Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 156

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

15:15:13, 9/5/2013

Sống ở thời đại thông tin, chúng tôi là hạnh phúc, tuy rằng khoảng cách giữa chúng tôi bị kéo xa, nhưng có thể thông qua điện thoại cùng nhau tâm sự đã rất vui mừng. Yen đi Canada cũng gần một tuần rồi, mỗi ngày buổi trưa hoặc buổi chiều đều có thể chờ được điện thoại của nàng, phí điện thoại đường dài rẻ hơn rất nhiều so với quốc nội, chúng tôi có thể trò chuyện rất lâu, cũng không biết tại sao mỗi ngày đều có thể tán gẫu nhiều đề tài như vậy, hai đứa thật lâu không muốn cúp điện thoại, chúng tôi lựa chọn ở trong phòng mình khóa trái cửa mới an tâm tâm sự.

Ngày mai sẽ phải nhập học, đã không còn phấn khởi và mong đợi như lúc xưa, bởi vì nàng không có ở đây. Buổi tối cùng hội chị em bạn bè đi chơi về đã là chín giờ rưỡi, tắm xong mới chậm rì rì dọn dẹp hành lý, trong lòng hoàn toàn trống rỗng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn hòm hành lý mở ra, mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm chiếc áo khoác màu lam của nàng, nàng không ở bên cạnh, cảm thấy mọi thứ đều không có ý nghĩa, không có động lực, tôi đã không thể không có nàng, thật sự rất nhớ nàng! Cầm lấy cái áo, hít lấy thật sâu mùi hương nàng để lại.

Trước khi sắp ngủ có thói quen phải lật xem hình của nàng mới có thể yên giấc, cả đêm trong mơ đều là hình ảnh của nàng, không thấy rõ mặt nàng, nhưng có thể cảm nhận được thân thể nàng chạm vào, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt yêu thương của nàng, muốn duỗi tay bắt lấy nàng nhưng làm thế nào cũng không bắt được, khó chịu mà giãy dụa, đột nhiên giấc mộng bị đứt đoạn, nhíu mày xoay người, một cái chân như đụng phải cái gì, hơi mở mắt ra, nhìn thấy một bóng đen ngồi ở trước mặt tôi nhìn tôi, trực tiếp dọa tôi kinh hồn bạt vía, ngồi vọt dậy la hét.

"Mạt Mạt, là mẹ, đừng sợ, đừng sợ." Mẹ lập tức ôm tôi nhẹ giọng nói để tôi bình tĩnh lại.

"Mẹ... hơn nửa đêm sao mẹ ngồi ở đây mà không ngủ? Làm con sợ muốn chết." Tôi sợ hãi không thôi khẽ thở hổn hển hỏi.

"Mới vừa đi vệ sinh, xem con có đắp kín chăn hay không, ngày mai con phải trở về trường học, mẹ nhớ con muốn nhìn con nhiều hơn một lúc, xin lỗi! Làm con sợ rồi." Mẹ vỗ nhẹ lưng của tôi, dịu dàng nói.

"Mẹ." Mũi tôi cay cay, trong lòng cảm thấy khó chịu, ôm lấy mẹ thật chặt.

"Vừa nãy có phải là mơ thấy ác mộng? Gần đây ăn mấy đồ khô nóng à?" Mẹ xoa đầu tôi ân cần hỏi, tôi lắc đầu phủ nhận, mẹ khẽ than thở.

"Mạt nhi, đảo mắt một cái con sắp tốt nghiệp rồi, thời gian trôi qua thật nhanh! Chẳng mấy chốc con sẽ ra ngoài xã hội, sẽ tiếp xúc với cuộc sống mới, mẹ hi vọng con có thể thay đổi tư tưởng hiện tại, từ từ tiếp xúc với nhiều bằng hữu mới, như vậy con sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, mẹ nghĩ con nhất định có thể làm được." Nghe xong lời này của mẹ, trong lòng ngũ vị tạp trần, mẹ đang cố gắng uốn nắn "tư tưởng" của tôi, mẹ không muốn tôi khác biệt với người khác, mẹ vẫn luôn lo lắng chuyện này của tôi.

