Rạng sáng năm giờ đã morning call rồi, tôi còn ở trong mộng đẹp, Yen nghe điện thoại. Chưa từng thử giờ này đã dậy, bất cứ tiếng ồn nào cũng không làm phiền tôi tỉnh ngủ, tôi tiếp tục nằm trong mộng...
"Mạt Mạt...rời giường rồi! Hạ Mạt? Doãn Hạ Mạt!" Yen liên tục vỗ nhẹ mặt tôi, giấc mộng đẹp của tôi đã bị nàng vỗ tỉnh rồi.
"Haha! Tớ nhìn cậu đã rất lâu rồi, cậu mơ mộng đẹp gì vậy? Khóe miệng luôn mang theo mỉm cười." Yen ngồi dậy nhìn xuống tôi.
"A! Còn thiếu một chút là tớ có thể ăn được bánh bao lớn Tế Công đưa cho tớ rồi, đều tại cậu! Đánh thức tớ, a không được! Bắt đền cậu bánh bao thịt thật thật lớn!" Tôi nằm ở trên giường nhắm nửa con mắt lung lay cánh tay Yen, oán trách nói.
"Cái gì? Tế Công? Còn bánh bao thịt? Ha ha ha ha ha!!!! Cười chết tớ rồi." Yen nghe xong mộng đẹp tôi nói thì ngã ở trên giường ôm cái bụng cười ha hả.
"Cậu còn cười, đây là thật, tớ và Tế Công hàn huyên rất lâu, cuối cùng cụ ấy vui vẻ lắc lắc quạt rách của cụ liền có thể biến hóa một cái bánh bao lớn đưa cho tớ, khi tớ đang muốn nắm lấy, cậu đã kéo tớ trở về rồi, huhu! Tiểu Bảo cậu đáng ghét." Tôi vươn mình gắt gao đè ở trên người nàng, cực kỳ nghiêm chỉnh nói với nàng.
"Hahaha! Không xong rồi, nước mắt của tớ đều chảy ra, ôi trời! Vốn là buồn ngủ rũ rượi, bị một giấc mộng đẹp của cậu buồn cười đến mức tinh thần của tớ phấn chấn rồi." Yen thật sự cười ra nước mắt, tôi cúi đầu hôn lấy nước mắt bên khóe mắt của nàng.
"Mặn mặn." Liếm môi, cảm nhận mùi vị của nước mắt, tôi lầm bầm lầu bầu nói.
"Thân ái, tớ yêu thích cậu trong lúc vô tình biểu lộ ra đáng yêu, càng ngày càng yêu thích cậu." Yen ngẩng đầu lên hôn trán tôi một cái.
"Hừ! Tớ biểu lộ rất tức giận!" Nói xong tôi đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, làm bộ tức giận, muốn trêu nàng chơi.
"Ô kìa! Sao cậu dễ giận như vậy chứ? Không phải là một cái bánh bao thôi?" Yen đi theo phía sau tôi nói.
"Nhưng tớ chưa từng thấy bánh bao lớn như vậy, còn nóng hổi, thèm chết tớ rồi." Tôi nặn kem đánh răng, xoạt xoạt đánh răng, hàm hàm hồ hồ nói.
"Trở về tớ làm cho cậu còn không được à?" Yen ôm tôi làm nũng ở phía sau.
"Thật sự? Khà khà! Vậy tớ tha thứ cậu rồi." Tôi xoay người hôn nàng, bọt biển kem đánh răng bám vào trên khóe môi của nàng.
"A! Cậu đáng ghét, xem tớ trừng trị cậu như thế nào." Yen tiện tay cầm lên kem đánh răng tôi nặn tốt giúp nàng, xoạt xoạt đánh mấy lần, hai tay nâng lên mặt tôi, đem bọt biển của nàng hôn lung tung lên mặt tôi.
"Lần sau tớ không dám rồi! Tha cho tớ đi? Thân thân!" Tôi nhỏ giọng xin tha.
"Khà khà! Hôm nay thực là một ngày tốt đẹp!" Yen vui vẻ nói.
