Say Đắm - Seven Liễu

Chương 21: 21 Không Giống Sao

Lộ Trạch chỉ là ngơ ra khoảng hai giây, sau đó cũng thản nhiên đi tới quầy bar phía trước.

Những người khác đều nhường chỗ cho cậu theo bản năng.

“Một ly Kẻ Khờ.” Lộ Trạch cười nói.

Lương Tiêu cũng cười, “Được.”

Chị gái tóc vàng nhìn cũng khá ngầu ngồi bên cạnh Lộ Trạch hỏi: “Cậu thật sự là bạn trai cậu ta sao?”

Lộ Trạch liếc nhìn Lương Tiêu một cái, nhíu mày hỏi: “Không giống sao?”

“Cậu còn trẻ quá em trai ạ,” Chị gái tóc vàng nhìn cậu, “Còn đang học đại học đúng không?”

Lộ Trạch cúi đầu nhìn nhìn cách ăn mặc của mình hôm nay.

Quần bò kết hợp với giày thể thao, là trang phục tiêu chuẩn mà các sinh viên nam đại học thường mặc.

Nếu cậu biết tối nay sẽ đến quán bar thì lúc đi học sẽ không mặc như thế này đâu.

Cậu lại nhìn Lương Tiêu ở đối diện, một thân đen, chẳng qua Lương Tiêu mặc thế nào thì nhìn anh vẫn thành thục hơn người khác, không liên quan gì đến việc anh mặc gì, là do khí chất thôi.

Lộ Trạch chống khuỷu tay lên quầy bar, nghiêng đầu nhìn chị gái tóc vàng kia, trong tiếng nhạc càng ngày càng sôi động cậu nói: “Em trai thì không thể yêu đương à?”

Chị gái tóc vàng lắc lắc ly rượu, nhìn có vẻ rất tự tin, “Cậu không phải kiểu người cậu ta thích.”

Nụ cười trên mặt Lộ Trạch lập tức biến mất, thay vào đó là một bộ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm chị gái kia hai giây không nói gì.

Chị gái tóc vàng có hơi kinh ngạc, Lộ Trạch quay đầu nói với Lương Tiêu: “Xem trò vui à? Không nghe người ta nói em không phải kiểu người anh thích kìa?”

Lương Tiêu nhìn có vẻ rất bình tĩnh, vừa cúi đầu pha rượu vừa chậm rãi nói, “Đúng là không phải.”

Chị gái tóc vàng lại cười cười với Lộ Trạch, lại nghe Lương Tiêu nói: “Cho nên tôi cũng khá bất ngờ.”

Lúc này Lộ Trạch mới nhếch miệng lên, nhìn vào ly rượu Lương Tiêu đang pha, cậu tùy hứng nói: “Không muốn màu xanh đâu, anh pha Kẻ Khờ màu đỏ đi.”

Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, bất đắc dĩ cười, “Được, nhưng lát nữa đừng tìm anh nói là mùi vị không đúng đó nha.”

Hai người bọn họ không để ý ai cứ đứng đó nói chuyện, chẳng bao lâu sau thì những người muốn đến gần Lương Tiêu đều thức thời bỏ đi.

Lộ Trạch búng tay một cái, cúi người đến gần quầy bar, nhỏ giọng nói với Lương Tiêu: “Thế nào? Phối hợp ok chứ?”

Lương Tiêu đưa ly rượu cho cậu rồi cười nói: “Kẻ Khờ màu đỏ.”

Lộ Trạch ngẩn người, “Vãi, anh pha cho tôi thật sao? Không phải rượu là cố định sao? Còn có thể thay đổi màu sắc hả?”

“Bình thường thì không thể,” Lương Tiêu nói, “Tôi có điều chỉnh một chút, chắc mùi vị sẽ hơi kỳ.”

Lộ Trạch nở nụ cười, “Vậy đây không phải là Kẻ Khờ rồi, là anh tự sáng tạo ra.”

“Ừm,” trên mặt Lương Tiêu không có biểu tình gì, “Nếm thử chút đi.”

