*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Liễu thành là một thành phố nhỏ ít người biết. Dân số không nhiều. Phát triển kinh tế cũng không tốt. Thanh niên học lực cao muốn ở chỗ này tìm một công việc vẻ vang cũng là việc khó. Nó định trước là thành phố nhỏ đậm vị phố phường. Mỗi sáng sớm, nghe thấy nhiều nhất chính là tiếng hô to bán sữa đậu nành bánh quẩy và bán rau cải trắng, liên tiếp nhau, giống như nhất định phải vượt qua đối phương mới được.
Đó là quê hương của tôi. Tôi là người bản địa, sinh ra và lớn lên ở Liễu thành.
Mùa hè năm chuyển cấp, tôi thi vào một trường cấp ba tại Liễu thành, cấp ba Dân Dục. Danh tiếng của Dân Dục ở Liễu thành vô cùng tốt. Trường học phong cách nghiêm ngặt. Thầy hiệu trưởng đều đích thân đứng ở cổng trường hàng ngày, tự mình kiểm tra độ chuyên cần của học sinh. Ngày đầu tiên đi học, tôi bị trận chiến này dọa phát sợ, lập tức thu hồi chút tính toán nhỏ trong lòng.
Tiết học đầu tiên, tôi gặp được giáo viên chủ nhiệm ba năm cấp ba, Lâm Thanh Dật.
Năm ấy Lâm Thanh Dật mới hai mươi tư tuổi, sinh viên ưu tú vừa tốt nghiệp từ học viện mỹ thuật thủ đô(1). Tốt nghiệp xong y về quê hương Liễu thành của mình, làm giáo viên tiếng Anh. Lần đầu nhìn thấy Lâm Thanh Dật, y ôm tài liệu giảng dạy tiếng Anh đứng trên bục giảng, mặc đồ màu nâu đậm. Khi cười rộ lên, trong mắt chứa đầy ấm áp.
(1) nguyên gốc là “đế đô”: tên gọi tắt của “thủ đô đế quốc”, giống như thủ đô vương quốc gọi là vương đô. Nhưng hiện nay trên thế giới cũng đã không còn đế chế quốc gia, “đế đô” thành một từ chính phủ không dùng nữa. “Đế đô” ý tác giả chỉ chính là thủ đô Bắc Kinh. Đế đô Bắc Kinh, Ma đô Thượng Hải, Cố đô Nam Kinh, Yêu đô Quảng Châu,…v.v. là một vài cách gọi khác của các thành phố này (Baidu). Tác giả dùng từ “đế đô” không phổ biến, lại có ý muốn che tên, nên editor thay bằng từ “thủ đô”. Tất cả những từ “thủ đô” xuất hiện sau đó đều mang ý “đế đô”.Lâm Thanh Dật lười, không muốn tự xếp chỗ ngồi, chỉ dựa vào số thứ tự để sắp đặt vị trí. Tôi là số mười bảy, ngồi bàn thứ ba ở hàng thứ hai, mà bạn cùng bàn ngày hôm nay vắng mặt.
Lâm Thanh Dật nhìn chỗ trống cạnh tôi, nói: “Thầy sẽ liên lạc với bạn học này sau. Xem nào, số mười tám, Chu Minh Khải…”
Thời điểm tôi nghe đến tên “Chu Minh Khải”, trong đầu chợt nhảy ra ý nghĩ, cái tên này rất phổ biến.
Buổi học đầu tiên, Lâm Thanh Dật không bắt đầu bài mới, mà chỉ nói về vài phương pháp học tập cho chúng tôi, còn nhắc đến không ít đại học nổi danh trong ngoài nước. Chắc là muốn dùng điều này khích lệ tinh thần. Tôi lắng nghe một cách nhàm chán, muốn phản nghịch nên cố tình cắt ngang lời y.
Tôi hỏi y: “Thầy ơi, sao một người học mỹ thuật như thầy lại dạy tiếng Anh? Có phải là tranh vẽ quá khó nhìn?”