Lăn qua lăn lại rất lâu chúng tôi đã trễ năm phút đồng hồ xuống lầu, may mà chúng tôi không phải hai người cuối cùng, anh Ngưu vẫn chậm hơn một chút so với chúng tôi, sau khi thăm hỏi sớm an với bọn họ, toàn thể ăn điểm tâm ở khách sạn, hành trình hôm nay phải đi Lệ Giang, nghe nói thành phố cổ Lệ Giang là một nơi rất tuyệt, khi đó tôi đi công ty du lịch dò hỏi, tôi cảm thấy tuyến đường của đoàn này vô cùng hài lòng, có thể đi mấy địa phương thật tốt, đắt một chút cũng đáng giá.
Nhưng từ Côn Minh ngồi xe đi Lệ Giang ước chừng tám tiếng (bây giờ nghĩ lại rất kinh khủng), hướng dẫn viên địa phương trên xe giới thiệu mỹ cảnh dọc đường, và giải thích phong tục tập quán của Vân Nam, tôi và Yen bắt đầu buồn ngủ, hai người đầu sát bên đầu liền ngủ rồi. Một giấc này ngủ thẳng đến mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng bị đói tỉnh, nhìn đồng hồ đeo tay đã hơn mười một giờ, nhưng đến Lệ Giang còn phải 2-3 tiếng, anh Ngưu lấy ra đồ ăn vặt cho chúng tôi ăn, bạn đoàn trong xe đều cực kỳ thân thiện, mỗi người chuyền nhau đồ vặt ngon miệng để mọi người cùng thưởng thức, tiếp theo mọi người tán gẫu náo nhiệt lên, bọn họ có người là bác sĩ, giáo viên, công chức, các ngành các nghề đều có. Anh Ngưu rất biết tạo bầu không khí, người trong xe đều bị chọc cười.
Khoảng lúc hai giờ đến thành cổ Lệ Giang, mọi người quây quần ăn cơm trưa ở ngoài thành phố, ai ai cũng đói bụng chờ mỹ thực lên bàn, đến khi nhân viên phục vụ mang món ăn lên, mỗi người chúng tôi xụ mặt xuống, đây là thức ăn sao? Cũng quá không chất lượng đi? Mướp đắng xào mướp đắng, canh suông đúng là canh suông, giống như nước lọc, mặt trên đung đưa mấy miếng bí đao, trên bàn gần như đều là thức ăn chay cay cay, hơn nữa chỉ có thể nhìn thấy mấy viên thịt be bé, chúng tôi nhìn liền thấy không ngon miệng rồi. Anh Ngưu tức giận lập tức gọi điện thoại trách cứ công ty du lịch, nói chúng tôi chi ra giá tiền cao như vậy chỉ có thể ăn đồ ăn kém thế này, thật sự là hơi quá đáng, tiếp đó bạn khác trong đoàn cũng gọi điện thoại trách cứ, sau cùng cơ quan du lịch xin nhận lỗi cực kỳ chú trọng, cam kết bắt đầu món ăn tiếp theo chắc chắn sẽ làm chúng tôi thỏa mãn. Yen chỉ gắp một ít cải thìa liền không ăn nữa, tôi cùng bé Lưu Sướng khô khan bới cơm trắng, không nghĩ tới bụng đói có thể ăn cơm trắng ngon như vậy.
"Đứa trẻ đáng thương! Lát nữa anh Ngưu mời các em đi ăn ngon." Anh Ngưu trông thấy dáng vẻ tội nghiệp của ba chúng tôi, đau lòng nói. Tùy tiện ăn một chút, sau khi hướng dẫn viên du lịch cùng hướng dẫn viên địa phương nhận lỗi với chúng tôi liền dẫn chúng tôi vào thành phố sắp xếp nơi dừng chân, chúng tôi không có bị vài chuyện kia ảnh hưởng đến tâm tình, tiến vào thế giới di sản văn hóa, thành cổ dựa vào ba ngọn núi xây lên, hòa hợp một thể với thiên nhiên, thành cổ nhà ngói, san sát nối tiếp nhau, thanh sơn bốn phía xanh ngắt, bao vây chặt chẽ vùng thành cổ nối liền. Đây là phong cảnh trước giờ chưa nhìn thấy ở thành phố lớn, mọi người hưng phấn chụp ảnh, lúc tôi và Yen đang muốn cầm lấy máy ảnh, anh Ngưu nói toàn bộ hành trình giúp hai chúng tôi quay video và chụp ảnh, đến lúc đó gửi cho chúng tôi, vì thế bức ảnh dọc theo con đường này đều là anh ấy chụp giúp hai tôi, rất nhiều đều là chụp trộm, anh nói như thế tự nhiên, thú vị, chúng tôi cũng giúp đỡ Tiểu Trí và Lưu Sướng chụp rất nhiều ảnh.
