Say Đắm - Seven Liễu

Chương 5: 5 Có Thuê Không

Lúc Lương Tiêu đi ra từ phòng bên cạnh, Lộ Trạch đang dựa lưng vào bồn rửa tay đợi anh.

Bình thường Lộ Trạch tuyệt đối sẽ không dựa vào những nơi như vậy, hôm nay bởi vì tâm trạng không tốt lại vừa mới uống khá nhiều rượu, lúc nãy vẫn còn thấy ổn, bây giờ lại chóng mặt đến mức đứng còn không vững.

Lương Tiêu nhìn cậu một cái, lúc nói chuyện ngữ khí lạnh lùng không giống như lúc từ chối cô gái lúc nãy, “Làm phiền cho qua.”

Lộ Trạch ôm hai tay trước ngực, híp mắt nhìn Lương Tiêu, không nhúc nhích.

Ngũ quan cũng không có gì đặc biệt lắm nhưng kết hợp lại với nhau lại vô cùng đẹp.

Vả lại đây cũng không phải nét đẹp đoan chính mà là trong sự lạnh lùng có thêm chút thờ ơ, rất ngầu.

Rất hiếm khi Lộ Trạch cảm thấy có người nào đó đẹp trai hơn mình, chàng trai trước mặt chắc chắn là một trong số đó.

Lương Tiêu và người đối diện nhìn nhau vài giây, lạnh nhạt nói: “Muốn nôn thì vào trong, đây là bồn rửa tay.”

Lộ Trạch không biết vì sao trong phút chốc bị anh chọc cười, khàn giọng nói: “Tôi không muốn nôn.”

“Muốn đi tiểu cũng vào trong.”

Lộ Trạch khẽ lắc đầu, “Vừa mới đi tiểu xong, tạm thời không muốn đi tiểu nữa.”

Lương Tiêu không muốn nói nhảm với cậu nữa, cúi đầu nhìn tay mình nói: “Tôi chưa rửa tay, cần tôi kéo cậu một cái không?”

Lộ Trạch cũng di chuyển qua bên cạnh, nhường bồn rửa tay cho anh.

Lương Tiêu cúi người rửa tay, Lộ Trạch nói: “Làm thế nào mới có thể trở thành khách hàng của anh?”

Lương Tiêu rửa tay xong mới liếc cậu một cái, Lộ Trạch cho rằng anh nghe không rõ, vừa định lặp lại một lần nữa thì nghe Lương Tiêu nói: “Không có khách hàng nam.”

Khoé miệng Lộ Trạch hơi nhếch lên, “Vậy tôi là người đầu tiên.”

Lương Tiêu nhìn chằm chằm cậu mấy giây, biểu cảm không thay đổi, vẫn luôn lạnh lùng, “Cậu cần công việc gì?”

Lộ Trạch nhướn mày, “Anh giới thiệu chút đi.”

“Trò chuyện, hẹn hò, mua sắm, đi chơi, về nhà gặp bố mẹ, chọc tức người yêu cũ, đưa đón đi làm,… có thể tính tiền theo giờ cũng có thể tính theo ngày, có thể thuê ngắn hạn cũng có thể thuê tháng thuê năm, giá cả hơi đắt chút.”

Lương Tiêu giới thiệu qua công việc một cách rất chuyên nghiệp, Lộ Trạch nghe anh chàng ngầu lòi này nói một chuỗi dài như vậy lúc đầu có chút mờ mịt, sau khi nghe được nội dung thì càng mông lung.

Cậu cau mày, mất một lúc lâu mới nói: “Những việc… anh làm, đều dưới thân phận bạn trai đúng không?”

“Đúng vậy.” Lương Tiêu nói

Đầu óc Lộ Trạch có chút rối loạn, vừa rồi đột nhiên muốn tìm chút cảm giác kích thích, hiện tại tỉnh táo hơn một chút lại thấy bản thân đúng là có chơi hơi lớn.

Cậu trước giờ chưa từng thích đàn ông, thuê một người bạn trai về để làm gì.

“Có thuê không.”

Lương Tiêu vừa hỏi vừa nhấc chân muốn đi, Lộ Trạch nắm lấy khuỷu tay của anh, vừa định mở miệng lại cảm giác trong dạ dày một trận cuồn cuộn.

Chết tiệt, muốn nôn thật sự.

Lộ Trạch ôm bụng vội vàng nói “Đợi tôi” xong lập lức bước nhanh vào phòng, vừa đóng cửa bắt đầu ào ào phun ra.

