SIÊU CẤP Y TIÊN Ở RỂ

Chương 6: Cô Ta Sống Không Qua Khỏi Mười Hai Giờ (3)

“350 triệu?” Bà lão sững sờ: “Con học thêm cái gì thế?”

“Cũng không có gì, chỉ là đi Yến Kinh học mấy cái lý luận và kỹ thuật châm cứu cổ xưa thôi, mẹ, mấy cây kim mà con châm cho mẹ hiện giờ có nguồn gốc rất lớn đấy, nó là do dược vương thời xưa Tôn Tư Mạc sáng tạo ra, nhưng lại bị thất truyền từ thời Minh Thanh, gần đây mới có tông tích, trước mắt, phương pháp này do một đại nhân vật ở Yến Kinh nắm giữ, không thể tùy tiện đưa ra cho người khác xem được, con nghĩ phương pháp này có lẽ có thể trị khỏi căn bệnh cứng đầu trong người mẹ, nên nhờ người liên hệ với vị đại nhân vật đó, mượn của ông ta xem thử.” Lý Minh cố gượng cười bất lực.

“Thì ra là thế, nhưng...con làm sao có được hơn 300 triệu?”

“Ngày thường con tiêu dùng tiết kiệm được một chút, số còn lại con thể chấp nhà đất.” Lý Minh lưỡng lự nói.

Thể chấp nhà đất?

Trong lòng lão thái thái vô cùng cảm động.

Bà ấy thở ra nặng nề, liên tục gật đầu: “Minh, hiếm khi thấy con hiếu thảo như thế, me rất vui, đúng là trăm thiện hiếu đi đầu,

người nhà họ Lý ai cũng được như con vậy, thì mẹ cũng không cần bận tâm nữa.”

“Mẹ nói quá rồi, anh cả, em ba, em tư cũng rất tốt.” Lý Minh mỉm cười chất phác, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia tự mãn.

“Con không cần khiêm tốn, Lý Cường! Cháu cũng phải cố gắng nỗ lực, học hỏi sau này giống cha cháu, có hiểu không?”

“Bà nội yên tâm, cha vẫn luôn là tấm gương sáng để con học tập mà.” Lý Cường lập tức bước tới bày tỏ.

“Ừm.”

Bà lão gật đầu, chăm chú nhìn Lý Cường, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Nhưng những người khác thì cảm thấy sợ hãi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lúc này mọi người mới nhận ra, tất cả đều là trò quỷ kế của Lý Minh!

Tốn nhiều tiền như thế để đi lấy lòng lão thái thái, nhìn có vẻ chẳng được lợi gì, nhưng thực tế lại rất lời.

Dẫu sao tuổi của lão thái thái cũng đã cao..

Gần đây bà ấy cũng đã chuẩn bị nhường lại quyền hành trong gia tộc cho con cháu, sẽ chọn lại một tài năng trẻ phụ trách công việc kinh doanh của gia tộc.

Chọn ai? Thì vẫn chưa biết được!

Nhưng chiêu này của Lý Minh, rõ ràng là muốn dọn sẵn đường cho Lý Cường con trai của ông ta!

Đúng là tâm cơ!

Người nhà họ Lý đứng đằng sau âm thầm nghiến răng, trong lòng mắng chửi.

Lý Ái Vân lặng lẽ thở dài.

Quyền quản lý doanh nghiệp gia tộc ai cũng có thể tranh, duy chỉ có nhà cô là không được, bởi vì lão thái thái ghét nhất chính là Phan Lâm kẻ mang đến tai và cho nhà họ Lý trong tương lai.

Nhưng lúc này, Phan Lâm đứng đằng sau đột nhiên tiến đến vài bước, ánh mắt liếc nhìn kim châm trên tay lão thái thái.

“Ha ha, Phan Lâm, chưa thấy cách châm cứu bác đại tinh thâm bao giờ nhỉ? Cũng phải, cái tên phế vật vô dụng quê mùa như cậu sao có thể thấy được? Tôi cho phép cậu chụp hình đăng lên group chat chém gió đấy, sẵn tiện quảng bá y thuật của cha tôi.” Lý Cường đứng bên cạnh liếc nhìn Phan Lâm, khinh thường cười nhạo anh.

Lý Minh đắc ý.

Hàng mi Phan Lâm hơi cau lại, trầm giọng nói: “Châm quyết này, là từ phần thứ hai trong Thiên Kim Phương của Tôn Tử Mạc, nhưng bác hai học chưa sâu, mười ba châm trước mắt bác đã châm đúng rồi, nhưng còn thiếu duy nhất một châm! Châm này mà thiếu, lão thái thái sống không quá 12 giờ!”

Lời vừa dứt, mọi người một phen kinh ngạc.

Cả khoa vật lý trị liệu cũng lặng thinh.