Sẽ không trở về kí ức

Chương 2:

Đưa một tay lên sờ mặt mình, Giản Lâm Hi không dám tin xúc giác mềm mại mình đang cảm nhận là thật.

Nếp nhăn của một phụ nữ 30 tuổi đã không có, thay vào đó là sự láng mịn hoàn hảo đến khó tưởng tượng. Từng bộ phận này, đều đẹp đến mức khiến người ta sốc, thậm chí là suýt xoa, muốn thốt lên.

Khoan đã.... cảm giác muốn thốt lên này... khuôn mặt này....nó quen quá.... hình như... cô đã từng gặp 1 lần rồi!

Giản Lâm Hi vò tóc, cố nhớ lại chuyện đã xảy ra. Đúng lúc này, liền giật mình nhớ đến cuộc đối thoại của mình và 1 cô gái.

Đúng rồi, cô gái đó đã mang khuôn mặt này... cô ấy... chính là Triệu Ái Nhi !

Nhưng mà.... tại sao... tại sao cô lại ở trong thân xác của cô gái đó? Đây chắc chắn là linh hồn của cô mà ? Nhưng tại sao lại sở hữu 1 khuôn mặt khác thế này !

Giản Lâm Hi khó hiểu lắc đầu, rồi cô chợt nhớ đến lời nói của cô gái đó trước khi biến mất:

"Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi !"

"Đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước ! Hãy đi đi, trở về lại đi !"

Ôi không, không lẽ chính là lời hứa mà cô đã hứa với cô gái đó. Vậy nên, cô mới tới đây đấy chứ? Thân thể này, sự sống này không lẽ chính là thứ mà cô ấy muốn trả ơn cô ?

Vậy cô chính là Triệu Ái Nhi ư ?

Cô..cô trọng sinh rồi ??

Đám y tá bên ngoài vì hành động của Giản Lâm Hi mà cảm thấy hoảng hốt, họ nhanh chóng lao đến, đập cửa nói:

"Triệu tiểu thư, cô làm sao vậy ?"

"Mở cửa ra đi, Triệu tiểu thư ! Triệu tiểu thư !!"

Ngay lúc bọn họ đang lo lắng vì tình trạng của Giản Lâm Hi bên trong, thì bác sĩ đã tới, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy ?"

Một nữ y tá hoảng sợ nhìn bác sĩ, thành thật đáp: "Bác sĩ, Triệu tiểu thư tỉnh lại rồi, nhưng cô ấy đột nhiên la hét và chạy vào phòng vệ sinh, còn hỏi chúng tôi tên của cô ấy là gì nữa. Hình như cô ấy không nhớ mình là ai."

"Cô ấy vào phòng vệ sinh rồi đóng khóa cửa, không cho ai vào trong cả"

Người bác sĩ nghe thấy vậy, cũng hoảng hốt theo, nói: "Các cô ở đây sao lại để Triệu tiểu thư xảy ra chuyện như vậy. Còn không mau đi lấy chìa khóa dự phòng vào đây! "

Dứt lời, người bác sĩ liền đi đến gõ cửa phòng vệ sinh, lên tiếng: "Triệu tiểu thư, cô mở cửa ra đi, tôi là bác sĩ Hàn, tôi có thể giúp cô! Triệu tiểu thư!"

Đám bác sĩ và y tá đập cửa 1 hồi lâu nhưng người bên trong vẫn không chịu mở cửa. Đến lúc họ bắt buộc phải dùng đến chìa khóa để có thể xông vào thì đột nhiên người con gái mở cửa ra.

Triệu Ái Nhi chậm rãi đi ra ngoài, ngang thẳng qua chỗ các bác sĩ đến giường bệnh, sau đó ngồi lên.

Người bác sĩ thở dốc, ông tiến về phía cô, thử dò hỏi: "Triệu tiểu thư, cô có ổn hay không ?"

Lúc này, cô gái ngước mắt nhìn ông, sâu trong ánh mắt nâu trong vắt đó, phảng phất sự bình tĩnh đến kì dị.

Điều đặc biệt hơn là, Triệu Ái Nhi không hề lên tiếng đáp lại, cô nhìn đám người bác sĩ và y tá vài giây rồi cuộn chân lại, ôm mặt úp vào đầu gối.

Hành động của cô khiến ai nấy đều hết sức bất ngờ, bọn họ nhìn nhau nhưng không biết phải làm gì, hỏi nhưng không trả lời thì có thể nói gì đây?

Triệu Ái Nhi nắm chặt tay, cô vùi đầu nghĩ. Đúng thật là mình đã sống lại rồi, không những thế còn là sống lại trong cơ thể 1 người khác nữa.

Điều hi hữu này có thể xảy ra với mình ư ? Với 1 kẻ đã trải qua gần nửa đời người như mình ? Thật không thể tin được.

Tiếng tim đập nhanh trong cơ thể người con gái, biểu hiện nguồn sống dồi dào tràn đầy năng lượng, so với trước đây, hoàn toàn là khác một trời 1 vực. Giản Lâm Hi à không, từ giờ cô chính là Triệu Ái Nhi - Nhị tiểu thư Triệu gia !

Mãi cho đến hai tiếng sau, cô gái ngồi trên giường vẫn giữ nguyên tư thế đó, các y tá và bác sĩ đều thay nhau đứng trực canh gác cô, nhưng ngoài việc ngồi úp mặt như vậy, cô gái hoàn toàn không hề có hành động nào khác.

Điều này càng làm họ lo lắng hơn. Có phải Nhị tiểu thư đó có chuyện gì rồi không ? Tình trạng, tâm thần ổn định cả chứ ?

Nếu như có gì đó thật, bọn họ thật không dám nghĩ, hậu quả sẽ tới với mình là gì nữa. Đắc tội với nhà Triệu, cái kết thật sự rất đắng !

Đang lúc nhiều người hoang mang sợ hãi, một người đàn ông và phụ nữ trung niên đi tới, bác sĩ Hàn thấy họ, ngay lập tức chạy đến cúi đầu, lên tiếng chào hỏi: "Triệu tổng, Triệu phu nhân !"

Người đàn ông trung niên nhìn bác sĩ Hàn, ngay lập tức hỏi: "Nhi Nhi đã tỉnh lại rồi sao? Tình trạng con bé thế nào? Có ổn không? Đã khám tổng quát hết cho nó chưa ?"

Bác sĩ nghe những câu hỏi dồn dập đổ tới, mồ hôi càng tuôn ra như suối, ông nuốt nước bọt, cẩn trọng đáp: "Triệu tổng, tình hình của Triệu tiểu thư... ông cứ vào xem đi đã."

Nghe lời bác sĩ, người đàn ông và người phụ nữ ngay lập tức đi vào. Y tá thấy họ liền hô lên với cô gái ngồi trên giường: "Triệu tiểu thư, Triệu tổng và Triệu phu nhân đã đến rồi !"

Ngay lúc này, Triệu Ái Nhi mới ngước mặt nhìn lên. Giây phút người đàn ông đó xuất hiện, trong đầu cô liền hiện lên một cái tên.

Triệu Chấn Quốc - cha ruột của Triệu Ái Nhi và Kim Âu Hoàng - mẹ ruột của Triệu Ái Nhi !