Khánh cảm thấy tức giận khi nghe cô chối bỏ quan hệ của hai người, anh có thể cho cô thời gian bắt đầu lại, cũng như quay lại như những ngày anh và cô trong game. Vì anh ở ngoài đời thực có điểm khác so với trong thế giới ảo kia nhưng khi nghe cô nói giữa anh và cô chỉ tồn tại quan hệ cấp trên- cấp dưới thì trong lòng anh liền không thể khống chế được mà tức giận.
Quyên bị chặn hô hấp, môi cô bị hôn vừa tê vừa đau sắp không thở nổi, cô khẽ rên thành tiếng “Không...”
Khánh lưu luyến mà buông môi Quyên ra nhưng anh vẫn không buông tha mà kéo cô ngồi lên đùi mình, anh kề sát môi vào tai cô nói “Bây giờ chúng ta có quan hệ rồi chứ?”
Quyên thở gấp lấy lại hô hấp, cô nhìn đến tư thế ái muội và câu nói mờ ám của Khánh không khỏi tim đập nhanh, gương mặt trắng hồng cũng trở nên đỏ rực đến tận mang tai. Quyên muốn nhích người rời khỏi đùi anh để ngồi vào ghế bên cạnh nhưng đã bị Khánh sớm đoán ra ý định của cô, anh vòng tay ôm chặt eo cô.
“Ăn hết rồi anh chở em về.” Khánh dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng không che giấu được âm ngữ trầm khàn như nhắc nhở cô chớ lộn xộn.
“Em ngồi bên ghế phụ ăn.” Quyên thức thời biết ngay lúc này không nên chọc giận Khánh, vì tính mạng của mình cô không thể không xuống nước.
“…” Khánh im lặng nhìn cô.
Quyên hiểu ý không lộn xộn nữa, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cầm lấy túi gà KFC mà ăn, vừa ăn cô vừa liếc xéo Khánh.
“Em là tiểu yêu tinh bước ra từ truyện sao?” Khánh nhìn cô ăn không khỏi cảm thấy đáng yêu, cho dù ánh mắt đó nhìn anh với ý ghét bỏ “Sao lại đáng yêu đến thế cơ chứ?”
Khánh muốn hôn lên má cô nhưng lần này cô không để anh đạt thành mà nhanh tay hơn nhét miếng gà gán vào miệng Khánh.
Khánh chẳng những không khó chịu mà còn bật cười thành tiếng, anh cầm lấy đùi ăn một cách ngon lành.
“Không ngờ em quan tâm anh đến như thế?”
Quyên ngạc nhiên mà nhìn anh “Làm sao cơ?”
“Không phải em từng nói, đồ ăn với em là sinh mạng sao?” Khánh đưa tay vuốt tóc cô “Chỉ có người em thực sự quan tâm em mới chia đồ ăn cho người đó.”
Khánh như thuật lại lời nói trước đây của Quyên mà vui vẻ lộ ra ngoài mặt. Quyên nghe thấy thế thì sặc nước, cô ho không ngừng, phía sau lưng có bàn tay ấm áp vuốt nhè nhẹ để cô nhuận khí hơn.
Sau đó Quyên không dám ngẩng mặt lên, chỉ cúi gầm mặt mà ăn, câu nói đó quả thật trước đây cô đã từng nói với anh. Điều làm cô không ngờ là cô chỉ nhắc đến có một lần trong một lần trò chuyện chung với người trong ban phái của game vậy mà anh lại nhớ rõ đến như vậy.
Bước vào thang máy khách sạn, Quyên trực tiếp xem anh như yêu quái mà giữ khoảng cách xa cả mét.
Đi đến cửa phòng, Quyên quay đầu nhìn lại Khánh như muốn hỏi điều gì đó nhưng rồi lại ngoảnh đầu đi.
“Anh cũng sẽ không chê nếu có em ngủ cùng đâu.” Khánh dựa vào cửa nói.
Quyên trưng ra vẻ mặt xem nhẹ lời nói của anh “Anh không có nhà sao? Sao lại ở khách sạn?” Cô như sợ anh hiểu lầm mà nhấn mạnh “Em chỉ hóng chuyện hộ mấy em gái trong nhóm tác giả thôi, anh không thích có thể không trả lời.”
Khánh có chút buồn cười khi nghe cô nói như thế “Chỗ ở mới của anh đang tu sửa nên anh ở tạm khách sạn.”
“Oh…” Quyên như hiểu ra.
Quyên mở cửa phòng mình rồi tiến thẳng vào mà không một lời chào với Khánh. Cô nhàn nhã đi đến giường, thả người tự do xuống chiếc nệm mềm mại.
Thật ra cô rất muốn hỏi anh “Con người nào mới là con người thật của anh?”
Quyên nhắm mắt nhớ lại những quãng thời gian trong game trước đây.
Lúc đó cô cũng chỉ là cô bé học cấp ba vì bạn bè lôi kéo mà tập tành chơi game, không hiểu vì sao lúc ấy cô lại chọn nhân vật của mình là nhận vật nam, hiện tại nghĩ lại cô vẫn còn thấy rất buồn cười.