Lâm Thanh Dật chỉ cười nhạt, dí dỏm nói, “Là vì thầy vạn năng đó nha.”
Tôi dám thề với trời, khi đó tôi tuyệt đối không có ác ý với Lâm Thanh Dật, thậm chí còn rất có cảm tình.
Mười một năm sau, ngày hôm nay, Hứa Gia Dương biến thành cô hồn dã quỷ cũng vẫn không muốn buông tha Lâm Thanh Dật.
Thế nhưng, Hứa Gia Dương mười sáu tuổi xác xác thực thực coi Lâm Thanh Dật là thầy giáo mà sùng bái. Làm sao cũng không ngờ tới, người đàn ông nói chuyện đều mang ý cười này sẽ trực tiếp lẫn gián tiếp phá hủy cuộc đời mình, trở thành người cả đời này mình không thể nào tha thứ.
Lúc tan học, ngay cả sách giáo khoa mới tôi cũng không thèm lấy liền hất hất kiểu tóc vừa cắt cho học kỳ mới, rời khỏi phòng học. Nhà tôi cách Dân Dục không xa, đi bộ mất nửa giờ, đi xe đạp mất mười phút. Do lần trước đánh nhau, xe đạp của tôi bị mẹ đem bán sắt vụn, cho nên tôi chỉ có thể đi bộ về.
Năm lớp 10 ấy, tôi khoe khoang đắc ý bằng cả mạng sống.
Bước trên đường về nhà, tôi tự tưởng tượng mình là vai nam chính trong tiểu thuyết cho thiếu nữ, cố hết sức khống chế vẻ mặt của mình lạnh lùng một chút. Tuy nhiên, đúng lúc này, một chiếc xe đạp không có mắt đâm vào người tôi.
Tôi rơi hết lạnh lùng. Vì né tránh mà lập tức đập phải cây nhãn, cú đập mạnh đến mức làm mũi tôi đau đớn. Tôi quệt tay, phát hiện mình chảy máu mũi.
Trong lòng tôi lúc đó đã quyết, muốn đánh tên khốn không có mắt này thành tàn phế bậc ba(2). Thế nhưng, tôi xoay người một cái, một gương mặt trắng nõn đang để sát vào tôi, một bên nói xin lỗi một bên lấy ra giấy ăn lau máu mũi hộ tôi.
(2) Tàn phế bậc một: Không thể tự sinh hoạt hằng ngày, dựa vào trợ giúp của người khác nếu không sinh mệnh không thể duy trì; Ý thức biến mất; các loại hoạt động đều hạn chế trên giường; không có giao tiếp xã hội.Tàn phế bậc hai: Thỉnh thoảng cần người trợ giúp trong sinh hoạt hằng ngày; các loại hoạt động chịu hạn chế trên giường hoặc ghế; Không thể đi làm; giao tiếp xã hội khó khăn.Tàn phế bậc ba: Không thể sinh hoạt một mình, cần có người giám hộ thường xuyên; các loại hoạt động chịu giới hạn trong trong nhà; nghề nghiệp chịu hạn chế; giao tiếp xã hội khó khăn (Baidu).Lúc ấy hắn vẫn chưa đeo kính. Một đôi mắt rất trong trẻo, phảng phất bên trong cả một vùng sao trời.
Khi đó, tôi có hai ý nghĩ. Đầu tiên là, giấy ăn này có vị trà xanh.
Thứ hai là, mẹ nó người này đẹp quá.
Đây chính là Chu Minh Khải.
Mũi tôi đau xuýt xoa. Tôi nhìn Chu Minh Khải lau máu mũi cho tôi, ngón tay trỏ cũng nhuộm một chút máu. Không biết tại sao tôi sinh ra một loại cảm giác không tốt lắm.
“Để tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé?” Hắn phát hiện máu mũi tôi chảy mãi không ngừng, nói, “Tôi vừa tới Liễu thành, chưa quen thuộc lắm, cậu có biết bệnh viện ở chỗ nào không?”