Lộ Trạch cầm ly rượu lên thử một ngụm nhỏ, sau đó lại búng tay nói: “Ngon lắm, có chút ngọt nhưng cũng có chút cay cay, nên đặt tên là Tình Nhân.”

Cậu lại uống một ngụm, hạ giọng hỏi Lương Tiêu, “Anh Tiêu, đây là nghề phụ của anh à? Lúc mới nhìn thấy anh tôi không dám nhận luôn.”

“Không phải,” Lương Tiêu cúi đầu lau mấy cái ly, “Trước kia cũng có làm ở đây rồi, hiện tai chỉ thỉnh thoảng đến đây giúp thôi.”

Lộ Trạch gật đầu, trêu chọc nói: “Anh tới giúp còn nguy hiểm hơn đó.”

“Vừa rồi cảm ơn cậu.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch thở dài, nâng ly rượu hướng tới quầy bar, “Lần trước anh giúp tôi, lần này tôi giúp anh, huề nhau….

Không đúng, còn một lần anh bị bệnh vì tôi nữa, không công bằng lắm nhỉ.”

“Huề nhau, mỳ bò cậu gọi ngon lắm.” Lương Tiêu nói.

“Đó là đương nhiên rồi.”

Lại có người gọi rượu, hai người bọn họ im lặng không nói gì nữa, một người pha rượu một người nhìn.

Động tác pha rượu của Lương Tiêu so với người pha chế thực sự cũng không quá chuyên nghiệp, không có nhiều động tác hay kỹ thuật đẹp mắt gì cả, cũng không tung hứng nọ kia, nhưng là động tác tự nhiên, vô cùng lưu loát.

Không phải khiến cho người ta phải lóa mắt, là cảnh đẹp ý vui.

Khi Lương Tiêu đang pha đến ly thứ hai thì Lộ Trạch lấy điện thoại ra chụp hình anh.

Thật ra cậu nên hỏi anh trước, nhưng hiện tại cậu đang có thân phận là “bạn trai” Lương Tiêu cho nên không tiện lắm.

Hỏi cái gì, hỏi tôi có thể chụp anh hay không à? Có bạn trai nào mà không thể chụp hình chứ.

Cho nên Lộ Trạch cứ im lặng chụp ảnh, khi Lương Tiêu nâng ly rượu lên đưa đi cậu mới buông điện thoại xuống.

Lương Tiêu thản nhiên cười, “Chụp xong chưa?”

Lộ Trạch đã biết đây nghĩa là anh không ngại, nên cậu cũng cười nói: “Chụp xong rồi, ngầu lắm luôn.”

Cậu cười xong lại “Vãi” một tiếng, quay đầu lại nhìn nhìn rồi nói: “Xong rồi, quên mất thằng Kiệt luôn rồi.”

“Là người lần trước đi cùng cậu sao?” Lương Tiêu hỏi.

“Đúng, người lần trước được anh đưa về khách sạn cùng tôi đó,” Lộ Trạch xoay quanh tìm tìm, “Người đâu rồi? Vừa rồi vẫn còn ở đó mà…..”

“Đừng vội, gọi điện thoại thử xem.”

Lộ Trạch lấy điện thoại ra, gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại Tưởng Nghĩa Kiệt vẫn không nghe.

Cậu cau mày nói: “Không cầm điện thoại trong tay, chắc là ồn quá không nghe thấy.”

“Uống nhiều rồi chăng?”Lương Tiêu hỏi.

“Chắc là không đâu,” Lộ Trạch có chút lo lắng, “Nhưng tâm tình cậu ta không tốt lắm…..”

Cậu cẩn thận tìm trong đám người hỗn loạn, cảm giác cũng hoa mắt chóng mặt luôn rồi.

Lương Tiêu đi ra từ trong quầy bar,”Tôi sang bên kia tìm giúp cậu, tìm được sẽ báo cho cậu một tiếng.”

“Được.”

Quán bar chỉ có một tầng nhưng lại khá rộng, chia ra làm mấy sảnh.