"Mẹ, đã lâu rồi con không được mẹ ôm ngủ, bây giờ ngủ cùng con được không?" Tôi trốn tránh đề tài của mẹ, ngồi vào bên kia giường, kéo chăn ra để mẹ vào nằm.

"Được rồi! Ôm bảo bối của mẹ ngủ một giấc." Mẹ bất đắc dĩ cười nằm ở bên cạnh tôi, nghiêng người ôm tôi như khi còn bé dỗ tôi ngủ, ngửi mùi hương của mẹ, rúc vào trong ngực của mẹ, dần dần ngủ thiếp đi.

Tôi không thể đáp ứng yêu cầu của mẹ, cũng không thể trực tiếp tổn thương mẹ, chỉ có thể dùng thời gian chậm rãi cảm hóa mẹ, ngoài cách này ra cũng chẳng còn cách nào.

Về tới trường, trong sân trường náo nhiệt trở lại, Tư Khiết và Thiên Hi tâm trạng rất tốt chào hỏi với các bạn học quen biết đi qua, tôi kéo hành lý đi theo sau các nàng, nghe thấy phòng đàn truyền đến tiếng vĩ cầm, nhìn mọi thứ xung quanh, nhớ đến từng nơi nàng cùng tôi đi qua, tâm trạng có chút suy sụp, không quen trong cuộc sống vườn trường mà không có nàng, ảo tưởng nàng sẽ đột nhiên đi tới trước mặt tôi mỉm cười nhìn tôi. Nhưng đây chỉ là ảo tưởng, tôi nhất định phải chỉnh đốn lại tâm tình, đối mặt với cuộc sống không có nàng, kiên nhẫn chờ nàng trở về.

Còn chưa tiến vào cửa ký túc xá đã nghe thấy tiếng cười vui bên trong, giọng lớn nhất không phải Mạn Văn thì còn ai vào đây, tiếng cười có thể sánh với nữ danh hài Hồng Kông nào đó, chúng tôi cười đẩy cửa đi vào, trong phòng rất náo nhiệt, bạn học phòng ký túc xá bên cạnh qua đây tán gẫu, trên bàn bày đầy đồ ăn vặt, họ đang nghe Mạn Văn nhiệt tình hăng hái kể chuyện lý thú, cô nàng này trông thấy chúng tôi trở về lập tức tiến lên duỗi ra cánh tay dài trái ôm phải ấp.

"Ôi ôi, ba đóa kim hoa của ký túc xá chúng ta đã trở về rồi, người ta nhớ chết mất thôi, tớ cùng Đằng nhi sắp đói bụng đến mức người ngã ngựa đổ rồi." Tính cách cởi mở của Mạn Văn có thể cảm hoá mỗi người, tôi khẽ ôm nàng cười vui vẻ.

"Xí! Một đống lớn đồ ăn vặt này có thể làm cậu bị đói? Tớ thấy cậu khoác lác cũng no rồi." Thiên Hi không mỉa nàng thì không thoải mái.

"Cháo thối cậu được lắm, cậu lặp lại lần nữa ai khoác lác? Tớ với Đằng nhi dọn vệ sinh hơn nửa ngày mệt chết không nói, còn bị cậu chửi bới, đã lâu không bị tớ bắt nạt, muốn ăn đau đúng không?" Mạn Văn không chút nào thương tiếc dùng sức ngắt lấy mặt Thiên Hi, nghiến răng cười xấu xa nói. Lúc này chúng tôi mới chú ý tới hai nàng, ống tay áo cùng ống quần xắn lên cao cao, đeo dép lê, quần áo dính bụi trắng, bộ dáng rất buồn cười.

