*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chu Minh Khải trở về thủ đô hơn nửa tháng, Phùng Đào mới trả lại Alexander đệ nhị, đại khái là lo lắng sức khỏe của Chu Minh Khải nên gã lén trộm nuôi thêm nửa tháng.
Alexander nhị đại mập thêm một cỡ, trên cổ có một chiếc vòng cổ màu bạc buộc vào sợi dây dắt chó dài, còn đeo loại lục lạc không rung vang, khí chất cả người tốt hơn không ít.
Nó vừa về tới căn hộ của Chu Minh Khải là nhìn chằm chằm chỗ tôi đứng, cũng không sủa inh ỏi như hồi mới gặp tôi, nhưng ánh mắt rõ ràng cho thấy nó đang giao lưu với tôi.
Tôi vui vẻ chào hỏi nó, hết phất tay đến làm mặt quỷ, dẫu sao nó cũng xem như là sinh vật duy nhất có thể thấy tôi, bằng không tôi sẽ không thể tìm được vết tích về sự tồn tại của chính mình.
Do Alexander đệ nhị trở lại, Chu Minh Khải gắng gượng lên tinh thần để dắt chó đi dạo, tới một công viên cách không xa khu chung cư. Nơi đó có một cái hồ nhân tạo, đá cuội rải thành một con đường, khi tản bộ có thể đi rất lâu.
Alexander đệ nhị rất thân thuộc với Chu Minh Khải, cho dù không có dây kéo cũng vẫn luôn ở cạnh hắn. Đương nhiên Chu Minh Khải không thể tháo dây dắt chó ra, dù sao thì không phải ai cũng không sợ chó. Mới vừa rồi, nó còn hù dọa một cô bé ba, bốn tuổi đấy.
Cô bé cắt kiểu tóc Maruko, nhìn thấy con chó cỏ Alexander đệ nhị này liền bị doạ vội vã chạy về phía mẹ mình, cặp chân ngắn vô cùng mạnh mẽ và nhanh nhẹn.
Có thể nhìn ra Chu Minh Khải thật sự thích Alexander đệ nhị. Thức ăn cho chó cũng là hàng đắt tiền, còn nướng cho nó một miếng xúc xích hun khói ở quán ven đường, cầm trong tay đùa nghịch với nó.
“Cho mày này.” Chu Minh Khải ngồi chồm hỗm, đặt xúc xích trước mặt Alexander đệ nhị, thu dây buộc lại, nói, “Mày thì cái gì cũng không kén chọn, khác với…”
Hắn dừng lại một chút, “Khác với Hứa Alexander, bướng bỉnh và yếu ớt, kén ăn cực kì, chẳng giống chủ nhân nó chút nào, cái gì cũng ăn tuốt, cái gì cũng không kiêng…”
Nói về một người một chó đã chết với một con chó cỏ có thật sự thích hợp không vậy?
Chu Minh Khải đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy, nói: “Hồi cấp ba, đồ ăn ở canteen trường để qua đêm, không ít người ăn xong là thượng thổ hạ tả. Trái lại, cậu ấy vẫn khỏe, chẳng có chút vấn đề gì cả. Vào tiết thể dục buổi chiều vẫn nhảy nhót tưng bừng…”
“Hiện giờ nhớ tới vẫn cảm thấy cậu ấy là một sinh vật thần kỳ…”
Chu Minh Khải nói tới chỗ này liền cười, nhưng không biết lại nghĩ đến điều gì, nụ cười biến mất rất nhanh, phảng phất như chưa từng xuất hiện, “Mày nói xem, Alexander đã chết, mày chính là Alexander. Vậy Hứa Gia Dương không còn nữa, trên thế giới này liệu có thể tồn tại một Hứa Gia Dương khác không?”
Tôi không có cách nào trả lời hắn. Alexander đệ nhị cũng không có cách nào trả lời hắn. Từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn nói chuyện, dường như không biết mệt mỏi, ngồi xổm dưới đất tán gẫu với Alexander đệ nhị hơn hai mươi phút.
