Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 150

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Thấy Trạm Vân Tiêu vẻ mặt chấn kinh nhìn mình, Vân Sơ chợt thấy hơi xấu hổ.

Cô có chút hậm hực trừng anh, niềm tin không đủ thay mình giải thích: "Cũng không phải do em gấp hay gì. Chẳng qua em nghĩ chúng ta cũng sắp nói chuyện cưới gả rồi, vậy trước đó chẳng lẽ em không được nghiệm hàng trước sao?".

[ LTH: Thật muốn đội quần thay chị. Lúc dịch đoạn này tui còn đang uống nước nữa chứ! ]

"Bây giờ đang rất lưu hành chuyện sống thử trước khi kết hôn đấy, ừ, em cảm thấy điều đó là rất cần thiết. Sống thử trước với nhau để có thể biết hai người có phù hợp nhau hay không. Nếu lỡ anh....ừm, vậy sau này em biết tìm ai khóc".

Mặc dù Trạm Vân Tiêu hiểu rõ sự lớn mật của Vân Sơ, nhưng nhìn nàng liên tục mở miệng ngậm miệng nói nghiệm hàng nghiệm hàng, tâm hắn vẫn luống cuống không biết nên làm sao. Lương tâm trời đất chứng giám, Trạm Vân Tiêu vì không để người mình yêu lớn bụng cùng mình thành thân mà đã vắt kiệt hết sự nhẫn nại đời này của mình rồi.

Khoảng thời gian này chỉ cần hắn ở hiện đại, hai người bọn hắn cũng chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ mà thôi. Chính hắn cũng chẳng phải người thanh tâm quả dục gì cho cam, nhìn người mình yêu nằm trong vòng tay mình không chút phòng bị nào, khí huyết trong lòng hắn cũng là cuồn cuộn đến kịch liệt. Mỗi đêm, hắn đều phải xây dựng tâm lý rất nhiều cho bản thân mình mới có thể ngủ được.

Đến cùng Trạm Vân Tiêu vẫn là nam nhân, trước đó khi Vân Sơ luôn luôn không thành thật trêu chọc hắn, hắn còn coi như có thể miễn cưỡng nhẫn nại. Nhưng hiện tại nàng mỗi lời nói ra đều như đang kích thích hắn, đổi thành bất kỳ người nam nhân nào đều không có khả năng nhịn được.

Không có một người nam nhân nào muốn bị người mình yêu nghi ngờ về phương diện năng lực kia, Trạm Vân Tiêu cũng như thế.

Hai mắt đỏ hoe, hắn ôm bồng Vân Sơ lên và sả bước lớn đi về phòng ngủ. Hắn cảm thấy mình phải đích thân chứng minh cho Vân Sơ thấy hắn không có vấn đề gì về phương diện đó, ngược lại còn rất tốt là đằng khác.

Lúc bị Trạm Vân Tiêu cởi sạch từ đầu đến chân, Vân Sơ vẫn chưa quên vùng vẫy vươn ngón tay từ dưới ngực anh ra chỉ vào tủ đầu giường, nói: "Ưm! áo mưa nhỏ, đừng quên áo mưa!".

Mặc dù chuyện phát sinh hiện tại đã sớm nằm trong dự mưu của cô, nhưng cô cũng không nghĩ lớn bụng cùng Trạm Vân Tiêu kết hôn. Hưởng lạc là một chuyện, nhưng an toàn lại là một chuyện khác.

Tuy lúc cô cùng Lâm Trí Hòa nói chuyện yêu đương trước kia cũng chưa làm đến bước này, nhưng là một thanh niên sống dưới thời đại thông tin bùng nổ và mạng Internet phủ sóng toàn cầu thì vẫn biết về các biện pháp tránh thai. Áo mưa nhỏ trong tủ đầu giường này cũng là mấy ngày trước lúc Vân Sơ đi siêu thị mua đồ đã tiện tay ở quầy thu ngân mua về. Lúc đó cô chỉ nghĩ rằng thứ này sau khi mua về sẽ có thể cần dùng đến, nhưng cô không nghĩ tới Trạm Vân Tiêu lại không chịu nổi phép khích tướng như thế. Cô chỉ mới mở miệng nói hai câu anh đã không nhịn được, thế là ý nghĩ muốn dùng áo mưa nhỏ kích thích anh bị ném ra một xó.

