Sếp thần bí là người không thể ngờ

Chương 5

Trà My tưởng rằng Quyên không biết sẽ được vào ở chung cư nên cô nói “Đúng rồi em, chung cư cũng khá gần công ty, chị thấy cũng rất khá đó.”

“Hả?” Linda cũng không khỏi ngạc nhiên mà há hốc mồm.

“Dạ vâng, em sẽ cố gắng tranh thủ dọn vào ạ.” Uyển Vy vui vẻ đáp lời Trà My, cô quay sang nói với Quyên “Từ nay hai chị em mình sẽ nương tựa vào nhau nha chị.”

Quyên trợn thật to mắt nhìn Uyển Vy “À.. ừm..Chị vẫn chưa hiểu lắm.”

“Điều khoản mới của công ty là em và Uyển Vy sẽ vào làm trực tiếp ở công ty.” Trà My giải thích “Công ty sẽ lo toàn bộ chi phí nhà cửa của cả hai.”

“Oh!” Linda bất ngờ đến cạn ngôn.

“Chị có thể cho em mượn hợp đồng xem lại không ạ?” Quyên khá sốc nhưng cô vẫn cố trấn tĩnh nói.

“À đây!” Trà My đưa lại hợp đồng cho Quyên.

Quyên xem kỹ lại các mục từ đầu và thấy rõ mục “ĐIỀU KHOẢN MỚI”.

Nội dung điều khoản rất rõ ràng rành mạch là yêu cầu Quyên đến làm trực tiếp tại công ty và các điều khoản phụ. Trong điều khoản ghi rõ chỉ một mình Quyên đến làm còn Linda thì không có yêu cầu.

“Không yêu cầu Linda ở lại làm cùng em sao chị?” Quyên hỏi ngay

“Với Linda thì không bắt buộc nha em” Trà My cũng có chút khó xử nói “Để tiện cho công việc thì… em có thể đổi người đồng hành.”

“Không được.” Quyên từ chối ngay.

“Không cần trả lời chị ngay đâu, em cứ suy nghĩ. Còn việc dọn vào chung cư em tranh thủ giúp chị, vì nếu có gì không hài lòng còn có thời gian chỉnh sửa lại.”

Uyển Vy phấn khởi đáp: “Dạ vâng, chắc hết tuần sau em có thể chuyển đến rồi ạ.”

“Em…” Quyên vừa định lên tiếng từ chối thì phía sau đã vang lên tiếng nói nam tính ấm áp “Mọi người còn đang họp sao?” Khánh bước vào cười trêu chọc Trà My “Siêng năng quá công ty không trả nổi lương cho em thì biết làm sao?”

“Tụi em cũng còn giải quyết chút vấn đề nữa là xong rồi.” Trà My nhìn đồng hồ đáp “Khi nãy em định nói gì vậy An Bình?”

“Dạ… em không…” Quyên hết nhìn Khánh đang lắng nghe lại nhìn qua Trà My, khi cô định lên tiếng từ chối đến làm trực tiếp ở công ty thì Linda bên cạnh đã kéo tay áo Quyên lại.

Linda ra hiệu cho Quyên không nên từ chối ở đây. Quyên nhìn lại ánh mắt Khánh liền hiểu ra ý của Linda muốn nhắc nhở.

“À vậy em không có ý kiến gì phải không?” Trà My tươi cười nói “Vậy chúng ta đi ăn trưa thôi, anh cũng đi cùng bọn em chứ?”

“Ok” Khánh rất sảng khoái mà nhận lời, ánh mắt anh vô tình mà nhìn qua nét bất mãn của Quyên.

Linda từ chối khéo “Tụi em có việc nên về trước nha chị?”

Nhưng Linda đã quên mất một nguyên tắc bất bại của từ chối đó là ‘đừng hỏi dò’. Vì như thế câu trả lời bạn nhận được hết tám mươi phần trăm là khước từ, còn hai mươi phần trăm còn lại chính là tùy vào độ may rủi của người hỏi. Nên câu trả lời Linda nhận được từ Trà My là “Tụi em hôm nay nhất định phải đi, lần trước đã để tụi em trốn thoát một lần rồi.”

“A cái này…” Linda ngại ngùng cười trừ.

“Nhanh nào! Mọi người đang đợi.” Trà My khoác tay Linda và Quyên đi ra ngoài.

Vẫn là chiếc Land Rover tối qua, mọi người nhanh chóng lên xe thì Quyên mới từ đằng sau đi đến. Linda thì đã bị Trà My kéo vào ngồi ở ghế giữa còn Uyển Vy thì ngồi ghế sau, Quyên định tiến đến ngồi phía sau cùng Uyển Vy thì Trà My đã lên tiếng nói “Em vào ngồi ở trên đi!”

Quyên nhìn lên phía trước chỗ Khánh, cô cũng biết nếu để trống ghế phụ như vậy cũng không lịch sự nên cô đành cắn răng mà mở cửa lên xe ngồi vào ghế trên.

“Thắt dây an toàn vào” Khánh lạnh lùng quay sang nói với Quyên.

“À..à vâng” Quyên sau một lúc ngơ ngác đáp lời.

Đến nơi.

“Mấy em vào trước đi, để Quyên đi mua ít đồ với anh.” Khánh quay xuống nói.

Thấy mọi người cũng không có ý kiến xuống xe Quyên vội nói “Dạ để Uyển Vy đi với anh đi, em vào trước cho ạ.” nói rồi cô định ‘tiên hạ thủ vi cường’ mà phóng xuống xe nhưng nào ngờ cửa xe đã bị anh khóa trái.

“Không cần phiền như thế, em sợ xách đồ nặng à?” Khánh cười đùa.

“Sếp sẽ không hành hạ nhân viên như thế đâu em.” Trà My cũng cười phụ họa theo “Vậy tụi em vào trong trước nhá”.

“OK” Khánh ra hiệu tay.

Trên chặng đường đi cả hai đều không ai nói với nhau lời nào. Khánh chạy xe đến một siêu thị mini vào trong mua đồ còn Quyên thì lẽo đẽo đi phía sau.

“Sau cứ đi sau anh thế?” Khánh đột nhiên quay lại hỏi Quyên.

Quyên cũng vì cái đột nhiên này mà phản xạ có điều kiện nói “Vì muốn ngắm anh từ xa”. Khi nói xong câu này thì cô ngay lập tức bụm miệng mình lại vì cô đã lỡ nói ra lời không nên nói.

Quyên thẹn thùng nhanh chóng giải thích “Dạ xin lỗi anh, à tại vì… em mãi nghĩ đến cốt truyện mới quá…”

“Oh, ừ” Khánh cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu cho qua chuyện.

Quyên vuốt lòng ngực đang nhảy loạn của mình trấn an ‘May mà anh ta không nhớ’.

Trong game.

Khung cảnh nên thơ của ánh chiều tà trong game rất chân thật chiếu rọi lên quan cảnh như cây cỏ, dòng sông, con người. Hai người một nam một nữ đang đi hái thảo dược, người nam đi phía trước hái tiến lên trước một bước, người nữ phía sau cũng sẽ tiến lên một bước.

Quyên cứ thế nhìn ngắm khung cảnh trên màn hình, đột nhiên Long Ân dừng hái thảo dược quay người lại hỏi “Sao cứ đi sau mãi thế?”

Quyên nhanh nhảu trả lời “Vì muốn ngắm người từ xa.”

Long Ân thả mặt cười rồi nói “Cũng chỉ là hình nộm game thôi.”

Quyên: “Nhưng khác…vì đó là sư phụ.”

Long Ân: “Dẻo miệng.”