Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 117: Đòn sát thủ của Bakugo

Oành! Oành! Oành!

Đinh tai nhức óc thanh âm tưởng chừng như có ai đang cầm búa tạ cố ý gõ thật mạnh vào sắt thép vậy. Phía trước Aizawa bỗng xuất hiện một mảnh mù mịt khói lửa, bụi mờ cùng khói đen bốc lên ngút trời.

[Là hai thằng nhóc kia làm…(o~0)!?]

Aizawa dám khẳng định như vậy…Bởi vì không phải tụi nó thì còn ai vào đây nữa. Thế nhưng bọn nhóc đóng vai anh hùng cơ mà, lẽ nào lại tự đi phá hủy công trình kiến trúc của thành phố, chủ động hư hao tài sản của người dân.

Aizawa cau mày, tuy nhiên không lỗ mãng xông vào ngay. Nhạy bén dân chuyên cảm giác nói cho ông rằng giống như có trá tại đây.

Nhưng cũng không thể bỏ mặc vầy được, Aizawa nhún người tung mình lên đỉnh của một ngôi nhà, thẳng tiến thật nhanh tới.

Loáng thoáng trong làn khói gay mũi, ông thấy có bóng hình của ai thập thò lúc ẩn lúc hiện.

“Hừ…Mấy đứa muốn dụ ta vào tròng, ta lại không vô, xem thử hai em làm cách nào… (─‿‿─)!” – Aizawa khóe miệng hơi nhếch lên, định nhảy lùi ra sau, đúng lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên.

“Aizawa sen-sei, thầy đang nhìn đi đâu đó… ►_◄!”

Gần như không kịp nghĩ ngợi, Aizawa lạnh cả sống lưng, nhanh như chớp lăn vòng qua một bên.

Phừng~~~ Ầmmm…!!!

Một đạo thô to ngọn lửa, hồng sắc dữ tợn trải dài ba, bốn mét nóng hầm hập ập đến ngay sau khi Aizawa vừa né tránh, chỉ chênh lệch nhau chưa đầy một giây, và nổ tung. Chỗ ông đứng khi nãy đã nám đen mơ hồ tỏa ra nhiệt lượng bỏng rát.

[May mắn mình phản ứng kịp…(0~0)!]

Aizawa cau mày mắt trợn trừng nhìn phía trước thân ảnh, hiển nhiên đó chính là Todoroki. Thằng nhóc không hề có ý định chạy trốn mà lao đến giơ cánh tay lên định tiếp tục dùng quirk Băng –Hỏa của mình.

“Hừ…Còn định xài…Eraser…(- -)!”

Aizawa bù xù mái tóc dựng thẳng lên, hai mắt lóe lên ánh sáng đỏ kè như tia hồng ngoại, chiếu thẳng đến Todoroki.

“Big Flame!”

