Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 92

Thi gian đăng bài: 22:27:56, 7/12/2012

Khí trời tháng năm chậm rãi ấm lên, không lạnh cũng không nóng, chúng tôi đều thích mùa này, thay váy mỏng và áo phông mỏng, sau khi đi Hàn Quốc, trong đoàn giải lao một tháng không cần tập diễn, nhưng tháng này vẫn sắp xếp làm những chuyện khác, Trương lão sư, người yêu của Điền giáo sư về nước phát triển, làm tổng thanh tra ở công ty đĩa hát nào đó, muốn thu bản cover tiếng Trung của hai bài hát nước ngoài, giáo sư liền giới thiệu tôi đi thử âm, lần đầu tiên gặp Trương lão sư, trong lòng có hơi căng thẳng thấp thỏm từ trước, sau khi gặp thầy thì hoàn toàn thả lỏng, thầy ấy là một người đàn ông Đông Bắc cực kỳ khiêm tốn hữu lễ, nho nhã mà có học thức, vóc người rất cao lớn, toàn thân tản ra mị lực của người đàn ông trung niên.

Tôi đi đến công ty không có lập tức ghi âm, hai người hàn huyên rất lâu ở trong phòng làm việc của thầy, thầy và tôi chậm rãi nói về phát triển của âm nhạc nước ngoài và hoạt động thương mại của âm nhạc quốc nội, thỉnh thoảng hài hước nói chêm vào một ít chuyện thú vị, để tôi cảm thấy con người thầy rất dễ dàng thân cận, cũng nói chuyện về ý nghĩ cùng lý tưởng của tôi với thầy, thầy hết sức chăm chú lắng nghe, sau khi nói xong thầy mới kiến nghị thêm, một lời nói của thầy hơn hẳn đọc sách mười năm, từ xưa tới nay chưa từng có ai chỉ điểm tôi như thế, hơn nữa thầy phân tích vô cùng thấu đáo, để tôi nhận được ích lợi không nhỏ, sau này trên con đường công tác phát triển, thầy chính là Bá Nhạc của tôi, cũng là thầy tốt bạn hiền.

"Cô bé, tán gẫu cùng em rất vui vẻ, từ trên người em thầy cảm nhận được ý nghĩ cùng đổi mới của thế hệ trẻ các em, vô cùng đáng giá tìm tòi học hỏi, em đồng ý kết bạn với người lớn tuổi như thầy đây không?" Trương lão sư hòa ái dịu dàng hỏi.

"Ha ha! Cực kỳ đồng ý, có thể làm bạn với Trương lão sư ngài là vinh hạnh của em." Tôi rất kinh ngạc thầy sẽ chủ động kết bạn với một con nhóc chưa va chạm nhiều, rất cao hứng.

"Ha ha! Tới giờ cơm tối rồi, tối nay mời em cùng ăn cơm có được không? Chỉ tôi, em, và Điền giáo sư." Trương lão sư nói.

"Được ạ! Nhưng mà em còn chưa có thử âm đâu. . ." Tôi có chút ngượng ngùng nói.

"Ha ha, không cần thử, đến lúc đó trực tiếp đến ghi âm đi." Trương lão sư vô cùng sảng khoái nói.

"Dạ?" Tôi bối rối, còn chưa nghe tôi hát đã thông qua, vậy cũng quá qua loa thì phải.

"Điền giáo sư có thể giới thiệu cho thầy khẳng định không kém, vả lại ngày hôm nay tán gẫu với em nghe giọng nói của em, chính là âm thanh thầy muốn, buổi chiều thứ sáu em có lớp không?" Lúc Trương lão sư giải thích với tôi, trong lòng tôi vui vẻ, cảm thấy thầy rất tín nhiệm tôi.

"Không ạ." Tôi trả lời ngay.

"Tốt lắm, vậy chúng ta hẹn buổi chiều thứ sáu chính thức ghi âm, đây là ca khúc muốn ghi, em về luyện một chút." Trương lão sư lấy ra từ trong ngăn kéo một đĩa CD-ROM đưa cho tôi.

Bữa tối rất vui vẻ, hai người vợ chồng bọn họ rất xứng đôi đằm thắm, Điền giáo sư lại biết làm nũng ở trước mặt Trương lão sư, tôi nhìn mà mắt choáng váng, thì ra mỗi người đều có một mặt trẻ con, không chia tuổi tác, ha ha.

Vào một hôm thứ sáu của tháng năm, lúc sáng sớm ngủ say cảm thấy có người đang ôm tôi, tôi tưởng nằm mơ, ngủ tiếp, bất chợt cảm thấy miệng bị niêm phong, mũi cũng không hít thở được, tôi khó chịu giãy tỉnh, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt to của Yen đang chớp chớp mỉm cười nhìn tôi.