Tôi nghe khẩu âm của hắn cũng biết. Người Liễu thành nói chuyện mang khẩu âm rất nặng, toàn bộ không có âm uốn lưỡi, mà người này lại có tiếng phổ thông cực chuẩn.
“Đến bệnh viện đi.” Hắn để xe đạp của mình bên khu đỗ xe tạm ngay lề đường, nhìn tôi đã chảy máu mũi lại còn thất thần. Không biết liệu trong đầu hắn có nghĩ, “chắc sẽ không đâm phải một kẻ ngốc chứ” không nhỉ.
Tôi không thừa nhận là mình bị vẻ ngoài đẹp đẽ của đối phương mê hoặc. Tự bảo mình, chẳng qua là tôi cảm thấy, vì tránh xe đạp mà đập phải cây nhãn và biến mình thành bộ dạng này, là việc rất mất mặt, nên tôi mới không muốn đi bệnh viện. Tuyệt đối không phải là vì muốn tạo ấn tượng tốt với đối phương.
“Tôi không sao.” Tôi nhét khăn giấy vào lỗ mũi tạm ngăn máu mũi, nói: “Không cần đi bệnh viện. Đối với người lớn, đây chỉ là vết thương nhỏ!”
Chu Minh Khải có chút lo lắng, “Thật sự không cần đi bệnh viện?”
Tôi gật gật đầu, nói, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, coi như kết bạn mới! Tôi là Hứa Gia Dương, trước đây là tiểu ma vương ở Thất Trung, sau đó muốn đi gieo vạ cấp ba Dân Dục.”
Hắn bị tôi chọc cười, khi nghe đến Dân Dục, nói: “Tôi cũng học ở Dân Dục, tên là Chu Minh Khải.”
Cái tên này có chút quen tai.
Khi đó, tôi chưa kịp phản ứng, chỉ dùng khăn giấy chà xát vết máu trên tay mình rồi ném vào thùng rác bên cạnh. Tôi nói với hắn: “Vừa hay! Nào, mình thêm wechat!”
Tôi và Chu Minh Khải trao đổi wechat. Tôi hài lòng, hắn nói, “Sau khi cậu trở về, nếu mũi không thoải mái thì bảo tôi.”
Lớn lên đã đẹp, lại còn hiểu chuyện!
Tôi cười, nói “được”.
Trên đường về nhà, tôi vừa sờ lỗ mũi mình, vừa nhớ lại khuôn mặt Chu Minh Khải, không tự chủ cười ra tiếng.
Vào lúc ấy, tôi không biết cái gì là tình yêu. Mãi đến tận rất nhiều năm sau, tôi mới biết, từ lần đầu tiên gặp Chu Minh Khải, tôi đã yêu thích hắn, không chút phòng bị mà bỏ người này vào trong tim.
Đến nhà, mẹ tôi đã về. Bà là y tá trưởng của bệnh viện nhân dân, công việc cực kỳ bận. Bình thường khi tôi về nhà bà đều vắng mặt, lần này ngược lại khiến tôi rất bất ngờ.
“Lại đánh nhau phải không?” Mẹ vừa thấy lỗ mũi tôi nhét giấy vệ sinh liền nổi giận, chặn ở cửa ra vào, mang dáng vẻ nếu tôi không nói ra nguyên nhân thì đừng hòng qua cửa.
Tôi ăn ngay nói thật. Thế nhưng cách tôi đập vào cây nhãn có phần quá khó tin, mẹ tôi hừ lạnh một tiếng, “Con nằm mơ gì đó? Hứa Gia Dương, sao con không lên trời đi, mẹ không trị được con đúng không? Con có tin mẹ nói cho cha con hay không!”
Tôi sợ, tôi chỉ sợ cha, do cha tôi chưa bao giờ động tay đánh tôi. Từ nhỏ, khi tôi bị mẹ đánh cho chạy quanh phòng, cha tôi thường ngăn bà, nói là không nên đánh trẻ con, nhưng tôi vẫn sợ ông.
