Scream Queens

Chương 1-2: The First Blood 2

Sáu cặp mắt đang đảo quanh phòng, cố gắng bắt cho được ấn tượng đầu tiên về mỗi con người mới mẻ họ vừa gặp mặt.

Có lẽ Kim Vy là người đầu tiên hết kiên nhẫn với việc săm soi người khác như vậy. Đối với cô, bọn họ chẳng có gì thú vị cả. Mà dù họ có thú vị đi chăng nữa thì cô chẳng quan tâm. Cô không đến đây để làm quen và kết bạn. Kim Vy chọn cho mình chiếc ghế ngoài rìa và im lặng ngồi xuống.

Trong khi đó, Uyên Thư không giấu nổi sự ấn tượng của mình dành cho người vừa mới vào phòng. Cô ấy quay sang Vân Yên và khe khẽ bình phẩm.

- Cô ấy trông ngầu thật!

Đáp lại, Vân Yên chỉ cười trừ lấy lệ. Cô chẳng đánh giá cao Kim Vy lắm. Cái cách cô ả kéo ghế và ngồi thu lại một góc như thế, điều đó chỉ khiến cô có cảm giác ả chỉ là một con hổ giấy mà thôi. Cái đầu đinh và mấy hình xăm vằn vệt trên tay ả càng trở nên kệch cỡm hơn bao giờ hết, chỉ là mấy nét vẽ vằn vện trên giấy chứ chả có chút khí chất gì cả. Mặt khác, điều khiến cô băn khoăn là việc một đứa có bề ngoài như cô ả lại có thể được mời đến đây. Ngôi trường này chọn lựa học sinh theo tiêu chuẩn gì nhỉ? Vân Yên nhìn về phía mấy tên con trai… Câu hỏi kia lại càng xoáy sâu hơn trong đầu cô.

Ánh nhìn đăm chiêu của Vân Yên lọt vào tầm quan sát của Thiên Kiệt. Nơi này thú vị thật đấy. Thiên Kiệt cứ mỉm cười suốt vì thích thú. Cậu như đang sảng khoái tận hưởng một vở kịch mà chính bản thân mình đang đứng trên sâu khấu. Mỗi một kẻ ở đây là một nhân vật độc đáo trong vở kịch này. Vấn đề duy nhất ở đây là chẳng ai biết kịch bản hay thậm chí là thể loại của vở kịch này. Hài kịch hay bi kịch? Ai là vai chính? Ai sẽ là kẻ cuối cùng trụ được đến hồi kết? Quá nhiều thắc mắc, quá nhiều sự thú vị.

Anh Thanh cũng chăm chú nhìn ngó rất lâu. Khung cảnh này giống y như cảnh gặp gỡ lần đầu của nhóm Glories vậy… Có khi nào đó là một vòng lặp không nhỉ? Đại loại như bọn họ đã bị tẩy não và cứ liên tục đến trường như thể hôm đó là ngày đầu tiên nhập học của mình? Đầu óc Anh Thanh lại bắt đầu lơ mơ về những giả thuyết của mình…

Trong khi đó, Phục Lễ đã chán nhìn mấy cô cậu này. Cậu quay đầu về phía người đang đứng trên bục diễn thuyết. Mồm cô ta lại sắp mở ra rồi kìa! Phục Lễ vội chụp lấy cái máy nghe nhạc của mình và vặn âm lượng lên hết cỡ. Thế là xong.

- Vậy là mọi người đã có mặt đông đủ. Một lần nữa, thay mặt ban đại diện học sinh của ngôi trường này, mình rất vui mừng và cảm kích vì sự góp mặt hôm nay của các bạn. Xin tự giới thiệu, mình là Hoàng Hạnh, người sẽ chịu trách nhiệm chính cho chuyến tham quan tìm hiểu ngày hôm nay.

- Chị nên nói trước để bọn họ đừng hiểu lầm chứ!

Từ phía sau căn phòng, Khiết Đường bỗng nói vang lên, kèm theo một giọng cười cợt nhã. Hoàng Hạnh nhíu mày, dự cảm cho cô biết điều mà ả ta sắp nói tiếp theo bảo đảm chẳng phải là lời tốt đẹp gì. Và hóa ra là cô đoán đúng thật.

