Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 138

22:25:13, 17/3/2013

Ngẩn ngơ ở nhà chỉ hơn nửa tháng nghỉ hè, bị cả lũ Tiểu quân và Tiểu Toàn oán giận, tôi không nhàn rỗi qua chơi nhà bọn họ, cũng không muốn ở nhà cả ngày, như vậy sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm. Trong tình yêu, ai cũng có một đoạn thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt, chỉ khác là nó ngắn hay dài, bên Yen hơn hai năm, cảm giác hạnh phúc và độ mới mẻ vẫn có thể duy trì rất tốt, mỗi ngày ở nhà chí ít gọi điện thoại một lần, đi đâu chơi, ở cùng ai, làm những gì, hai đứa đều sẽ gửi tin nhắn báo cáo hành tung bất cứ lúc nào. Khi đó internet không có phát triển như bây giờ, tuy rằng trong nhà có thể lên mạng, nhưng hai đứa vẫn không có thói quen trò chuyện trên QQ, cũng không quen xem máy vi tính cả ngày. Nếu như không phải nàng muốn tham gia lớp huấn luyện tiếng Anh, nàng sẽ đồng ý với Trần chủ nhiệm qua nhà tôi chơi, gần mười ngày nữa là đến thời gian nhập học, tâm trạng rất sung sướng, nhưng cũng cảm thấy thời gian càng tới gần, đồng hồ vận hành càng chậm.

Buổi chiều ngủ dậy, không muốn làm cái gì, lười biếng nằm trên ghế sô pha ở phòng khách nghe nhạc cổ điển, cầm điện thoại di động nhắn tin trò chuyện với Yen, bất thình lình bị điện thoại bàn trong nhà đánh vỡ sự nhàn rỗi này, là Tiểu Toàn gọi tới.

"Con heo, dậy rồi à? ! Mau mau tới nhà của tớ, có ăn ngon." Tiểu Toàn nói chuyện với tôi chưa từng khách khí bao giờ.

"Nói trước có phải là món tớ thích không đã? Hôm nay nắng thế này, tớ đi lại hơi khó khăn." Tôi lười biếng nói, mặc dù nhà cậu ta đối diện ngay nhà tôi, ha ha.

"Tớ nói này nữ vương bệ hạ, muốn chúng tớ dùng cáng khiêng cậu tới không? Đừng nói nhảm, cậu không tới sẽ là tổn thất của cậu, bọn Tiểu Quân và Đại Vĩ đã bắt đầu ăn rồi, tớ có thể nói cho cậu biết, đây là món khi bé cậu thích ăn nhất, hiện tại ở chợ không mua được đâu, là sáng sớm hôm nay tớ và cha tớ đi vùng ngoại ô tình cờ phát hiện ở trong núi, he he!" Tiểu Toàn hiểu rõ tôi, đang cám dỗ tôi.

"Không phải là quả dại mà trước đây tụi mình hay ăn chứ? Các cậu chớ ăn nhanh như vậy! Chờ tớ, tớ lập tức qua đó." Trong đầu tôi lập tức nhớ lại chuyện trước kia, phấn khởi ngồi vụt dậy từ trên ghế sô pha, cúp điện thoại tắt nhạc, mặc quần áo ở nhà và đeo dép lê, chạy bộ xuống cầu thang.

Còn chưa tới cửa nhà của cậu ấy đã nghe thấy tiếng ầm ĩ, cửa lớn đã mở ra cho tôi từ rất sớm, sau khi tiến vào nhìn thấy ba mẹ Đại Vĩ, Tiểu Quân, Dế Mèn cùng Tiểu Toàn đều ở đây, quây quần bên bàn trà tán gẫu ăn quả dại mà tôi đã lâu chưa được nhìn thấy và được ăn.

"Oa! Đúng là nó, ha ha! Các cậu phát hiện ở núi nào thế?" Tôi vào nhà chào chú dì, nhìn một cái rổ trái cây nhỏ trên bàn, kinh ngạc vừa nói vừa háo hức cầm lên ăn, chua chua ngọt ngọt, hương vị đã lâu không gặp, thật là hoài niệm, kích cỡ bằng ngón út, tôi chậm rãi nhai nhai với nét mặt say sưa chọc cười bọn họ.

