SIÊU CẤP Y TIÊN Ở RỂ

Chương 2: Tôi Không Muốn Làm Phế Vật (2)

Nhưng bất luận cô có đưa ra con số mệ hoặc lòng người thế nào, cũng đều không đả động được Phan Lâm.

Anh ta giống như một khúc gỗ.

Vẫn còn có người không hứng thú với tiền nữa sao?

Cô gái cảm giác giọng mình run lên.

“Đừng hét nữa!”

Cuối cùng, Phan Lâm cũng mở lời.

Cô gái dường như nính thở.

Nhưng nhìn thấy Phan Lâm cắm hương vào trước mộ, chú ý đến bia mộ không tên đó, lạnh lùng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đến quét mộ cho mẹ, phiền các người rời khỏi đây cho, đừng quấy rầy tôi nói chuyện với bà ấy nữa, được không?”

“Nhưng.."Cô gái dường như còn muốn nói gì đó

Vù vù vù vù....

Lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Nhìn thấy bên ngoài cổng nghĩa trang hơn ba mươi người đàn ông đang lao tới.

Nhưng người này hung hăng dữ tợn, tay cầm đao nhọn, bao vây chặt lấy cô gái và ông lão.

Từ tướng đứng của họ cho thấy, không phải là những tay đánh thuê bình thường, rất có khả năng là một đám đánh thuê quốc tế.

“Ông Hà, không cần phải chạy nữa, phối hợp một chút, chúng tôi sẽ cho ông thật thoải mái.” Một người đàn ông đầu trọc cầm đầu trong tay cầm một con dao găm quơ qua quơ lại, lạnh lùng nói.

“Các người là người nhà họ Trần phái đến đúng không?” Trong mắt ông lão tràn đầy sự tức giận dữ tợn: “Nhà họ Trần hung ác! Nếu lão phu gặp nạn không chết, nhất định sẽ cho một đám tán tận lương tâm đó biến mất khỏi Yến Kinh này!”

"Xoet!"

Người đàn ông đầu trọc không muốn nói nhiều, hét lên một tiếng rồi vung đao bổ xuống.

Những người khác cũng bắt đầu xách đao lên.

Mấy mươi lưỡi đao sắc nhọn sáng rực lao thẳng về phía cô gái và ông lão.

Không chút thương xót.

Không chút do dự.

Cô gái và ông lão sức tay trói gà không chặt, làm sao có thể đối phó với đám côn đồ đó?

Cô gái sợ hãi sắc mặt trắng toát, ông lão tuy đã bị thương, nhưng vẫn nép đứa cháu sau lưng mình, ánh mắt kiên định, có vẻ như muốn liều mạng với đám côn đồ này.

Nhưng cho dù có liều mạng, thì có tác dụng gì chứ? Giữa eo đám côn đồ đó còn vác theo cả súng lục, nhưng chúng vẫn chưa rút súng ra, cũng coi như là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Đấy chính là một trận thảm sát không thể nào quên được!

“Dừng tay!”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói điềm tĩnh vang lên.

Người đàn ông đầu trọc liếc mắt nhìn về phía Phan Lâm, trầm giọng nói: “Sẵn tiện giải quyết luôn thằng này, để tránh sau này thêm phiền phức!”

“Vâng, đội trưởng!”

Người đứng bên cạnh hắn gật đầu lia lịa, xoay sang tấn công Phan Lâm.

Nhưng khi gần tiếng sát lại, một cây ngân châm bay ra, chuẩn xác cắm vào trong gáy người đó.

Bỗng chốc, người này đứng sững sờ tại chỗ, trông như một bức tượng điêu khắc không thể nào cử động.

“Cái gì?”

“Hùng à! Mày làm sao thế?”

“Đội trưởng, thằng này nó đang giở trò quỷ! Nhìn dáng dấp có lẽ là người luyện võ!”

Những người khác mặt mày biến sắc.

“Gặp phải cao thủ rồi! Mọi người cẩn thận chút, giải quyết thằng đó trước!”

Sắc mặt người đàn ông đầu trọc nghiêm lại, cầm dao xông về phía Phan Lâm.

Nhưng khi bọn họ vừa cử động, Phan Lâm đang ngồi quỳ trước mộ lại giơ tay lên lần nữa.

Giữa tay anh dường như có một dải ngân hà đang chảy, từng tia sáng rực rỡ bay ra, xuyên qua màn đêm, đâm vào trong cơ thể những người đó.

“Ngân châm?”

Ánh mắt vẫn đục của ông lão bỗng nhiên ngơ ngác.

Nhìn lại đám côn đồ đó, toàn bộ đều đứng im như tượng, không chút cử động.

Trên cổ mỗi người đều cắm vào một cây ngân châm mảnh như sợi tóc!

Ông lão và cô gái đứng nhìn ngơ ngác.

“Mẹ, con trai bất hiếu, đã làm ồn mẹ rồi.” Phan Lâm thì thào với người trong mộ, nhưng chẳng quay đầu nhìn lại.

Lúc này cô gái và ông lão cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Ông nội, bọn họ...bị sao thế?” Cô gái nuốt nước bọt, nói.

“Đây lẽ nào là ngân châm phong huyệt?” Sắc mặt ông lão kinh ngạc: “Ông từng nghe ông Trương của con đề cập qua, nhưng chưa từng được thấy.”