Hai người bọn họ chia nhau ra tìm, Lộ Trạch vừa gọi điện thoại vừa gọi tên Tưởng Nghĩa Kiệt, tìm một lúc thì bị đèn trong quán bar làm cho chóng mặt, nhìn người cứ lập lòe.

Cậu còn cố ý đi ra cửa nhìn một chút, chỉ có một người uống say đang ôm xe đạp của người khác không buông, cũng không phải Tưởng Nghĩa Kiệt.

Theo lý thuyết thì Tưởng Nghĩa Kiệt sẽ không bỏ lại cậu rồi đi… Đậu mé, chắc không phải đi thuê phòng cùng một chị gái nào đó rồi chứ.

Lộ Trạch vừa định đến khách sạn đối diện xem thử thì tiếng điện thoại vang lên, là Lương Tiêu gửi tin nhắn ghi âm đến, cậu vội vàng nghe, “Tìm được rồi sao?”

“Tìm được rồi,” Lương Tiêu nói, “Uống nhiều, đang ở WC.”

Lúc Lộ Trạch chạy đến cửa WC thì nhìn thấy Lương Tiêu đang dìu Tưởng Nghĩa Kiệt ra, trên mặt anh là một nụ cười không mấy thiện cảm, giống như Lương Tiêu rất xui xẻo khi gặp được cậu ta, hơn nữa lại còn nhặt được trong WC.

Lộ Trạch vươn tay muốn giúp Lương Tiêu đỡ cậu ta nhưng không ngờ Tưởng Nghĩa Kiệt lại trực tiếp hất tay cậu ra.

Lộ Trạch kinh ngạc nói: “Ngay cả tao cũng không nhận ra sao? Say như vậy chắc cũng uống không ít đâu nhỉ?”

Tưởng Nghĩa Kiệt cúi đầu không lên tiếng, khi Lộ Trạch lại muốn đưa tay đỡ cậu ta thì cậu ta lại đẩy cậu ra, “Mày… đừng đụng vào ta...”

“Mẹ, ” Lộ Trạch mắng một câu, ghé sát mặt nhìn cậu ta, “Thật sự không nhận ra sao? Tao, Lộ Trạch đây.”

Tưởng Nghĩa Kiệt híp mắt nhìn chằm chằm cậu một lát, “Nhận ra.”

Lộ Trạch vẫn còn rất nghi ngờ, “Vậy tại sao mày không cho tao đỡ?”

Tưởng Nghĩa Kiệt tự đứng thẳng dậy, lảo đảo đi về phía trước, “Không cần đỡ…”

Lộ Trạch nhìn bóng dáng cậu ta, quay đầu nhìn Lương Tiêu, “Quán bar các anh không bán rượu giả đó chứ?”

Lương Tiêu lắc đầu, còn nghiêm túc đáp lại: “Không bán.”

Thấy Tưởng Nghĩa Kiệt sắp đụng phải người khác, Lộ Trạch đuổi theo kéo cậu ta lại, Tưởng Nghĩa Kiệt trực tiếp đụng vào người cậu.

Lộ Trạch bất đắc dĩ vỗ vỗ lên mặt cậu ta, “Kiệt?”

Tưởng Nghĩa Kiệt quay đầu nhìn cậu.

Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, gần đến nỗi Lộ Trạch còn ngửi thấy rõ mùi rượu trong miệng cậu ta, cậu cau mày né tránh, “Rốt cuộc mày đã uống bao nhiêu vậy hả?”

Tưởng Nghĩa Kiệt nhìn cậu chằm chằm, mấy giây sau đó mới mở miệng nói: “Mày có thể đừng đụng vào tao không?”

“Cái gì?” Lộ Trạch nghe rõ, nhưng lại chẳng hiểu gì cả.

Tưởng Nghĩa Kiệt đọc lại từng chữ rõ ràng, ngữ điệu chậm rãi, “Nếu mày không có cảm giác gì với tao, vậy thì tránh xa tao ra.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sau này Kiệt cũng sẽ có cp của mình, không cần lo lắng~.