Sẽ không trở về kí ức

Chương 4:

Nói bên nội thì cũng phải nói bên ngoại, gia đình Kim Phúc có 3 anh em, bọn họ sinh con, tính ra là thêm cho Triệu Ái Nhi mấy anh chị nữa, những con người đó còn không biết xấu hổ, thường xuyên ức hiếp Triệu Ái Nhi, bắt cô phải đem tiền từ nhà Triệu cho mình.

Chưa hết, từ sau khi Kim Phúc chết, Kim gia liền bị hai anh em còn lại tranh giành, quyền thừa kế và tài sản của Triệu Lâm anh trai cô toàn bộ bị đang bị họ lừa lấy hết dần.

Quả nhiên là hồng nhan thì bạc mệnh, số trời thật biết trêu ngươi, cô như vậy... mà lại trọng sinh trong 1 thân thể có số phận thảm thiết như thế này.

Gia đình đã không mấy hòa thuận, lại thêm hai bên tranh giành nhau, con người giả tạo với chính con người, tình thân gần như không hiện hữu ở đây nữa....

Mẹ Triệu Ái Nhi nhìn có quyền lực nhưng sao lại để gia đình bên bà tranh chấp nhau chứ. Không lẽ còn muốn gì nữa ?

Triệu Ái Nhi sờ cằm mình, ánh mắt cô thoạt biến đổi. Một khuôn mặt đẹp như thế này, nên có được một cuộc sống tốt tương thích với nó mới phải. Mọi quyền lực mà cô gái này đáng nhận, nên thuộc về cô ấy mới đúng !

Nghĩ nghĩ, Triệu Ái Nhi đột nhiên lên tiếng: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cô phải chết oan uổng, với nhan sắc này, tôi sẽ làm cô trở thành người kiêu ngạo đứng trên đỉnh vinh quang cao nhất ! Khiến người khác khi nhìn vào, sẽ phải nể phục."

Vừa nói, tay Triệu Ái Nhi vừa vươn ra, thoát ly khỏi khuôn cằm đẹp đẽ, tiến tới chiếc gương phía đối diện.

Năm ngón tay in lên lớp kính trong suốt, cô thì thầm nói tiếp:

"Tôi nhất định sẽ hoàn thành được ước nguyện của cô. Đem toàn bộ Triệu gia... hoàn toàn về tay tôi làm chủ ! Bất kì ai cũng không thể ngăn tôi làm việc đó. Ánh mắt Triệu Ái Nhi tràn đầy sự kiên quyết, từ trong sâu thẳm đôi con ngươi cô sáng lên 1 ý chí của khát vọng muốn được chiến thắng. Tất cả mọi thứ... bây giờ mới chỉ là bắt đầu !"

Sau khi đứng yên 1 chỗ hồi lâu, Triệu Ái Nhi liền muốn rời đi, cô tính toán trèo lên giường muốn nằm ngủ. Thế nhưng, lúc bàn tay lướt ngang qua góc kính, chợt có xúc giác truyền đến của 1 vật sắc nhọn.

Triệu Ái Nhi nhíu mày nhìn qua, khi xác định được chỗ cấn cấn, cô tiến lại gần, dùng móng tay cạy thứ ở bên trong góc kính ra.

Giữa hai lớp ép gương, có một tấm ảnh nhỏ phủ đầy bụi. Cô cẩn thận dùng tay lau lớp bụi trên mặt ảnh đi, rồi nhìn vào đó.

Tấm ảnh in hình một người con trai cao lớn, khuôn mặt khá là đẹp trai, người con trai này không hề cười, và nhìn thoạt qua có chút lạnh lùng. Điều đáng nói là... tại sao người con trai này lại cho cô cảm giác quen thuộc như vậy ? Hình như, cô đã gặp anh ta ở đâu đó rồi !

Triệu Ái Nhi đảo mắt, não cô bắt đầu hoạt động, tìm mọi cách để cố gắng nhớ ra người con trai trong bức ảnh đó là ai. Sau vài giây, cô mới ngỡ ra...

A ! Chính là cậu ta !