Vân Sơ không khỏi vì sự cơ trí của bản thân mà âm thầm tán thưởng mình một cái.

Khoảng thời gian này Trạm Vân Tiêu không hay lướt mạng, lại thêm về phương diện này hắn chưa từng tiếp xúc tới nên với áo mưa nhỏ mà Vân Sơ nói hắn không biết đó là cái gì, nghiên cứu một hồi lâu mới hiểu rõ.

.........

Trạm Vân Tiêu tối hôm đó thật sự không nuốt lời, hắn chân chính dùng thực lực của bản thân để Vân Sơ hối hận về thất ngôn ban nãy của chính mình. Vân Sơ nằm lỳ ở trên giường, khí lực cả người đều đã bị rút sạch. Cô mệt đến mức nhấc ngón tay cũng không có sức.

Đáng giận nhất là cái tên đầu sỏ nào đó hết lần này tới lần khác lại giống như người vô sự, không mảy may nhìn ra chút dáng vẻ mệt mỏi nào. Ngược lại, anh còn vô cùng nhẹ nhõm ôm cô đi vào phòng tắm tắm rửa một phen.

Nước nóng quả thực có thể giải tỏa mệt mỏi, Vân Sơ nằm trong bồn tắm mê man suýt nữa thì ngủ quên mất. Cũng may có Trạm Vân Tiêu ở bên trông coi. Hắn chỉ để cô ngâm mình hơn mười phút, sau đó bế người lên rồi choàng khăn tắm bọc kín cô lại và ôm trở lại giường.

Trạm Vân Tiêu làm cẩu độc thân hai mươi mấy năm, hôm nay vất vả lắm mới được ăn mặn nên tự nhiên là ăn tủy biết vị. Chỉ một quãng đường ngắn từ phòng tắm trở về giường, thế mà va chạm lại suýt chút nữa là rút súng. Cuối cùng vẫn là Vân Sơ giận, vừa bực vừa giận cào hắn hai cái mới khiến hắn trung thực hơn chút.

Lúc nằm ở trên giường đang mơ mơ màng màng tìm Chu Công đánh cờ, Vân Sơ hãng còn tràn đầy hối hận nghĩ: Khinh địch. Quá khinh địch. Chờ đó, đợi cô nghỉ ngơi đủ xong, cô nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời chuyện ngày hôm nay.

Vốn lần này Trạm Vân Tiêu không định ở lại hiện đại, nhưng giờ xảy ra chuyện này, hắn sống chết muốn ở lại bồi Vân Sơ. Bằng không, hắn có khác nào mấy tên nam nhân cặn bã ăn xong phủi mông chạy lấy người cơ chứ. Cũng may, đây chẳng phải là lần đầu tiên Trạm Vân Tiêu làm thế, nên lần này cũng như lần trước hắn chỉ để lại một tờ giấy nhắn trong phòng ngủ của mình.

Trạm Vân Tiêu chỉ để lại một tờ giấy nhắn nói mình có chút việc, muốn ở lại chỗ Vân Sơ một thời gian. Còn chuyện còn lại sẽ do mấy người Lâm Nghiêm giải quyết sau khi thấy tờ giấy nhắn của hắn. Rốt cuộc, sau chuyện xảy ra lần trước, đám người Lâm Nghiêm đã đoán trước được bọn hắn sẽ còn làm chuyện như này nhiều lần trong tương lai.

Nói đến đây, có vẻ như hắn cần cùng đám người Lâm Nghiêm nghĩ nhiều ra mấy cái lý do để sau này cần dùng đến.

Sau khi để lại lời nhắn cho đám người Lâm Nghiêm, Trạm Vân Tiêu thoải mái quay trở lại siêu thị. Trở về phòng, hắn nhẹ nhàng cởi áo khoác xuống, sau lại thận trọng trèo lên giường và nằm xuống bên cạnh Vân Sơ. Trạm Vân Tiêu chăm chú nhìn nàng dưới ánh đèn đường mờ ảo bên ngoài một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một cái hôn khẽ. Cánh tay vươn ra rất bá đạo ôm người vào lòng, rồi từ từ khép lại hai mắt.

Vân Sơ trong giấc mộng không thoải mái nhíu nhíu mày, cô vẫn nhắm mắt đổi một tư thế thoải mái khác và tiếp tục nằm trong lòng Trạm Vân Tiêu ngủ.