Đêm nay chính là trọ ở khách sạn, điểm ấy công ty du lịch bố trí rất tốt, khách sạn vô cùng đặc sắc, chúng tôi đều rất yêu thích, đồ dùng trong nhà đều là phong cách cổ, còn có ban công nhỏ, đặt gọn hành lý, tôi ôm Yen đứng trên ban công ngắm phong cảnh mỹ lệ của thành cổ.
"Nơi này thật giống thế giới thần tiên, sau này chúng mình vẫn tới được không?" Cả người Yen thả lỏng tựa ở trên người tôi nói.
"Ừm! Chỉ cần cậu yêu thích, chúng mình vẫn sẽ đến." Tôi hôn lấy tai nàng.
"Chị, chị, mở cửa!" Lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, bé Lưu Sướng hô ở bên ngoài, hai chúng tôi bất đắc dĩ nở nụ cười, bước nhanh đi mở cửa. Hai ngày nay đứa nhỏ này dính lấy chúng tôi cả ngày, nhưng mà chúng tôi cũng rất thích bé.
Buổi chiều chúng tôi đi dạo ngay ở thành cổ, mặc dù thời tiết rất khô ráo, nhưng không khí nơi đây thoải mái vô cùng. Ở dưới tàng cây liễu, gió nhẹ thổi, nhìn nước trong suốt róc rách chảy xuôi, thật thoải mái. Anh Ngưu và Tiểu Trí mời chúng tôi ăn Liang Pi*, thịt nướng Nạp Tây, lẩu sườn thịt sấy, chúng tôi mời bọn họ ăn sữa chua, đậu phụ nướng và cá nướng, dọc theo đường đi Tiểu Trí hăng hái trò chuyện với Yen, tôi có thể cảm giác được ánh mắt anh ta yêu thích Yen.
(*Liang Pi: là một món mì lạnh ăn kèm với rau củ và thịt. Sợi mì dài bản to, được làm từ bột mì hoặc bột gạo.)
"Ôi! Đi ra ngoài du lịch cũng không thể để tớ bớt lo." Tôi ở một bên lặng lẽ nói với Yen.
"Hả? Cậu nói cái gì?" Yen bị lời tôi nói làm khó hiểu, ngây ngốc nhìn tôi.
"Tớ cảm giác sói tới rồi." Tôi chua loét nói.
"Doãn Hạ Mạt, cậu nói chuyện với tớ đứng đắn một chút có được không? Tớ nghe không hiểu." Yen nhíu mày nhìn tôi.
"Không có gì, có lẽ là tớ suy nghĩ nhiều, haha!" Nói xong tôi tiến lên chơi cùng Lưu Sướng, để Sói tiên sinh tiếp tục tán gẫu với nàng.
Đặc sắc số một của Lệ Giang chính là nơi nơi phố rượu lung linh, tới nơi này không đi quán rượu vậy thực sự lĩnh hội không tới phong tình nơi đây, bây giờ là lúc xế chiều, chúng tôi đi mệt mỏi, trông thấy phía trước có một pub xây dựng vô cùng đặc sắc, liền hiếu kỳ đi vào xem, thì ra đây là người Ma Thoa mở, hoàn cảnh bên trong rất đẹp, đằng sau là sân nhỏ lộ thiên, chúng tôi chọn nơi này uống trà nghỉ ngơi, ngồi ở trên ghế mây cũ, nhìn bầu trời xanh thẳm, ngồi bên cạnh chính là người yêu, trong lòng sung sướng, cảm giác hạnh phúc khó nói thành lời.
"Đáng tiếng ngày mai sẽ phải đi rồi, nơi này thật thích hợp ngẩn người." Tôi thở dài nói.
"Lần sau các em có thể thường tới nơi này nán lại thêm mấy ngày, đọc sách, tốt vô cùng." Anh Ngưu giúp tôi pha trà.
"Lần sau tới có thể hẹn anh không?" Tiểu Trí nhìn Yen hỏi.
