- Tui đã hi vọng rằng...
Câu nói của Anh Thanh đột nhiên lại đứt gãy giữa chừng. Cậu không biết mình phải kết thúc nó như thế nào. Ý nghĩ này liệu có quá tàn nhẫn không? Nhưng Phục Lễ đã bị chính cậu đâm cho một nhát dao. Có ý nghĩ nào lại sắc bén hơn một lưỡi dao cơ chứ? Một câu nói chân thành có thể gây ra những vết thương sâu hơn chăng? Điều mà cậu đang định nói, nó cũng giống như một điều ước vậy. Cậu sợ rằng nếu mình nói nó ra quá lớn thì nó sẽ chẳng bao giờ thành sự thật. Nhưng đồng thời, cậu lại nhận ra rằng mình đang bắt đầu sợ hãi với chính điều ước đó. Cậu sợ rằng mình đã mất trí và chẳng còn biết mình muốn gì hay cần phải làm gì nữa. Cậu không biết mình phải kết thúc chuyện này như thế nào. Hãy bắt đầu nó bằng một điều ước đơn giản chăng? Một điều ước thậm chí còn chẳng thuộc về cậu.
- Tui đã hi vọng rằng, bồ sẽ chết ngay sau cú đâm đó. Hoặc bồ có thể bất tỉnh và từ từ mất máu đến chết. Tui thực sự không mong muốn phải gặp bồ thêm một lần nào nữa.
Phục Lễ chẳng còn cảm thấy gì nữa cả. Dù cho đó là vết thương bên ngoài hay là vết thương bên trong, đối với cậu, chúng chẳng thể gây ra chút đau đớn nào nữa cả. Cậu có bất ngờ với kết cục này không? Cậu có cảm thấy hối hận, giận dữ hay phẫn uất? Không đâu, cậu đã từng nếm trải cảm giác này rồi. Bị bạn bè phản bội, bị kẻ khác đâm lén sau lưng, tất cả đều chẳng vì lí do gì cả. Cậu không hiểu tại sao, và cũng chẳng bận tâm tìm hiểu những chuyện đó. Cậu không quan tâm đến tất cả, không phải vì cậu giả vờ tỏ ra cứng cỏi. Cậu đã nhận ra rằng mình thực sự vô cảm trước tất cả những chuyện đó. Cậu không hiểu được niềm vui, và may mắn thay, là lẫn cả nỗi buồn và sự đau đớn nữa. Đó là một lời nguyền, hay là một món quà? Người ta vẫn hay nói rằng, muốn cảm được hạnh phúc thì phải nhận ra được nỗi đau trước. Cũng tốt khi cậu chẳng bao giờ phải hiểu ra được những thứ đó. Chẳng bao giờ, sẽ không bao giờ nữa rồi...
Phục Lễ ngước nhìn tên ngốc đang đứng trước mặt mình. Hắn đang định bắt chước mấy nhân vật phản diện hư cấu chăng? Cố gắng hành hạ cậu bằng những lời nói cuối cùng? Kể cho cậu nghe toàn bộ cái kế hoạch điên rồ và cả cái lí do ngu ngốc của nó? Hắn sẽ cần nhiều hơn là những từ ngữ và điệu bộ vay mượn đó để có thể thu hút được sự chú ý của cậu.
- Tui thực sự không muốn đối diện với bồ để rồi phải nghe bồ chất vấn với cả đống câu hỏi tại sao!
- Ai nói rằng tui quan tâm đến lí do chứ? Dù cho bồ có kể cho tui nghe một câu chuyện lâm li bi đát thế nào để biện hộ, đến cuối cùng, bồ vẫn sẽ bị xem là một thằng điên và chắc chắn sẽ bị tử hình vì tất cả những chuyện này.
Anh Thanh bịt tai của mình lại. Tất cả những gì họ nói đều là dối trá. Thứ duy nhất chân thật chỉ có thể là tiếng nói từ bên trong chính cậu mà thôi.
- Không đúng! Tui có lí do! Đây không phải là một câu chuyện chém giết vô nghĩa!