- -- -----

Lần này Agula vẫn là thắng lợi trở về. Tuy lần này hắn không mang lương thực về cho bộ lạc, nhưng những vải vóc cùng chăn bông Vân Sơ đưa hiển nhiên là thứ càng quý giá hơn.

Những thứ này không thể dãi nắng dầm mưa, do đó các tráng lao lực trong bộ lạc chỉ có thể buông công việc trong tay xuống cùng nhau hợp sức đào thêm một cái hang động dưới chân núi. Bây giờ dưới chân núi chỉ có một cái hang động duy nhất, lương thực cũng đã chiếm một nửa diện tích nơi đó. Còn những chỗ trống khác thì bị người trong bộ lạc dùng để chất đầy da thú và những công cụ dùng thường ngày.

Nhiều người lực lượng lớn, hơn hai mươi tráng lao lực trong bộ lạc cùng làm việc nên hiệu suất tất nhiên rất cao. Hơn nữa, lần này Vân Sơ có đưa cho Agula rất nhiều búa và đục sắt nên hang động lấy tốc độ đã nhanh càng thêm nhanh mà hoàn thành. Hơn hai ngươi người bận suốt nửa ngày đã đào được một cái hang động khá lớn.

Nghĩ đến những vải vóc kia rất sợ ẩm ướt nên Agula để bọn nhỏ trong bộ lạc chạy đi tìm thật nhiều cỏ khô về và trải một lớp thật dày ngay trên mặt đất. Trong lúc các nam nhân đang bận rộn đục hang động, thì những người khác trong bộ lạc cũng không ngồi không. Ulan dẫn theo các nữ nhân ngoài việc chuẩn bị đồ ăn cho mọi người toàn bộ lạc, thì thời gian còn lại đều làm quần áo cho mọi người.

Có túi quần áo cũ Vân Sơ đưa đã giúp mấy người Ulan bớt đi rất nhiều chuyện. Họ chỉ cần trải quần áo ra đất, sau y dạng vẽ hồ lô cắt ra những mảnh vải phù hợp với hình dáng cơ thể của mọi người theo mẫu, cuối cùng là dùng kim với chỉ may ráp chúng lại với nhau.

Vân Sơ đã mua cho Agula rất nhiều kim và chỉ, nếu chỉ để may quần áo vậy đủ cho họ dùng được rất nhiều năm. Hơn nữa, những cây kim sắt đó nếu được giữ gìn cẩn thận thì sau này sẽ không sợ bị hoen gỉ. Vân Sơ đã chuẩn bị cho Agula mấy ngàn cây kim để dùng, chỉ cần Agula giữ chúng đúng cách thì những cây kim này có thể để họ dùng tới mấy chục tới trên trăm năm.

Giờ đây, sự phân công lao động trong bộ lạc rất rõ ràng. Ulan dẫn theo các nữ nhân trong bộ lạc gấp rút may quần áo cho mọi người. Boutu dẫn theo các lão nhân và trẻ con trong bộ lạc chiếu khán ruộng đồng và động vật trong hàng rào và bẫy trong rừng. Còn Agula là người bận rộn nhất trong bộ lạc. Hắn vừa phải dẫn dắt mọi người đào hang động, sau đến nghỉ ngơi cũng không thèm để ý tới đã vội vàng dẫn theo mọi người đi kiếm đất sét về làm gạch đất.

Agula và các dũng sĩ trong bộ lạc đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng tìm thấy đất sét thích hợp để làm gạch nung ở phía bên kia của ngọn núi. Chỗ đó cách chân núi nơi họ ở hơi xa, chỉ riêng chuyển đất sét từ nơi đó về chỗ chân núi họ ở đã tiêu tốn rất nhiều công phu. Lúc này, Agula chợt nghĩ đến chiếc xe kéo Lỗ Bằng Thiên cho hắn. Hắn nghĩ, nếu họ có thể chế tạo thêm được vài chiếc giống chiếc xe kéo đó, vậy sau này nếu có gặp phải chuyện như vậy lần nữa thì cũng sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Quirrell, người chịu trách nhiệm chế tạo vũ khí cho mọi người trước đây, chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất cho việc chế tạo xe chở hàng.