- Chị ấy chỉ là một học sinh như chúng ta thôi, không phải là giáo viên đâu! Mặc dù vẻ bề ngoài của chị ta thì…

Cô ả lại cười khúc khích một cách ngây thơ. Bọn học sinh mới thì ngơ ngác nhìn lên bục và lập tức hiểu ra lời châm chích của cô ả. Mặc dù bọn chúng còn biết giữ ý tứ mà không cười lớn tiếng, nhưng cái vẻ mặt cố kiềm nén của chúng càng khiến Hoàng Hạnh thêm nóng mặt. Diễm Hằng bỗng nhiên bật cười, và điều đó giống như một phát súng khai hỏa, trong mấy giây ngắn ngủi, bọn học sinh mới cũng phun ra mấy tiếng cười. Hoàng Hạnh nhanh chóng lấy lại nhịp thở của mình. Cô tỏ ra bình thản như chẳng hề nghe thấy gì. Vẻ mặt lạnh lùng của cô ngay lập tức có hiệu quả, khiến cho căn phòng lặp lại sự im lặng cần thiết. Hoàng Hạnh hướng tay về phía Khiết Đường đang đứng ở cuối phòng, thân ái tuyên bố với bọn học sinh mới:

- Người mà các bạn đã làm quen vài phút trước, Khiết Đường, cô ấy cũng là một thành viên của ban đại diện học sinh. Nhưng cô ấy chỉ vừa mới tham gia hội đồng vào học kì vừa qua mà thôi, vẫn còn mới lắm, chưa quen với nề nếp của hội đồng đâu.

Khiết Đường vẫn giữ nguyên đường môi cong cớn của mình khi nghe những lời nói của Hoàng Hạnh. Cứ mặc kệ chị ta, cái ả gái già đó! Hoàng Hạnh cũng không thèm đếm xỉa đến đối phương nữa. Cô ta quay ánh mắt về phía các học sinh mới và tiếp tục nói:

- Trước khi chúng ta bắt đầu chuyến tham quan ngày hôm nay, mình xin vài phút được giới thiệu sơ lược về lịch sử thành lập ngôi trường, cũng như phương châm về cách thức giáo dục của nơi này.

Ai quan tâm chứ? Khiết Đường đang ngáp ngắn ngáp dài, và cô ta cố tình để Hoàng Hạnh nhìn thấy. Đúng như điều cô ta mong muốn, Hoàng Hạnh lại bị phân tâm khỏi bài nói. Chị ta lại phải quay về phía cô ả và lên tiếng:

- Ngoài lề một chút, sao Khiết Đường và nhóm bạn của mình không ra ngoài kiểm tra xem việc chuẩn bị cho buổi đón tiếp các học sinh mới đã hoàn hảo chưa?

Khiết Đường nghe thấy nhưng chẳng thèm buồn động đậy cái chân nào. Cô ta thản nhiên đáp lời:

- Mọi việc đều ổn. Mấy người khác sẽ chăm lo ổn thỏa thôi. Em chỉ muốn ở đây và quan sát chị thôi.

- Để làm gì?

- Ai mà biết được. Sau khi chị rời khỏi trường, ý em là khi chị tốt nghiệp, có thể em sẽ là người thay thế chị và đứng ở chỗ đó hướng dẫn cho các học sinh mới. Em chỉ muốn ở đây để học hỏi chị mà thôi.

Hoàng Hạnh chẳng thèm nói gì nữa. Chị ta bực bội trong lòng, nhưng vẫn phải cố giữ cho bài nói chuyện của mình thật trơn tru. Nỗ lực của chị ta không làm cho bầu không khí trong phòng dễ thở hơn chút nào. Vĩnh Lộc căm ghét sự bức bối này. Cô quay sang Diễm Hằng thì nhận ra cô nàng đã ngồi yên vị trên một cái ghế từ lúc nào. Với lon bia trong tay, cô nàng thỉnh thoảng lại tu một hớp, trong khi mắt thì lờ đờ nhìn về phía màn hình chiếu. Cô ta đang cười quái gì với mấy cái thứ trên đó chứ? Vĩnh Lộc hết chịu nổi mấy ả khốn này rồi! Cô rón rén bước ra khỏi phòng, tiến về phía lan can và đứng dựa vào đó. Cô ấy thẫn thờ nhìn những bóng cây đang đung đưa trong sân, trong lòng thì tự hỏi phải làm cách nào để có thể thoát ra khỏi cái nơi quái quỷ này. Một cú nhảy từ đây xuống liệu có giải quyết được vấn đề không nhỉ? Trong lúc đầu óc cô còn đang lửng lơ, bỗng nhiên cô cảm thấy hai chân mình đã rời khỏi mặt đất. Một đôi tay khỏe mạnh đang ôm chặt lấy eo cô từ phía sau. Cô thấy hai chân mình chấp chới, toàn thân mất đà như thể sẽ rơi xuống bất kì lúc nào. Trong đầu cô chợt lóe lên câu trả lời mà nãy giờ mình đang tìm kiếm: “Không! Rơi xuống đó không phải là cách giải quyết đâu!” Cô hét lên một tiếng thất thanh. Điều đầu tiên mà cô nhận ra sau khi hoàn hồn lại là tiếng cười của Tuấn Anh.