Lúc Chu Minh Khải đứng dậy, đầu có hơi choáng váng. Hắn đứng không vững, vội chống lên chiếc ghế tựa bên cạnh chốc lát. Rất lâu sau đó hắn mới nói với Alexander đệ nhị: “Chúng ta về nhà thôi.”
Chu Minh Khải dẫn Alexander đệ nhị về nhà, còn tôi và Alexander của tôi đã không về được.
Alexander đã chết như thế nào?
Mùa hè năm lớp 12, mẹ tôi rốt cuộc bắt được chứng cứ ngoại tình của cha tôi. Hay đúng hơn, là cha tôi có ý định muốn ngả bài, không còn phòng bị che đậy như vậy nữa.
Đừng xem thường một người phụ nữ, đặc biệt là một người đã chung sống rất nhiều năm với bạn. Bạn có gì thay đổi, e rằng chỉ là hô hấp chậm vài giây, người đó cũng có thể nhận ra được.
Mẹ tôi phán đoán thật không sai, cha tôi có người bên ngoài. Trước khi chưa có chứng cứ, bà bị suy đoán này dọa chính mình lo trước lo sau. Mỗi lần cha tôi về nhà, bà thường tra xét áo sơ mi và áo khoác của ông để tìm dấu vết tồn tại của những người phụ nữ khác như trong TV. Nhưng đến một cọng tóc dài bà cũng không tìm thấy.
Bà còn đặc biệt đi học nghiên cứu nước hoa với bạn bè, nhất định muốn ngửi được mùi vị của người khác trên người cha tôi. Song cha tôi là một họa sỹ, bà chỉ có thể ngửi thấy mùi màu vẽ. Bà chưa từ bỏ ý định, thường xuyên muốn tìm chứng cứ chứng minh mình đúng, không tìm được thì tới nói với tôi, hy vọng tôi đứng về phía bà.
Mà tôi thì có thể thế nào chứ? Đều không có căn cứ, nhưng thứ chúng ta nóng lòng muốn chứng minh, kỳ thực đều là thứ chúng ta đang sợ hãi. Chúng ta đều hy vọng thay người kia chứng minh điều gì đó từ những lần gây sự không có kết quả.
Tuy nhiên, tất cả vẫn bị vạch trần bằng phương thức khó có thể chịu đựng nhất.
Vào tháng tư, trong mỗi phòng học khối 12 đều dán số ngày tính khoảng cách đến kỳ thi đại học. Đợt thi trước đó, tôi đang có thành tích môn Anh tăng cao rất nhiều, lại không hiểu sao trở về như cũ, đứng thứ bảy đếm ngược trong lớp, bị Chu Minh Khải và Lục Tư Nặc lần lượt cười nhạo.
Đó là hơn nửa năm kể từ lần cuối Lâm Thanh Dật tới nhà tôi phụ đạo, cũng là lần cuối cùng. Mẹ tôi không biết đi đâu không ở nhà, cha tôi tại phòng vẽ, còn tôi và y ở trong phòng tôi.
Từ trước đến giờ, Lâm Thanh Dật dạy tôi vừa tỉ mỉ vừa có trách nhiệm. Hiện giờ, tôi cũng đã có chút tự giác của học sinh cấp ba, lắng nghe rất nghiêm túc.
Cuối cùng y để lại cho tôi bài thi tháng lần trước rồi rời khỏi. Tôi làm bài trong phòng, không để ý đến chuyện gì khác, hơn nửa tiếng sau nghe thấy âm thanh cãi vã phía bên ngoài.
“Hứa Viễn Sơn! Sao anh có thể… sao anh lại…”
“Sao anh có thể chứ!”
“Các người sao có thể vô liêm sỉ như thế! Một là cha ruột của Gia Dương, một là thầy giáo của Gia Dương, tại sao có thể… Các người…”
“Không biết xấu hổ! Súc sinh! Anh gạt tôi!”
