Thời gian đăng bài: 22:09:15, 18/7/2012Chẳng mấy chốc mùa đông đã đến rồi, mấy tháng nay chung sống, quan hệ giữa tôi và Yen càng ngày càng tốt, nàng thích sang phòng đàn tìm tôi chơi, tôi thích cùng nàng tản bộ về ký túc xá, thích vào buổi tối lên sân thượng ngắm những vì sao, tán gẫu chuyện thú vị khi còn bé của mọi người. Thỉnh thoảng tôi sẽ đàn bài hát thịnh hành mới đây đệm nhạc giúp nàng, nàng kéo vĩ cầm. Khi mà chúng tôi ăn ý phối hợp, đều sẽ chìm đắm say sưa bên trong âm nhạc, lúc nhìn nàng nhắm mắt lại, lông mày nhè nhẹ khóa chặt, thâm tình kéo vĩ kéo, tôi sẽ dán mắt nhìn nàng, mãi đến khi nàng hoàn tất một khúc hơi hơi mở mắt.
Tôi lẩm bẩm nói với nàng: "Dáng vẻ cậu kéo đàn thật đẹp mắt, hơn nữa kỹ xảo tinh tế, tớ rất dễ dàng đã bị cậu kéo vào bên trong tình cảnh."
Nàng thẹn thùng nói: "Tớ cũng thích nhìn lúc cậu nhiệt tình ca hát, lúc điềm tĩnh đánh đàn, rất đẹp!" Đó là lần đầu tiên chúng tôi khích lệ lẫn nhau, đều xấu hổ nở nụ cười, vì giảm bớt bầu không khí, tôi đề nghị hai người cùng nhau chơi ngẫu hứng bốn tay đàn liên tục, nàng vui vẻ đáp ứng.
Mỗi khi đến cuối tuần nàng đều sẽ về nhà, vừa đến thứ sáu tâm tình tôi sẽ mất mát kì lạ, đến chủ nhật lại sẽ mong mỏi nàng trở về, nếu như chủ nhật vẫn chưa trở lại, đêm đó lòng tôi sẽ rối bời. Tôi tự an ủi mình có lẽ là thói quen nàng ở cùng tôi, không cần phải nghĩ linh ta linh tinh.
Thứ sáu tuần này lại tới nữa rồi, đám bạn cùng nhau đi căn tin ăn điểm tâm, Yen nghe xong một cú điện thoại rồi nói với chúng tôi: "Tuần này tớ không về nhà, ba mẹ đi vắng, tớ cùng các cậu trải qua cuối tuần với nhau nhé?" Nói xong chúng tôi đều vui chết đi được, nói muốn lên lịch đi chơi. Lúc đó trong lòng tôi vui vẻ không nói nên lời, cả ngày vào học luôn trong trạng thái phấn khởi.
Thứ bảy chúng tôi đi dạo phố, lúc đi đến phố đi bộ nổi danh, mắt tôi liền choáng váng, bây giờ cũng có quá nhiều người thì phải? Đi bộ đều cực kì chậm chạp, người sát bên người. Nhìn đầu người lít nha lít nhít, tôi có chút thở không thông, bởi vì tôi có chứng sợ hãi đông đúc, vừa nhìn thấy cái gì đó chi chít tôi sẽ không thoải mái, ví dụ như nhìn thấy một đám kiến lít nha lít nhít hoặc là tổ ong gì đó, toàn thân tôi sẽ nổi da gà. May là các nàng cũng cảm thấy quá đông người, liền chuyển chỗ đi dạo. Khi đó thịnh hành purikura, chúng tôi cảm thấy chơi rất vui, chụp rất nhiều tấm, sau đó mọi người cắt ra đặt trong bóp tiền hoặc trên thẻ xe bus. Các nàng đúng là thần đi dạo phố. Từ chín giờ sáng có thể đi dạo đến bảy giờ tối, chân tôi và Tiểu Đằng đã mỏi nhừ, vừa thấy các nàng đang thử quần áo giày dép liền đi tìm chỗ ngồi xuống. Mạn Văn không mệt tẹo nào, càng đi dạo càng phấn khởi, càng mua càng nhiều, chúng tôi còn phải đi theo cái mông của nàng hỗ trợ xách đồ.
Buổi tối cơm nước xong gần như tám giờ mới trở lại ký túc xá, thật mệt nha! Chân tôi đã không phải là của mình, Tiểu Đằng mắt trợn trắng, nói: "Sau này các cậu đi dạo phố tuyệt đối đừng tìm tớ và Mạt Mạt đó! Tớ sợ lúc đó không ai nâng hai tớ trở về." Các nàng đều cười sằng sặc, không quên cầm lấy "chiến lợi phẩm" mà mỗi người nhìn trái ngó phải mua, tôi chỉ mua một bộ quần áo và một kiện trang sức, Yen thì mua vài loại đồ vật, nàng cũng thích đi dạo phố, hơn nữa ánh mắt rất tốt. Tuy gia cảnh nàng tốt, nhưng chưa bao giờ xài tiền bậy bạ, là người rất có tiết chế, tôi là người tiêu tiền không biết tiêu đi nơi nào, tiền rất nhanh đã tiêu hết, cũng không quen ghi chép chi tiêu. Về sau thói quen xấu đó của tôi đều là nàng giúp tôi xóa bỏ.