"Cha tớ muốn tìm một loại thuốc Đông y trị liệu bệnh phổi, hai ngày nay đi núi XX không tìm được, ngày hôm nay liền đi vùng ngoại ô tìm, thảo dược thì vẫn không tìm thấy, nhưng bất ngờ phát hiện một rừng trái cây này mọc hoang trên đỉnh núi, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy trái cây đỏ au mọc khắp trên cây, lúc đó tớ với cha hào hứng ghê lắm, cầm lấy túi ni lông hái vào, còn có rất nhiều quả chưa chín, phỏng chừng hai ngày nay đã chín hết rồi." Tiểu Toàn nói thao thao bất tuyệt, mùa hè này cậu ta quả là rám đen. Đúng rồi, trước hết nói rõ ở đây một lần, nhà Tiểu Toàn là thuốc Bắc thế gia, bắt đầu từ ông của ông của cậu ấy chính là học y, cậu ta hiển nhiên cũng kế thừa chuyên ngành của gia tộc mình, học tại học viện y khoa, nghỉ hè ngoài việc chơi thì phải hỗ trợ ở phòng khám bệnh của cha cậu ta.

"Quả này ăn ngon quá! Nếu không chúng ta cùng đi hái về?" Tiểu Quân đề nghị.

"Được! Còn có thể leo núi rèn luyện." Dế Mèn cùng Đại Vĩ đều nhất trí, cả bọn nhìn tôi.

"Hầy... có các cậu đi làm đại diện là được rồi ha, tớ ở nhà chờ các cậu." Tôi thật da mặt dày cười đùa, thực sự không cảm thấy hứng thú đối với mấy loại leo núi này, nhiều muỗi không nói, sợ nhất là nhìn thấy sâu róm và rắn hoặc là mấy loại côn trùng kì lạ khác.

"Biết ngay cậu không muốn đi, không đi không được ăn." Tiểu Toàn lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, tôi bĩu môi trừng mắt hắn.

"Mạt nhi đi đi! Coi như đi picnic, ở nhà nhiều chán lắm!" Tiểu Quân cùng Dế Mèn bắt đầu luân phiên khuyên nhủ, thực ra tôi biết mình không thể thoát khỏi nhóm này rồi, cuối cùng ngoan ngoãn đáp ứng.

"Ha ha! Quá tốt rồi, Mạt nhi, Tư Khiết với Thiên Hi thì nhờ cậu thông báo nhé." Hiện tại có cái hoạt động nào bọn họ đều không quên chị em của tôi.

"Hả? Hai cậu ấy là cô gái được chiều chuộng, tớ không biết họ có đi hay không đâu? !" Tôi nói rõ trước.

"Tớ dám bảo đảm, hai cậu ấy nhất định đi, hoạt động của tớ sẽ không có chuyện không tham dự." Tiểu Toàn vô cùng đắc ý khẳng định.

Chính cái gọi là picnic làm tôi suốt đời khó quên này được quyết định xuất phát vào sáng ngày mốt, cực nhớ cái ngày này, là ngày 27 tháng 8, vừa khéo trước sinh nhật Yen một tháng. Trọng điểm là, đó là ngày mà tôi xui nhất nhất nhất và rủi nhất nhất nhất, nếu có biết trước, đánh chết cũng không đi đâu!

Tám giờ sáng ngày 27, một nhóm bảy người hăng hái sôi nổi tụ tập ở cổng tiểu khu của chúng tôi, tôi làm mọi biện pháp chống nắng, áo ca rô dài tay, cùng một cái quần vải dài mỏng, giày thể thao, cộng thêm mũ che nắng trên đầu, Tư Khiết và Thiên Hi cũng đã sớm phòng hờ, hai nàng cũng không trang điểm mặc váy, cùng tôi gói ghém vô cùng kín đáo. Mọi người trao đổi bữa sáng với nhau cùng nhau ăn, chờ Tiểu Toàn đi lấy xe, trong chốc lát người anh em này lái một chiếc xe van vừa nát vừa cũ rất phong cách chạy đến chỗ chúng tôi.

"Uây! Xe này cũng quá tả tơi nhỉ? Đừng nói là cậu lén lấy về từ bãi xe hỏng đó chứ?" Đại Vĩ vừa lên xe liền hô.

"Dùng tạm đi, hôm nay cha tớ lái xe đi mua hàng rồi, đây là mượn của bạn cha. Các mỹ nữ, oan ức các cậu ha." Tiểu Toàn tháo xuống kính râm nói, cười hì hì chào hỏi với Tư Khiết và Thiên Hi.