- Thế sao?! Vì chính bồ, thử nói cho tui nghe cái ý nghĩa của việc bồ giết bọn họ đi! Kim Vy, Uyên Thư, bọn họ chỉ là những người mới ở đây. Bồ thậm chí còn chẳng quen họ. Tại sao bọn họ lại phải chết chứ?
- Bởi vì bọn họ muốn thế! Bồ cũng đã tận mắt nhìn thấy. Kim Vy là một đứa sống bất cần đời. Thậm chí đến mẹ cô ta cũng chẳng cần đến một đứa con tệ như vậy. Cô ta đến đây để báo thù cho anh mình. Nếu cô ta không chết, cô ta cũng sẽ là một tên sát nhân cho một vụ án khác. Uyên Thư thì còn tệ hơn, cô ta bị ám ảnh với việc nhịn ăn. Dù cho không có bọn tui, cô ta cũng sẽ tự giết chết chính mình sớm thôi. Còn bồ...
- Tui thì sao nào?
Anh Thanh lại chợt cảm thấy ý nghĩ của mình bị thứ gì đó xáo trộn. Những lời nói của Linh Huệ vang vọng trong đầu cậu. Mọi điều mà cô ấy nói với cậu đều đã từng là chân lí. Nhưng giờ đây, có thứ gì đó đang dần rạn nứt và sụp đổ bên trong cậu. Tiếng nói của chính cậu đâu rồi? Cậu cần nghe thấy nó, cậu cần nó thuyết phục mình rằng tất cả những điều này đều có ý nghĩa. Dù cho nó không dành cho cậu, nhưng nó là vì cô ấy.
- Bồ là... tui đã từng nghĩ rằng bồ là một người không tha thiết gì với cuộc sống này. Bồ không quan tâm và không cảm thấy bất kì thứ gì cả. Tất cả các bồ được chọn đến đây là vì điều đó. Các bồ không cần thiết phải có mặt trong cuộc đời này.
Cô ấy đã nói với cậu như thế. Cô ấy đã thuyết phục được cậu tin rằng những kẻ mà họ giết đều không xứng đáng với cuộc sống này. Tất cả bọn họ đều chỉ là những nhân vật được sinh ra để chết đi trong câu chuyện này. Sự tồn tại của họ chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Anh Thanh chợt tự hỏi. Vậy ra, chỉ có sự báo thù của cô ấy là có ý nghĩa sao? Tiếng nói của cậu đâu rồi? Hãy đến và thuyết phục cậu tin vào lời nói của cô ấy lần nữa đi nào. Hãy thuyết phục cậu rằng, ít nhất, cô ấy cũng có cảm tình với cậu. Rằng cô ấy không lợi dụng cậu, như một thằng ngốc, như một tên đồ tể...
Phục Lễ mỉm cười một cách đầy khinh bỉ. Mắt cậu nhìn chằm chằm vào hắn, và rồi bất giác một giọt nước lại hờ hững rơi ra từ mắt cậu. Cậu đã quá yếu để có thể gạt nó đi, và cậu cũng chẳng bận tâm đến việc hắn sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy nó nữa. Cậu chẳng cảm thấy gì cả.
- Bồ sẽ dành câu thơ nào cho tui?
-
F là cho Fanny, kẻ đã bị đỉa rút cạn máu. Bọn tui định sẽ chờ cho bồ dần mất máu và chết. Thật ra, tui đã nói với họ chọn cho bồ cách đó. Tui nghĩ như thế thì sẽ ít đau đớn nhất.
- Đồ ngốc. Thế còn sau đó thì sao nào? Bồ sẽ mang xác tui đến giữa sân trường. Đóng nó vào cọc rồi đổ lên đó một đống máu. Tạo ra một cảnh tượng kinh khủng để dọa bọn họ.
Phục Lễ lần mò những ngón tay trong lớp áo và mừng thầm khi biết rằng nó vẫn còn ở đó. Thật đúng là một gã ngốc. Hắn vác cậu đến cái nhà gỗ này và không thèm kiểm tra gì cả. Nhưng có lẽ hắn cũng có điểm đúng. Cậu không thiết tha gì lắm với cuộc sống này. Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ thử liều một lần để tìm đường sống. Nhưng còn cậu, vào lúc này, Phục Lễ thật sự chỉ muốn mình có một cái kết đặc biệt mà thôi. Cậu đã sống cả cuộc đời ngắn ngủi này để cố gắng là một kẻ bình thường. Nhưng đến cuối cùng, cận lại nhận ra việc mình muốn chối bỏ sự đặc biệt của bản thân thực sự rất là lố bịch.