Thừa dịp các nàng đều đang bận rộn, tôi liền cầm quần áo đi tắm rửa, tôi quên khóa trái, tắm được một nửa các nàng lại vọt vào, coi tôi như trong suốt, líu ra líu rít nói chuyện. Tôi không nói gì, buồn bực chà sữa tắm, bỗng các nàng hợp lại đem toàn bộ bọt biển trên người các nàng bôi ở trên mặt tôi, tôi tức không nhịn nổi, con mắt mở không ra dựa vào cảm giác nắm lấy vòi hoa sen liền bắn loạn về phía các nàng, lại bắt đầu chiến tranh nước, chỉ có điều mãi mãi cũng là 5 đấu 1. Bạn nói xem tôi "mệnh khổ" không....
Tắm xong, Mạn Văn nói: "Đêm nay chúng mình xem phim ma đi? Bộ phim đó vừa mới đoạt giải thưởng đấy, nghe nói quay hết sức thành công, ngày hôm qua lúc tớ đi dạo phố đặc biệt mua một đĩa trở về." Các nàng đều hăng hái nói được, tôi nói: "Tớ sợ xem phim ma, gan tớ nhỏ." Kỳ thực Yen cũng sợ, nhưng nàng không lên tiếng. Tư Khiết an ủi nói: "Có gì đáng sợ đâu, chúng ta nhiều người, không sợ."
Thế là sáu người túm tụm trước máy tính của Mạn Văn chờ thả đĩa, tôi và Yen ngồi ở giữa các nàng, phim vừa bắt đầu đã bị nhạc nền dẫn vào bầu không khí rất khiếp sợ, tôi nắm tay Yen, tay nàng cũng sít sao cùng tôi mười ngón đan xen. Đạo diễn này cũng quá lợi hại, nội dung phim tương đối hay, nhịp nhàng ăn khớp, mọi người đều xem say sưa ngon lành, tôi và Yen vừa dự cảm sẽ có hình ảnh kinh khủng xuất hiện liền dùng hai tay che khuất con mắt, không dám nhìn. Lúc xem đến nội dung phim hồi hộp nhất, vốn dĩ trong phòng ngoại trừ tiếng phim thì đã rất an tĩnh, bỗng Thiên Hi như phát thần kinh nhảy lên hét to: "A!!!!!!"
Chúng tôi bị tiếng hét của nàng hù dọa, phản ứng đầu tiên chính là cả bọn cấp tốc rời khỏi trước vi tính, che lỗ tai a a kêu to theo, có thể tưởng tượng cường độ âm thanh cao của mấy cô bé là có bao nhiêu chấn động. Tiếng kêu đưa tới tiếng gõ cửa gấp gáp của ký túc xá bên cạnh, nghe thấy bên ngoài các bạn ấy ra sức gõ cửa gọi: "Các cậu không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này Tư Khiết đi mở cửa, giải thích nói không có chuyện gì.
Sau khi đóng cửa lại, năm người chúng tôi đồng loạt trừng mắt Thiên Hi. Mạn Văn xách eo, nói: "Trịnh Thiên Hi, cậu muốn chết sao! Cậu có biết cậu hù dọa sợ chết người không? Gan tớ đều bị cậu dọa không còn." Tiểu Đằng nói: "Đúng đó! Vốn là lúc xem cũng không sợ lắm, cậu vừa hét cũng hét ngừng trái tim tớ rồi." Thiên Hi oan ức nói: "Không phải tớ cố ý, vừa nãy lúc xem phim nhìn thấy một con thạch sùng nhỏ bò trên mu bàn chân tớ, tớ sợ hãi mới hét lớn, xin lỗi!"
Yen cười nói: "Haha, hóa ra là như vậy sao, thực sự bị cậu hù chết, không sao rồi, đổi lại là tớ cũng sẽ hét ra." Nghe Thiên Hi giải thích xong, chúng tôi cũng cười làm lành, Mạn Văn yêu cầu tiếp tục xem tiếp, nhưng tuyệt đối không nên phát sinh bất kỳ tiếng động gì.
Xem xong phim đã gần mười một giờ, từng người chuẩn bị đánh răng về giường ngủ. Đầu óc tôi vẫn cứ hiện lên hình ảnh phim vừa nãy, tôi sợ! Đêm nay làm sao ngủ? Vừa nghĩ tới tôi liền hít vào hơi lạnh.
Giường Yen ở ngay đối diện tôi, ở dưới giường Tư Khiết. Khi tôi nhìn nàng, nàng cũng nhìn tôi, hai đứa bắt đầu chờ ai mở miệng nói chuyện trước. Cuối cùng vẫn là tôi lên tiếng trước: "Yen, tớ sợ! Đêm nay tớ muốn ngủ cùng cậu có được không?" Ánh mắt Yen đột nhiên sáng lên, cười nói: "Được! Tớ cũng sợ, vừa nãy tớ cũng muốn gọi cậu ngủ cùng, haha."
