Siêu Năng Thời Đại

Chương 40: Không Cân Sức

Trong lòng Ngô Kiến Quốc lúc này đang cuộn sóng, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng, như thể những chuyện xảy ra trước mặt chẳng liên quan gì tới bản thân mình vậy.

Nhìn thẳng về phía Thiết Sa - tên thật của Ngài Clark, Ngô Kiến Quốc nhếch mép cười nhạt:

"Còn tưởng mày có bản lĩnh gì khủng khiếp lắm, té ra cũng chỉ là mấy trò tiểu xảo tạp kỹ này."

Thiết Sa lắc lắc đầu, nói:

"Trên giang hồ, Thiết Sa tao chưa từng nhận mình là vô địch, cũng không phải kẻ bách chiến bách thắng.

Nhưng nói như thế không có nghĩa là loại a miêu a cẩu nào cũng có tư cách gây sự với tao..."

Đoạn hắn chỉ tay thẳng vào mặt Ngô Kiến Quốc:

"Mày, chết chắc."

"Haha, tao cũng đang muốn xem thử loại người như mày có bao nhiêu bản lĩnh đây..."

Đúng lúc này khuôn mặt lạnh lùng của Ngô Kiến Quốc chợt biến sắc, hắn nhìn về phía sau lưng Thiết Sa, lắp bắp:

"Đường Yên...

Cô..."

Thiết Sa hơi giật mình, ngoái lại nhìn về phía sau.

Chỉ chờ có thế, Ngô Kiến Quốc phóng người lao tới như một con báo, dồn hết sức lực tung một cú đấm thẳng về phía sau gáy của đối phương.

Con mẹ nó, ra chiến trường còn dám mất tập trung, xem lão tử chơi chết ngươi thế nào.

Một nắm đấm này, Ngô Kiến Quốc đã dùng hết mười phần lực lượng, hoàn toàn không lưu thủ.

Chiến đấu thực sự không giống như trong mấy bộ truyện YY, hai bên giao chiến ta một chiêu ngươi một chiêu, lần lượt sử dụng dần dần các tuyệt kỹ từ thấp đến cao, từ yếu đến mạnh.

Sau đó một bên thua cuộc, liền quay người bỏ trốn mất dạng, không quên thả lại một câu ngoan thoại: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khi thiếu niên nghèo, lão tử ba năm sau sẽ còn trở lại.

Đây là trận chiến một mất một còn, chỉ cần ngươi sảy chân lỡ bước, thì không có cơ hội đi lại nữa.

Sai lầm, là phải trả giá bằng máu tươi, bằng tính mạng của bản thân và bằng hữu.

Cho nên Ngô Kiến Quốc hoàn toàn không có ý định nương tay.

Một đấm này của hắn, đủ sức đánh chết một con trâu!

Đúng vậy, vốn trước đây Ngô Kiến Quốc có thể coi là cường nhân, nhưng vẫn nằm trong phạm trù con người thông thường.

Tuy nhiên sau khi được Cố Thể Đan cải tạo tư chất, thì bất kể sức lực hay là tốc độ của hắn đều đã được cởi bỏ giới hạn, vượt xa những phàm nhân kia.

Thế nhưng, điều mà Ngô Kiến Quốc không lường trước được, đó chính là thực lực của đối phương.

Thiết Sa hoàn toàn không cần quay đầu lại, hắn chỉ nhẹ nhàng giơ một bàn tay, đỡ trọn cú đấm của Ngô Kiến Quốc.

Keng !!

Bàn tay Ngô Kiến Quốc truyền lại cảm giác đau nhói, giống như đấm thẳng vào một tấm thép nguội vậy.

Cũng may thể chất của hắn vượt xa người thường, nếu không chỉ riêng lực phản chấn của cú đấm vừa rồi, cũng đủ phế đi bàn tay phải của hắn.

Bị Thiết Sa dùng một tay ngăn cản, nhưng Ngô Kiến Quốc cũng không mảy may sợ hãi thất thố.

Hắn nhanh chóng khuỵu đầu gối xuống, tung một cú đấm móc bằng tay trái thẳng vào sườn đối thủ.

Thiết Sa vung tay tiếp tục chặn đứng cú đấm của Ngô Kiến Quốc.

Hắn quay đầu lại, nhe răng cười:

"Điêu trùng tiểu kỹ !"

