SIÊU CẤP Y TIÊN Ở RỂ

Chương 4: Cô Ta Sống Không Qua Khỏi Mười Hai Giờ (1)

Trên chuyến tàu khởi hành đến Giang Thành.

Phan Lâm liếc mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, chìm trong suy nghĩ.

Lúc mẹ anh hạ táng, anh không kịp đến hiện trường, lần này đến tảo mộ cho mẹ, cũng coi như là chấm dứt một phần tâm sự.

Mẹ anh không cho phép anh quay về nhà, nói là vì muốn bảo vệ anh, nhưng trong lòng anh, trở về nhà họ Phan chính danh vì mẹ vẫn luôn là tâm nguyện của anh.

Nhưng trước tiên vẫn chưa thể nghênh ngang quay về nhà họ Phan được.

Suy cho cùng ở Trung Quốc này, nhà họ Phan cũng có thể lực to lớn, muốn hoàn toàn hạ bệ nó dưới chân, vẫn cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

Trong mắt Phan Lâm lóe lên một luồng ý chí kiên định.

Reng reng reng...

Điện thoại rung lên.

Kết nối cuộc gọi.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng nhưng rất êm tai.

“Anh chết đi đâu rồi hả? Còn không mau về?"

“Vé mua trước bị rơi mất rồi, đành phải mua vé tàu cao tốc 11 giờ.”

“Tới nơi lập tức bắt xe đến bệnh viện trung y Giang Thành, trước 12 giờ tôi phải nhìn thấy được anh đứng ở cửa bệnh viện!” Giọng nói lạnh lùng, không chút hoài nghi.

“Bệnh viện trung y Giang Thành? Khi không đến đó làm gì?”

“Còn làm gì nữa? Bà nội nhập viện rồi, tất cả mọi người đều phải đến thăm bệnh.”

“Không phải sức khỏe bà nội vẫn tốt sao? Sao lại nhập viện.”

“Tút tút..”

Phan Lâm vẫn chưa nói xong, điện thoại đã cúp.

Anh cau mày, bỏ điện thoại vào lại trong túi.

Từ trạm tàu cao tốc đón xe đến bệnh viện ít ra cũng phải hai mươi phút.

Trước của bệnh viện trung y Giang Thành.

“Người vẫn chưa đến sao?”

Phan Lâm quét mắt nhìn một hồi, sau đó đưa tay vào túi, lấy ra một gói thuốc lá, châm một điếu thuốc hút lấy hai hơi, vừa thổi ra khói thuốc, đằng sau vang lên những tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi.

Phan Lâm dập tắt điếu thuốc, xoay người

lại.

Đứng phía sau là một người con gái trẻ trung xinh đẹp.

Cô gái mặc trên mình bộ đồ công sở, tóc dài phủ vai, làn da mịn màng trắng trẻo, môi đỏ răng trắng vô cùng xinh đẹp.

Cô ta là Lý Ái Vân.

Người vợ hữu danh vô thực của Phan Lâm.

Cô rất xinh đẹp, là người con gái xinh đẹp có tiếng ở Giang Thành, rất nhiều người đều tưởng rằng cô sẽ gả cho một trong bốn thiếu gia của Giang Thành là Lâm Chí Tường, trở thành con dâu nhà họ Lâm, nhưng nào ngờ trước khi Lý lão gia qua đời, lại ép gả cô cho một tên nghèo chẳng có gì trong tay như Phan Lâm.

Không ai biết lại lịch của Phan Lâm, dù cho thân phận là đứa con bị bỏ rơi, cũng chỉ có vỏn vẹn mấy người biết.

Vì vậy vài thành phần người ngồi lê đôi mách bắt đầu dò đoán nguyên nhân.

Trong đó tin đồn lớn nhất chính là cha của Phan Lâm có ơn đối với Lý lão gia, Lý lão gia gả con gái là vì muốn báo ơn.

Nhưng vì báo ơn mà từ bỏ một cây đại thụ vững chắc như nhà họ Lâm, chẳng khác nào chôn vùi tiền đồ của Lý gia? Thì đúng là vô cùng ngu ngốc!

Cho nên người nhà họ Lý mới hận Phan Lâm, cả Lý Ái Vân cũng vậy.

Lý Ái Vân vốn chẳng quan tâm thân thế của Phan Làm thế nào, cái cô quan tâm chính là, người đàn ông của mình, có phải là nam nhân không!