- Bồ biết không? Tui phải cho bồ biết, bồ sẽ chẳng bao giờ có tui đâu. Dù cho có là một cái xác đi nữa, bồ cũng sẽ chẳng thể nào có được.
Phục Lễ lôi ra từ trong áo mình một quả bom thật bé nhỏ, thứ mà cậu đã lấy từ chỗ của bọn ngộ chữ. Mặc dù nhỏ bé, nhưng nó thừa sức thổi bay cậu thành một ngọn pháo hoa rực rỡ. Cậu mỉm cười khi nghĩ đến việc mình sẽ biến thành một bông hoa lửa, và hắn sẽ chẳng có gì từ cậu để lấy làm chiến tích nữa. Lần này, Anh Thanh không ngốc đến nỗi thử ngăn cản cậu. Hắn chỉ đứng đó và thì thầm vô nghĩa như thể hắn muốn ấn tượng cuối cùng của cậu dành cho hắn vẫn sẽ là về một thằng ngốc vậy.
- Bồ có nhớ, vào lần đầu tiên gặp nhau, bồ đã hỏi tui tại sao tui lại chăm chú đọc cuốn truyện đó không? Thật ra, tui không quan tâm ai sẽ sống và ai sẽ chết đến lúc cuối cùng. Tất cả bọn họ đều chỉ là những nhân vật mà thôi. Điều mà tui muốn biết và luôn tự hỏi... chuyện gì đang xảy ra ở ngôi trường đó?
Phục Lễ phì cười với hắn lần cuối cùng và trả lời một cách nhạo báng.
- Trông như tui có quan tâm không?
XXX
Tuyết Tâm hài lòng nhìn ngắm những gương mặt thân thuộc xung quanh mình. Cô không thực sự yêu mến họ, nhưng cô cũng không hẳn là ghét bỏ họ gì cả. Vấn đề chỉ là đôi khi cô thấy bọn họ quá phiền phức và ồn ào. Cuối cùng thì bọn họ cũng biết cách im lặng và trật tự ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, một điều thật sự làm Tuyết Tâm cảm thấy rất thỏa mãn.
Hoàng Hạnh vẫn giữ thói quen ngồi sát bên cô. Cô ả đã luôn là kẻ kè kè bên cạnh cô bất cứ khi nào có thể, lải nhải lặp lại hoặc nhấn mạnh thêm những lời cô nói như thể là tiếng vọng của chính cô vậy. Ngoài sự vô nghĩa đó ra thì trong phần lớn thời gian còn lại, cô ả dù sao cũng là một kẻ ngoan ngoãn và luôn hoàn thành mọi việc được giao. Còn ai có thể tẻ nhạt hơn cô ả nữa chứ? Vào lúc này đây, hình ảnh cô ả ngồi co ro và run cầm cập trong một góc ghế trông còn thu hút hơn cái vẻ ngoan ngoãn cứng ngắt thông thường của ả.
Ngồi xa hơn một chút, và luôn luôn đối mặt nhau, Quế Chi và Khiết Đường giữ thái độ im lặng một cách thật bất thường. Hai con ả này đã luôn cãi nhau vì đủ mọi chuyện trên đời. Có lẽ những vết thâm tím đã khiến chúng ngại vận động mọi cơ bắp của mình, thậm chí là cả cơ miệng. Khiết Đường không còn hùng hổ đi lại quanh phòng và hò hét như mọi khi. Quế Chi cũng chẳng thèm cong cớn vành môi của ả nữa.