Trong dạ dày chỉ có một chút thịt nướng lúc nãy, toàn bộ đều nôn sạch sẽ, cuối cùng nôn đến nỗi hoa mắt chóng mặt, từng trận ù tai, cổ họng và dạ dày dường như đều không phải của mình.

Lộ Trạch bước liêu xiêu đẩy cửa đi ra, Lương Tiêu vậy mà vẫn đứng ở đó.

Cậu vươn tay ra về phía Lương Tiêu, lúc mở miệng thanh âm khàn khàn khó nghe, “Tới đây đỡ tôi một chút đi…”

Lương Tiêu thờ ơ.

Lộ Trạch cau chặt mày.

Trận nôn mửa này giống như phát tác hết tất cả bệnh sau khi chia tay hết.

Toàn thân đều khó chịu, cậu nhanh chóng nói: “Tôi thuê, bắt đầu từ bây giờ luôn.

Anh mau đến đây đỡ tôi một chút đi…”

Lương Tiêu tiến về phía trước vài bước, đỡ cậu tới trước bồn rửa tay.

Lộ Trạch lúc này cũng không thèm để ý chỗ này có sạch hay không, trực tiếp nâng tay lấy nước súc miệng.

Một lúc lâu sau, cậu chống tay lên bồn rửa đứng thẳng người.

Lần này Lương Tiêu không cần cậu nói chủ động đỡ cậu lại, hơn nữa còn trực tiếp ôm lấy vai cậu ôm cậu vào lòng.

Chết thật, sao mà giống chim nhỏ dựa vào người vậy chứ, Lộ Trạch vừa khó chịu vừa nghĩ.

Chẳng qua cậu không có sức để tự đi, chỉ có thể bị Lương Tiêu nửa ôm nửa vác dẫn ra ngoài.

Lương Tiêu hỏi cậu đi đâu, Lộ Trạch nói: “Tới quầy rượu trước đã, tôi vẫn còn một người bạn, chắc cũng đã uống say rồi, anh đưa chúng tôi về đi…”

Lương Tiêu tìm được người bạn mà Lộ Trạch nói đang ở quầy rượu, tình hình cũng không khá hơn Lộ Trạch bao nhiêu.

Anh để Lộ Trạch ngồi xuống trước, “Hai người đi đâu? Để tôi gọi xe.”

Lộ Trạch đẩy Tưởng Nghĩa Kiệt, “Ngày mai mày có học không?”

Tưởng Nghĩa Kiệt mơ mơ màng màng nhìn về phía cậu, “Cái gì? Mày vừa đi ăn shit à? Sao giọng lại biến thành như vậy?”

“Mẹ, mày mới ăn shit…”

Lộ Trạch ỉu xìu, nhấc chân đạp nhẹ vào ghế của Tưởng Nghĩa Kiệt, ngược lại đạp mình ngã về phía sau, trực tiếp đụng vào ngực Lương Tiêu.

Mặt Lương Tiêu không chút biến sắc đỡ lấy cậu, “Tôi đưa hai người đến khách sạn luôn vậy.”

Lộ Trạch choáng váng không chịu nổi, mắt nhắm mắt mở gật đầu, “Được thôi, tìm cái gần nhất đi.”

Con đường đối diện quán bar có một khách sạn, không cần phải bắt taxi nữa, Lương Tiêu dựng Lộ Trạch lên nói: “Tôi đưa cậu qua đó trước rồi trở về đón cậu ấy sau.”

Tưởng Nghĩa Kiệt xua tay, lảo đảo đứng lên, “Tôi đi được, đi cùng đi.”

Trên đường đi, cuối cùng cậu ta mới nhớ ra hỏi: “Cậu là ai vậy người anh em? Bạn của Lộ Trạch à?”

Lương Tiêu nhìn qua Lộ Trạch, không trả lời.

Một lúc lâu sau Lộ Trạch mới vất vả trả lời,  “Đừng có để tao chuyện nữa được không? Tao thuê…”

Tưởng Nghĩa Kiệt nghe không rõ hai từ cuối nhưng vẫn tranh thủ nói: “Được được được, mày đừng nói chuyện nữa.”

Sau khi đến khách sạn, Lương Tiêu thuê cho hai người họ một phòng tiêu chuẩn.

Lúc nãy Tưởng Nghĩa Kiệt còn có thể đi được, hiện giờ mới nằm xuống giường chưa được mấy giây đã ngủ mất.