- Anh dọa em sợ đến chết mất!

- Nghe tiếng em hét là anh biết rồi.

Vĩnh Lộc vờ tát vào má của anh ta một cái. Cô không thấy bất ngờ vì sự có mặt của anh ta, nhưng cô vẫn phải giả vờ hỏi:

- Sao anh đến đây sớm thế? Em đã nói anh đến đón vào cuối ngày cơ mà.

Cô chỉ muốn nghe mấy lời nói sáo rỗng dễ thương này của anh ta mà thôi.

- Làm sao anh có thể chờ nổi đến lúc đó chứ? Anh chỉ muốn gặp em càng sớm càng tốt.

Nhưng Tuấn Anh không phải là một anh chàng dễ thương đơn thuần. Sau nụ cười lấp lánh đó, ánh mắt cậu ta bắt đầu tối đi. Cậu ta nhìn về phía hội trường với một sự lạnh lùng đáng sợ. Cậu chẳng bao giờ ưa thích mấy cái trò vớ vẩn của hội học sinh. Cậu ta bắt đầu thay đổi giọng điệu khi tiếp tục câu chuyện với Vĩnh Lộc.

- Sao em không bỏ quách cái hoạt động vớ vẩn này và cùng anh tận hưởng mấy ngày đầu hè này ở một nơi khác chứ? Ở cái trường này có gì cho em lưu luyến đâu nào! Em biết không? Anh nhìn quanh cái nơi buồn tẻ này. Và anh nhận ra em là điều duy nhất đang giữ anh ở lại nơi này đấy.

Vĩnh Lộc thở dài.

- Em ghét nơi này. Nhưng đây không phải là chuyện em thích hay không. Em cảm thấy mình có trách nhiệm…

- Với cô ta? Em có mắc nợ gì cô ta đâu! Bộ bọn em cắt máu và lập lời thề chị em hay gì đó à? Thực tế là Khiết Đường đã chẳng còn xem em là bạn từ lâu rồi.

Cô ấy biết điều đó chứ. Nhưng cô có thể làm gì nào? Khiết Đường đã thay đổi, nhưng cô ta đâu có biến mất một cách bất thình lình. Mỗi ngày, cô vẫn cứ nhìn thấy gương mặt của cô ta đang tươi cười cùng mình. Cô có thể ngừng trả lời cô ta sao?

- Cô ta tự cho mình là một nữ hoàng mới nổi của ngôi trường. Cô ta bắt nạt mọi người yếu thế, gây bất hòa trong hội đồng đại diện học sinh. Cô ta thậm chí còn sẵn sàng cặp kè với người khác chỉ để kéo bè cánh…

Có những khoảnh khắc, Vĩnh Lộc chỉ muốn lao vào và bẻ gãy cổ ả ta, nhưng cô chẳng bao giờ giữ được cái ý nghĩ đó đủ lâu cả.

- Nói đến chuyện phe phái, thậm chí cô ta còn muốn ghép đôi em với cái gã đó! Lí lẽ của cô ta là gì chứ? Cái gã đó có là bạn thân của bạn trai cô ta thì sao nào? Cô ta chỉ muốn lôi kéo sự ủng hộ của mấy gã đó mà thôi!

Cô cảm nhận được sự lợi dụng, sự phản bội và sự dối trá của Khiết Đường, nhưng trong sâu thẳm tim cô, cô luôn dành một chút tình cảm nhỏ bé dành cho cô ả. Khiết Đường là bạn của cô. Dù cho là “đã từng” thì thứ tình cảm đó cũng không dễ dàng vứt đi được. Nếu cô làm thế, cô sợ mình cũng sẽ đánh rớt nốt chút tốt đẹp còn sót lại của mình. Cô không muốn là một con khốn toàn diện như bọn họ.