Bởi vì cha tôi coi trọng giáo dục qua tri thức.
Chính là nói chuyện.
Tôi cũng không rõ một họa sĩ nổi danh như ông thì học ở đâu được đám từ ngữ dùng để dạy dỗ tôi. Nhưng mà ông lại vẫn nuôi tôi thành hỗn thế tiểu ma vương đến hàng xóm cũng đau đầu.
Cuối cùng mẹ vẫn thả tôi vào nhà, song bà cũng không tin lời giải thích của tôi. Thành ra bà gọi một cú điện thoại báo cho cha tôi đang ở nông thôn sưu tầm dân ca về nhà, chuẩn bị một vai chính diện, một vai phản diện đến răn dạy tôi.
Giờ cơm tối, tôi cầm đũa nơm nớp lo sợ. Mẹ tôi liên tục trừng mắt nhìn tôi. Cha tôi lại bắt đầu giảng đạo lý cho tôi. Nội dung đại khái là, tôi cứ coi trời bằng vung như thế, sớm muộn sẽ có người trừng trị tôi, cứ không nỗ lực học tập thì đại học thủ đô còn lâu mới chạm đến.
Tôi nghe mà ấm ức trong lòng, vì lần này tôi thật sự oan uổng.
Tối hôm ấy, tôi bị nói đến hơn 12 giờ. Rốt cuộc tôi không nhịn được, bèn lên tiếng, trước đó còn rót một cốc nước cho cha tôi: “Đồng chí Hứa, hoạ sĩ lớn, lần này con thật sự không nói dối! Con xin thề! Cha bỏ qua cho con đi, tắm rửa rồi đi ngủ. Con trai cha ngày mai còn phải đi học đấy!”
Cha tôi chắc cũng mệt mỏi, chịu để tôi về phòng ngủ.
Khi đó tôi thấy các trận dọa đòn của mẹ và lời cằn nhằn răn dạy của cha sao mà phiền phức, khó chịu đến thế. Rất nhiều năm sau, tôi mới biết, điều tôi ghét nhất lúc ấy trở thành điều tôi tiếc nuối nhất cả đời này, cũng là điều không thể quay về được nhất.
Những năm nay, tôi thậm chí không dám hồi tưởng năm tháng hạnh phúc một nhà ba người, bởi vì sau đó nó vỡ tan một cách quá khó có thể chịu đựng. Mỗi một lần hồi tưởng, trái tim tôi lại đau một lần, lại hận thêm một phần.
Hôm sau, cha lái xe đưa tôi đi học. Khi đến cổng trường ông lập tức nhắc nhở tôi, là một học sinh cấp ba thì không thể chơi bời. Lúc tôi đi vào trường học có quay đầu lại, ông còn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng tôi.
Tôi vừa vào lớp là vui vẻ, bạn cùng bàn của tôi cũng đã đến.
Là Chu Minh Khải.
Tôi cười, vỗ vai hắn một cái, nói: “Cậu được đấy. Trùng hợp như thế, không làm huynh đệ thì thật có lỗi với duyên phận của chúng ta rồi!”
Hắn cũng cười, hỏi: “Mũi không sao chứ?”
Tôi cười ha ha, “Không sao, không sao. Người tôi có khả năng tự lành hạng nhất, chút máu mũi thì có chuyện gì được. Cậu xem, tôi số mười bảy, cậu số mười tám, Trái đất tròn ghê!”
Hắn chỉ cười. Tôi vỗ đầu mình một cái, nói: “Cậu xem trí nhớ của tôi này! Ngày hôm qua lúc nghe đến tên cậu tôi đã cảm thấy quen tai, thầy Lâm nói, số mười tám Chu Minh Khải! Tôi sao lại không nhớ ra chứ!”
“Rồi rồi, vào học nhanh.” Chu Minh Khải nhắc nhở tôi.