“Anh gạt tôi!”
Tôi ra ngoài, từ cuộc đối thoại của bọn họ mới biết, mẹ tôi mua đồ ăn về nhà, vào phòng tranh của cha tôi, thấy được hai người đang hôn khó rời khó bỏ. Tâm trạng bà sụp đổ, cầm đồ ăn trong tay đập tới, sau đó là một trận tranh cãi.
Cảnh tượng tôi thấy chính là, Lâm Thanh Dật và cha tôi đều đã trúng cú bạt tai của mẹ. Mẹ tôi thì gào thét rồ dại, âm thanh cuồng loạn, làm người khác hãi hùng khiếp vía. Cha tôi giữ tay bà, dường như là vì không để bà xông tới đánh Lâm Thanh Dật.
“Đừng ầm ĩ nữa!”
Lâm Thanh Dật vẫn đứng đằng sau cha tôi, không ngẩng đầu cũng không nói gì. Tôi bỗng nhớ tới bức chân dung mình nhìn thấy trong phòng vẽ của cha tôi rất lâu trước đây. Lúc đó tôi đã cảm thấy quen biết, thế nhưng không nhớ ra. Người trong tranh, chẳng phải là y ư? Còn có hai chữ cái, QY.
Thanh Dật(1).
(1) Phiên âm ‘Thanh Dật’ là Qingyi. Đã từng được nhắc đến ở chương 5.Khi tôi đang suy nghĩ việc này, mẹ tôi tàn nhẫn cắn tay cha tôi, tránh thoát khỏi trói buộc của ông, xoay người vào nhà bếp cầm dao phay đi ra, liều mạng xông tới Lâm Thanh Dật phía sau cha tôi.
Trong phòng vẽ, nháo nháo, đánh đánh, trốn trốn…
Trái lại, tôi vẫn ổn, coi như mình đang nằm mơ. Tôi không dám tin những gì mình thấy trước mắt… Tôi đã làm gì ấy nhỉ? Tôi không thể tin được mà lùi về phía sau, phát hiện mình đã chạm tới bờ tường phòng khách.
Cảm giác lạnh lẽo làm tôi sợ hãi, vì vậy tôi mở cửa chạy ra ngoài, như là đang tránh né cái gì đó. Lúc tôi nhấn nút thang máy cũng rất gấp gáp. Thấy thang máy vẫn ở tầng hai, tôi đơn giản chạy thẳng xuống bằng thang bộ, chạy không ngừng.
Khi sắp đến tầng một, bởi tốc độ quá nhanh, tôi té ngã từ trên cầu thang xuống. Một chân không thể động đậy, nhưng tôi vẫn muốn trốn tránh, đành kéo lê chân chạy ra ngoài.
Tôi quay đầu nhìn ban công nhà tôi, quá cao không thể thấy rõ, nhưng nỗi ám ảnh sợ hãi vẫn chiếm trọn tâm trí tôi.
Ngày đó, tôi gọi Chu Minh Khải, Lý Kỷ, Kim Húc và Triệu Nhị Hầu đi uống rượu, đến thẳng quán bar của anh họ Kim Húc. Uống được một nửa thì Lý Kỷ gọi cả Lý Kinh Niên tới.
Ngươi rất đông, cũng nhìn ra được tâm trạng tôi không tốt nên họ chỉ xem tôi, trông coi để tôi không xảy ra chuyện gì. Song tôi chính là đến mua say, đầy phiền muộn bực dọc. Khi đến phòng vệ sinh, tôi gặp được anh Lực.
Đóng gói xong mấy chai rượu trắng, tôi và anh Lực lén rời đi, ngồi uống rượu trên thềm đá của một tiệm giặt quần áo đã đóng cửa, uống rượu như uống nước lã.
“Anh bạn nhỏ thật sự muốn làm anh bạn lớn à?” Anh Lực trêu ghẹo tôi.