Còn về phần bọn con trai... Tuyết Tâm nhìn đến hai cái ghế trống của Khắc Công và Chấn Hà, cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi nhận ra bản thân mình chẳng tiếc nuối gì mấy trò đùa nhí nhố của hai tên hề đó. Và kẻ hay phàn nàn nhất về những trò đùa đó lại chính là Đức Thành, kẻ mà lúc này cũng chẳng thể làm phiền đến đôi tai của cô nữa. Hắn ta đang bận tập trung cho việc hít thở đều đặn, và cố gắng quên đi cơn đau đang lan tỏa ra từ cái lỗ thủng trên bụng mình. Nếu hắn ta chết, cô sẽ nhớ gì về hắn ngoài trừ cái mấy lời càm ràm thậm chí còn nhỏ nhặt hơn cả của lũ con gái nữa chứ? Nếu hắn ta chết, cô sẽ không buồn, nhưng cô cũng sẽ không vui. Chắc chắn cô sẽ không vui như cái con bé đang đứng bên cạnh và giả vờ quan tâm đến vết thương của hắn. Thú vị thật, họ chẳng bao giờ thiếu thốn trong việc tìm ra những nhân tố đặc biệt như vậy. Những hạt mầm xấu này thật mạnh mẽ.
Tuyết Tâm nhìn những mảnh giấy đang bày ra trước mắt mình. Tất cả bọn chúng đều như nhau. Bọn chúng giống như những quân cờ mà dù cho cô có gạt đi hết lần này đến lần khác, một bàn tay vô hình nào đó sẽ lại sắp đặt cho chúng quay trở lại bàn cờ. Và thế là, những ván cờ cứ thế mà lặp đi lặp lại. Dù cho cô có suy nghĩ đến nước những nước cờ nào, cuộc chơi vẫn chẳng bao giờ kết thúc. Cô đã mất hết hứng thú vào trò chơi này. Đối với cô, chiến thắng hay thất bại đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Là ai trong số chúng, đối với cô cũng chẳng phải là câu hỏi quan trọng.
- Bọn học sinh mới, bọn chúng đang ở chỗ nào vậy? Hai đứa đã chết, và xác bọn chúng hiện tại đã biến mất. Bốn đứa còn lại thì lại chẳng ai nhìn thấy chúng từ lúc cơn bão bắt đầu tan. Tại sao tất cả bọn chúng đều biến mất tăm như thể chúng chưa từng ghé thăm trường chúng ta thế nhỉ?
Khiết Đường không bao giờ đủ kiên nhẫn để lắng nghe hay phát biểu những câu nói ngụ ý cả. Cô ta chỉ chờ cho có người châm ngòi cho cuộc tranh luận là ngay lập tức phun ra những chân lý và sự thật mà cô ta tin tưởng.
- Bọn chúng là hung thủ! Mọi người không thấy một câu hỏi rất đỗi đơn giản là: Tại sao những vụ giết chóc lại xảy ra kể từ lúc chúng đến đây chứ? Đây không phải là lần đầu tiên trường chúng ta xảy ra thảm sát. Nhưng trong toàn bộ lịch sử từ lúc thành lập đến nay, chưa bao giờ lại có một vụ xảy ra vào thời điểm này trong năm! Hôm nay đâu phải là lễ Haloween, giáng sinh, cá tháng tư hay là thứ sáu ngày mười ba! Tại sao lại có kẻ đi giết người vào đầu mùa hè và phá hoại toàn bộ kì nghỉ của mình cơ chứ?! Nếu là tui, tui sẽ lập kế hoạch giết các bồ vào ngày lễ tốt nghiệp hoặc là đêm vũ hội. Kẻ giết người phải là bọn chúng! Bởi vì bọn chúng đã chờ đợi ở ngoài kia quá lâu và đã mất hết kiên nhẫn. Bọn chúng chớp lấy ngay cơ hội đầu tiên được đặt chân đến đây và gây ra những vụ giết chóc này!
Mặc dù cảm giác ở cổ họng vẫn còn rất khó chịu, Hoàng Hạnh vẫn cố gắng phát biểu ý kiến đóng góp của mình.
- Cám ơn vì những suy luận mà ai ở đây cũng biết rồi! Hội trưởng đã quẳng vào mặt chúng ta chứng cứ chỉ ra Anh Thanh là tên hung thủ. Hắn ta không có trong danh sách viếng thăm hôm nay. Rõ ràng, hắn ta đã trà trộn vào đây để gây ra tất cả chuyện này.