Lộ Trạch nằm trên giường nhắm mắt nói: “Giúp tôi nấu ấm nước….

Cảm ơn”

Lương Tiêu cầm ấm nước trong khách sạn quan sát một hồi, “Tôi đoán cái này không được sạch sẽ lắm đâu.”

Lộ Trạch nhớ lại trước đây xem được tin tức có người dùng ấm nước nấu vớ, dừng chút rồi lại nói: “Vậy thôi..

bỏ đi.”

Lương Tiêu quay người nhìn cậu.

Anh nhận ra Lộ Trạch không phải chỉ là uống rượu mà trở thành bộ dạng này, có lẽ là do có bệnh còn ra ngoài tìm rượu giải sầu.

Anh đi đến bên giường Lộ Trạch nói: “Cậu muốn uống nước nóng thì tôi có thể chuẩn bị cho cậu một ít, có cần uống thuốc không?”

Lộ Trạch vừa đau đầu vừa nghĩ, đây là đang tiến vào chế độ bạn trai rồi sao? Thái độ bây giờ so với lúc nãy đúng là không phải cùng một người mà

Cậu có chút khó chịu, qua mấy giây mới nói: “ Muốn uống nước nóng, không muốn uống thuốc.”

“Được.” Lương Tiêu nói.

“Cảm ơn.” Lộ Trạch trả lời.

“Không cần khách sáo, dù sao cũng phải trả tiền.”

Lộ Trạch nhìn chằm chằm Lương Tiêu, “Lúc nãy còn chưa hỏi anh, tiền tính như thế nào?”

“Thuê theo giờ thì đắt hơn chút, 150 tệ một giờ.” (~500.000 VND)

Đúng là đắt thật, nhưng mà vẫn trong khả năng có thể chi trả của Lộ Trạch.

“Được, vậy anh tên gì?”

“Lương Tiêu.”

“Bây giờ trả tiền cho anh luôn sao?” Lộ Trạch hỏi.

Trong tình huống bình thường thì cần trả trước một nửa, nhưng nể tình Lộ Trạch đã khó chịu thành như vậy, Lương Tiêu nói: “Không cần, trả sau đi.”

Lộ Trạch nhẹ nhàng gật đầu, lấy điện thoại di động dùng vân tay để mở khoá, thật sự không muốn nói thêm, “Kết bạn.”

Lương Tiêu quét mã QR cho cậu, Lộ Trạch thêm bạn xong xem qua tin nhắn, Tôn Trác Vũ và Mao Hâm đã gửi vài tin nhắn cho cậu.

Lộ Trạch đưa điện thoại cho Lương Tiêu, “Giúp tôi trả lời đi, tối nay không về, ở chung với anh Kiệt, không cần…”

Lúc nói đến hai chữ “Không cần” thì đã không còn tiếng.

Lộ Trạch lấy sức hắng giọng, cố gắng nói hết câu, “Không cần lo lắng.”

Lương Tiêu vừa soạn tin nhắn vừa hỏi: “Là chữ Kiệt nào?”

“Kiệt trong kiệt xuất.”

Lương Tiêu trả điện thoại cho cậu, “Nhắn xong rồi.”

Lộ Trạch nhìn qua, theo bản năng muốn nói: “Cảm …”

Lương Tiêu nhìn cậu, Lộ Trạch vẫn quyết định nói hết, “Cảm ơn anh, nước nóng.”

Lương Tiêu gật đầu, quay người bước ra cửa.

Lộ Trạch nhắm mắt lại, rất choáng váng, khó chịu nhưng lại không thấy buồn ngủ, có lẽ do đêm qua đã ngủ quá nhiều.

Cậu vừa đợi Lương Tiêu về vừa nghĩ, có thể bản thân đã bị Hàn Tĩnh kích động mất rồi.

Cô ấy và Khưu Ninh chưa chắc đã quen nhau đâu, thế mà mình lại thuê bạn trai trước, mẹ nó chứ cái này là sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Bổ sung một chút, không biết vì sao nhìn giới thiệu thì có vẻ hài hước nhưng mà gõ ra thì lại giống như không hài hước lắm, cũng có thể có chút hài hước nhỉ.

Tôi cũng không biết nữa ha ha ha, nhưng mà khẳng định là ngọt!

Với lại không phải Lộ Trạch trực tiếp thuê Lương Tiêu làm bạn trai, chỉ là có lúc cần thì thuê mấy tiếng như vậy.

Dù sao… anh Tiêu rất đắt..