"Cậu ấy có dọn vệ sinh, nhưng càng dọn càng bẩn, lúc làm việc lan hoa chỉ nhô lên rất cao, cầm khăn lau như cầm hoa đỗ quyên, tớ còn phải đi theo sau cái mông của cậu ấy lau lại một lần, các cậu nói xem đôi tay nhỏ của cậu ấy bao nhiêu quý giá?" Đằng nhi rất oan ức nói, làm cho cả lũ vui cười, Mạn Văn đỏ mặt cắn môi tiến lên bịt miệng Đằng nhi, không cho nàng tiếp tục nói.

Còn chưa thu dọn xong, liền bị kéo đi ăn cơm tối. Đến căn tin, nhìn về phía vị trí chúng tôi thường hay ngồi, bóng người của nàng dường như đang ở trước mắt, bất giác cong lên khóe miệng, khi Tư Khiết hỏi tôi muốn ăn cái gì mới bừng tỉnh. Cơm nước ở căn tin rất phong phú, nhưng không có khẩu vị, đi tới bên cạnh bệ cửa sổ bán bánh điểm tâm, gọi một bát cháo cùng một cái bánh bao, hội chị em mắt trợn tròn nhìn tôi.

"Mạt nhi, sao cậu bỗng chốc trở về trước giải phóng? Cháo trắng cùng bánh màn thầu, trước giờ chưa từng thấy cậu như thế, cậu muốn tớ xót ruột chết mất à?" Mạn Văn nhíu mày nói tôi.

"Ha ha! Tớ bỗng nhiên muốn ăn cháo, cũng không đói bụng." Tôi ngồi xuống giải thích.

"Không được! Cậu như vậy để Tiểu Bảo biết rồi khẳng định sẽ đau lòng chết, ăn thịt! Đến!" Tiểu Đằng nghiêm túc nói tôi, gắp lên miếng thịt trong đĩa của nàng bỏ vào trong bát của tôi, lúc này chị em khác cũng gắp thức ăn cho tôi, nhìn chằm chằm tôi nhất định phải ăn hết.

"Mạt nhi, Tiểu Bảo không có ở đây còn có chúng tớ mà, mặc dù chúng tớ không thay thế được Tiểu Bảo, nhưng chúng tớ hi vọng cậu có thể vui vẻ, hi vọng cậu có thể giống như trước đây nghịch ngợm gây sự, cậu vui vẻ chúng tớ mới vui vẻ, đừng suy nghĩ quá nhiều được không?" Tiểu Đằng trìu mến nói lời này, các nàng đồng thời nhìn tôi, mang theo mỉm cười.

"Có các cậu thật tốt! Ai cũng giống như chị ruột của tớ, bốn năm qua đã quen ỷ lại vào các cậu, vị trí của các cậu ở trong lòng tớ rất quan trọng, tớ sẽ tích cực sinh sống, sẽ không để cho các cậu thất vọng." Tôi cười đối diện với các nàng, cảm tính mà nói ra những lời tự đáy lòng đã muốn thổ lộ từ rất lâu.

"Ha ha, lần đầu tiên nghe Mạt nhi nói buồn nôn như vậy, nhưng mà tớ thích nghe, về sau nói nhiều hơn tý nha." Lúc Thiên Hi cười tôi, tôi xấu hổ cúi đầu.

"Nói chung Tiểu Bảo không có ở đây, chúng tớ phải trông chừng cậu, đừng để đến lúc đó cậu ấy trở về nhìn thấy người yêu gầy gò đến mức biến thành người khô, chắc chắn sẽ tìm chúng tớ tính sổ, tiểu thùng cơm của chúng tớ, ăn miếng cơm nhé?!" Mạn Văn nói rồi đưa một thìa cơm trắng tới bên miệng tôi, tôi cười hì hì há miệng nuốt ực vào.

Lan hoa chỉ: là kiểu tay trông như ảnh dưới nè