Khiết Đường bỉu môi ra vẻ như cô chẳng quan tâm gì đến nhận xét của Hoàng Hạnh.
- Nhưng cái tên tấn công tui lúc nãy là con gái! Tui không chạm vào giữa hai chân của hắn. Và tui biết có vài ả do bị thiếu nội tiết tố giống như chị mà có một bộ ngực dễ gây nhầm lẫn. Nhưng tui đã hi sinh đôi giày cao gót yêu thích của mình và cắm nó vào thái dương của hắn. Đôi giày của tui có đủ sự gần gũi với hắn và nó nói cho tui biết rằng kẻ đó là con gái!
Khiết Đường hất mặt về phía Quế Chi để tìm kiếm một sự đồng thuận. Quế Chi nhún vai thừa nhận một cách đầy miễn cưỡng.
- Kẻ tấn công bọn tui là con gái. Nhưng điều đó không phủ nhận việc Anh Thanh cũng là một kẻ rất khả nghi. Chuyện này hoàn toàn có thể là do một nhóm kẻ sát nhân gây ra. Chẳng phải chúng ta đã biết có đến hai kẻ tham gia vào vụ bắt cóc Tuyết Lê hay sao?
Tuyết Tâm giơ ngón tay lên và ra hiệu cho bọn chúng im lặng. Cô đẩy mảnh giấy ghi thông tin của cá nhân của con bé đó lên phía trước để tất cả bọn chúng đều có thể nhìn thấy. Trên mảnh giấy đó, tấm ảnh của con bé hoàn toàn chẳng gợi ra chút ý nghĩ nào cho chúng. Đó là một khuôn mặt rất đỗi xa lạ với một số kẻ trong bọn chúng.
- Tên cô ta là Linh Huệ. Lẽ ra cô ta phải là một trong số những kẻ đến trường chúng ta vào sáng nay. Nhưng vì lí do nào đó, cô ta không đến và thay vào đó là cái tên Anh Thanh kia. Các bồ có đoán ra được cô ta đã ở đâu trong cả ngày hôm nay không? Phải đấy, cô ta là kẻ đã đến cái bệnh viện đó và đưa Tuyết Lê ra ngoài. Cô ta tham gia vào vụ bắt cóc và vẫn bị kẹt lại ở cái bệnh viện đó.
- Tại sao cô ta lại làm như thế?
- Ồ, các bác sỹ ở đó cũng rất thắc mắc chuyện đó khi họ cố cứu sống cô ta. Tại sao cô ta lại làm như thế? Cô ta vào phòng Tuyết Lê, cải trang thành cô ả và rồi la hét để thu hút sự chú ý. Khi người ta tràn vào căn phòng, cô ta lại tiếp tục tự làm mình bị thương và gây nên sự hỗn loạn nhằm giúp đồng bọn của cô ta đưa Tuyết Lê trốn ra ngoài. Tại sao cô ta lại làm như thế?
Trông như Hoàng Hạnh đang muốn nói ra điều gì đó. Nhưng không rõ là do cô ta quá mệt mỏi hay vì lí do gì, môi cô ta lại cứng đờ lại. Tuyết Tâm lại tiếp tục bài phát biểu của mình.
- Còn có thứ sức mạnh nào to lớn hơn thế? Thứ sức mạnh đã giúp cô ta vượt qua đau đớn và liều lĩnh dùng cái mạng của mình để đánh đổi... Đó là vì báo thù, cuối cùng thì đây vẫn chỉ là câu chuyện về sự báo thù. Cô ta báo thù cho ai nhỉ? Trong lúc các bồ mất thời gian vào việc bị tấn công, tui đã tìm ra kha khá thông tin thú vị.
Tuyết Tâm đẩy những mảnh giấy tiếp theo ra phía trước. Một khuôn mặt khá quen thuộc hiện ra trong số những mẩu giấy đó. Nó nằm lẫn lộn đâu đó trong trí nhớ của bọn chúng, và dù cho đã cố gắng, bọn chúng vẫn không thể nhớ ra được cái tên nào. Những kẻ đã chết thì chẳng đáng để bọn chúng nhớ đến nữa.