Người con trai đã xuất hiện trong kí ức của Triệu Ái Nhi vài ngày trước, người đã.... đi cùng với ước nguyện của cô ấy.

"Giúp tôi theo đuổi anh ấy ! Giúp tôi bảo vệ anh ấy ! Giúp tôi yêu anh ấy !"

Những lời nói của Triệu Ái Nhi khi đó... không lẽ... chính là dành cho người con trai này ?

Sáng hôm sau, Triệu Ái Nhi thức dậy từ khá sớm, sửa soạn cho bản thân xong, cô xuống hoa viên dưới nhà đi dạo 1 lát.

Triệu gia có hệ thống nhà ở khá rộng rãi, các phân khu cũng được chia rất hợp lí, 3 phân khu chính bao gồm đại sảnh, phòng ăn và dãy phòng ở.

Phía trước sảnh có 1 hoa viên được dựng lên rất đẹp. Nhìn thoạt qua như một cánh đồng với nhiều loài hoa được trồng vuôn vắn,

Trong số đó, phải kể đến hoa bồ công anh, một đám hoa nằm ở giữa khuôn viên, khi có gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa lập tức bay lên, tản vào không trung, tạo nên phong cảnh cực kì đẹp mắt.

Tối hôm qua vì suy nghĩ về chuyện tấm ảnh mà cô đã không được ngủ ngon, sáng nay đi xuống đây ngắm hoa, có lẽ phần nào sẽ tìm được chút thanh tịnh cho mình. Mặc dù biết người đó nhưng trong đầu cô lại không có tư liệu gì anh ta cả, cứ như bị bưng bít vậy, chẳng thể nào biết được anh ta là ai !

Có phải chăng kí ức về anh ta quá ít nên cô không nhận được không ?

Điều đáng nói là...

Ây da, cô vậy mà phải làm "sứ mệnh" đi theo đuổi người ta của Triệu Ái Nhi nè.

Chời má, đã qua cái tuổi thanh xuân lâu rồi mà. 30 mùa quýt chín rồi, nói cô đi theo đuổi đàn ông là thế nào ?

Chậc chậc... nguyện vọng 1 thì được, chứ nguyện vọng 2 thì.....ca này khó, khó à !

Triệu Ái Nhi mặc 1 chiếc váy trắng dài đến đầu gối, chân cô nhẹ nhàng bước đi giữa đám hoa bồ công anh.

Bàn tay lướt nhẹ qua những cánh hoa mỏng mềm mại, Triệu Ái Nhi đột nhiên mỉm cười.

Ha! Hoa này đẹp quá, cánh hoa mơn trớn trắng tuyết giống như lông vũ vậy, thật giống thứ tạo nên đôi cánh của thiên thần. Nghĩ nghĩ, Triệu Ái Nhi không kiềm được mình mà cúi xuống, nhìn những bông hoa trắng ở cự li gần hơn.

Khuôn miệng cô bất giác cong lên, để lộ một nụ cười đẹp đẽ có thể làm say mê bất cứ ai nhìn vào.

Ánh mắt Triệu Ái Nhi lấp lánh và trong suốt như sao mai, được ánh mặt trời chiếu rọi vào, nó sáng bừng lên như pha lê, tạo thành sự xinh đẹp tuyệt diệu nhất trên trần gian.

Đúng lúc này, một làn gió chợt lướt qua, thổi bay mái tóc dài gợn sóng của Triệu Ái Nhi. Những lọn tóc đen nhánh đan vào nhau, dìu ánh nắng cùng hòa tan, khiến làn gió như nhẹ nhàng hơn hẳn.

Triệu Ái Nhi đưa một tay vén lọn tóc lên bên tai, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn bầu trời, thầm nghĩ, sao mới sáng mà đã nổi gió nhỉ ?

Chợt, từ trong khóe mắt của Triệu Ái Nhi hiện lên một hình bóng mờ nhạt của 1 thân ảnh cao lớn, cô chớp mắt, ngay lập tức ngoảnh đầu nhìn sang.

Lúc này, hiện lên trong mắt cô, là hình ảnh của một người đàn ông, với khuôn mặt, cực kì quen thuộc !