Todoroki hét lớn, nhưng không có gì xảy ra, quá rõ ràng là năng lực của cậu đã bị ông thầy tạm thời xóa bỏ.

~~~Vù~~~

Lúc này, Aizawa trên đầu vai sợi vải làm từ sợi cac bon đặc biệt bắt đầu nhảy múa, xõa quanh ông thầy và uốn lượn như sở hữu sinh mệnh thực thụ.

Bọn chúng, là siêu phàm công cụ, chuyên chế tạo dành cho những anh hùng có năng lực không chế hoặc bắt giữ như Aizawa. Tuy rằng lực sát thương ít ỏi, nhưng lại vô cùng bền chắc, thông thường lửa nung, băng hàn, cắt chém đều không thể mảy may ảnh hưởng đến loại dây vải này.

Xoẹt!

Hai đầu sợi vải bất chợt xoay tròn, nhìn giống như vô vàn hình rắn đang giao thoa lẫn nhau, hết sức khủng bố, “Đi!” – Nương theo thanh âm trầm trầm của Aizawa, chúng nó lấy một cái kinh người xé gió tốc độ bắn tới Todoroki.

Phốc!

Xuy!

Chớp mắt đã bị trói chặt lấy cơ thể, nhưng thằng nhóc hai màu tóc chẳng những không hề lộ vẻ rối loạn, ngược lại chúi thấp người xuống chủ động áp sát gần người Aizawa.

[Có vấn đề…(?-?)...!?]

Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu của ông thầy chủ nhiệm.

Aizawa cơ hồ chẳng do dự cấp tốc phi thân định nhảy qua một nóc nhà khác, mắt định thần quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Phải biết là Bakugo vẫn còn chưa ló đầu ra, thằng nhóc ranh ma tóc vàng kia có thể đang chờ đợi sự sơ sảy của ông và bất ngờ tung đòn đánh lén để giải cứu mồi nhử Todoroki.

Vả chăng băng vải của ông có thể duỗi dài ghê gớm, trước mắt Todoroki chưa hề thoát được đòn tấn công của chính bản thân mình.

Aizawa cẩn thận từng bước di chuyển, có điều Bakugo vẫn không thấy tăm tích đâu cả.

“Đây là kế hoạch của hai đứa…Hi sinh một tên và cho đứa khác chạy thoát…(0-0)!?”

Aizawa từ tốn treo Todoroki lên một cây cột đèn và mở miệng thăm dò. Tuy rằng ông biết sẽ không hỏi được bao nhiêu tin tức đáng giá.

Todoroki cũng không tức tối hay nôn nóng vì bị bắt, nó chỉ kì quái hỏi:

“Sen-sei, thầy định trói em chỉ bắt sợi dây vải này, chỉ cần một mồi lửa là em thiêu rụi nó ngay…!”

“Hừ…!”

Xoẹt!

Aizawa cười lạnh, tay mò vào thắt lưng rải một đám phi tiêu dưới mặt đất, bén nhọc tỏa hàn quang sắc lạnh, nhìn cũng biết nếu dẫm phải chỉ sợ cúc hoa bị thông một lỗ to là ít.

“Nếu em không sợ bị đâm thành cái sàng thì cứ việc thử (O_O)!”

“Thầy còn có chiêu này…(0.0)???”

Todoroki sửng sốt, rõ ràng không phải là làm bộ làm tịch, nó thật sự ngạc nhiên trước việc ông thầy sẵn sàng mọi thứ chỉ để cho một trận thực hành thi cuối kì.

“Biết vì sao không…!”

Aizawa vừa lấy hộp thuốc nhỏ nước mắt vừa nói, “Bởi vì ta đã chiến đấu với vô số loại tội phạm, cũng đã tiếp xúc rất nhiều năng lực khác nhau. Mạnh hơn em, kì quái hơn em, yếu ớt nhưng quỷ dị hơn em…đều có cả!”

“Tất nhiên là ta sẽ không khinh thường bât kì đối thủ nào, dù đánh với hai đứa, ta đều chuẩn bị kĩ càng…Trong đám học sinh ta từng dạy, em và Bakugo so sánh cũng thuộc diện nổi bật, tuy nhiên cách khắc chế rất nhiều!”

“Vậy sao, cơ mà em định…(õ_ó)!” –Todoroi giọng bỗng trở nên quái dị.

Aizawa cảm thấy kì lạ đang định mở miệng nói gì đó, chợt ông nghe tiếng lạch cạch vang lên dưới chân.

Một cái ca rô sọc nâu hình bầy dục hơi méo méo quả cầu đang lăn tròn quay mòng mòng tại chân của Aizawa. Quan trọng hơn là, khóa nắp của nó đã bị mở.

Cùng lúc đó, Todoroki bình thản thanh âm cất lên:

“Thầy dính bẫy bọn em nhé…Aizawa sen-sei!”

Ầm…mmm…mmmm…!!!

Một hồi pháo hoa rực rỡ sáng rọi hai bên đường phố.