Quá tốt rồi, đêm nay tôi không cần mất ngủ. Ôm lấy gối liền đi tới bên giường nàng, nói: "Á~~ cậu ngủ bên trong tớ ngủ bên ngoài đi."
Yen lắc đầu nói: "Cậu nên ngủ bên trong, tớ ngủ bên ngoài." Sau này nàng nói với tôi, buổi tối hôm ấy cố ý để tôi ngủ ở bên trong, nàng biết tôi sợ.
Các nàng phát hiện chúng tôi ngủ cùng nhau, đều cười hai chúng tôi vô dụng, chúng tôi nhìn nhau cười. Lẳng lặng nằm thẳng...Lúc tắt đèn, tim tôi bắt đầu đập loạn, con mắt mở to, nhìn nóc giường, một cử động cũng không dám. Bỗng nghe thấy nàng nói: "Đã ngủ chưa?" Tôi nghiêng mặt nhìn nàng, dù đã tắt đèn, nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt to trong veo tươi mát của nàng, nàng cũng ngơ ngác nhìn tôi, tôi nói: "Chưa!" Nàng hỏi tiếp: "Còn sợ à?", Tôi cười nói: "Không sợ! Có cậu đang ở đây." (Sau này nàng nói, lúc ấy tôi nói câu này, đột nhiên rất muốn ôm tôi, tim đập rất dữ dội.)
Tôi nói xong, tay nàng nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nắm, nhìn tôi nói: "Ừm! Vậy chúng mình ngủ đi."
Buổi tối hôm ấy nàng an tĩnh nằm cạnh tôi, ngửi mùi hương thơm ngát của nàng, tôi rất nhanh đã ngủ, ngủ đặc biệt ngon.
Sáng ngày hôm sau, trong mơ hồ cảm giác cái cổ có chút mỏi, từ từ mở mắt ra, tôi phát hiện mặt tôi và Yen chỉ kém vài centimet liền dán vào, tôi còn gối lên trên cánh tay phải của nàng, chẳng trách mỏi cổ. Ngay lúc lòng tôi đang sợ Yen có thể bị tôi đánh thức, nàng hơi híp mắt lại nhìn tôi, tôi hoảng loạn ngẩng đầu lên, rất nhỏ giọng nói: "Xin lỗi! Tớ không biết tại sao lại ngủ trên tay cậu, làm đau cậu không?" Nàng nhắm mắt lại mỉm cười lắc đầu, nói: "Không sao, chỉ hơi tê tê."
Nhìn thần thái còn buồn ngủ của nàng, tôi lại đang nghĩ linh ta linh tinh. Nàng vẫn nhắm mắt lại, dịu dàng nói: "Mạt Mạt, ngủ cùng tớ một lúc nữa được không?" Hóa ra cả tối hôm qua nàng làm thế nào cũng không thể ngủ, sau đó liền duỗi ra cánh tay ôm tôi ngủ một đêm.
Tôi cùng nàng ngủ thẳng tới gần trưa thì bị mấy người các nàng đánh thức, Tiểu Đằng dùng tay ngắt lấy mũi Yen, Thiên Hi gãi dưới bàn chân tôi, khiến tôi bực mình ngọ nguậy cả người, Tư Khiết nói: "Hai cậu cũng sắp thành Thần Ngủ rồi, đã mấy giờ rồi hả? Chúng tớ đều chờ các cậu đi ăn cơm đó, chết đói chúng tớ, mau thức dậy, bằng không hình phạt nghiêm khắc hầu hạ." Hai chúng tôi vẫn thờ ơ, lúc này Mạn Văn cầm lấy kèn cor của nàng thổi lên một đoạn ngắn, ối trời ơi! Thật muốn mạng, không để người sống.
Sau khi ngủ thỏa thuê, tôi và Yen đi theo sau các nàng tới căn tin ăn cơm, tay phải tôi đút vào túi quần, bên trong nắm một thứ, mồ hôi tay đều chảy ra, thật lâu cũng không có dũng khí lấy ra, thấy sắp đến căn tin, lòng bắt đầu cuống lên, rốt cuộc lấy ra, đưa ở trước mặt nàng, nàng dừng bước. Tôi nói: "Cái này tặng cậu, ngày hôm qua mua, cậu đeo nó lên chắc chắn xinh đẹp." Nàng vui mừng đón nhận hộp nhỏ mở ra xem, là một đôi bông tai nốt nhạc bé nhỏ tinh xảo. Nàng cười vui vẻ, cười rất xán lạn.
"Cảm ơn! Tớ rất thích~~ tý nữa đi phòng đàn đeo cho tớ đi, với lại tớ cũng có thứ tặng cho cậu." Nàng nói. Tôi kéo nàng vừa đi vừa nói: "Cũng là ngày hôm qua mua? Tại sao cậu lại mua đồ cho tớ nữa?" Chỉ nghe nàng nói một câu: "Tớ thích!"
Hôm đó nàng tặng tôi một bóp tiền rất đáng yêu, tuy rằng bây giờ vô dụng, nhưng tôi vẫn luôn giữ gìn...