"Ha ha. . ." Nàng nằm nhoài lên người tôi, nhìn gần tôi, dùng ngón tay trỏ nhẹ vỗ về môi của tôi rồi cười, vừa nãy là bị nàng niêm phong môi.

"Giờ mới có mấy giờ. . . cậu sao thế. . .đã tỉnh rồi?" Tôi khó có thể tin bình thường tham ngủ như nàng sẽ tỉnh dậy vào lúc ngày mới sáng, với lại nàng chưa bao giờ lén lút lại đây ngủ sát bên tôi, chỉ có tôi da mặt dày đi dính nàng.

"Hôm nay là thứ sáu, buổi tối dẫn cậu đi một chỗ, sau đó ở nơi đó qua đêm được không?" Yen tiếp tục nằm nhoài lên người tôi, có nho nhỏ hưng phấn nói.

"Hả? Chỗ tốt nào? Lẽ nào. . . . muốn đi khách sạn?" Tôi cười giảo hoạt bắt đầu nghĩ lung ta lung tung, tỉnh táo rồi.

"Cậu đáng ghét! Không đứng đắn." Yen dở khóc dở cười trượt xuống từ trên người tôi, nằm ngang.

"Ha ha, tớ đùa giỡn thôi, cậu dẫn tớ đi đâu tớ liền theo cậu đi đó ha." Tôi lập tức nghiêng người ôm nàng, sượt cổ của nàng, nói.

"Buổi chiều tớ đi chỗ Thiên Qua ghi âm, cậu đi cùng tớ đi, ghi xong cùng đi." Yen thương lượng với tôi.

"Ô! Cậu không nói tới ghi âm tớ còn thiếu chút nữa quên mất, lúc trước tớ nói với cậu Trương lão sư tìm tớ ghi âm, cũng là buổi chiều hôm nay, hơn nữa không biết phải ghi muộn bao lâu đây, làm sao bây giờ?" Tôi đột nhiên nhớ lại, trong lòng bắt đầu hơi lo lắng thời gian không đủ.

"Không sao, muộn bao lâu tớ cũng chờ cậu, đến lúc đó cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ đi tìm cậu." Yen nghiêng đầu nhìn tôi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.

"Được! Cậu nói trước với tớ mình đi đâu đi?" Tôi hỏi.

"Bí mật!" Yen chọc nhẹ mũi của tôi, đứng dậy về giường ngủ của nàng, vứt bỏ tôi một mình ngây ngốc, vậy không khiến người ta khó chịu sao.

Đúng hai giờ chiều đến phòng ghi âm của Trương lão sư, sau khi chuẩn bị sắp xếp hết thảy rồi bắt đầu ghi âm, bởi vì thường hay ghi giúp Thiên Qua, vì thế sẽ không căng thẳng, nhạc phát ra thì lập tức tiến vào trạng thái, tôi làm mỗi chuyện đều sẽ hết sức chăm chú, lúc trước Trương lão sư đưa cho tôi bản demo, tôi nghe hát lặp lại rất nhiều lần, lời đã thuộc rồi, điều này cũng quy công cho ngày thường Điền giáo sư huấn luyện ma quỷ tốc kí, nhắm mắt lại cảm thụ lấy ý cảnh ca khúc, như vậy càng có thể hát ra cảm giác, lần thứ nhất lại không bị kêu ngừng. Hát xong ca khúc, đến khi tôi mở mắt ra, nhìn thấy Trương lão sư cùng những nhân viên làm việc khác vỗ tay cho tôi.

"Hạ Mạt, quá tuyệt vời! Hầu như không có tỳ vết, em thật làm cho thầy vui bất ngờ, tiếp tục cố lên, thầy nghĩ kế hoạch phải thu âm ngày hôm nay sẽ sớm hoàn thành." Trương lão sư thông qua microphone đối thoại với tôi.

"Cảm ơn! Em sẽ duy trì tốt trạng thái." Có thể nhận được tán dương của thầy trong lòng cao hứng vô cùng.

Năm tiếng sau rốt cục ghi âm xong xuôi, Trương lão sư nói mời mọi người đi ăn cơm, tôi hẹn Yen rồi, đành uyển chuyển từ chối, nhìn đồng hồ đeo tay, nàng hẳn là ở ngay dưới lầu chờ tôi, tôi vội vàng cầm lấy túi, chào hỏi rồi đi ra ngoài ngay. Ra đến cửa thang máy, nhìn thấy Yen ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, đeo tai nghe nghe nhạc, nhắm mắt dưỡng thần.

"Thân ái, cậu tới đã bao lâu? Sao không điện thoại cho tớ?" Tôi ngồi vào bên nàng, dịu dàng hỏi, sợ hù tới nàng.

"Cậu xuống rồi? Không chờ bao lâu, chỉ một lúc mà thôi, chúng mình đi thôi." Yen thu hồi MP3 rồi nói.