Tôi ngồi xuống, bên cạnh chính là Chu Minh Khải. Mới khai giảng, vẫn chưa có đồng phục nên chúng tôi chỉ mặc quần áo của mình, Chu Minh Khải mặc áo sơ mi trắng, rất gọn gàng sạch sẽ. Tâm tình tôi cũng tốt, mũi cũng không thấy đau.
Môn đầu tiên là ngữ văn. Cán sự bộ môn này là một cô gái hơi thẹn ngùng, tên Vương Triều Tình, đọc sách giáo khoa thôi cũng có thể ra cảm giác của tiểu thuyết ngôn tình, khiến đầu tôi đau.
Vừa hết tiết, tôi liền lôi Chu Minh Khải ra nói chuyện, như thể chúng tôi đã quen biết nhau từ lâu, bạn đặc biệt thân. Mà khi đó, tôi đã hạ quyết tâm muốn làm bạn tốt của Chu Minh Khải.
Hoặc, không chỉ là bạn tốt.
Tôi muốn cách hắn gần thật gần, gần đến mức nhìn thấy được mình trong mắt hắn.
Tiết thứ hai chính là giờ tiếng Anh của Lâm Thanh Dật. Tiếng Anh của tôi luôn luôn kém, kém đến mức thần phàm đều căm phẫn. Do đó, vừa vào tiết Anh, tâm tư tôi liền bay lên chín tầng mây.
Thế nhưng Chu Minh Khải nghe giảng rất nghiêm túc, vừa nghe vừa ghi chú, đọc những từ đơn khó theo Lâm Thanh Dật. Tôi cảm thấy hắn đọc còn dễ nghe hơn Lâm Thanh Dật.
Hết giờ học, Chu Minh Khải nói: “Không nghĩ rằng thầy tiếng Anh phát âm chuẩn như vậy.”
Tôi nói: “Liễu thành chúng tôi có nhân tài đông đúc lắm đó. Hơn nữa thầy Lâm người ta học ngành mỹ thuật chuyên nghiệp, cũng rất đáng gờm đúng không?”
Chu Minh Khải nói, “Đúng là rất lợi hại.”
Khi ấy tôi có một loại cảm giác được vinh dự lây.
Hồi đó, vào mỗi buổi trưa, học sinh cấp ba Dân Dục sẽ không về nhà ăn cơm. Bất kể học sinh nội trú hay ngoại trú đều thống nhất với nhau là dùng đồ ăn ở canteen trường. Học sinh đã đóng phí ăn trưa tại thời điểm khai giảng. Bấy giờ, điều kiện gia đình tôi khá tốt. Cha tôi là hoạ sĩ nổi tiếng, một tác phẩm bằng cả tháng lương của người khác. Mẹ tôi làm y tá trưởng tại bệnh viện, lương vừa ổn định vừa khả quan.
Thành ra, nếu tôi không muốn chen chúc ở canteen trường, liền ra phố đồ ấm thực ngoài trường học để tìm tiệm cơm hoặc quán mì.
Buổi trưa, hết giờ học, tôi kéo Chu Minh Khải đi quán cơm hôm qua tôi mới phát hiện. Vì cá kho tàu của nhà này cực kỳ ngon, ăn một lần là bị đốn tim liền, nhất định phải rủ Chu Minh Khải đến ăn cùng.
Có lẽ Chu Minh Khải cũng là lần đầu gặp phải tôi, loại người quen biết đến ngày thứ hai đã coi hắn là anh em tốt. Thực sự từ chối không được sự nhiệt tình của tôi, hắn đành cùng tôi chen chúc trong quán cơm nhỏ.
Quán cơm nhỏ có một cái tên rất nghệ thuật, gọi Thời Gian Xưa.
Chu Minh Khải ăn chậm, không ăn như hùm như sói giống tôi. Nhưng chúng tôi ăn xong cùng một lúc. Hắn ăn chậm, mà tôi ăn nhiều nha!
Khi đó tôi mừng thầm, ngay cả ăn cơm chúng tôi cũng thật hòa hợp.