"Haha! Lần sau còn không biết lúc nào đâu, nói sau đi." Yen mỉm cười nói.
"Vậy các em lưu số điện thoại cho anh đi, thuận tiện liên hệ." Tiểu Trí bắt đầu tiến công rồi.
"A...được thôi!" Yen khó xử đáp ứng rồi.
Mọi người tha hồ trò chuyện đề tài, ăn vặt, Lưu Sướng quấn quýt lấy tôi muốn tôi chơi cờ phi hành với bé, thời gian cứ như vậy từ từ đến chạng vạng. Tiểu Trí đề nghị đi phố Tứ Phương gần đây uống rượu, Yen bảo bọn họ đi trước, nói muốn cùng một mình tôi đi dạo chơi khắp nơi mua chút quà tặng liền hội hợp với bọn họ, Tiểu Trí vốn định đi cùng chúng tôi, nhưng bị Yen khéo léo từ chối rồi. Sau khi chia tay ở pub, rốt cuộc hai chúng tôi có thể ở riêng với nhau, tôi hơi buồn không nói lời nào.
"Sao vậy? Bé gái giấm chua." Yen biết rõ còn hỏi.
"Hừ! Cậu còn nói, không để ý tới cậu." Tôi tức giận nghiêng đầu không nhìn nàng.
"Được rồi! Không đùa cậu, đi! Chúng mình đi tìm ăn ngon." Yen kéo tay tôi chạy nhanh.
"Hả? Tớ mới vừa ăn vặt rồi." Tôi chạy hùng hục theo nàng.
"Tớ lại đói bụng, tớ chỉ muốn riêng hai chúng mình ăn thật ngon một trận." Yen vui vẻ chạy.
"Haha! Được! Tớ còn muốn ăn." Tôi bị tâm tình vui vẻ của nàng lây nhiễm, hưng phấn cùng nàng chạy băng băng ở trên đường phố.
Đi đến một gian nhà gỗ nhỏ với bầu không khí lãng mạn, vừa khéo trong góc có một ghế sô pha ở vị trí tốt, hai chúng tôi lần lượt ngồi xuống, nàng vẫn nắm tay tôi không buông.
"Từ pub đã nắm, tay đều toát mồ hôi, chúng mình buông ra đi." Tôi cười nói.
"Không được! Cứ nắm như vậy." Yen tinh nghịch nhìn tôi, lúc này nhân viên phục vụ nhiệt tình lại đây chào hỏi, giới thiệu món ăn đặc sắc ở đây, ngoài món ăn ngon hai chúng tôi chọn ra, lần đầu tiên Yen còn muốn rượu lúa mì thanh khoa.
"Tớ không biết dùng đũa tay trái." Tay phải của tôi nắm tay trái của nàng, yếu đuối nhìn nàng nói.
"Vậy bất tiện nhỉ, tớ bón cậu ăn nhé." Yen dịu dàng nói.
Khi món ăn đều lên một lượt, tôi và Yen cạn chén, hai người đều không biết uống rượu, lúc nâng cốc uống vào đồng thời nhíu mày, nhìn bộ dáng của nàng đáng yêu cực kỳ, tôi thoải mái cười khanh khách.
"Biết tại sao tớ muốn uống rượu không?" Yen hỏi.
"Hả?" Tôi không rõ.
"Bởi vì tớ thật sự rất cao hứng, rượu này chính là muốn chúc mừng hai ta có thể quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau, đi cùng nhau, lòng tớ chỉ có cậu." Yen vui vẻ nói, lần thứ hai cầm lên chén rượu cạn chén với tôi, tôi bị cảm động sâu sắc, không để ý người ngoài, hôn lên gò má trái của nàng.
"Haha! Không tệ lắm! Bắt đầu học tớ lớn mật lên rồi." Yen nói xong hôn lên gò má phải của tôi, thực ra đã có người nhìn về phía chúng tôi rồi.
"Xì! Dù sao nơi này cũng không ai quen biết hai ta, sợ cái gì." Tôi tự nhiên nhìn chằm chằm những người kia nhìn chúng tôi, ung dung nói.
"Haha! Chúng mình thật ngấy nha." Yen bón đồ ăn cho tôi.
"Khà khà! Ngấy chết tớ cũng nguyện ý." Tôi tinh nghịch nhìn nàng nói.