"Hiện giờ có thể nói với tớ mình đi đâu chứ?" Tôi ôm cánh tay của nàng, hỏi.

"Đừng hỏi, đi thì biết." Yen vẫn không chịu nói, tôi chu cái miệng nhỏ nhắn, hết cách với nàng rồi.

Tôi cùng nàng đi tới bến xe, lên một tuyến xe ngày thường tôi cũng chưa từng ngồi, trên xe, tâm tình của nàng rất tốt, nắm tay tôi nói liên tục, tôi thích lẳng lặng nghe nàng nói, có lúc không nhịn được sẽ lén lút hôn nàng một cái.

"Thân ái, sao còn chưa tới vậy? Tớ thật đói đó." Ngồi hơn một giờ, nàng còn chưa có ý xuống xe.

"Nhịn thêm chút nữa, quên mua ít đồ ăn ở trên xe, còn có mấy trạm thì đến trạm cuối cùng rồi." Yen đau lòng nhìn tôi. Tôi nhìn tên trạm cuối cùng, tiểu khu hoa viên XXX, bắt đầu nổi lên nghi hoặc.

Chín giờ tối rốt cục đến chỗ cần đến, Yen nắm tay tôi bước nhanh, đi khoảng năm phút đồng hồ, liền thấy cổng của tiểu khu hoa viên, có bảo an đang trông coi, Yen lấy ra thẻ IC từ trong túi quẹt một cái, cửa nhỏ bên cạnh mở ra, đi vào bên trong rất lớn, tiểu khu này sạch sẽ gọn gàng, rất có quy hoạch, mỗi tòa nhà đều rất mới, ắt hẳn mới vừa xây không lâu, tôi đi theo nàng, tò mò nhìn xung quanh, đi tới một căn nhà trong một loạt khu biệt thự màu trắng, Yen dừng lại, lấy ra chìa khóa mở cửa, tôi kinh ngạc nhìn nàng, nàng mỉm cười không nói lời nào, mở cửa rồi kéo tôi đi vào, tiếp đó bật đèn, trang trí này thật xinh đẹp, tất cả đều là kiểu Âu, tôi sững sờ tại chỗ không nhúc nhích.

"Đây chính là nơi tớ muốn dẫn cậu tới, nhà này ba ba mua một năm trước, tớ rất ít đến, năm nay anh trai trở về thì ngụ ở đây, cuối tuần trước bọn họ đi rồi, chiếc chìa khóa giao cho tớ, về sau cuối tuần có thể dẫn hội chị em tới chơi." Yen ấn tôi ngồi vào trên cái ghế đổi giày, giúp tôi cởi giày.

"Vậy tối nay tại sao không cùng đi với họ? Nơi này thật xinh đẹp, các cậu ấy chắc chắn thích chết mất." Tôi vui vẻ nói.

"Ha ha! Thời gian tối nay chỉ thuộc về chúng mình, đến, dẫn cậu đi xem phòng của tớ." Yen vừa nói vừa không thể chờ đợi được nữa dẫn tôi đi lên lầu tham quan gian phòng của nàng.

"Nhắm mắt lại." Đi đến cửa phòng, Yen giả vờ cười thần bí, tôi ngoan ngoãn nghe lời.

"Được rồi." Nghe thấy cửa mở ra, tôi chầm chậm mở mắt ra, bị hình ảnh trước mắt kinh ngạc đến ngây người, trong phòng treo rất nhiều bong bóng đủ mọi màu sắc, còn có thú bông đáng yêu, trên giường dùng cánh hoa hồng rải thành mấy cái chữ lớn, tôi khẽ cong miệng, chậm rãi xoay đầu qua nhìn nàng.

"Lão bà, sinh nhật vui vẻ!" Yen tiến lên nhẹ nhàng ôm eo tôi, mềm nhẹ nói vào tai tôi, sau đó hôn gò má của tôi, tôi cảm động xoay người ôm nàng thật chặt, không nói được câu nào, thì ra ngày hôm qua nàng nói có việc muốn đi ra ngoài, chính là vì làm chuẩn bị sinh nhật cho tôi, nàng lúc nào cũng có thể mang đến cho tôi niềm vui lãng mạn bất ngờ, tôi kích động sắp muốn khóc lên.

"Sinh nhật không cho phép khóc nhè ha." Yen hiểu tôi.

"Cậu đừng lãng mạn như vậy có được không? Tớ cảm động chết rồi." Cả người tôi dựa vào trên người nàng, vuốt sau gáy của nàng, nức nở nói.

"Tớ muốn hết sức có thể lãng mạn cả đời với cậu, vậy không quá đáng chứ?" Yen đỡ bờ vai của tôi, thâm tình nhìn tôi hỏi, tôi không hề trả lời nàng, hôn lên môi nàng, trong lòng nói rằng không quá đáng một chút nào. . . . .