- Anh bình tĩnh đi nào. Đó chỉ là mấy trò ghép đôi vớ vẩn thôi mà. Em đã nói với cô ta rằng em chẳng có hứng thú gì với hắn ta cả!

- Nhưng cái gã béo đó thì rất hứng thú với em đấy! Và cô bạn thân của em thì đang cố chia rẽ chúng ta kể từ ngày đầu tiên.

- Cô ta chẳng cần phải vất vả thế. Em với anh cứ cãi nhau suốt thôi!

Sau khi nói xong, Vĩnh Lộc quay lưng bỏ đi. Đó là cái mánh của cô để kết thúc mọi vấn đề. Bỏ chạy. Tuấn Anh sẽ buộc phải đuổi theo, anh ta sẽ chẳng dám nói điều gì làm cô phật lòng. Anh ta sẽ dỗ dành cô, nói lảng sang chuyện khác. Và thế là vấn đề của họ sẽ tạm biến đi trong một chốc. Nó sẽ ẩn nấp ở đâu đó và chờ một cơ hội khác để quay trở lại. Hi vọng là nó sẽ chẳng bao giờ đánh úp được họ.

XXX

- Và đó là ý nghĩa cái tên của ngôi trường này!

Hoàng Hạnh kết thúc bài diễn thuyết của mình với một nụ cười rất đỗi tự hào. Dường như ánh đèn trong phòng này quá nóng. Những giọt mồ hôi đang lăn dài trên má cô, nụ cười của cô dường như có chút gượng gạo. Hình như cô đã nhìn thấy những cái nhíu mày của bọn học sinh mới. Uyên Thư ngơ ngác quay sang hỏi thầm Vân Yên:

- Thế rốt cuộc tên của cái trường này là gì thế?

Đứng từ phía sau, Khiết Đường vẫn có thể nhìn thấy sự lúng túng của chị ta. Cô ta chẳng phải là loại người thích giải vây cho người khác, trái lại, cô ta chỉ thích việc đổ thêm dầu vào lửa.

- Đừng có tạo cơ hội cho chị ta giảng lại bài đó một lần nữa chứ cô em!

Một lần nữa, Diễm Hằng lại là kẻ khơi mào cho mấy tiếng cười khúc khích trong phòng. Trong khi Hoàng Hạnh vẫn còn đang im lặng vì tức giận, Khiết Đường điềm nhiên tiến lên phía trước và bắt đầu trò chuyện cùng bọn học sinh mới. Từ giọng nói và điệu bộ của cô ta đều toát lên một sự kịch tính rất cuốn hút.

- Mọi người hãy cám ơn chị ta vì những lời chia sẻ nhàm chán và vô giá trị đó đi nào. Nhưng các bồ biết không? Ngôi trường này không chỉ nổi tiếng vì cái bề dày lịch sử hay là thành tích nổi trội đâu. Có ai trong các bồ từng nghe về câu chuyện “đó” chưa?

Đôi mắt của Thiên Kiệt bất chợt sáng lên. Trong khi Kim Vy thì cảm thấy tim mình như ngưng đập. Đó chẳng phải là lí do họ có mặt ở đây sao? Thiên Kiệt rít lên trong phấn khích:

- Là vụ án đó sao? Vụ trả thù của cô nữ sinh đó?

Vân Yên nhăn nhó nhìn cậu ta. Loại người gì mà lại phấn khích vì những vụ việc đẫm máu như thế chứ? Cô hoang mang hỏi lại:

- Nhưng chẳng phải đó chỉ là lời đồn thôi sao? Kết luận cuối cùng mà họ nói với công chúng là tất cả chỉ là một loạt tai nạn và trò đùa mà thôi!

Thiên Kiệt nén tiếng cười lại trong cổ họng khi hỏi ngược lại cô ta.

- Bồ thực sự tin mấy cái bài phát biểu đó sao?

Dĩ nhiên cô không phải là con ngốc. Vân Yên tức tối quay sang tìm kiếm sự hỗ trợ từ Uyên Thư. Nhưng Uyên Thư chẳng phản ứng gì cả. Gương mặt cô ta đang dần tái đi. Có lẽ cô đang sợ hãi vì mấy cái chuyện kinh dị này, hay cũng có thể là cái bụng đói cồn cào đang hành hạ cô ấy.

- Mọi người đang nói về chuyện gì thế? Một bộ phim?

Thỉnh thoảng, Anh Thanh mới chịu xa rời cuốn truyện mà quay về với thế giới thực. Và lần nào cậu ta cũng ngơ ngác y như thế.