"Cha cậu không đi? Cậu dẫn chúng tớ đi được không đó?" Tôi có loại dự cảm xấu hỏi.

"Yên tâm đi! Tớ nhớ được đường, các anh chị em, chúng ta xuất phát đi đến núi lớn thôi, ha ha!" Tiểu Toàn đùa bỡn nháy mắt mấy cái, đeo vào kính râm, khởi động xe hai lần, không phản ứng, bọn họ 'xì' Tiểu Toàn, đột nhiên trong lòng tôi rất tà ác muốn xe không khởi động được, như vậy thì không cần đi nữa, ha ha! Thế nhưng không thể như tôi mong muốn %>_<%

Cái xe bò này không phải tả tơi một cách bình thường, tưởng tượng thử xem nghỉ hè này khí trời nóng hừng hực bật máy lạnh lại hắt ra hơi nóng, cả lũ kêu cha gọi mẹ, ngồi không dám tựa lưng, cửa sổ mở ra mà vẫn chảy mồ hôi. May là cái miệng của tụi Thiên Hi chưa bao giờ rảnh rang, đang tán gẫu không ngừng, lộ trình 100 dặm không đến nỗi quá thống khổ, tôi gửi tin nhắn cho Yen tố khổ, có điều giờ này nàng vẫn chưa rời giường.

Một đường xóc nảy rốt cục đi tới dưới chân núi, không khí nơi này khá là tốt, không bị người khai phá, có chút hoang vu, xa xa trông thấy có đồng ruộng và con bò, bị cảnh sắc hiếm thấy này hấp dẫn, mọi người vui vẻ la hét. Con gái thì đeo ba lô nhẹ nhàng, con trai phụ trách vác thức ăn nước uống thiết yếu của buổi trưa, tôi nhìn quanh cũng không tìm được đường vào núi, khóa kỹ cửa xe rồi theo gót Tiểu Toàn, thì ra phải đi đường vòng bên kia núi mới có một con đường đá lên núi cực kỳ nhỏ hẹp, mọi người vui vẻ vừa đi vừa tán gẫu.

"Á! Mẹ ơi!" Còn chưa đi đến đường đá để lên núi, Thần Xui Xẻo đã tới tìm tôi, tôi như bị quỷ che mắt, một chân đạp trúng giữa một đống phân trâu, hơn nữa còn tươi mới.

"Ha ha ha ha!" Không được cảm thông, trái lại cả lũ cười đau sốc hông, một vài người còn lau lệ ở khóe mắt, đừng tưởng rằng khóc vì tôi, mà là cười đến chảy nước mắt.

"Nhanh! Nhanh giúp tớ cạo bỏ nó đi." Tôi cuống quýt điên cuồng khóc thét, người có bệnh thích sạch sẽ đối với giày gặp phải tình huống như thế có thể tưởng tượng được, tôi quả là sắp điên mất rồi.

"Mau đi bãi cỏ kia chà chân đi." Tư Khiết kêu, tôi lập tức nghe theo.

"Tớ nói cậu đi đường thế nào vậy? Chúng tớ đi ở phía trước cũng không đạp phải, thế mà cậu đi sau cùng lại trúng chiêu." Tiểu Quân cười nói.

"Nơi này nhiều cỏ tạp như vậy, ai sẽ chú ý nhìn thấy chứ? Vả lại dù sao đi nữa cũng sẽ không nghĩ đến có phân trâu mà!" Khi tôi nức nở nói bọn họ lại cười ha hả lần nữa.

"Tớ phải chụp lại để cho Tiểu Bảo xem, ha ha! Quá kinh điển." Thiên Hi lấy điện thoại di động ra, giở trò xấu nói.

"Bát Cháo thối, nhắc nhở cậu đừng chụp, nếu không tớ nóng máu với cậu." Tôi kích động nhảy cẫng lên.

"Đừng nhúc nhích, chỗ này vẫn còn." Đại Vĩ cầm một cành cây nhỏ cọ giúp tôi.

"Tớ không chịu nổi, giày này tớ không có cách nào đi vào nữa." Nhìn giày bẩn thỉu, muốn cởi nó ra.

"Cậu cởi ra thì sao leo núi chứ? Không sao đâu, tớ lấy chút nước giúp cậu rửa sạch là được thôi." Tiểu Toàn bảo tôi đưa giày cho cậu ta, cậu ta cầm một bình nước khoáng rửa cẩn thận, tuy rằng rất không tình nguyện đeo nó vào lần nữa, nhưng vì đại cục, nhắm mắt đeo vào.

