Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 166

13:40:16, 10/6/2013

Sau khi tốt nghiệp, mọi người đều bận rộn tìm việc làm, sinh viên tốt nghiệp toàn quốc năm nay nhiều hơn rất nhiều so với năm trước, xem báo và tin thời sự nói năm nay sinh viên mới tốt nghiệp có tỷ lệ có việc làm không cao, rất nhiều sinh viên đều rất khó tìm được công việc phù hợp, có người vì kịp thời giải quyết ấm no thiết yếu mà ủy khúc cầu toàn* làm việc không liên quan tới chuyên ngành. Ngoài Yen ra, năm người chúng tôi từ rất sớm đã làm bản sơ yếu lý lịch thật là tuyệt đẹp gửi vào các trường học và tổ chức giáo dục tại thành phố này, mấy ngày nay liên tục nhận được cơ hội đi phỏng vấn, chúng tôi thật may mắn đồng thời cũng phải cho mình một lời khen nho nhỏ vì bốn năm nay mọi người đều vô cùng nỗ lực, thành tích học tập tốt báo đáp lại chúng tôi. Trường học tốt yêu cầu phỏng vấn rất nghiêm ngặt, phải qua nhiều cửa ải mới được trúng tuyển. Tư Khiết toại nguyện được một trường trung học trọng điểm nhận làm giáo viên âm nhạc, Tiểu Đằng được một trường nghệ thuật nhận làm giáo viên piano, Mạn Văn suôn sẻ thi vào dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng, Thiên Hi đã được trường học nhận vào, nhưng cuối cùng cân nhắc nhiều lần vẫn chưa muốn làm giáo viên 9h đi 5h về, nàng đầy lòng chí lớn muốn tự mình mở một trung tâm đào tạo âm nhạc, người trong nhà cũng ủng hộ nàng.

(*Ủy khúc cầu toàn: tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhẫn chịu để giữ mạng sống.)

"Ha ha! Chúng ta đều có chỗ dựa rồi, thật tốt! Tớ mừng chết mất." Buổi tối lần đầu tiên mọi người tụ tập ở trên sân thượng, ngồi quây quần ở trên một cái bục nhô cao, bày đầy đồ ăn khuya và đồ uống đóng gói mang về, Mạn Văn gặm chân gà miệng toàn mỡ nói.

"Còn thiếu Mạt nhi đấy, hai ngày nay cậu nghĩ kỹ đi đến ngôi trường nào chưa? Thật sự không cân nhắc ở lại trường dạy học? Nếu là người khác sớm đã không cần suy nghĩ, còn lập tức đi thắp hương bái Phật cảm tạ Phật tổ đây, coi cái bộ dáng xoắn xuýt đó của cậu tớ thật đau khổ thay cho cậu." Tư Khiết ăn cánh gà nướng nói, ánh mắt của cả bọn đồng loạt nhìn về phía tôi, Yen mang theo mỉm cười, ánh mắt của nàng để tôi nhìn ra nàng có thể hiểu ý nghĩ của tôi, dĩ nhiên là không cần lo lắng cho tiền đồ của tôi.

"Đúng thế đó! Chớ suy nghĩ quá nhiều, cứ ở lại trường đi, mặc dù chỉ là dạy giáo dục người lớn, cũng không tính là giáo viên biên chế chính thức, nhưng chí ít là dùng đến chuyên ngành của cậu, hơn nữa đại học ung dung tự do đãi ngộ tốt, chỉ cần dạy mấy năm nói không chừng có thể thay đổi đấy, còn có thể vừa công tác vừa ở lại trường mình học nghiên cứu, vẹn toàn đôi bên, thật tốt!" Thiên Hi khuyên tôi.

"Tớ muốn đợi một chút xem trường đại học khác có thông báo hay không, dù sao mấy trường học trúng tuyển còn có thời hạn mấy ngày trả lời." Thực ra trong lòng tôi nói không sốt ruột là nói dối, nhưng tôi có lòng tin với chính mình, tin tưởng ắt hẳn vẫn có thể có cái tốt hơn.

"Ôi tiểu tổ tông! Sao cậu không hề sốt ruột chút nào vậy, chúng tớ đều gấp cho cậu muốn chết, cũng không biết cậu nghĩ sao ha, có người miễn phí nâng cậu làm ca sĩ cậu lại phóng khoáng vung cái tay nhỏ từ chối một cách lộng lẫy luôn, người khác không hiểu cậu khẳng định nói cậu có bệnh tâm thần. Nhưng chúng tớ hiểu rõ cậu, vì thế ủng hộ cậu. Được rồi, hiện tại mấy trường học cũng vẫy tay với cậu rồi, nhưng cậu vẫn tỏ thái độ không liên quan tới mình, cái này không thể được nha! Tớ biết cậu rất cừ rồi, tốt nghiệp xong đi đến đâu cũng nóng bỏng tay, nhưng đời người cơ hội tốt sẽ không nhiều, cậu lại không cố gắng nắm lấy, nếu mất đi cậu cũng đừng nhào vào lòng chúng tớ mà khóc nha." Mạn Văn nôn nóng nổi giận với tôi, kích động thẳng băng sống lưng mà nói.