Phục Lễ đã vặn nhỏ âm lượng xuống từ lúc cuộc trò chuyện bắt đầu thay đổi. Cậu ta chẳng muốn nói gì về vụ án đó cả. Nhưng quá im lặng như cái cô nàng đầu đinh kia thì cũng thật đáng ngờ, thế nên cậu ta nói bừa vài lời châm chọc cậu bạn mọt truyện.

- Tui cá là bồ thậm chí còn chẳng biết gì về các vụ việc đó. Chúng hấp dẫn chẳng kém gì mấy thứ bồ đang đọc đâu.

- Thế rốt cuộc mọi người đang nói về chuyện gì thế?

Khiết Đường giơ tay lên ra hiệu cho mọi người giữ im lặng. Bất chấp vẻ mặt khó chịu của Hoàng Hạnh, cô ta bước lên bục diễn thuyết và đẩy chị ta sang một bên.

- Bản thân tui đã có mặt trong câu chuyện đó, như là một nhân vật chính vậy. Tui đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng cô ta bước ra khỏi bóng tối và thú nhận toàn bộ kế hoạch quỷ quyệt của mình. Cô ta đã lợi dụng bạn bè, cô ta đã trả đũa những kẻ thù, cô ta đã trừng phạt gã con trai dám lừa gạt mình! Và cuối cùng, khi vở kịch đã hạ màn, cô ta đã gieo mình từ trên lan can xuống…

Khiết Đường ngừng lại một chút. Cô ta đang vờ như hồi tưởng lại cảnh ấy. Cô ta có nên nhắm mặt lại để thêm phần kịch không nhỉ?

- Tui đã có mặt ngay lúc đó. Tui đã nhìn thấy cô ta nằm trên sàn nhà. Ngập chìm trong vũng máu của chính mình, và cả những viên kẹo đủ màu nữa…

- Tại sao lại có kẹo ở đó nhỉ?

Trong lúc Anh Thanh còn đang lảm nhảm thắc mắc thì bỗng nhiên đèn phụt tắt. Uyên Thư vô thức nhảy khỏi chỗ ngồi mà bám vào người Vân Yên. Cô ấy cứ thầm thì qua hơi thở, những điều đại loại như là sự hối hận. Vân Yên bị bất ngờ nên cũng chẳng suy nghĩ được gì, cô ấy cứ ngồi ngây người ra và trông chờ vào phản ứng của những người khác. Ở một chiếc ghế khác, Kim Vy vội co hai chân của mình lên khỏi mặt đất. Cô ngồi bó gối lại, cố co rút cả thân mình lại càng bé càng tốt. Thiên Kiệt là người có phản ứng nhanh nhạy nhất trong bọn họ. Cậu ta rời khỏi ghế và thận trọng bước từng bước ngắn trong bóng tối. Các giác quan của cậu đều đang cố gắng hoạt động hết công suất. Nhưng bỗng nhiên chân cậu chợt giẫm phải một thứ gì đó. Nó là một vật gì đó rất bé, có vẻ trơn trượt. Bất chấp rủi ro có thể là gì, Thiên Kiệt vẫn hiếu kỳ nhấn mạnh chân lên vật đó. Dưới sức nén như thế, vật đó nhanh chóng vỡ tan tành, tạo ra những tiếng răng rắc như thủy tinh bị nghiền. Ngoài ra thì sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra nữa cả. Thiên Kiệt cứ nghĩ là sẽ có một vụ nổ hay một vụ rò rỉ chất độc chứ. Thứ cậu giẫm phải là gì thế nhỉ?

- Mọi người ở yên chỗ của mình! Tôi sẽ đi kiểm tra…

Bất chấp lời cảnh báo muộn màng của Hoàng Hạnh, Thiên Kiệt vẫn cúi người xuống và xem xét thứ ở dưới gót giày của mình. Mấy ngón tay của cậu cảm nhận thấy sự nhớp nháp và dinh dính. Thiên Kiệt hồi hộp đưa ngón tay lên trước mũi mình… Có một mùi thơm nhẹ thoảng qua mũi cậu. Đến lúc này, đèn bỗng sáng trở lại. Thiên Kiệt giật mình khi thấy mấy đầu ngón tay mình đều nhuộm trong một màu đỏ thẫm. Nhưng sự chú ý của cậu và mọi người đều nhanh chóng chuyển hướng sang một thứ vừa mới xuất hiện trong căn phòng.

- Đó là một cái xác sao?