Điều chỉnh tốt tâm tình đi lên núi, tôi đặc biệt chú ý cây cỏ bên cạnh có sâu róm hay không, dọc đường bước đi cẩn thận từng li từng tí. Vào núi, nhiệt độ rõ ràng giảm xuống, trong rừng cây đâu đâu cũng có tiếng chim hót, tâm tình khôi phục như cũ, bắt đầu thưởng thức cảnh vật xung quanh, Tiểu Toàn nhìn thấy một ít thảo dược còn không quên phổ cập kiến thức y học cho chúng tôi, sau một giờ chúng tôi leo đến giữa sườn núi, cả bọn con gái thì ngoài Dế Mèn ra, chúng tôi đã bắt đầu thở dốc.

"Đã nói các cậu thiếu vận động nhỉ? Cố lên! Còn chưa tới nửa chặng nữa là có thể ngắm mỹ cảnh ăn mỹ thực rồi." Tiểu Toàn khích lệ chúng tôi. Tôi lấy ra điện thoại di động muốn xem Yen có nhắn lại cho tôi không, nhìn trên màn hình không có một vạch tín hiệu, phiền muộn cực kỳ, nâng điện thoại lên không trung, vẫn không có hiệu quả, nghĩ rằng lên tới đỉnh núi ắt sẽ có, có động lực tiếp tục leo lên. Núi ở đây không cao, cũng không tính là chót vót, thích hợp leo trèo tập thể dục. Lúc leo tới đỉnh, cả bọn duỗi ra hai tay hoan hô, rất có cảm giác thành công, mọi người bắt đầu vội vàng chụp ảnh.

"Tớ nói chúng ta là đến hái trái cây, mà sao không nhìn thấy nhỉ?" Tôi nhìn bọn họ hỏi.

"Đúng đó! Tiểu Toàn, quả dại đâu?" Tư Khiết cũng hỏi.

"Hôm đó tớ đến hình như không phải hướng này." Tiểu Toàn vừa lẩm bẩm vừa nhìn xung quanh, hưng phấn của mọi người lập tức dập tắt, cả lũ đen mặt nhìn hắn.

"Cậu còn nói cậu biết đường không thành vấn đề, làm sao bây giờ?" Tiểu Quân sốt ruột hỏi.

"Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt! Để tớ ngẫm lại ha. Hình như là ở hướng đông nam." Tiểu Toàn an ủi.

Chúng tôi cứ thế theo cái người tự tin tràn đầy này đi loạn xạ trên đỉnh núi, dường như lạc đường tìm không ra hướng bắc, đã vào buổi trưa, mọi người đói bụng đi không nổi, trải báo lấy ra đồ ăn trong túi ba lô, ăn xong lại tìm. Con người mù đường như tôi đây vô cùng lo lắng tý nữa không về được, bảo mỗi người chia nhau nhớ kỹ con đường lúc đi, lúc mọi người đang nói hướng đi đột nhiên nghe thấy tiếng sấm.

"Sẽ không xui xẻo thế chứ? Tuyệt đối đừng trời mưa mà!" Chúng tôi bắt đầu hoảng loạn, bởi vì không ai nghĩ tới thời tiết tốt như vậy sẽ đổ mưa, cũng không mang ô, chỉ mang theo mũ.

"Sấm kia là sấm suông thôi, không có chuyện gì! Bầu trời sáng sủa cực kì, cũng không có mây đen." Tiểu Toàn mới vừa nói xong, bầu trời bắt đầu dần dần chuyển tối.

"Cái miệng xui xẻo này." Dế Mèn vỗ đầu của cậu ta mà oán giận nói, còn chưa kịp thu dọn hết đồ vật, nước mưa rơi xuống từng giọt lớn, chúng tôi không ứng phó kịp, chật vật chạy đến dưới tán cây nhỏ đằng trước, mưa rào tầm tã chảy xuống cuồn cuộn cây nhỏ không có khả năng chịu đựng, sau đó chúng tôi muốn chạy đến tán cây lớn hơn, tôi không cẩn thận bị vấp vào đá ngã chổng vó. Bọn họ vội vàng đỡ tôi dậy, nắm tay của tôi chạy.