Gần như vậy khoảng cách, cho dù Aizawa có phản ứng mau lẹ đến bậc nào chăng nữa, trúng đòn là điều không thể tránh khỏi.

Sức công phá không mãnh liệt quá mức, nhưng nóng rát và chói lóa quá mức như vậy khiến Aizawa không thể không nhắm hai con người của mình lại vì nhói mắt.

Trên tay ông đang đổ dang dở nửa chừng bình thuốc nhỏ mắt cũng bị sóng lãng thổi bay đi mát, kèm với nó là bãi mìn chông sắt Aizawa chỉ mới tức thì rải ra.

Phừng ~~~

Todoroki chớp ngay lấy cơ hội, nổi lửa lên thiêu đốt sợi dây vải mà Aizawa dùng để trói mình, nhưng không hề xông đến tấn công Aizawa, ngược lại tay phải đập xuống mặt đất.

Hàn khí bức người nổi lên, chỉ nghe hai tiếng răng rắc và một đạo tường băng tức thì được hình thành chắn ngang giữa cậu và ông thầy chủ nhiệm.

Nói thì chậm, thực tế nhanh vô cùng, toàn bộ những hành động đó của Todoroki chưa mất đầy ba giây, mà Aizawa cũng kịp lúc khôi phục thị lực tại tầm đấy.

Chỉ nghe thấy thằng nhóc đột nhiên hét lớn:

“Bakugo, thời cơ đến…Tấn công!”

Oanh!

“Cái gì…(0~0)!?” –Aizawa sửng sốt giật người lại, cách ông chưa đầy ba mét, một cái nắp thùng rác bỗng bắn thẳng lên trời, Bakugo từ bên trong đó nhảy phóc ra, tay giương thẳng lên hướng Aizawa làm tư thế khai hỏa.

Eraser!

Hai mắt của Aizawa lóe sáng màu đỏ cạch, thế nhưng giác quan thứ sáu của ông chợt điên cuồng máy động.

“Cạc…Cạc...” –Bakugo đột nhiên nở điệu cười quái dị, bên tay phải nó bỗng vuốt ngược lên bao tay bên trái như đang vặn mở chốt khóa gì đấy.

“Nếm thử tuyệt chiêu tối thượng của em đí…Aizawa sen-sei…”

“Final Explosion (ノಠ益ಠ)!!!”

Giây phút ấy, điên cuồng nụ cười hiện lên trên mặt Bakugo.

Khoảnh khắc ấy, nó kéo tay, thả ra ánh hồng rừng rực hỏa cầu…

Dưới ánh mắt của mấy chục học sinh lớp 1-A, đó là một đợt pháo hoa cực kì mỹ lệ…

Pháo hoa này, nở rộ vô cùng hoành tráng…

Pháo hoa này, muốn thiêu đốt rực lửa thiên không…

Dẫu cách một tấm màn hình mà không biết bao nhiêu đứa đổ mồ hôi hột trước đòn tấn công của Bakugo.

Còn Aizawa thì sao…

Đảo ngược lại khoảnh khắc này, thời điểm mà ông nhìn thấy Bakugo dùng tay mở chốt, Aizawa đã nhận ra rằng, ông đã mắc lừa vào cái bẫy mà bọn nhỏ đẵ giăng sẵn nãy giờ.

Nhưng tất cả đều chỉ dựa vào một thói quen thường thức của ông, đó chính là năng lực Eraser.

Aizawa cứ đinh ninh chỉ cần ánh nhìn ông chạm tới, thì Bakugo hay Todoroki hoặc bất kì ai đều phải hóa thành một người bình thường.

Tuy nhiên Aizawa quên mất một điều, trong cái thế giới tràn ngập anh hùng và tội phạm, nơi mà siêu năng lực đầy rẫy thế này, những trang bị siêu phàm không lúc nào thiếu cả. Bản thân chính Aizawa cũng đang xài một trong số đấy mà thôi.

Chính vì vậy, Aizawa tư duy đã chậm một nhịp, để rồi ăn trọn nguyên một đòn nặng nề từ Bakugo.

Mỹ lệ pháo hoa tiến vào trong ánh mắt Aizawa lại không khác gì một con hồng hoang mãnh thú đang gào thét muốn nuốt chửng ông.

Bức tường băng Todoroki hiển nhiên không hề vô cớ tạo ra, mà là hai đứa nhóc đã có bàn tính kỹ lưỡng, để tự bảo vệ bản thân khỏi lần công kích mạnh mẽ này của Bakugo.

Trước có hổ, sau có sói, Aizawa đã không còn đường lui nữa rồi.

Đối mặt kinh khủng sức mạnh tiến công, Aizawa mái tóc dựng lên, thần sắc nghiêm nghị, toàn bộ dây vải đột nhiên xoay vòng tròn quanh người ông tạo thành một cái lồng thuần trắng màu sắc.

Chỉ trong nháy mắt, vàng khí hòa quyện lẫn đỏ rực hỏa cầu tiến đến gần Vòng bảo hộ của Aizawa…

Ba loại màu sắc hòa quyện vào nhau…

Và…

OÀNH!

Rung trời tiếng nổ vang lên…

To be continued…