"Mạt nhi, tớ biết cậu muốn trở thành một giáo viên đại học chính thức, nhưng hoàn cảnh bây giờ có thể có một phần công việc phù hợp đã là rất tốt, cứ làm trước rồi hẵng chậm rãi tìm cơ hội đi." Tiểu Đằng dịu dàng nhìn tôi.

"Sau ba ngày, nếu như không chờ được thông báo khác, tớ sẽ chọn ở lại trường, các cậu đừng lo lắng cho tớ ha." Tôi cười đùa tí tửng đáp lại các nàng. Mấy ngày trước phía nhà trường đến tìm tôi, biết là mời tôi ở lại trường dạy học, lúc đó tôi thật sự sướng điên lên, nhưng sau đó lãnh đạo nói hiện tại giáo viên đã đầy, trước hết chỉ có thể để cho tôi vào Khoa giảng dạy chương trình Giáo dục người lớn, cũng không tính là biên chế, lòng tôi lập tức hụt hẫng, điều này nói rõ công việc này chỉ là ký hợp đồng chức vị tạm thời, dù lãnh đạo nói sẽ có cơ hội chuyển chính thức, nhưng tôi biết như vậy rất khó, bao nhiêu người đang đứng xếp hàng, nếu như là những người khác có lẽ cho dù không phải biên chế cũng sẽ cảm thấy rất tốt, ít nhất danh tiếng trường học vang dội, có thể trở thành giáo viên ở đây sau đó nhân danh đi ra ngoài dạy học, sẽ rất nổi tiếng, nhưng tôi muốn không phải cái này, không hề thỏa mãn điều kiện như vậy. Tôi muốn trở thành một giáo viên đại học chính thức, chỉ có nền tảng như vậy tôi mới có thể từng bước một thực hiện lý tưởng của tôi, tôi muốn dự tính vì tương lai sau này của chúng tôi, nỗ lực trở thành một giảng viên ưu tú. Cho nên tôi vẫn đang chờ cơ hội, nếu quả thực không có cách nào thực hiện, vậy đành ở lại trường trước rồi tính sau, ngoài ra ba ngôi trường đã được trúng tuyển kia hoàn toàn không có cân nhắc, tuy rằng đều rất tốt.

"Nghe cậu nói như vậy chúng tớ an tâm. Tiểu Bảo, tại sao cậu không nói chuyện? Không hề sốt ruột cho bà nhà cậu một xíu nào sao." Lúc Mạn Văn nói thì dùng cánh tay đụng vào Yen ngồi ở bên cạnh nàng.

"Mạt nhi có suy nghĩ của riêng mình, cậu ấy là người thích lập kế hoạch, mỗi một chuyện quan trọng đều sẽ suy xét cẩn thận, vì thế tớ cảm thấy trong lòng cậu ấy sẽ cân nhắc tốt, sốt ruột cũng vô dụng, cậu ấy có thể cư xử bình tĩnh với những chuyện như vậy tớ trái lại cảm thấy là việc tốt, chúng mình cứ âm thầm ủng hộ cậu ấy đi!" Yen mỉm cười lạnh nhạt nói, sau đó các nàng gật đầu đồng ý.

"Hiện tại công việc này áp lực cạnh tranh rất lớn, xem ra chúng ta không thi lên nghiên cứu sinh thì không được." Tư Khiết ý thức được tình thế bây giờ.

"Đúng đấy! Cậu không muốn thi, trường học cũng sẽ cho cậu đi thi, nếu không thì không có cách nào tiếp tục ở lại đây." Tiểu Đằng nhíu mày nói.

"Các cậu nỗ lực ha, chị đây đánh chết cũng không học nghiên cứu, mệt bao nhiêu cơ chứ! Nếu như chỉ thi chuyên ngành thì cũng được, nhưng nghĩ tới còn phải thi cái môn tiếng Anh ngoằn ngoèo như bánh quai chèo tớ liền tê cả da đầu, đừng để ý đến tớ!" Mạn Văn trợn mắt khinh thường.

"Tớ cũng không thi, tớ muốn đi theo bước tiến của Màn Thầu, bây giờ tư tưởng cùng linh hồn của tớ đều bị cậu ấy ăn mòn chỉ còn lại thể xác, cho nên các cậu cố lên, thi xong thạc sĩ thì tranh thủ thi luôn cái tiến sĩ, các cậu có tiền đồ bọn tớ cũng thơm lây, đều là người một nhà cả, he he!" Lúc Thiên Hi không đứng đắn bắt chước nói theo giọng điệu của Mạn Văn cả bọn bỗng chốc đều bị chọc cười, cùng tiến lên trước "bắt nạt" nàng.

"Chao ôi! Cháo nhỏ của tớ à, sao cậu cứ mời gọi tớ véo cậu như vậy? Cậu yên tâm ha, bây giờ tớ liền bảo đảm với cậu, sau này cậu không làm nổi nữa không có cơm ăn, đến chỗ chị đây, bao ăn bao ở, cậu chỉ cần nhận làm hết việc nhà là được, ai bảo cậu đã là người của tớ chứ, xem tớ đối với cậu thật tốt." Mạn Văn ôm chặt cổ Thiên Hi cười hì hì nói.