Ngô Kiến Quốc lạnh mặt, tiếp tục muốn tấn công đối phương, nhưng Thiết Sa nào để cho hắn có cơ hội làm lại?

Đôi bàn tay của Thiết Sa hoa lên một luồng ánh bạc, dùng tốc độ nhanh tới mức khó tin đâm thẳng vào bụng Ngô Kiến Quốc.

Phập...

Phập...

Phập...!

Chưa đầy nửa giây đồng hồ, mười đầu ngón tay của Thiết Sa đã để lại mười lỗ máu trên bụng Ngô Kiến Quốc.

Sau đó Thiết Sa lại liên tục tung ra ba cú đấm vào ngực và bụng đối phương, đánh cho hắn bay vụt lại phía sau như một con diều đứt dây.

Ngô Kiến Quốc ngã lăn lộn trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Mười cái lỗ trên bụng hắn cũng không ngừng rỉ máu, cơ hồ có thể thấy được từng thớ thịt, đường gân trong đó.

Thiết Sa nhìn về phía Ngô Kiến Quốc, hơi tỏ vẻ ngạc nhiên.

Phải biết đôi bàn tay của hắn không hề giống người thường.

Thứ mà người ngoài nhìn vào tưởng là đôi găng tay màu bạc, thực chất chính là một bộ phận trên cơ thể hắn.

Đúng, Thiết Sa là một Siêu Năng Giả, ngay từ khi sinh ra đôi bàn tay của hắn đã không phải máu thịt giống như người khác, mà là một khối kim loại kỳ lạ màu bạc.

Hắn muốn nó cứng, nó sẽ cứng hơn sắt thép.

Hắn muốn nó nềm, nó sẽ mềm nhũn như một thanh kẹo dẻo, có thể biến ra muôn hình vạn trạng.

Cha mẹ hắn coi hắn là quái thú, ngay khi hắn vừa chào đời liền đem bỏ lại ở cổng bệnh viện.

Người đi đường thương tình mang hắn tới cô nhi viện, nhưng ngay cả ở đây Thiết Sa cũng không được hoan nghênh.

Mặc dù bởi vì vấn đề nhân đạo, ban quản lý của cô nhi viện này không thể đem hắn đuổi đi.

Thế nhưng những năm tháng ở đó cũng chẳng khác gì địa ngục trần gian với Thiết Sa, hắn bị tất cả mọi người ghẻ lạnh, xa lánh, bắt nạt, thậm chí đánh đập tàn nhẫn.

Tất cả, chỉ bởi vì hắn sinh ra khác người.

Thế rồi một ngày nọ, một nhóm người tới đưa hắn đi...

Sau này Thiết Sa phát hiện ngoài đôi bàn tay có thể biến hình, rắn mềm tùy ý, thì hắn còn có một năng lực khác.

Đó là dùng ý nghĩ biến những thứ làm bằng kim loại trong phạm vi hai mươi bước xung quanh người mình trở thành cát bụi.

Bất kể kích thước, bất kể độ cứng bao nhiêu, miễn là kim loại thì đều không ngoại lệ.

Mà những siêu năng lực đó, ngay lúc này đây đích thân Ngô Kiến Quốc đang được "trải nghiệm".

May mắn hệ thống trước đây đã thưởng cho hắn Tấm giáp ngực hợp kim, cho nên mới có thể ngăn trở được mười đầu ngón tay sắc như dao của Thiết Sa.

Nếu không lúc này có lẽ không chỉ thủng vài lỗ trên da thịt, mà e rằng nội tạng của hắn cũng bị đánh cho nát bươm rồi.

Ngô Kiến Quốc gượng đứng dậy, ho khan liền mấy tiếng liên tục, miệng lại trào ra một ngụm máu tươi nữa.

Hắn hít mấy hơi thật dài, cố gắng để ổn định thân thể, trong đầu không khỏi căng thẳng vô cùng.

Thế nhưng Thiết Sa nào để cho Ngô Kiến Quốc thời gian suy nghĩ, hắn lập tức lao tới như một viên đạn, tung ra vài cú đấm liên tục.

Ngô Kiến Quốc cố gắng tránh né, dùng cả hai tay để chống đỡ, nhưng lực đạo của Thiết Sa quả thực quá cường hãn, khiến cho hai cánh tay Ngô Kiến Quốc rung lên như sắp gãy tới nơi.