Chạy đến dưới một cây đại thụ, nghe tiếng sấm nổ, ai nấy đều cực kì sợ hãi, thực ra đứng dưới tán cây là nguy hiểm nhất, nhưng chúng tôi không có chỗ trú, chỉ có thể dựa sát ngồi xổm ở đó. Cảm thấy bàn chân nhỏ của mình đau nhói, nhìn xuống, chảy máu rồi. Vừa nãy té ngã làm rách mạch máu nhỏ, máu chảy ra ngoài không ngừng, tôi thực sự là xui tận mạng. Tiểu Toàn lập tức cởi áo phông trên người giúp tôi băng bó. Đột nhiên rất nhớ Yen, rất muốn nàng ôm tôi một cái, rất muốn!

Mưa rào và sấm chớp ngừng lại, mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng cả người đều ướt đẫm, nhìn nhau bị xối đến ướt sũng thật thảm hại, không nhịn được mà bật cười. Khi chúng tôi tìm được trái cây, loại tâm trạng này thật sự là không từ nào hình dung được, tôi muốn nói: "Muốn ăn được ngươi thật là không dễ dàng nha." Trái cây ban nãy được nước mưa giội rửa trông thật mê người, cây không cao, chúng tôi thoải mái hái quả, ai nấy đều hưng phấn tới mức không để ý đến cơ thể ướt đẫm, tôi mở điện thoại vẫn không có tín hiệu, cuối cùng hết hy vọng đành bỏ cuộc.

Thu hoạch thật là dồi dào, mỗi người phân công hợp tác vác lấy trái cây xuống núi, thuận lợi hơn tôi tưởng tượng, không có mất phương hướng quá lâu, một đường an toàn đến chân núi, lúc này gần năm giờ chiều, cả bọn đều mệt ngất. Tìm thấy xe của chúng tôi, đặt gọn đồ đạc rồi chuẩn bị về nhà.

Trước đây xem phim sẽ cảm thấy nội dung phim rất phóng đại, tại sao một người lại gặp phải nhiều chuyện xui xẻo như thế trong một ngay cơ chứ? Ngày hôm nay sau khi tự tôi trải nghiệm, tôi tin! Bởi vì sau đó chuyện xui xẻo tiếp tục phát sinh, xe không nổ máy.

"Trời ạ! Hôm nay thật là một ngày 'lành', còn có chuyện nào xúi quẩy hơn nữa không cơ chứ?" Tiểu Toàn ảo não liên tục thử xe, triệt để hết cách với nó, đôi mắt tội nghiệp nhìn chúng tôi, đều hiểu! Chính là cả bọn xuống xe, đẩy xe!

Thế là sáu người đồng tâm hiệp lực đẩy ở phía sau, đẩy được một đoạn mới có đường dốc, tôi cùng tụi Tư Khiết, Thiên Hi sắp đứt hơi rồi, thầm cầu nguyện đường dốc này có thể làm xe nổ máy, nhưng cái xe nát này rất không nể mặt mũi, thất bại rồi. Tiếp đó đẩy một đoạn nữa, lúc nhìn chiếc xe kia lăn xuống không hề động lực, mọi người cảm thấy hết hi vọng, mệt muốn chết chống eo thở hổn hển, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ, mọi người đều ngẩn ra nhìn nhau một lúc sau đó kích động nhảy cẫng lên hoan hô, trước giờ chúng tôi chưa từng cảm thấy âm thanh của động cơ lại êm tai đến thế, bước nhanh đuổi theo phía trước, rốt cuộc có thể về nhà.

Giây phút khi ba mẹ nhìn thấy tôi xuất hiện ở cửa nhà, bị giật mình, lúc này tôi giống như một tên ăn mày, chiếc giày giẫm phải phân trâu khi tôi về đến dưới nhà thì lập tức ném nó vào thùng rác. Ngửi mùi hương trong nhà với nhìn ba mẹ, cảm thấy nhà thật sự là quá ấm áp, cảm giác rất tuyệt, tựa như sống lại, mũi ê ẩm không nhịn được mà tiến lên ôm lấy bọn họ, mẹ ghét bỏ đẩy tôi ra, hỏi tôi xảy ra chuyện gì, còn không cho tôi vào cửa, tôi liền đứng ngoài cửa kể ra từng chuyện xúi quẩy hôm nay, biết tôi bị dầm mưa, Trần chủ nhiệm mới đau lòng bảo tôi mau chóng đi tắm rửa. Vào phòng, đặt xuống túi vội vàng lấy ra điện thoại di động, gọi cho Yen.

"A lô!" Nghe thấy giọng nàng, trong lòng vô vàn gợn sóng...