"Chết tiệt! Thu hồi cái mỏ quạ đen của cậu, tớ là ai? Tớ là Trịnh Thiên Hi tiếng tăm lẫy lừng, sau này tớ sẽ là một phú bà, bây giờ cậu mau mau nịnh bợ tớ chút đi, bằng không thì sau này khi cậu không làm nổi nữa, tớ cũng không muốn nhận quen cậu." Thiên Hi bắt đầu phản kích Mạn Văn, chúng tôi cười ha ha. Nghĩ đến sau khi tốt nghiệp không thể mỗi ngày nhìn thấy hai đứa hề này, trong lòng có chút mất mát, nhưng mọi người đều có thể ở lại nơi này cùng nhau sinh sống xem như là đáng quý.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại không muốn dậy ngay, hai đứa ôm nhau nhỏ giọng nói chuyện, khi Yen tỉnh ngủ rất biết làm nũng, cũng thích chọc tôi cười, tôi thật thích nàng như vậy, cảm thấy vừa đáng yêu lại vừa nữ tính, lúc vươn mình muốn đè lên người nàng, nghe thấy điện thoại ở đầu giường đang rung, bình thường sẽ không có người gọi điện thoại đến đây sớm như vậy, cầm lên xem là số điện thoại bàn xa lạ, nhíu mày do dự một lúc mới nhận nghe.

"Xin hỏi có phải là Doãn Hạ Mạt không?" Phía bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên trưởng thành, có chút nghiêm túc.

"Chính là tôi, ông là ai?" Dè dặt đáp lại, nhưng không biết tại sao, trong lòng có loại linh cảm tốt khó nói thành lời, nhịp tim tăng tốc.

"Chào cô! Tôi là chủ nhiệm Lâm đại học XXX, hiện tại thông báo cho cô, cô thuận lợi thông qua cuộc thi giáo viên vòng phỏng vấn thứ tư tại trường tôi, tổng thành tích đứng thứ nhất, chúc mừng cô! Cô được trường chúng tôi tuyển chọn, mời cô vào chín giờ sáng ngày mai đến trường đúng giờ, đến lúc đó sẽ nói với cô về thu xếp công việc cùng với các đãi ngộ." Giọng nói của đối phương không nhanh không chậm, nói vô cùng thận trọng, nhưng khi tôi nghe thấy mình được trúng tuyển lòng tôi đã sắp muốn nổ, thật muốn hét to một tiếng, loại vui mừng cùng hưng phấn này không có ngôn từ nào có thể biểu đạt được, vô cùng vui vẻ, cảm giác trên đầu tỏa ra bong bóng đủ mọi màu sắc.

"Cảm ơn chủ nhiệm Lâm, cảm ơn! Ngày mai tôi nhất định đến đúng giờ." Tôi kích động đến nỗi âm điệu cao lên, giọng nói run rẩy, Yen ngồi dậy chờ mong nhìn tôi, mắt mở thật to.

"Woa ha! Tớ được trúng tuyển rồi... Tớ được trúng tuyển rồi." Cúp máy xong tôi lập tức ném điện thoại ở trên giường, ôm Yen phấn khởi kêu lớn.

"A! Quá tốt rồi! Doãn bé ngoan cậu giỏi quá." Không nghĩ tới Yen còn hào hứng hơn cả tôi, hét rầm lên, ôm chặt tôi vỗ lưng tôi, lúc này hội chị em bị hai đứa đánh thức.

"Thiệt hay giả vậy? Trứng Muối, cậu không có nằm mơ ban ngày chứ?" Các nàng thò đầu ra không thể tin được mà nhìn tôi.

"Tớ xác định tớ không có nằm mơ ban ngày, vừa nhận được điện thoại, tớ được trúng tuyển rồi, ha ha! Mau chúc mừng tớ đi." Tôi buông ra Yen, đi chân trần đứng trên mặt đất, hào hứng bắt chước tư thế của superman, hơi tách ra hai chân, một tay chống eo, một tay giơ lên cao cao, làm động tác tay thắng lợi chữ V, cười đến con mắt híp thành một cái khe.

"A!" Mấy cô nàng này vọt dậy, rít gào lên chạy vào trong lòng tôi ôm nhau túm tụm.

"Ha ha! Tối nay có bữa tiệc lớn để ăn rồi." Thiên Hi ngay cả câu chúc mừng cũng không có, vừa mở miệng chính là ăn.

"Trứng Muối, khá lắm." Tư Khiết dùng sức ôm đầu của tôi.

"Xem ra chúng tớ lo lắng cho cậu là dư thừa, vẫn là Tiểu Bảo hiểu rõ cậu nhất." Tiểu Đằng nói tiếp.

"Trứng Muối, chính là tự tin như vậy!" Mạn Văn bắt chước lời quảng cáo nào đó mà khen ngợi tôi, mọi người đều bật cười.