Cơn đau từ tay truyền vào đại não khiến Ngô Kiến Quốc không khỏi nhếch miệng nhe răng, con mẹ nó thật quá hung mãnh đi.

Thấy Ngô Kiến Quốc đỡ được mấy quyền của mình, Thiết Sa liền hơi lách người, dùng lợi thế tốc độ khiến cho Ngô Kiến Quốc không kịp phản ứng.

Hai bàn tay của Thiết Sa hóa quyền thành trảo, đâm thẳng lên ngực Ngô Kiến Quốc.

Mười đầu ngón tay hắn như mười chiếc lưỡi lê sáng bóng, găm thẳng vào ngực đối phương, muốn dùng một kích này đâm nát trái tim Ngô Kiến Quốc.

Thế nhưng, vẫn như lần trước, dù hai bàn tay của Thiết Sa có cứng rắn đến mức nào cũng không thể trực tiếp xuyên qua thân thể Ngô Kiến Quốc.

Nói ra thì dài dòng, nhưng thực sự chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Thấy đối phương một kích không đắc thủ, Ngô Kiến Quốc liền ngay lập tức tận dụng cơ hội này, tung một cú đấm trời giáng vào mặt Thiết Sa, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, kéo dãn khoảng cách của hai người.

Một quyền vừa rồi của Ngô Kiến Quốc mặc dù không có đánh tàn Thiết Sa, cũng đủ khiến miệng hắn rớm máu, răng lung lay.

Nhưng Thiết Sa lại chẳng hề quan tâm chút đau đớn cỏn con ấy, đôi mắt hắn hướng về phía Ngô Kiến Quốc lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Ngô Kiến Quốc nhìn chằm chằm đối thủ, thở gấp vài hơi.

Cơn đau từ ngực truyền tới không những không khiến hắn gục ngã, mà lại làm cho đầu óc Ngô Kiến Quốc càng thanh tỉnh hơn bội phần.

Đúng, Ngô Kiến Quốc hắn từ trước tới giờ vào sinh ra tử không ít lần, dù rằng còn chưa tới cảnh giới bước qua núi đao biển lửa mà mặt không gợn sóng, nhưng cũng có thể gọi là gặp nguy không loạn.

Dẫu rằng Thiết Sa mang tới cho Ngô Kiến Quốc một áp lực còn lớn hơn nhiều đám lính đánh thuê lúc nãy, nhưng Ngô Kiến Quốc vẫn cố giữ cho mình thật bình tĩnh, đầu óc hắn tập trung cao độ, xoay chuyển liên tục để nghĩ cách đối phó với tình huống hiện tại.

Thiết Sa nhìn chăm chú vào Ngô Kiến Quốc, con mắt ẩn đằng sau lớp kính đen hơi chớp động.

Tuy rằng so với bản thân hắn, thì Ngô Kiến Quốc quả thực không phải là đối thủ xứng tầm, tuy nhiên nếu so sánh với người bình thường thì không thể không công nhận năng lực của Ngô Kiến Quốc mạnh hơn rất nhiều lần.

Im lặng suy nghĩ mấy giây, rốt cuộc Thiết Sa xoa xoa hai bàn tay bạc vào nhau, mở miệng cười nói:

"Thì ra mày đã cải tạo lại thân thể, chẳng trách có thể chịu được một đòn của tao.

Nếu tao đoán không sai, mày đã thêm một tấm hợp kim gì đó vào trước ngực để chống lại súng đạn, đúng hay không ?"

Ngô Kiến Quốc nhổ một ngụm nước bọt có lẫn máu tươi, nhe răng cười đáp:

"Đúng thì sao, mà không đúng thì sao? Haha, tao vốn dĩ còn tưởng rằng Siêu Năng Giả chúng mày có gì đặc biệt, thì ra cũng chỉ có thế.

Có giỏi thì đến đây, đánh thêm một hiệp với lão tử."

Thiết Sa hơi lắc đầu:

"Ngu ngốc, mày tưởng dựa vào một mảnh kim loại, có thể càn quấy trước mặt tao sao? Được, để tao bóp nát tấm sắt vụn ấy, xem mày làm thế nào tiếp tục ngông cuồng?"

Nói đoạn Thiết Sa giơ tay ra đằng trước, trong đầu vận chuyển năng lực đặc thù của mình, muốn làm tan rã tấm kim loại trước ngực đối phương.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Thiết Sa nhìn chằm chằm vào Ngô Kiến Quốc đang đứng trước mặt thở phì phò, trong lòng không khỏi hơi động.