“Tớ chơi được game đó thì thế nào?” Quyên nói với sự tự tin tràn trề.
Quyên còn chưa tự tin được bao lâu thì người chị em mang “hình hài anh em” đã vỗ vai cô nói “Một chầu bánh tráng trộn được chứ?”
Quyên có chút do dự ấp úng “À...thì...” Xung quanh là sáu con mắt trông chờ nhìn cô, Quyên lấy hết can đảm dõng dạc khẳng định “Được.”
Lúc đó đối với tụi học sinh cấp ba một chầu bánh tráng nói là chuyện lớn thì cũng không hẳn lớn nhưng nói nhỏ thì cũng không phải, còn Quyên lo sợ vì bản thân cô là một đứa gà mờ trong chuyện chơi game, mà game đó lại là game nhập vai khó “nuốt”.
Quyên cũng không đầu hàng ngay, cô mở máy tính lên tải game về vì khi đó phiên bản game lúc bấy giờ chỉ có thể chơi trên máy tính. Trong lúc game đang trong quá trình tải xuống, Quyên lại miên man suy nghĩ cách làm thế nào để trong vòng hai tuần có thể đạt đến cấp sáu mươi vì đám bạn cô không ai lên được cấp đó.
Game đã được tải xong, cô mò mẫm hơn hai mươi phút mới có thể tạo nhân vật, điều bất ngờ là cô đã chọn nhân vật nam thân hình vạm vỡ. Quyên cũng không thấy có gì phi lí vì theo cô, nhân vật nam cũng sẽ dễ dàng thực hiện thử thách hơn.
Ban đầu hệ thống game cũng khá chu đáo mà hướng dẫn từng bước chơi như thế nào, Quyên sau một tiếng đã lên cấp mười, cô đắc ý cười “Game này dễ như ăn kẹo!”
Quyên chu môi nhíu mày, vì cô đã chơi được hai tiếng nhưng cấp cũng chỉ dừng lại ở mười lăm.
Hệ thống: Đại hiệp Vô Kỵ có lời mời từ hảo hữu Vô Thường.
Quyên lọ mọ cả một buổi mới tìm được khung bạn bè, cô nhìn đến tên người gửi lời mời thì có chút đắc ý. Cô liền bấm vào đồng ý kết bạn, người đó liền gửi tin nhắn đến “Sao kết bạn lâu vậy?”
Quyên trả lời chẳng đâu vào đâu “Sao lại đặt là Vô Thường? Ông định làm hắc bạch vô thường dưới âm phủ à?”
Người vừa kết bạn với cô tên Vô Thường, cũng là bạn thanh mai trúc mã đối diện nhà cô. Ngoài đời anh tên Khải Nam và lớn hơn Quyên một tuổi nhưng cô cứ luôn miệng kêu ông này bà nọ nên lâu dần thành quen.
Khải Nam trả lời “Cuộc đời lắm chuyện vô thường”.
Nghe thế Quyên liền cười sặc sụa nhắn lại “Già hơn tui có một tuổi mà cứ như một ngàn năm thế kia”.
“Rồi kêu lên đây chỉ để hỏi vậy thôi à?”
Quyên có hơi cuống, nhắn “Không, không, tui kêu ông lên để chỉ tui cách chơi để đạt cấp sáu mươi”.
Quyên nhìn lên ảnh đại diện của Khải Nam, cô há hốc mồm khi thấy cấp sáu mươi hai của anh chói lóa, liền nhắn “Ông đạt cấp 62 rồi à?”
Điều đó làm Quyên hơi bất ngờ vì Khải Nam luôn là con ngoan trò giỏi mà cũng chịu khó cày game như vậy.
Khải Nam hồi âm “Vậy tui off trước đây, nếu người khác tui còn chỉ được chứ bà tui bó tay rồi”.
Quyên cầm điện thoại gọi cho Khải Nam, cô tuy có tức giận vì anh nói cô như vậy nhưng cô vẫn kiên định tự nhủ bản thân phải lấy “đại cục” làm trọng.
Bên đầu dây bên kia vừa tiếp máy, Quyên liền trình diễn màn tuyệt chiêu “một khóc, hai la, ba thắt cổ”.
Cô vừa khóc vừa mè nheo “Ông phải giúp tui…” Cô giả nấc vài tiếng rồi nói tiếp “…không là tiền ăn nửa tháng của tui sẽ bay mất.”
“Tự gây nghiệt!” Khải Nam nói lớn vào điện thoại.
Quyên càng gào to “Ông nỡ lòng nào thấy chết không cứu chứ.”
“Chị hai ơi, bà lớn gan cũng không cần nói quá đến thế, hai tuần đạt cấp sáu mươi?” Khải Nam thở dài “Bà biết tui bao lâu mới đạt cấp sáu mươi không?”
“Bao lâu?”
“Hơn hai tháng.”
Quyên òa khóc lớn hơn nói “Tui hớ miệng rồi.”
“Đã quá muộn.” Khải Nam tắt máy.