- Tên của con bé này là gì cũng chẳng quan trọng nữa. Phải đấy, đây là một trong số rất nhiều những kẻ đã ra đi ở đây. Cụ thể hơn, con bé này là một trong những nạn nhân của Kẹo Mật. Tại sao thế nhỉ? Khiết Đường! Tui nghĩ con bé này từng là một trong những đứa lẽo đẽo theo đuôi bồ đúng không?
Khiết Đường cắn chặt đôi môi của mình lại. Cô chẳng nhớ rõ lắm về con nhỏ này. Chắc hẳn là khi còn sống, nó cũng chỉ là một con nhãi lắm mồm vô dụng khác mà thôi. Mặc dù hầu như chẳng có ấn tượng gì khác, nhưng cô lại nhớ rất rõ hình ảnh cuối cùng của nó.
I là cho Ida, kẻ đã chết chìm trong hồ nước. Tất cả những chuyện này rốt cuộc lại là về con ả đó. Cô tức giận quắc mắt về phía Quế Chi. Chắc chắn là bọn chúng!
- Con bé này cùng với Linh Huệ, và cả Anh Thanh nữa, bọn chúng từng là bạn học của nhau. Tui nghi ngờ rằng chắc hẳn chúng rất thân thiết với nhau.
Những lời nói của Tuyết Tâm đang dần gợi mở ra một điều gì đó, một điều gì đó nghe rất gần với động cơ gây án. Không thể chịu im lặng được nữa, Hoàng Hạnh nói xen vào.
- Vậy chắc chắn Anh Thanh là kẻ đồng lõa trong việc đưa Tuyết Lê ra ngoài. Bọn chúng muốn trả thù ả, và cả chúng ta nữa! Bọn chúng muốn chúng ta chết vì những gì đã xảy ra với bạn của chúng!
- À, tui cũng có ý nghĩ liên kết những chuyện đó với nhau như thế.
Khiết Đường vẫn còn chút hồ nghi. Cô ta chẳng bao giờ tin vào những sự thật mà kẻ khác bày ra sẵn trước mặt mình.
- Nhưng ai là con ả đã tấn công tui lúc nãy? Linh Huệ đã chết. Nó thậm chí còn chưa từng đến đây. Bọn chúng còn có kẻ đồng lõa khác sao?
Rõ ràng là Tuyết Tâm đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho cuộc họp này. Cô ta lại tiếp tục đưa đến trước mặt Khiết Đường những bức ảnh của các gương mặt trông có vẻ thân quen khác.
- Bồ quen biết chúng đúng không? Có lẽ bồ đã quên tên chúng, nhưng bồ từng biết chúng. Bồ còn biết những chi tiết gì khác về bọn chúng nữa không, ngoài việc chúng là bè lũ tay sai của bồ? Hay để tui nói cho bồ biết nhé.
Tuyết Tâm lần lượt chỉ cho bọn họ xem từng gương mặt một, gương mặt của những kẻ xấu số và vô dụng đã mãi mãi ra đi chẳng vì lí do gì cả.
- Đây là anh trai của Kim Vy. Khi tui gọi điện đến nhà họ, bà mẹ phát hoảng lên và nói với tui rằng đứa con gái bất kham của bà ta đã bỏ nhà đi sau khi tuyên bố rằng ả ta sẽ bắt tất cả những kẻ liên quan đến cái chết của anh ả phải trả giá.
L là cho Leo, kẻ đã nuốt phải đinh.- Đây là chị gái của Uyên Thư. Con mụ nhà đó nói với tui rằng sau một đêm ngủ quên trời đất vì cơn say xỉn, cô con nhỏ của bà ta biến mất. Đến bây giờ, bà ta còn chẳng biết con mình đang ở đâu.
Z là cho Zillah, kẻ đã uống quá nhiều rượu.- Còn đây là em họ của Phục Lễ. Mặc dù gười nhà cậu ta nói rằng anh em bọn họ rất ghét nhau, nhưng tui rất nghi ngờ độ hiểu biết về tâm sinh lý vị thành niên của các bậc phụ huynh ngày nay.