Tên này rốt cuộc dùng thứ hợp kim gì để cải tạo thân thể, tại sao năng lực của hắn lại không có tác dụng?

Nhìn thấy cử chỉ hơi thất thố của đối phương, trong lòng Ngô Kiến Quốc thầm cảm thấy may mắn.

Có vẻ như tuyệt kỹ của tên này không hề có tác dụng với món đồ hệ thống ban tặng, cho nên hắn mới không cảm thấy tấm giáp ngực biến mất như khẩu súng hay viên đạn lúc nãy.

Trải qua thêm vài giây, rốt cuộc Thiết Sa cũng lên tiếng:

"Được, đã không thể cho nó biến mất, vậy tao đành trực tiếp gỡ nó xuống vậy."

Nói đoạn hắn lao nhanh về phía Ngô Kiến Quốc, năm đầu ngón tay hóa thành năm lưỡi dao sắc bén.

Ngô Kiến Quốc cũng không dám lơ là, một mặt hắn cố gắng tránh đi mũi nhọn nơi bàn tay Thiết Sa, mặt khác lại dùng những chiêu ôm, vật, khóa để dây dưa với đối phương.

Phải nói tố chất thân thể Thiết Sa còn mạnh hơn Ngô Kiến Quốc rất nhiều, quyền cước thông thường cơ bản không có khả năng hạ gục hắn ta.

Đã là như vậy, Ngô Kiến Quốc chỉ còn cách tránh nặng tìm nhẹ, dùng những chiêu thức vật lộn để câu kéo thời gian, giảm thiểu thương tổn cho bản thân cũng như chờ cứu viện tới.

Thế nhưng Thiết Sa đâu để cho Ngô Kiến Quốc được như ý.

Hai bàn tay hắn giống như lưỡi đao sắc, cắt lên thân thể Ngô Kiến Quốc hàng chục vết lớn nhỏ.

Mặc dù Ngô Kiến Quốc có tấm giáp ngực giúp che chắn vị trí yếu hại, nhưng những phần còn lại trên cơ thể hắn vẫn là máu thịt bình thường.

Cố gắng nhịn đau, Ngô Kiến Quốc đu cả người lên trên thân Thiết Sa, dùng hết sức bình sinh bám chặt hai tay hắn, để Thiết Sa không thể thoải mái sử dụng lợi thế của bản thân.

Thiết Sa gầm lên một tiếng giận dữ, sức lực cả thân thể bộc phát.

Hắn giằng tay ra khỏi thế khóa của Ngô Kiến Quốc, tung liền bốn năm cú đấm cực nhanh lên người đối thủ.

Ngô Kiến Quốc kêu thảm một tiếng, bay ngược về phía đằng sau, một lần nữa không tự chủ được mà phun máu như mưa.

Lúc này trên mặt đất đã thấm đẫm một màu đỏ tươi, một cỗ mùi tanh tưởi nhàn nhạt đang lan tràn trong không khí.

Ngô Kiến Quốc phải cố gắng hết sức mới có thể lết mình đứng dậy.

Trên người hắn lúc này có không dưới ba mươi vế thương, hầu hết đều là vế cắt và đâm do Thiết Sa dùng tay gây ra.

Xương sườn của hắn cũng đã bị đối phương đánh gãy hai chiếc, phần ngực và hai cánh tay đau buốt, có dấu hiệu rạn nứt.

Nếu để miêu tả tình trạng của Ngô Kiến Quốc lúc này, có thể dùng một câu: Sức cùng lực kiệt.

Đúng vậy, lúc này Ngô Kiến Quốc đã đi đến mức cực hạn.

Mặc cho thân thể của hắn có bao nhiêu cường hãn, nhưng chung quy lại vẫn là máu là thịt.

Những vết thương chi chít trên cơ thể khiến cho hắn ngay cả cử động cũng khó khăn, thương tổn ở phần gân cơ làm cho Ngô Kiến Quốc thậm chí còn không thể đứng thẳng.

Mà tệ hơn hết là hắn đã mất máu quá nhiều, điều đó khiến cho đầu óc Ngô Kiến Quốc vô cùng choáng váng.

Ý chí hắn muốn giữ cho bản thân mình thanh tỉnh, nhưng mắt của hắn lại dần dần mờ đi, đôi chân run rẩy chỉ chực đổ gục.

.