Được thủ lĩnh giao cho công việc quan trọng như vậy, Quirrell cũng rất không yên tâm. Tuy rằng trước đây hắn chịu trách nhiệm chế tạo vũ khí cho mọi người, nhưng chúng đều là dao xương hay cây giáo xương. Mấy thứ đó chế tạo rất đơn giản, và chúng hoàn toàn không thể so sánh với đại công trình chế tạo xe kéo này được.

Agula không phải là một thủ lĩnh ngang ngược, hắn đương nhiên biết xe kéo này làm ra rất khó. Chính vì vậy cũng không nói mấy câu như bắt buộc phải làm ra hay gấp rút cần phải làm ra, mà chỉ đưa xe kéo cho Quirrell từ từ nghiên cứu, đợi tới khi đã nắm chắc rồi bắt tay chế tác cũng không muộn.

Lúc Vân Sơ mua đồ sắt đã nghĩ đến sau này đám người Agula vẫn cần phải dựa vào chính mình để giải quyết vấn đề công cụ. Dù sao coi như cô có đưa cho anh rất nhiều công cụ đi nữa thì mấy thứ đó sẽ luôn có tuổi thọ, đâu thể cứ dùng mãi mà không mòn. Cho nên, trong số đồ sắt đó chẳng những có cuốc, búa, mà cả những công cụ của thợ mộc, thợ đá cũng có. Để có được chúng, Vân Sơ đã bỏ ra rất nhiều công sức chạy khắp các làng quê, thị trấn để mua về.

Cái đục được đám người Agula sử dụng là công cụ của thợ đá. Mấy thứ này nếu đặt về ngày xưa thì sẽ có thể phát huy được tác dụng, nhưng bây giờ ai cũng xây nhà bằng bê tông cốt thép nên đâu ai cần tốn sức đi đập đá về xây nhà cơ chứ. Cả những công cụ của thợ mộc nữa, nếu đổi về ngày xưa thì chắc chắc chúng sẽ có thể phát huy được tác dụng đấy, nhưng ngày nay có may móc máy cưa thay thế nên chúng cũng cùng chung số phận bị ném ra góc nhà nằm phủ bụi.

Một đống lớn công cụ của thợ mộc và thợ đá này, Vân Sơ chỉ bỏ ra chưa đến một nghìn nhân dân tệ để có được chúng.

Agula biết chuyện bên Quirrell là cần được ưu tiên hàng đầu nên tất cả các dụng cụ có sẵn trong bộ lạc đều đưa hắn lấy dùng. Chỉ vì muốn hắn ta có thể chuyên tâm nghiên cứu ra xe kéo nhanh hơn, Agula còn dẫn theo mọi người vào rừng chặt rất nhiều cây to mang về cho hắn ta sử dụng.

Lũ nhỏ trong bộ lạc cũng bị người lớn mệnh lệnh không cho phép bọn hắn đi quấy rầy Quirrell tránh làm hắn ta bị phân tâm.

Chiếc xe kéo duy nhất của bộ lạc đã bị Quirrell lấy đi để nghiên cứu, nên đám người Agula chỉ có thể dùng túi da thú chở từng túi đất sét mang về đến chân núi. Chở như vậy vài ngày, hắn mới phát giác ra hiệu suất này thật sự quá thấp nên dứt khoát chạy tới chỗ Quirrell lấy khuôn gỗ hắn ta mới gấp rút chế tạo ra và chạy tới bên kia núi trực tiếp làm gạch ở đó. Sau khi những viên gạch đất được phơi khô, chúng sẽ được đặt lên trên tấm ván dài và được họ khiêng chuyển xuống chỗ chân núi. Bằng cách này, có thể giúp bọn hắn tiết kiệm được không ít chuyện.

Năm nay Agula không tính trồng bông, một là do thời tiết hiện tại không thích hợp để trồng. Hai là, nếu trồng bông vậy hắn sẽ phải phân ra một ít nhân thủ để ngồi nghiên cứu cái máy dệt còn phức tạp hơn cả xe kéo kia. Thật may thay, lần này Vân Sơ có chuẩn bị cho Agula rất nhiều bông và vải bông.

Cho tới khi gạch đất được đám người Agula làm ra và xếp chiếm một diện tích lớn, thì bên chỗ Quirrell cuối cùng đã có thể biết cắt gỗ theo hình vòng cung bằng công cụ.