T là Titus, kẻ đã tan thành trăm mảnh.- Và cuối cùng, đây là một người bạn cũ của Vân Yên. Tui đã tra học bạ của bọn chúng và phát hiện ra bọn chúng từng học cùng lớp trong rất nhiều năm cho đến khi con bé này chuyển đến đây, và chết ngay trong học kì đó.
K là cho Kate, kẻ bị mắc kẹt với một cái rìu.Tuyết Tâm mìm cười khi nhìn sang phía Quế Chi và tiếp tục nói.
- Có vẻ như bồ không phải là kẻ duy nhất có khả năng biết tất cả mọi thứ. Bồ có nghĩ rằng những mối liên hệ này là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?
- Chuyện này rất lạ. Nhưng chị biết ngôi trường này mà, bản thân tui đã gặp lại anh họ và cả mấy đứa bạn mẫu giáo ở đây nữa. Đó chẳng phải chỉ là ngẫu nhiên sao? Thế còn Thiên Kiệt thì sao nào? Chị không tìm ra mối liên hệ nào của cậu ta với nơi này ư? Chị có chắc là cậu ta không phải là bạn cùng nhà trẻ của bất kì ai ai ở đây chứ?
- Không hề. Thú thật là tui càng bất ngờ hơn khi trong số bọn chúng, cậu ta lại là kẻ chẳng có liên quan gì. Nhưng qua những gì tui tìm thấy về cậu ta trên mạng, Thiên Kiệt là một kẻ bị cuốn hút bởi những vụ án mạng. Phải nói rằng, cậu ta bị ám ảnh bởi chúng. Và có lẽ, cậu ta đến đây để thỏa mãn niềm vui thú đó chăng?
Ở bên trong chiếc chăn của mình, Hoàng Hạnh vẫn run rẩy lẩm bẩm.
- Tất cả bọn chúng đều liên quan đến chuyện Kẹo Mật. Chẳng phải tui từng nói rằng tất cả thư mời của chúng đều là giả sao? Còn đứa nào trong số chúng là hung thủ nữa? Lẽ nào... là tất cả bọn chúng sao?
Tuyết Tâm phì cười trước sự ấu trĩ của cô ả. Sao ả lại nghĩ rằng cô sẽ nhanh chóng nhảy đến kết luận đó chứ?
- Chính bố là người đã bị kẹt lại trong cái phòng lạnh đó. Chính bồ là người phát hiện những cái xác đó đã biến mất. Vậy bồ hãy nói thử xem, tại sao những cái xác đó phải biến mất chứ?
Thái độ kì lạ của hội trưởng khiến Hoàng Hạnh cảm thấy e ngại. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán là cũng hiểu cô ta đang khổ sở thế nào trong việc tìm kiếm câu trả lời hợp lý để không phải làm mình bị bẽ mặt. Tuyết Tâm không muốn mất thời gian vào màn kịch này thêm nữa, nên cô ta bèn tự nói lên nghi ngờ của bọn họ. Cô nhìn về phía Quế Chi và thì thầm với bọn họ một giả thuyết rất đáng sợ.
- Có ai đó trong bọn chúng giả chết.
Quế Chi là người đầu tiên nhoẻn miệng cười trước điều đó.
- Một tình tiết rất kinh điển. Chẳng phải lần trước Tuyết Lê cũng làm theo cách đó sao? Thế chị nghĩ kẻ đó là ai nào? Chị thật sự nghĩ rằng tất cả bọn chúng cùng hợp mưu gây ra chuyện này sao?
- Dĩ nhiên là không cần thiết phải là tất cả. Nhưng bồ phải thừa nhận ít nhiều là tui có lí chứ?
Quế Chi chẳng có thời gian để trả lời nhận xét của mình. Cánh cửa đột ngột mở ra mà chẳng có lấy một tiếng xin phép hay cảnh báo nào. Trúc Đào xông vào phòng với một vẻ hăng hái như thường lệ. Cô ta vui mừng thông báo cho mọi người biết rằng:
- Có một cột khói đang bốc lên từ trong rừng! Một vụ cháy, hay thậm chí là một vụ nổ! Có chuyện gì đó đang xảy ra ở đó! Tui đoán hẳn là có ai đó đang chết!
