoáng qua liền thấy khuôn mặt thiếu nữ đỏ ửng, một chút nghi ngờ cuối cùng từ đáy lòng hoàn toàn bị đánh mất.

Mượn xe, không phải là không thể.

Chỉ là, Lạc Phồn Tinh còn chưa thành niên, làm như vậy tựa hồ không được thích hợp lắm.

Rối rắm nửa ngày, nàng vẫn không gật đầu, biểu tình lo lắng rõ ràng như vậy, Lạc Phồn Tinh liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì.

Không chút do dự, nàng liền đem Lạc Chân làm bia đỡ đạn.

"Không sau đâu, Lạc Chân cũng biết chuyện này, là cô ấy bảo muội tới đây tìm tỷ mượn xe."

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, lại nghe thấy tên nữ nhân kia.

Ninh Nhu liền quay đầu đi, tim vô cớ đập nhanh một nhịp.

Rốt cuộc đợi đến khi tâm tình một lần nữa bình phục, mới lên tiếng đồng ý.

Xe đạp cũ đã lừa đến tay, chuyện về sau dễ dàng hơn rất nhiều.

Khóe môi Lạc Phồn Tinh hơn vểnh lên, đem trà sữa đưa đến.

Mùi hương nhàn nhạt theo gió thoảng qua, nhưng hương vị làm người nghe được rõ ràng.

Rất thơm, dễ dàng lay động lòng người.

Ninh Nhu như cũ nhớ rõ, Thẩm Như Mi rất am hiểu trà sữa, hơn nữa hương vị trà sữa phi thường ngon, thuần hậu lại thơm ngọt, có đôi khi, nàng còn thả vào trà nóng một chút đậu đỏ, làm hương vị càng thêm nồng đậm.

Nhớ tới chuyện năm năm trước, nàng liền có chút thất thần.

Chờ tỉnh táo lại, nàng đưa tay vẫy vẫy, từ chối ý tốt này.

"Không cần, ta không uống cái này."

Mười mấy đồng một ly trà sữa, đối với người thường mà nói, cũng không phải làm một khoản chi quá lớn, nhưng đối với nàng, lại là một thứ hàng cao quý xa xỉ.

Tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy thèm, nhưng sau khi sinh hạ Ninh Bảo Bảo, nàng không còn uống qua.

"Vì cái gì không cần? Trước kia khi về nhà cũ ăn cơm, tỷ không phải rất thích mẹ ta làm trà sữa sao?"

Lạc Phồn Tinh làm lơ từ chối của Ninh Nhu, trà sữa trong tay đưa cao giữa không trung không có ý định thu hồi.

Ngữ khí kiên quyết như vậy, thật sự rất khó làm người khác cự tuyệt.

Cánh mũi Ninh Nhu tràn đầy hương vị trà sữa thơm ngọt, yết hầu vô thức giật giật, do dự nửa ngày, cuối cùng cũng duỗi tay nhận lấy ly tà sữa.

"Cảm ơn."

Thanh âm nhuyễn nhuyễn ôn nhu, làm người khác cảm thấy nàng vừa tốt rất dễ lừa gạt lẫn ức hiếp.

Lạc Phồn Tinh lắc đầu, trên mặt cười càng xán lạn, lặng lẽ từ trong túi lấy ra một túi nilon màu đỏ bị nhăn nhúm, thừa dịp Ninh Nhu không chú ý, nhanh như bay nhét túi vào tay nàng.

"Cái này cũng cho tỷ!"

Mọi thứ đều phát sinh quá nhanh, Ninh Nhu căn bản không kịp phản ứng.

Nàng còn chưa kịp mở miệng dò hỏi, Lạc Phồn Tinh đã mang theo cặp sách đạp xe chạy ra khỏi phố.

Chỉ chừa lại cho nàng bóng dáng ngày càng nhỏ rồi dần biến mất.

Tay phải là ly trà sữa lạnh băng, tay trái là bao nilon rất nóng.

Nàng cúi đầu, đem bao nilon mở ra.

Lúc này mới phát hiện, bên trong túi, cư nhiên là thuốc mỡ dị ứng của Lạc Chân.

Ngày hè khô nóng, gió nhẹ thổi quét qua cộng với nắng gắt chiếu vào đầu, làm nàng nhớ tới những ký ức bị chính mình vùi lắm trong sâu thẳm, ngay cả nằm mơ cũng không dám hồi tưởng lại đoạn ký ức kiều diễm ấy—

Mùi hương dược phẩm nhàn nhạt trong không khí, đường cong mê người như ẩn như hiện, đầu ngón tay run rẩy ấp ám xúc cảm, cùng với sự trừng phạt ác liệt lại ôn nhu của nữ nhân.

Trong đầu một lần lại một lần hiện lên hồi ức những hơi thở vụn vặt, đi kèm với tình triều xuân sắc mãnh liệt.

Chỉ trong nháy mắt, mặt nàng liền đỏ ứng lên.

.