Mọi người cố gắng tỏ ra phớt lờ thái độ tích cực thái quá của cô ả trong chuyện này, và tập trung vào nội dung thông tin họ vừa nhận được. Chuyện này có ý nghĩa gì đây? Khiết Đường lại là người đầu tiên giành quyền lên tiếng.
- Một đứa ngu nào đó đã chết. Tui phát chán với chuyện này rồi.
- Cũng có thể đây chỉ là một vụ tai nạn không liên quan. Mọi người đều biết rằng có một số đứa vẫn thường lẻn vào mấy căn nhà gỗ đó mà. Có thể lần này chúng chỉ muốn ra đó tránh xa cơn bão và tên sát nhân. Có thể tên khờ nào đó lỡ tay làm cháy thứ gì đó...
Đức Thành nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên bụng mình, rồi đột ngột liếc nhìn về phía Tú Cầu trong khi vẫn lẩm nhẩm.
- ... Có thể có kẻ nào đó chỉ nhân dịp chuyện này mà quyết định ra tay giải quyết vài rắc rối cá nhân mà thôi.
Khiết Đường đã suýt nghĩ rằng hắn ta đang ám chỉ đến mình. Nhưng cô sẽ không dễ dàng để cho những lời nói đe dọa mình như thế.
- Đó là một cái bẫy! Cơn bão đã tan. Hắn thừa biết trò chơi của hắn sắp kết thúc rồi. Và nếu như tất cả chúng ta cứ ngồi yên trong căn phòng này thì hắn sẽ chẳng có cơ hội nào nữa. Chúng ta chắc chắn là những kẻ nằm trong cái danh sách nạn nhân yêu thích của hắn. Đám khói ngoài kia chỉ là mồi nhử để khiêu khích chúng ta đặt chân ra bên ngoài và trở thành nạn nhân cho hắn.
Quế Chi thích thú bật cười khi vừa nhìn thấy một khía cạnh khác của cô ả. Cô đã đánh hơi thấy sự sợ hãi, dù rằng đó thật sự là một nỗi sợ rất thông minh.
- Vậy theo ý bồ, chúng ta nên ngồi yên ở đây cho đến khi có người đến giải cứu sao? Bồ là ai vậy? Tui cứ nghĩ rằng sau vụ tấn công vừa rồi, bồ sẽ cảm thấy bị xúc phạm và càng sôi sục hơn bao giờ hết. Bồ không muốn tự tay mình trừng phạt kẻ đó sao?
Khiết Đường cũng đáp lại ả bằng một nụ cười ngọt không kém. Ả ta nghĩ rằng có thể khích bác cô đi làm một điều ngu xuẩn như thế sao?
- Tại sao tui phải phí sức vào việc đi lùng bắt những tên tay sai đó chứ? Bồ không phải là một con ngu, bồ thừa hiểu bọn học sinh mới chẳng đời nào có thể tự mình gây ra được chuyện này. Chắc chắn chúng phải có được sự trợ giúp từ ai đó... trong số những kẻ ở đây. Phải có một kẻ chủ mưu đang ở đây, kẻ đã tập hợp cái lũ vớ vẩn ngoài kia lại và gây ra chuyện này.
Không khí trong căn phòng đột ngột trở nên nặng nề. Mặc dù gương mặt của tất cả đều tỏ ra bình thản, nhưng mỗi người bọn họ dường như đều co người lại vào góc ghế của mình. Khiết Đường mỉm cười đứng dậy và tuyên bố:
- Ai là kẻ chủ mưu? Tui đề nghị chúng ta hãy nói ra những nghi vấn của mình và giải quyết nó ngay tại đây, trước khi những kẻ bên ngoài đến và làm xáo trộn tất cả. Trường hợp của Tuyết Lê không thể lặp lại lần nữa. Chúng ta không thể để kẻ đó thoát khỏi chuyện này! Ả ta phải bị trừng phạt thích đáng, theo đúng luật của chúng ta!